Nhớ thanh mai trúc mã (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc nói chuyện tôi nhìn thấy anh ta nhai con bọ xít một cái, nát tươm, tôi khẽ rùng mình. Tôi không muốn nói chuyện yêu đương với cái tên bác sĩ này.
  "Khà khà, lớn rồi nhưng lại nhát gan, đúng không? Không sao đâu, em đừng nghĩ tới hình dáng của nó, cứ ăn là xong, vị ngon lắm". Đồng chí Hà Cổ này rất cố gắng, rất quan tâm, anh ta gắp một con ve, bỏ đầu bỏ đuôi đi, giống như bóc vỏ tôm rồi bò cổ con ve vào bát của tôi.
  "Phần cổ ve toàn thịt nạc, ăn rán thế này tơm lắm".
  Tôi hít sâu một cái rồi nói với anh ta:" Không đâu, em không nhuốt được ".
  Việc này không phải tôi thích giả vờ là giả vờ được. Tôi thực sự không nhuốt được, mà không chỉ có thế, cả người tôi bây giờ cảm giác như có côn trùng đang ngọ nguậy.
  Hà Cổ lấy làm tiếc nuối, anh ta thở dài rồi nói:" Anh còn tưởng ăn những thứ này có thể cùng em nói chuyện chơi đùa ngày xưa nữa. Thôi không ăn được thì đừng miễn cưỡng chúng ta đi đi".
  Đang nói thì có người mang một nồi canh tới. Hà Cổ cười và giới thiệu :" Đây là canh đặc biệt của cửa hàng đấy, không sao đâu, em không ăn thì cũng nhìn một chút đi. Tên món ăn này là Thủy triều dâng trào, là canh chua, cho chút rượu vào, giống như cách làm tôm say đó".
  Tôi tò mò nhìn anh ta mở vung nồi canh lên, bên trên mặt nồi co f có một lớp màu trắng như hoa.
  Hà Cổ dường như đang háo hức chờ đợi điều gì đó sảy ra vậy, anh ta vẫn luôn miệng nói:" Đợi chút, sắp được rồi. Nhìn này, động  đậy rồi, tên món ăn có thấy đúng không? Những con giòi này một khi tỉnh dậy sẽ cựa quậy, giống như thủy triều dâng...".
  Tôi đã phi thẳng ra ngoài quán Thực Cổ Trai mà nôn thốc nôn tháo. Giòi! Anh ta bảo tôi ăn con giòi còn sống, còn đang ngọ nguậy!
  Hà Cổ chạy theo tôi và nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ:" Chấn Vũ, chẳng phải em rất can đảm, rất thi hs những thứ mới lạ đầy kích thích sao?".
  Phút chốc trong đầu tôi nhớ lại chuyện hồi nhỏ. Hồi đó còn ở dưới thị trấn, mẹ tôi chưa chuyển về trường tiểu học trong thành phố, đám con cái công nhân viên thường tụ tập chơi ở bờ sông hoặc đường sắt. Nhưng cậu bé vô cùng can đảm lại thích những thứ kích thích đầy mới lạ không phải là tôi  - Kim Chấn Vũ! Cùng lắm là tôi đi theo bọn họ và chỉ đứng nhìn, đứa bé thích thú ăn càng châu chấu cũng không phải tôi, từ nhỉ đến giờ tôi chẳng có thích  thú nào nào với côn trùng cả.
  Hà Cổ, anh muốn tìm lại thanh mai trúc mã, liệu có phải tìm lầm người rồi không?
  Bây giờ tôi không còn sức lực để giải thích với anh ta nữa, tôi chỉ muốn rời xa Thực Cổ Trai bán côn trùng, bán giòi này càng xa càng tốt. Cứ nghĩ tới lớp giòi trắng như hoa đang ngọ nguậy trên mặt nồi canh là tôi lại buồn nôn.
  Tôi có sức mà không có lực, xua tay nói với Hà Cổ:" Em về nhà đây".
  Hà Cổ dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, gương mặt xấu hổ và đầy vẻ hối lỗi. Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại thấy tôi gọi taxi rồi nên đành cười lịch sự và nói :" Tạm biệt ".
  Lái xe là một thanh niên trẻ, liền tôi đi từ hướng đấy còn hỏi đùa:" không phải người dũng cảm thù thực sự không giám bước tới đấy".
  Lái xe nói thế tôi liền bò ra ngoài cửa và nôn khan. Sao những thứ  càng buồn nôn thì lại càng ấn tượng sâu sắc.
  Lái xe sợ quá liền đi chậm lại và hỏi:"   Anh không sao chứ? Anh dâu?"(dùng từ này hơi  mắc cười )
  Tôi... Tôi choáng!
  Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta như một cái máy, cậu ấy cười và nói:" Em không nhận nhầm đâu, hôm đó mấy anh em đến gặp anh Hạo, anh ấy còn dẫn người yêu đến uống trà...".
  Dừng xe! Tôi đến nơi rồi". Suống xe, toou nói rõ ràng từng câu từng chữ với cậu ấy:" Tôi không phải là người yêu của anh Hạo nhà cậu".
  Lái xe trẻ tuổi khẽ sững lại rồi cười, cằm hất lên và nói:" Anh dâu đừng trách em nói đùa, đó không phải là anh Hạo sao?".
  Tôi sững người và quay lại nhìn, thấy Tống Mẫn Hạo đang đi về phía tôi, trong khoảnh khắc ấy đầu tôi trống rỗng. Tôi tắt máy, thực lòng không muốn cùng anh ta đi tới trường bắn. Tôi nên nói gì bây giờ?
  "Được đấy mẹ em qui định về nhà trước chín giờ ba mươi mà".
  Giọng  anh ta pha chút châm biếm. Hôm nay tôi thực sự không vui chút nào, tôi cúi mặt nhìn xuống đầu ngón chân, dùng dũng khí từ đan điền lên cổ họng và lí nhí nói:" Tôi không thích tới trường bắn, anh đừng đến tìm tôi nữa".
  Nói xong mấy câu này tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn một chút, ngước đầu lên nhìn anh ta.
  Tống Mẫn Hạo nhìn tôi một lúc rồi nói:" Muộn rồi ".
  Cái gì? Cái gì muộn rồi?
  Tôi ngây người nhìn anh ta không hiểu, Tống Mẫn Hạo cười nhạt và nói:" sắp chín giờ ba mươi phút rồi, về đi! Hôm khác anh tới tìm em sau".
  "Ý tôi là, anh đừng đến tìm tôi nữa". Tính khí quật cường của tôi bị kích hoạt rồi, tôi chẳng thèm để ý đến thể diện gì nữa, lễ phép với công việc của chú cái gì chứ, tôi nói thẳng luôn.
  Tống Mẫn Hạo không thèm để ý, anh ta lái xe đi về luôn.
  Tôi tiếp xúc với Tống Mẫn Hạo ba lần, anh ta khiến tôi có cảm giác nhìn không thấu, sờ không được. Tôi không thể hiểu được tại sao lần đầu tiên xem mắt anh ta đã giới thiệu tôi là người yêu, tôi cung, không hiểu lần thứ hai gặp mặt anh ta đã thành bạn tôi. Tối nay anh ta đơụ tôi dưới nhà, trước đây tôi có tiếp xúc với anh ta sao? Tôi nhớ lại một lượt những chuyện từ bé tới giờ, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.
  Tôi buồn bã về nhà.
  Bố mẹ  ất chờ đợi sự tiến triển tối nay của tôi và Hà Cổ, tôi lại có cảm giác buồn nôn, tôi mệt mỏi đáp:" Hà Cổ thích người khác rồi".
  Cây này tôi nói đâu có sai, ấn tượng về thanh mai trúc mã trong kí ức anh ta đâu phải là tôi.
  Bố mẹ vô cùng thất vọng.
  Tôi không kể với họ chuyện gặp Tống Mẫn Hạo, tộ không biết nên nói thế nào cho phải. Bố mẹ tôi là những giáo viên thật thà, Tống Mẫn Hạo thì một phường lưu manh, chúng tôi không dây vào được. Huống hồ, tôi thực sự không hiểu Tống Mẫn Hạo thích tôi điểm nào chứ?
  Đêm đó tôi gặp ác mộng. Tôi buồn nôn khi thấy mình rơi vào một hố phân, xung quanh là những con giòi béo trắng núc ních, tôi lại thấy Tống Mẫn Hạo ác man nói với tôi là:" Không làm người yêu của anh, anh sẽ giết em".
  Trời ạ! Cho tôi có một người bạn trai bình thường không được sao trời?
   

End chương III^.^~~~~~~~~~~~

Tống Mẫn Hạo kéo tôi vào lòng rồi nói:"Đợi khi nào cậu thích tôi, bám lấy tôi, con mẹ tôi sẽ đá cậu!".
Câu này chương sau nhé! Cho các chút~~~

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo