Đánh chết vẫn bám đuôi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì tôi nói càng lúc càng hay, từ miệng dì tôi mà nói Tống Mẫn Hạo sắp trở thành quần thần dưới chân tôi mất. Tôi vội kéo tay dì để cắt đứt dòng suy nghĩ viễn vong này:" Dì trả cho anh ta đi. Nếu như cháu nhận quà của anh ta mà không yêu anh ta thì đâu có được chứ?".
  Dì tôi lập tức suy nghĩ vấn đề một cách nghiêm túc:" Cũng đúng, chúng ta gây chuyện không nổi  với Tống Mẫn Hạo. Cháu mà không vó ý thì tốt hơn là chúng ta không nên dây vào".
    Tôi đạt được mục đích một cách thuận lợi, trong lòng vui như hoa nở.
  Có điều dì tôi không trả chi Tống Mẫn Hạo, dì chỉ tìm cơ hội để đến nhà anh ta và đưa cho cục trưởng Vương, mẹ anh ta. Rồi nhân cơ hội đó nói chuyện gia đình, tăng thêm tình cảm, việc chuyển công tác của chồng dì tôi chẳng phải vẫn chưa xong sao?
  Tôi suy nghĩ ngây thơ quá.
  Sai lầm lớn nhất mà tôi đã phạm phải đó là báo cáo vượt cấp, tôi không bảo với mẹ mình trước mà đi nói với dì.
  Dì tôi đến nhà cục trưởng Vương rồi lại cầm nhẫn quay về, tìm mẹ tôi nói chuyện.
   Mẹ lườm tôi và nói:" Cái nhẫn này là thế nào? Lẽ nào con không đi xem mặt nữa, lẽ nào con cứ bảo Hà Cổ có người yêu rồi, con và Tống Mẫn Hạo tiến triển tới đau rồi?".
   Tôi thật thà kể hết mọi chuyện đã xảy ra cho mẹ tôi nghe, nghe xong mẹ tôi vô cùng tức giận, bà chỉ vào tôi mà nói:" Con.....con không thích cậu ấy còn đến trường bắn với người ta làm gì?".
   Tôi chỉ đi trường bắn một lúc thôi mà! Mà còn bị anh ta bắt ép đi! Tôi tức quá!
   "Nghe xem cục trưởng Vương nói cái gì này? Nói là trong bạn bè thân thiết đồn ầm lên rồi, con trai bà ấy tìm được người yêu là tay súng cừ khôi. Chấn Vũ à, con còn không khai thật sao? Một bàn tay vỗ không kêu, nếu con không tỏ ý gì với cậu ấy, sao cậu ấy làm thế hả? Nói con là người yêu người ta, rồi còn tặng con nhẫn sao? Cái nhẫn này không phải là đồ đi mua, là di vật bà ngoại Tống Mẫn Hạo để lại cho cậu ấy! Một món đồ quan trọng thế này cậu ấy có thể tùy tiện tặng cho người khác sao?".
   Mẹ tôi nói một hồi như tát nước vào mặt. Tôi oan ức không chịu được. Tôi giải thích với mẹ, mẹ tôi lại chỉ tin đạo lý một bàn tay vỗ không kêu! Tôi vừa tức vừa lo gọi điện chi Tống Mẫn Hạo rồi bật loa:" Tống Mẫn Hạo, anh nói xem Kim Chấn Vũ tôi có gì mập mờ với anh không hả? Anh nói rõ ràng trước mặt tôi đây!".
  Tôi gần như gào lên.
  "Chấn Vũ, em sao thế? Bình tĩnh đi nào. Anh cầu hôn có hơi nhanh một chút, anh chỉ muốn cho em biết anh hoàn toàn nghiêm túc, anh có suy nghĩ về chuyện kết hôn". Giọng amh ta rất bình tĩnh nhưng chẳng khác nào sấm nổ đùng đùng trong nhà vậy.
  Bố mẹ tôi bật dậy khỏi sofa rồi lại gần cái điện thoại.
  Nước mắt tôi đã sắp trào ra, giọng nghẹn ngào nói:" Tôi là người yêu anh bao giờ chứ? Tôi đồng ý là người yêu anh bao giờ chứ? Cầu hôn cái gì nữa? Anh cứ mở miệng ra là nói lung tung".
   "Em đừng khóc cứ coi như anh nói lung tung là được rồi". Tống Mẫn Hạo vội vàng đáp.
  Tôi vui trở lại ngay, tôi hít mũi một cái rồi nói với bố mẹ:" Đấy, anh ta thừa nhận là nói lunng tung rồi".
  Bố mẹ ngạc nhiên nhìn tôi, mẹ giành lấy điện thoại rồi nói:" Mẫn Hạo, cháu với Chấn Vũ liệu có nhanh quá không? Bác với bố nó còn chưa gặp mặt cháu nữa. Chuyện này....ừ, ừ....như thế là được rồi, cứ tiềm hiểu nhau một thời gian nữa rồi nói nhé, cháu có thời gian thì tới nhà chơi....".
  Mẹ tôi đang nói gì thế này?
  Mẹ tôi cúp máy rồi thở dài nói:" Cái đứa này,  bố mẹ có phải không biết nghĩ đâu, yêu đương đàng hoàng thì có gì phải ngại chứ? Hôm nào bảo Tống Minh Hạo đến nhà chơi, bố mẹ gặp cậu ấy rồi tính. Hai đứa mới quen nhau chưa được một tháng, nói chuyện hôn nhân còn sớm quá, bố mẹ không đồng ý. Chấn Vũ này, con cứ tiếp xúc nhiều vào, tìm hiểu cho kỹ, nhất định không được nóng vội, đừng để tương lai hối hận vì không tìm hiểu kỹ người ta".
  Mẹ tôi càng nói tôi càng tức, gương mặt mẹ tôi cười:" Chấn Vũ chưa yêu bao giờ, xấu hổ cũng là chuyện bình thường, sau này đừng giấu bố mẹ nữa, có hẹn hò thì cứ quang minh chính đại mà hẹn hò".
  Dì tôi cũng vui lắm, phụ theo bố mẹ tôi mà kể chuyện nhà Tống Mẫn Hạo. Tôi có trăm cái miệng cũng không thể biện minh được nên đành mượn cớ chuẩn bị bài để về phòng.
  Đóng cửa phòng, tôi lấy di động gọi cho Tống Mẫn Hạo. Đang định mắng anh ta một trận thì anh ta nhanh hơn một bước, cười xoà và nói với tôi:"Chấn Vũ, anh đều đã nhận là anh nói lung tung rồi, em còn muốn anh nói gì nữa?".
  " Anh có thể nói với bố mẹ tôi là chúng ta chẳng có quan hệ gì cả".
  "Khà khà, Chấn Vũ em ngây thơ thật đấy, nếu như anh chịu nói như thế với bố mẹ em, thì lúc em bật loa ngoài có bố mẹ em ngồi cạnh nghe anh không biết nói hay sao?"
  Tôi sững lại:"Sao anh biết tôi bật loa ngoài?".
  Tổng Mẫn Hạo cười phải đến vài giây, tôi có cảm giác được anh ta không kiềm chế được sự sung sướng này cười chán chê ta nói:"Anh làm an ninh mà, nút bật loa ngoài của máy bàn có âm thanh thế nào chả nhẽ anh không biết sao? Huống hồ  em còn nhắc nhở anh nên nói rõ trước mặt bố mẹ em cơ mà, có lúc em ngu thật đấy!".
  " Tống Mẫn Hạo anh tha cho tôi được không? Tôi chẳng có gì đáng để anh phải làm thế này,tìm một người không thích anh thì được lợi lộc gì cơ chứ?". Tôi nói không lại anh ta thì chỉ có cách cầu xin vậy.
" Em thật sự muốn biết vì sao?".
  Đương nhiên, tôi rất muốn biết vì sao. Tôi thực sự không hiểu tại sao lại thế." Anh để tôi chết một cách minh bạch có được không? Tôi sắp bị anh làm cho phát điên rồi".
  " Ngày kia, anh đón em lúc tan ca, hôm đó anh sẽ cho em biết vì sao". Giọng Tống Mẫn Hạo có vẻ mệt mỏi, anh ta nói xong liền cúp máy.
  Cả đêm tôi không tài nào ngủ được.
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo