Kẻ chen ngang(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thắng Duẫn huých tay tôi rồi thì thầm:"Chính là anh ấy".
  Tôi đá cho cậu ấy dưới gầm bàn, đầu cúi gằm xuống.
  Đinh Việt ngồi xuống cạnh tôi, tôi liếc trộm anh ấy một cái,nhìn thấy khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, trời ơi tôi hoàn toàn bị các đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh ấy đánh gục.
   Trái tim đập càng lúc càng dữ dội hơn, tôi cúi mặt xuống ăn và muốn cười. Tôi thực sự muốn cười nhưng cố gắng hết sức để nín nhịn. Thắng Duẫn đúng là bạn tốt bụng, giới thiệu cho tôi một anh chàng đẹp trai. Nếu như anh ta mà mời tôi đi ăn côn trùng thì biết đâu tôi lại có chút dũng khí ăn một von châu chấu mà không hề do dự.
  Anh ấy bị Thắng Duẫn giục thể hiện phong độ bằng cách gắp đồ ăn cho tôi. Đinh Việt rất tự nhiên, không hề có chút ngại ngùng khi đi xem mặt
Hành động cũng như nụ cười của anh ấy đều khiến người khác cảm thấy vô cùng êm dịu như gió xuân thổi tới
  Mỗi lần anh ấy gắp thức ăn chotoi là trái tim tôi lại đập mạnh hơn. Ngoài "Cảm ơn" ra tôi chẳng nói thêm câu gì nữa. Đột nhiên tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch, vô cùng ngốc nghếch. Thậm chí tôi còn ghen tị với sự cởi mở của Thắng Duẫn, cậu ấy có rất nhiều đề tài để nói, có thể nói cười một cách thoải mái và tự nhiên. Còn tôi, ngoài trái rim đập loạn xạ, ngoài gương mặt nóng bừng ra, ngay cả nói chuyện cũng lí nhí hơn bình thường rất nhiều.
  Đinh Việt không thể hiện quá nhiệt tình với tôi, cũng không quá lạnh nhạt , thỉnh thoảng nghe Thắng Duẫn nói về những chuyện thời đi học thì anh lại ngoảnh đầu sang hỏi tôi:"Chấn Vũ, sao em nghĩ ra thế?".
  Tôi biết Thắng Duẫn sợ không khí trầm xuống, tôi biết Thắng Duẫn sợ tôi ít nói khi tiếp xúc với người lạ, nên đã tìm những chủ đề thoải mái để lôi kéo tôi vào. Dần dần, tôi tự nhiên hẳn, thỉnh thoảng cũng chêm vào một hai câu. Không khí buổi tối nay rất vui vẻ.
  Thắng Duẫn lấy cớ không cho chúng tôi làm bóng đèn cản trở hai người ấy hẹn hò nên bảo Đinh Việt đưa tôi về.
  Chỗ ăn cơm cách nhà tôi không xa nên chúng tôi chầm chậm thả bước đi về. Gió thì nhè nhẹ thổi qua, tuy có hơi lạnh nhưng cảm thấy rất dễ chịu. Aaaaaaaaaaa.....Kim Chấn Vũ tôi cuối cùng cũng đã có thể đi bộ cùng với một người bình thường rồi!
  Trước đây ở trường, thấy người ta thành đôi,tôi không biết cảm giác ấy như thế nào. Bây giờ tôi biết rồi, đó là cứ hy vọng con đường này dài thêm dài thêm nữa, có thể cứ mãi nói cười như thế này. Từ thời thơ ấu cho tới đại học, từ Thắng Huân tới chuyện Thắng Duẫn, những chuyện cười do"Nhị Mai"gây ra trở thành đề tài chung vui của tôi và Đinh Việt.
  Về nhà chưa tới nửa tiếng, nhìn thấy ngôi nhà màu nâu của mình, tôi có chút nuối tiếc, nhanh thế mà đã về tới nhà. Người ta đều nói xem mặt có thành công hay không thì phải xem đối phương có xin số điện thoại của mình hay không đã.
  Đi tới cửa nhà, Đinh Việt vẫn không có ý hỏi số điện thoại của tôi, trái tim đập rộn rã nãy giờ của tôi đang dần dần xẹp xuống. Anh ấy rất đẹp trai, điều kiện cũng ok, nói chung là không để ý đến tôi. Tôi lí nhí nói:" Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, tạm biệt".
  "Tạm biệt Chấn Vũ".
Đi được vài bước tôi ngoái lại nhìn theo bóng anh ấy, cứ nhìn theo mãi cho tới khi anh ấy khuất sau chỗ rẽ. Tôi đưa tay lên sờ mặt mình, nóng ran. Đáng tiếc anh ấy không để ý đến tôi.
  Về tới nhà thì Thắng Duẫn gọi điện thoại cho tôi. Cậu ấy hào hứng hỏi:"Thế nào?".
  "Cũng được".
  "Haizzz, người ta muốn hỏi cậu một mình ở bên anh ấy thấy thế nào? Đinh Việt có điều kiện, sau khi chia tay với bạn gái thì không yêu ai, tớ nghĩ ngay tới cậu, nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. Tớ với cậu là bạn tốt, chồng tớ với anh ấy cũng là bạn tốt, sau này bốn chúng ta ở bên nhau chắc vui lắm đấy!".Thắng Duẫn càng nói càng hưng phấn.
  Tôi không nén được liền dội cho cậu ấy một gáo nước lạnh:"Anh ấy hình như không để ý đến tớ".
  "Thật á?".
  " Anh ấy chỉ đưa tớ về nhà, chẳng có biểu hiện gì nữa cả. Tớ có phải là tớ chán quá không?". Tôi thất vọng gặp hai tên quái vật vận may quá kém, hôm nay vận may tốt thì người ta lại không để ý tới tôi.
  Thắng Duẫn cười ha ha nói:"Chấn Vũ, sao cậu lại thiếu tự tin thế chứ? Chí ít cậu cũng là tử giai nhân thanh tú có vòng eo rắn nước cơ mà".
  Tôi bị cậu ấy trêu mà phì cười. Tôi gầy nên tất nhiên là eo thon.
Tôi sợ bị buồn nên nói với cậu ấy:" Nếu như cậu có eo như thế này của tớ..... cậu ăn xúc xích chưa? Từ giữa mà xoắn, xoắn chặt hai đầu, sau đó đứt phựt một cái,như cây côn nhị khúc ý".
  Cậu ấy nhìn lại mình rồi lại nhìn tôi, đúng lúc đó đang xem phim Thanh , thế là từ đó cậu ấy ác độc gọi tôi là eo rắn.
  Tôi soi gương, hai má vẫn đỏ hồng, một gương mặt sạch sẽ, không có đến một nốt tàn nhan nào, trong đầu hiện lên vẻ đẹp của Ngũ Nguyệt Vy. Tôi phải tự động viên mình, dù sao mình cũng là tiểu giai nhân thanh tú có eo mềm như rắn. Thắng Duẫn nói, cậu ấy sẽ đi thăm dò tình hình, chỉ cần Chấn  Vũ tôi để ý thì có ép chết Thắng Huân thì Thắng Duẫn cũng phải bắt anh ấy giải quyết xong Đinh Việt! Tôi không kiềm chế được sự sung sướng này được.
 

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo