Chương XII: Dangerous.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ A ... tới nhà tôi rồi ...

Tôi đã cùng với tên Thanh Nhân cao ngạo ấy dùng bữa tối , bạn có tin nổi không ?

Cái kẻ đã dùng rắn rết nhát tôi, hôm nay lại rút hầu bao mời tôi ăn tối ở một nhà hàng 5 sao.

Haha, hắn cũng biết điều đó chứ !

Nhờ tôi đã " ban phúc", sửa cho hắn chiếc xe Harley quý giá kia.

_ Xuống mau đi, cậu mà ngồi trên chiếc xe yêu quý cùa tôi thêm một phút giây nào nữa thì tôi sẽ giết cậu đấy ... – Hắn càu nhàu.

_ Hừ, đồ vong ân bội nghĩa – Tôi mắng hắn, bực bội nhảy phốc xuống xe.

_Haha, dù sao tôi cũng đã đãi cậu ăn cơm, cũng nên mời tôi vào nhà chứ nhỉ ? – Hắn chỉ tay vào căn nhà tồi tàn của tôi.

Nhắc mới nhớ, trong suốt bữa tối hắn cứ y hệt như đang hỏi cung tôi ấy...

" Nhà cậu có bao nhiêu người ? "

" Cậu đang sống cùng với ai ? "

" Tại sao cậu lại đến Việt Nam ? "

Blah blah blah ...

Tôi vừa nhai nhồm nhoàm mà vừa phải đáp lại những câu hỏi tò mò quá đáng kia ...

Dĩ nhiên là tôi đã cẩn trọng trong ăn nói, không để hắn biết là tôi đang sống cùng cái tên Thiên Du chết tiệt kia ...

Chuyện này mà lan ra khắp trường, thì thanh danh và thân xác tôi đều bị thảm hại bởi những đứa con gái bám riết lấy hắn !

Cả Ryan yêu quý của tôi nữa ...

Ê nhưng mà, hình như tên Thiên Du kia cũng quen biết Ryan thì phải ?

Khi tôi còn đang ngẩn ngơ đứng đực ra trước cửa, thì kẻ tò mò đáng ghét kia đã hăm hở xông vào nhà tôi như một con rắn ...

_ Ê ... ê ...! – Tôi với theo.

Cửa nhà không hề khóa...nghĩa là ...

Tên Thiên Du đang có mặt trong ngôi nhà này...

Vậy chuyện gì sẽ xảy ra chứ ?!

_ Nhà cậu nhìn tồi tàn như thế này nhưng bên trong cũng gọn gàng gớm ... – Thanh Nhân giật giật cổ áo ra vẻ nóng nực, nhoài người ra sofa.

_ Ừ... hì hì ... Cậu ngồi yên đó nhé, tôi đi lấy nước cho cậu uống... – Tôi cười giả lả, toan bước đi kiếm cái kẻ hâm dở kia thì bị giọng nói khàn đục sau lưng làm cho giật bắn mình.

_ Nhưng bình nước ở đây cơ mà ?

_ À ...à ... Tôi nhầm... tôi đang định đi lấy gì đó cho cậu ăn ...! – Tôi nhìn gương mặt có vẻ khó đoán kia một cách sợ sệt, vờ cười nói vui vẻ bao biện.

Hắn đích thực là một kẻ nguy hiểm !

Chỉ thấy hắn nhún vai, rồi cũng bình thản nói :

_ Tùy cậu ...!

Phù...

Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tôi bắt đầu bước nhanh vòng trong tìm kiếm cái kẻ điên khùng hiện đang cư ngụ tại đây.

Anh đang ở chỗ quái quỷ nào thế hả ?

Phải mau mau tìm được hắn trước khi tên Thanh Nhân phát hiện !

Tôi bới tung cả cái nhà bếp ra, chẳng thấy hắn đâu. Chỉ còn một căn phòng nữa ...

Phòng ngủ của tôi ...

Đột nhiên, trí tưởng tượng vô bờ bến của tôi lại suy nghĩ ra những chuyện cực kì vớ vẩn như thế này :

" Nếu như tên Thanh Nhân biết được chuyện này, cậu ta sẽ dùng nó để uy hiếp mình sao ? "

" Muốn mình làm nô lệ hay bạn gái ? Y như trong truyện tranh đó sao ? "

Khônggggg !

Mà với một tên đại ma vương như hắn thì có thể lắm chứ ?

Tôi bắt đầu hoảng, phóng nhanh vào căn phòng cuối hành lang. Quả nhiên. cửa đang mở toang.

_ Này Thiên Du, anh có ở trong đây không ? – Tôi bước vào phòng, khe khẽ gọi.

Trong căn phòng tối, mập mờ sáng nhờ ánh đèn từ hành lang hắt vào, nó làm tôi hơi sợ một chút...

Bình tĩnh nào Stella ...

Tôi rón rén bước vào, cố gắng mò mẫm cái công tắc đèn trong bóng tối.

_ A... ưm ! – Đột nhiên, một cái bóng đen từ đâu vây lấy, cái miệng tội nghiệp của tôi đã bị bàn tay ấm nóng của ai đó bịt chặt.

Bắt cóc !

Hừ, ngươi nhắm ngay Stella ta mà bắt cóc tống tiền thì đã đến ngày xuống mồ của ngươi rồi !

Tôi không chút sợ hãi, sự tức giận bắt đầu lấn át  liền cố gắng giãy giụa trong vòng tay của kẻ bắt cóc kia. Miệng thì cứ luôn " ưm ưm " ra chiều bất hợp tác.

Hắn không hề uy hiếp hay hăm dọa, ngược lại vòng tay kia thật dịu dàng ấm áp, khiến tôi suýt nữa không nhịn được mà dựa vào lồng ngực rộng rãi kia.

Đáp lại sự giãy giụa của tôi, chỉ là một giọng nói nhẹ nhàng thả bên tai :

_ Tôi đây, làm ơn đứng im một chút.

Bàn tay đang bịt lấy miệng tôi đã biến mất từ lúc nào.

_ A...anh ... sao phải làm thế này chứ ? Tính bức tôi hết hồn chết sao ? – Tôi hơi bực bội, nhưng giọng nói cũng cố khe khẽ.

_ Cô nghĩ nếu ai đó biết chúng ta sống cùng nhau thì sẽ thế nào ?

Ờ ha, tôi với tên Thiên Du này đang cùng chung số phận mà.

Từng tiếng bước chân gần hơn, gần hơn... Hắn kéo tôi nấp sau cửa phòng, lúc ấy có tiếng gọi vọng vào của Thanh Nhân.

_ Cậu ở đâu thế hả Stella ? Tôi đã đợi lâu lắm rồi đấy ! – Trong giọng nói đáng sợ kia, hắn có vẻ như đang nghiến răng nghiến lợi tức giận lắm thì phải ?

Thôi chết, nếu mà hắn điên lên thì ...

Hậu quả thật kinh khủng !

_ Ưm ...! – Bất giác tôi thốt lên một tiếng không chủ ý, tuy đã bị tên Thiên Du nhanh tay chặn miệng lại nhưng vẫn phát ra một tiếng khá to.

Biết tại sao không ? Là hắn... hắn bóp vào ng...ngực tôi !

Tên ...biến thái !!!

Tôi quay phắt sang trừng mắt nhìn hắn đầy ai oán, nhưng gương mặt kia vẫn thản nhiên như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Và thật nhanh, bước chân của Thanh Nhân đã đến ngay trước cửa phòng.

Chúng tôi chỉ cách hắn vài cm !

Tôi cảm nhận được một sự nguy hiểm kì lạ, như mình là một con mồi ngon lành đang bị săn đuổi vậy ...

Tên Thanh Nhân đứng ở đấy một lúc, rồi cũng bỏ ra ngoài ... Phù ...

Lúc này tên Thiên Du siêu biến thái kia đã thả tôi ra, nói khẽ :

_ Có lẽ cô nên ra ngoài đuổi hắn về ...

_ Lát nữa tôi sẽ xử tử anh ! Đồ biến thái ! – Tôi lầm bẩm, giơ tay thành hình nắm đấm hăm dọa hắn.

Chút thiện cảm của tôi về tên này vừa mới nảy nở thì hắn đã giẫm nát !

Được thôi, tôi ghét anh suốt đời !

Cố lấy lại tĩnh tâm, làm bộ mặt " nghiêm chỉnh " thường ngày, tôi chậm rãi bước ra phòng cách, khi đi ngang bếp liền chụp ngay cái pudding để dành trong tủ lạnh ra, cắn răng cắn lưỡi nhịn mà mời tên lớp trưởng kia.

Phòng khách, nơi hắn đang nằm duỗi người ra xem TV.

_ Mời ... mời cậu ! – Tôi rụt rè lắp bắp đặt dĩa bánh xuống.

Hắn đưa mắt xuống chiếc bánh, rồi cũng khinh khỉnh nói :

_ Thôi cảm ơn, cậu cứ giữ lấy mà ăn, tôi sợ nhà cậu không đủ thức ăn để cậu sống qua ngày thôi. Với lại tôi không ăn cái thứ rẻ tiền này ...

Cái ...cái đồ công tử bột đáng ghét !

Nể tình hắn là lớp trưởng ,là bạn đồng môn với mình, với lại ngay lúc cần đuổi hắn về nên tôi cũng rặn ra một nụ cười giả lả chưa từng có :

_ Cảm ơn lớp trưởng đại nhân đã quan tâm, thật chẳng trách cậu lại có cơ thể " thon gọn " như vậy !

Hề... tôi thật không nhịn nổi, nên phun ra một câu sặc mùi mỉa mai kia.

Thanh Nhân trừng mắt nhìn tôi, nhưng rồi cũng đứng phắt dậy.

_ Thật là, ngồi ở nhà cậu thôi mà tôi đã tốn đến 20 phút rồi, thật uổng phí thời gian vô bổ mà ...! – Hắn làm ra vẻ thất vọng nhìn đồng hồ đeo tay.

Grừ ...

_ Ồ, dù sao cũng đã muộn rồi, cậu cũng nên về thì hơn ... – Tôi bề ngoài ra vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng thì tức muốn sôi gan !

Sau khi hắn dắt xe ra khỏi cửa, tôi bước vào trong toan đóng cổng, thì thoáng thấy ánh mắt khoái trá đầy ranh mãnh của hắn. Chỉ là trong chớp mắt, nhưng tôi thề là tôi đã nhìn thấy.

Tôi lại cảm thấy có chút quỷ dị kì lạ, thật khó hiểu.

Và tôi bắt đầu nhận ra, những điều bất ổn trong cuộc sống của mình.

Cho đến một ngày ...

...

_ Hả ? hẹn hò ? – Tôi suýt nữa thì phun hết soda trong miệng ra.

Ryan tươi cười nhìn tôi, đôi mắt ngọc bích long lanh kia đang chiếu vào tôi những tia hy vọng không ngừng.

Ai lại từ chối chứ !

Tôi gật đầu lia lịa đồng ý, cơ hội ngàn năm có một này mà tôi từ chối thì tôi cũng không phải Stella Glass rồi !

_ Được, vậy chúng ta sẽ hẹn hò ở đâu nào ? – Ryan mỉm cười, tay vẫn khuấy khuấy ly cafe đen trước mặt.

Để xem nào, nhà hàng ? Không không quá bình thường ! Hmmm ... khu vui chơi giải trí ? Cũng không phù hợp với người như Ryan cho lắm ...

_ Em cũng không biết là nên đến chỗ nào ... anh có ý tưởng gì không ? – Tôi gãi đầu.

Ryan vẫn nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời kia, cúi xuống lấy trong túi quần ra một thứ mà trong mắt tôi nó chói sáng rực rỡ không ngừng.

Breaking Dawn [1] phần I !!!

Mắt tôi căng hết cỡ, đầy thèm thuồng nhìn tấm vé trong tay anh, toan chộp lấy thì đã bị anh giấu lại sau lưng.

_ Hehe, dễ gì ... Em biết anh không phải là người dễ dãi mà, nếu muốn có nó thì ... – Anh đắc ý, cười ranh mãnh.

Aaaa ... biết ngay mà !

_ Được được được, bất cứ điều kiện gì em cũng đồng ý ! – Tôi vì ham muốn xem Edward yêu quý mà mắt sáng rỡ lên, gật đầu không ngớt.

_ Em vẫn tùy tiện như vậy, không biết là điều kiện gì vẫn đồng ý ? – Anh hỏi vặn lại.

_ Bất cứ điều gì ! Ryan vĩ đại... Ryan muôn năm ... mau nói đi ! – Tôi cầu xin anh.

_ Hãy chuyển đến sống cùng anh nhé ! – Ryan chạm lên tóc tôi, làm trái tim nhỏ bé khẽ rung lên những nhịp bồi hồi ...

Chuyển đến nhà Ryan ? Nghĩa là không sống cùng Thiên Du nữa ?

Would you stay with me ?

( Em có muốn ở lại với anh không ? )

Câu nói của anh, mãi lúc sau tôi mới tiêu hóa hết.

Đây là một tin vui mà, đúng không ?

_ Anh... anh nói gì vậy ? Sao đột nhiên ...

Ryan liền nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy tha thiết :

_ Em không muốn ở cùng với anh sao ? Em vừa mới về Việt Nam, chắc chắn sẽ không quen, ở khách sạn mãi cũng không được, ở cạnh anh không tốt sao ?

Thế này ai mà chịu nổi ...

Đáng ra tôi lại cảm thấy sung sướng, nhưng cảm giác này ...

_ Ừ ... ừm ... em – Tôi cứ ấp úng mãi, chẳng dám đối diện với đôi mắt ngọc bích tựa hồ thu kia.

Đắn đo quá !

Nhưng... việc gì tôi phải đắn đo ? Thiên Du chỉ là một tên con trai mình vừa quen có gần một tháng, nói trắng ra là bảo mẫu mà mẹ mình cử tới để giám sát, còn Ryan là vị hôn phu của tôi...

Dĩ nhiên là phải chọn Ryan rồi !

Tại sao tôi lại nghĩ tới hắn chứ ?

_ Vâng... tất nhiên... Nhưng mà ...

Tôi không thể nói rằng mình đang sống cùng Thiên Du được.

_ Nhưng sao ? Lại có lý do gì khiến em do dự đến thế ? Nói cho anh biết được không ? – Anh cười.

_ À...

Bỗng, từ sau lưng truyền tới một giọng nói thản nhiên đầy mang âm vực lạnh băng, khiến chúng tôi đồng loạt quay lưng lại.

Thiên Du, biết ngay mà.

Hắn vẫn chiếc sơmi trắng đơn giản, dáng người mảnh dẻ nhưng không yếu ớt,ngược lại mang đến cảm giác vững chãi ,đôi mắt đá hổ phách vẫn sáng lên đầy kiêu hãnh mà gần gũi trên gương mặt góc cạnh trắng như sứ...

Ryan cạnh tôi cũng đứng lên, bước một bước đến trước mặt hắn.

A... Hai người này ...

_ Thiên Du, gặp lại cậu thật mừng quá, đã 3 năm rồi nhỉ ? – Ryan chìa bàn tay ra, mỉm cười lịch thiệp.

Hai người con trai cao lớn mặt đối mặt, đều cao lớn hoàn mĩ, tuy thoạt nhìn thật giống nhau, nhưng cả hai mỗi người mang lại một cảm giác khác nhau ...

Thiên Du nhìn xuống bàn tay Ryan chìa ra, cũng đưa tay lên nắm lấy :

_ Thầy giáo và học sinh, bây giờ mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có thế... Thật không ngờ thầy giáo Thiên Nam lại là Ryan Ashley ngày đó ... Sự khác biệt giữa một chiếc mắt kính... – Hắn nói, nắm lấy bàn tay của Ryan cũng thong thả.

Nhưng mà ...

Họ đều mỉm cười, nụ cười trên đôi môi quyến rũ hồng hồng, thoạt nhìn mê hoặc bao nhiêu, nhìn kĩ mới thấy ...

Đều toát ra sát khí đáng sợ !

Họ quen biết nhau ?

_ Hai người biết nhau sao ? – Tôi cũng đứng lên, không nhịn được đành hỏi.

_ Thiên Du là em trai của anh ... – Ryan dịu dàng vươn người kéo tôi sang đứng cạnh _ Cậu ấy là bạn thân của em sao ?

Hả ? Hả ? Hả ?

Em trai ?!

Mắt tôi giãn ra hết cỡ, mồm cũng cùng chung số phận mà ngoác ra.

Nhìn kĩ thì, họ...giống nhau thật... Đều tuyệt mĩ cao ráo, gương mặt góc cạnh dưới mái tóc nâu suôn mềm. Phong thái đều toát ra vẻ cao ngạo khiến người khác phải ngắm nhìn không thôi...

A... chỉ khác đôi mắt ...

Nếu Ryan là Prodeison [1] của biển cả, thì Thiên Du là Apollo [2] rực rỡ ánh mặt trời ...

_ Tôi là bảo mẫu của Stella Glass – Thiên Du vẫn nụ cười kinh người kia, chạm tay lên vai tôi kéo lại.

Ryan nhướn mày, nhìn tôi :

_ Em đang ở cùng với cậu ấy ? Không sợ anh ghen sao ? – Anh nói bằng một giọng điệu giận dỗi._ Thật trùng hợp, tôi là vị hôn phu của cô ấy ? Chắc cậu cũng đã biết ? – Anh lại ngước lên nhìn hắn thản nhiên nói, bằng cái giọng lúc nãy mà hắn nói với anh ấy ...

Oạch ...

Chúng tôi đều ngồi xuống chiếc bàn tròn trong nhà ăn, dưới ánh mắt ghen tỵ và ngưỡng mộ của toàn thể đám con gái trong đây ...

Trong nhà ăn náo nhiệt, tiếng cười nói xung quanh không những không giúp tôi thoải mái hơn, ngược lại còn phụ họa thêm cho không khí căng thẳng tại đây.

Khó khăn nuốt một ngụm khí sợ hãi, tôi lén lút ngước lên nhìn lần lượt hai mĩ nam nghiêng nước nghiêng thành kia. Họ nhìn nhau, ánh mắt màu cam và xanh ngọc chiếu chòng chọc vào nhau, hai đôi môi hồng hào cong lên đều mỉm cười, nhưng lại khiến cho tôi kinh hãi thì đúng hơn.

_ Đá ... đá trong cafe sắp tan ra rồi, hai người không định uống cafe pha nước chứ ? – Tôi chỉ tay vào hai ly cafe đen trước mặt, giọng nói có một chút run rẩy.

Thật nhanh, Ryan đã cúi xuống ân cần hỏi han :

_ Em muốn uống ? Anh lập tức lấy ly khác đến cho em ... – Nói rồi, anh nhấc bổng khay cafe đã tan chảy hết ra do để quá lâu lên.

Lại một bàn tay nhanh chóng vươn tới ngăn chặn động tác của anh.

_ Stella, chẳng phải cô không uống được cafe ? Tôi đi lấy nước trái cây cho cô – Thiên Du mỉm cười.

_ Nhưng anh chưa bao giờ thấy em uống thứ đó... Với lại trong nước trái cây có thể có đường hóa học, ắt hẳn không tốt cho sức khỏe – Ryan nhanh miệng cắt ngang. _ Một ít trà làm ấm bụng, để anh ...

_ Trong trà chẳng phải có chất kích thích thần kinh ? Nó sẽ khiến cô mất ngủ. Thân là bảo mẫu, tôi phải đảm bảo đến miếng ăn giấc ngủ của cô, có phải không ? – Thiên Du lại cười, dáng vẻ cung kính nhưng không kém phần thân thiết.

Tôi thật sai lầm khi mở miệng ra mà !

_ Em ... em muốn đi WC, xin phép ... – Tôi run bần bật, hoảng sợ nghĩ ra cách tuyệt diệu này để chuồn.

...

Ừ, tuyệt diệu nó là như thế này này ...

_ Các cậu có thấy hai anh chàng cực cool đang đứng trước cửa nhà WC không ? Nhìn quen quen ấy ! – Một giọng nữ reo lên vang khắp không gian ẩm ướt của nhà WC.

_ Quen chứ sao không ? Đó là thầy hiệu trưởng Thiên Nam và anh chàng hotboy Thiên Du của lớp 12A ~ Sao trên đời lại có người đẹp như thế không biết ... – Lại một cô gái mơ màng đây mà ...

_ Kể cũng lạ, tự nhiên lại dắt nhau đứng trước WC nữ, chẳng lẽ họ muốn ... Gyahhhhh ...!

Blah Blah Blah !

Tôi ngồi thẫn ra trên toilet, trong đầu đấu tranh tư tưởng, hai tai căng ra nghe ngóng tình hình từ các cô gái bên ngoài.

Ra ngoài —-> gặp hai người kia => bị đám con gái này cho lên thớt !!!

Tôi cá là họ sẽ phục kích ở đây xem hai anh mĩ nam kia đợi ai để ... xử !

_ Stella à, cô đã xong chưa vậy ? Chẳng lẽ cô lại bị đau bụng ? Hay là đến kì MC [3], nên không tiện ra ngoài ? Nếu có tôi liền mang tampon đến cho cô [4]. Từ ngoài kia, giọng nam quen thuộc truyền tới thật lớn, vang vọng.

**** ! Tên này có biết hai chữ " ngượng ngùng " nghĩa là gì không ?!

Thiên Du !!! Tôi giết anh !!!

Cả người tôi như muốn nổ tung, chỉ biết thầm oán than trong lòng. Tiếng trò chuyện rôm rả trong nhà WC liền dứt, sau câu nói " ngây thơ hồn nhiên" của hắn, và tôi bắt đầu cảm thấy âm khí tỏa ra lạnh toát trong không khí.

Tôi thực sự run đến mức có thể làm người khác tưởng mình đang bị mang đến Nam Cực ướp lạnh rồi đây !

Được mĩ nam quan tâm, quả thực hạnh phúc. Nhưng mà với tôi thì khác !

Cánh cửa trước mắt tưởng chừng an toàn lại trở nên mỏng manh lạ thường, tôi có cảm giác những ánh mắt đang đổ dần về đây, và cả tiếng bước chân.

A ...

Tôi khúm núm co người, sợ hãi không dám đưa mắt nhìn dù chỉ một chút.

_ Haha, em làm gì mà sợ thế ? Anh có phải là ác ma đâu ? – Giọng nói trầm ồn mà thân thuộc kia lại lọt vào hai lỗ tai tôi một cách nhẹ nhàng trơn tru, làm cả thân thể tôi giãn ra thoải mái.

_ Ryan ... – Tôi nhìn anh đầy cảm kích. _ Cảm ơn đã cứu em ~

Khi tôi cùng anh ló mặt ra, trong nhà WC chẳng hề có ai cả.

Phù ...

Ra tới bên ngoài, đã bắt gặp ngay một đám con gái vây lấy thân người cao 1m90 kia như đám kiến tìm đồ ngọt.

Haizzz... Cảnh tượng này tôi đã xem chán mắt.

Lười nhác đứng một góc quan sát tên Thiên Du, trước đám con gái kia hắn có vẻ hơi lúng túng vụng về, ngược lại với vẻ ngây thơ vô số tội biến thái khi ở trước mặt tôi.

Haha, xem hắn trốn đi được chỗ nào với họ ?

_ Cậu ta có vẻ thu hút con gái nhỉ ? – Ryan đứng cạnh tôi nhìn một cảnh, vẻ thú vị nói.

_ Haha, tuy vậy trong anh ta lúng túng, nhìn thật buồn cười – Tôi bật cười. _ Thật khác lúc ở với em ~

_ Em có vẻ quan tâm đến cậu ấy nhỉ ?

