Tuyệt đối không bỏ cuộc(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Anh ta để tôi ngồi cạnh Vy Tử, tôi bị kẹt giữa Vy Tử và anh ta Trần Thụ và A Mẫn ngồi đối diện.
  "Tôi giới thiệu chút nhé, đây là Chấn Vũ, Kim Chấn Vũ. Đây là chiến hữu của anh, Ngũ Nguyệt Vy, anh thường gọi cô ấy là Vy Tử. Vy Tử hôm nay mới đến đây, nên làm bữa cơm đón cô ấy". Tống Mẫn Hạo giới thiệu xong liền nói chuyện với A Mẫn và Trần Thụ:" Đều là người quen, khách sáo gì chứ,tôi đói lắm rồi!".
   Trần Thụ cười hì hì nói:" Ai khách sáo với anh chứ, em đợi Chấn Vũ đến rồi mới đóng đũa đấy! Chấn Vũ này, A Mẫn vẫn không chịu khuất phục, cô ấy vẫn muốn thi đấu tiếp với anh, hôm nào anh có thời gian?"
  Tôi sững lại rồi cười với A Mẫn. Cô ấy nháy mắt và nói:" Lần trước em sợ anh Trần uống nhiều quá nên không thể hiện hết khả năng, chúng ta tỉ thí một lần nữa được không, Chấn Vũ?".
  Tôi vui vẻ đồng ý. Tôi có ấn tượng khá tốt về Trần Thụ và A Mẫn. A Mẫn đáng yêu nhưng không hề mất đi sự chân thành, khi tôi thua phát súng đầu tiên Trần Thụ không hề tức giận, ngược lại cậu ấy còn n nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và cổ vũ tôi, khiến tôi vô cùng cảm động. Hai người họ đối với tôi rất tốt.
  Vy Tử hình như cũng rất thân với hai người họ, nghe chúng tôi nói thế liền lên tiếng:" Tôi được tham gia cùng không đấy?".
  " Em thử nghĩ đi hai người này là nghiệp dư, em được huấn luyện hẳn hoi, thi tốt với họ không sợ mất mặt sao?".Tống Mẫn Hạo cười và từ chối.
  Vy Tử liếc nhìn anh ta một cái rồi đáp:" Em đi chơi, đâu có thi thố với họ chứ".
  Tống Mẫn Hạo gắp một miếng đậu phụ đặt vào bát tôi dịu dàng nói:" Không phải đói rồi sao? Mau ăn đi".
  Tôi chớp chớp mắt rồi quyết định cúi đầu ăn, không thèm để ý gì nữa.
  Tống Mẫn Hạo, Trần Thụ và Vy Tử uống rượu, tôi và A Mẫn uống trà. Tống Mẫn Hạo không quên gắp thức ăn cho tôi, chỉ cần tôi ăn hết là anh ta lại gắp đầy. Trần Thụ và A Mẫn thì ngược lại, chỉ cần bát Trần Thụ hết là A Mẫn lại gắp đầy cho cậu ta.
  Tôi đang cặm cụi ăn thì nghe thấy Vy Tử hỏi Tống Mẫn Hạo:" Nghe nói anh và Chấn Vũ quen nhau qua xem mặt?".
   Chiến tranh bắt đầu rồi. Tôi ăn chậm lại, hai tai chuẩn bị sẵn sàng đáp ứng nhu cầu tò mò của bản thân.
  Tống Mẫn Hạo thở dài một cái rồi nói:" Cậu ấy chưa đồng ý làm người yêu anh đúng không Chấn Vũ?".
  Tôi nghiêng mặt nhìn anh ta. Trên môi Tống Mẫn Hạo Vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt rất sâu, thăm thẳm tựa đêm đen, dường như ánh mắt ấy đang nhìn tôi đầy cảm xúc, lại giống như đang che giấu chuyện trong lòng.
  Đây là nguyên nhân sao?
  Cô ấy là đóa hoa lan trên núi cao còn tôi giỏi lắm là bông hoa cúc dại trên sườn núi. Dùng tôi để trêu tức cô ấy sao? Tôi không thể tin nổi. Hơn nữa, Tống Mẫn Hạo muốn tìm người yêu, chả nhẽ lại không tìm được? Mà chỉ có tôi là phù hợp?
  Dựa vào sự nhạy bén của tôi, tôi cảm thấy Tống Mẫn Hạo và Ngũ Nguyệt Vy có chuyện.
  Lẽ nào Tống Mẫn Hạo vội vàng tìm người yêu thực sự là vì cô ấy? Tôi nhớ có lần Tống Mẫn Hạo nói, người đến xem mặt là tôi. Thực sự anh ta không tìm được ai nên người nào đến xem mặt thì chọn người  đó?
  Tôi thở dài trong lòng, dù tôi không muốn làm người yêu của Tống Mẫn Hạo nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác tổn thương. Bị người ta coi như bia đỡ đạn, đã vậy còn bị bắn cho tơi tả, đau đớn.
  Sau khi quen Tống Mẫn Hạo, nếu anh ta nhờ tôi giúp việc này thì tôi sẽ giúp. Làm sao anh ta phải vất vả bày ra trò ra này cơ chứ?
  Tôi nhìn cô ấy và cười coi như chào hỏi rồi.
   Tống Mẫn Hạo vội vàng tìm người yêu chắc chắn là do cô ấy sắp tới, anh ta loan tin ra ngoài là muốn những bạn bè thân quen của Ngũ Nguyệt Vy nắm chắc thông tin. Ăn xong bữa cơm này, tiễn Ngũ Nguyệt Vy đi, chắc anh ta không đến tìm tôi nữa nhỉ? Tôi cảm thấy thoải mái hơn, phối hợp với anh ta, không lên mặt anh ta làm gì.
   " Mới mẻ đấy". Vy Tử cười rồi nói với Trần Thụ:" Trần Thụ có tin không?".
   Trần Thụ ôm eo A Mẫn và cười hì hì lắc đầu:" Em không tin".
  Tống Mẫn Hạo lại thở dài, lấy chiếc nhẫn ra rồi thong thả nói:"Trần Thụ này, nếu cậu khuyên được Chấn Vũ đeo chiếc nhẫn này thì tiệc rượu hôn lễ của cậu và Mẫn anh lo hết".
   Thấy chiếc nhẫn sắc mặt Ngũ Nguyệt Vy liền thay đổi, cô ấy lạnh mặt nói:" Hóa ra anh nghiêm túc à?".
  " Tất nhiên anh rất nghiêm túc, nếu không anh dẫn cậu ấy đến gặp em làm gì? Em là anh em sống chết có nhau của anh cơ mà".
   Cánh tay Tống Mẫn Hạo đặt lên thàng ghế của tôi một cách tự nhiên, anh ta nhìn tôi và thở dài:" Chấn Vũ anh thực sự rất có thành ý mà. Điều kiện của anh cũng không tồi, nuôi em không vấn đề gì. Em làm người yêu anh thì có gì không tốt chứ?".
   Tôi thật sự muốn cười quá đi, Tống Mẫn Hạo không sợ tôi nói không muốn làm người yêu anh ta. Anh ta đã sớm biết thái độ của tôi, có lẽ thứ anh ta muốn chính là thái độ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minwoo