Ách ...

Không khí náo nhiệt hỗn loạn này không sớm cũng không muộn được thay bằng sự im lặng đáng sợ chỉ sau vài phút.

Chắc là thầy giám thị chăng ?

Theo bản năng, tất nhiên tôi sẽ xoay đầu lại như mọi người ... A...

_ Trước nữ giới mà lại lúng túng như vậy, thật chẳng giống anh chút nào ...

Đám nữ sinh liếc nhìn nhau, ai cũng như nín nhịn mà cũng lặng lẽ né sang một bên. Trong sự im lặng nhưng không phải là tuyệt đối, tôi nghe thấy mấy tiếng nói khẽ thầm oán trách :

_ Cô ta tuy chỉ mới về trường, nhưng lại kiêu ngạo hách dịch, cứ bám lấy Thiên Du ...

_ Suỵt im đi, không ả lại nghe thấy đó ...

Hả ?

Họ nói đến Phương Đan ?

Một thân áo dài như ai, nhưng toát ra vẻ thanh nhã tựa đóa lan trắng thuần khiết yểu điệu.

Cái người kia quả thật như chiếc hộp chứa đựng biểu cảm của cả thế giới, vừa nãy hắn bướng bỉnh cạnh kẹ cùng Ryan, nay lại lúng túng trước đám con gái, và giờ thì ...

Thật lạnh lùng.

Phương Đan làm cho bao người phải ngắm nhìn mà không ngăn khỏi cất tiếng trầm trồ, còn hắn chỉ lạnh lùng mà quay mặt né tránh.

_ Xấu hổ sao ? Haha, thật đáng yêu ! – Chậm rãi bước đến bên Thiên Du, Phương Đan cất giọng mắng yêu.

Thực sự cái cảnh này tôi khó có thể mà tiếp thu nổi ...

Bực mình, tôi quay sang một bên, bắt gặp chàng trai cao lớn đứng cạnh mình nãy giờ ...

Đôi mắt xanh của anh, thâm sâu ẩn hiện sự đau đớn thống khổ... Nó day dứt trong mắt anh, ẩn hiện trong đôi tròng trong suốt, như bị anh giằng xé từ sâu thẳm trái tim...

A...

Nhưng đôi môi anh vẫn mỉm cười, nụ cười như điêu khắc tinh xảo chung thủy khắc trên mặt anh. Nó nhàn nhạt, chua xót.

Là gì ?

Theo tầm mắt anh hướng đến, tôi cũng được chứng kiến một màn ...

Thì như lần trước ấy, họ ôm nhau...

À chính xác là Phương Đan ôm lấy cái cơ thể đóng băng của hắn – Tôi tự an ủi bản thân.

An ủi ? Tại sao tôi lại phải an ủi ?

Dưới ánh sáng của bầu trời chiều tà, trầm buồn lặng lẽ rơi vào trên hành lang, vòng quanh đôi nam nữ tuyệt đẹp kia...

Không gian, thời gian ngưng đọng trong khoảnh khắc.

Họ thật đẹp đôi, nhỉ ?

Nực cười, cảm giác này là sao chứ ?

Trái tim như bị ai đó hung hăng bóp nghẹt, khó khăn giãy đạp trong lồng ngực chật chội...

Bảo mẫu và vị hôn phu...

Sự lựa chọn tưởng chừng như dễ dàng, nhưng giờ lại khó khăn ...

_ Hai người giờ cũng đã được gặp lại nhau, thật may mắn ... – Một giọng nói trầm ổn mà tôi không hề ngờ tới lại vang lên, phá tan sự trầm lặng.

Phương Đan bước lên trước mặt anh, mỉm cười :

_ Cảm ơn, Ryan, cũng nhờ anh giúp...

...

Chú thích :


[1] Prodeison : Thần biển cả trong truyền thuyết Hy lạp.

[2] Apollo : Thần mặt trời trong truyền thuyết Hy lạp.

[3] MC : Mouth comming (cái này dạng đến kì của các bạn nữ ấy >.< )
[4] tampon : Băng vệ sinh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro