204) Smile

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Chí lè lưỡi nhìn đồng đội vô dụng của mình: "Vậy là không ai trong số các người có kinh nghiệm sáng tác nhạc sao? Ngay cả viết nhạc cũng không có?"

Steel gợi ý. "Không. Tuy nhiên, tôi có kinh nghiệm biên đạo. Tôi có thể giúp việc đó."

"Còn cậu thì sao?" anh ta hỏi Johnny.

"Tôi cũng không có kinh nghiệm gì về việc này. Tôi đã từng viết thơ trước đây, nhưng chưa bao giờ thực sự sáng tác một bài hát".

Những người đồng đội này thực sự vô dụng.

Lâm Chí lắc đầu thất vọng. Tuy nhiên, hắn ta cố gắng không để lộ sự thất vọng của mình.

Trận chung kết sắp đến, và nếu muốn giữ nguyên thứ hạng, anh ta phải giữ hình ảnh của mình thật sạch sẽ.

"Đừng để lộ bất kỳ nghi ngờ nào." lời nói của chỉ huy vang vọng trong tâm trí hắn.

Đúng lúc đó, Lâm Chí nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời - một điều gì đó có thể khẳng định danh tiếng của một thực tập sinh tài năng.

Steel hỏi. "Còn cậu thì sao, Lâm Chí? Cậu có biết sáng tác nhạc không?"

Sản xuất bài hát? Tất nhiên, Lâm Chí chẳng biết gì về những thứ đó cả.

Hắn ta đã là một kẻ buôn ma túy trong nửa đời người. Viết nhạc là điều Lâm Chí chưa bao giờ nghĩ đến.

Hơn nữa, ca sĩ là ca sĩ, nhà sản xuất là nhà sản xuất. Tại sao lại phải bận tâm đi tìm hiểu về công việc của người khác chứ?

"Tôi có từng làm rồi." Lâm Chí tự tin nói.

Các đồng đội của anh thở phào nhẹ nhõm. "Vậy là chúng ta được cứu rồi. Cứ ý kiến với chúng tôi khi cậu cần giúp đỡ."

"Tất nhiên rồi. Các cậu hãy tập trung vào những khía cạnh khác của buổi biểu diễn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để tạo ra một bản nhạc hay."

"Cảm ơn Lâm Chí!" Steel phấn khởi, những đồng đội khác cũng chân thành cảm ơn anh.

"Tôi ra ngoài tìm nguồn cảm hứng chút nếu các cậu không phiền."

Bin. "Cứ đi đi."

Lâm Chí đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, tay cầm điện thoại, nhìn vào phòng vệ sinh thì thấy một vài thực tập sinh đang nói chuyện với nhau.

Vì vậy, anh ta chọn một nơi vắng vẻ khác.

Hắn liếc nhìn xung quanh và đảm bảo rằng mình không bị máy quay chụp lại.

Sau đó, Lâm Chí gọi đến tên đầu tiên trong danh bạ. Chỉ mất vài hồi chuông thì người kia mới trả lời.

"Xin chào, Lão Hổ?"

*****

Trong phòng tập tràn ngập sự dễ thương, nhóm năm người nhìn màn hình với biểu cảm khó hiểu.

"Anh yêu em! Người yêu bé nhỏ của anh!

Em làm cho những ngày của anh không còn buồn nữa.

Hãy cùng nhau lan tỏa tình yêu, ôi, anh và em

Boo, người yêu bé nhỏ của anh, anh thích em quá!"

"Cái quái gì thế này?" Jangmoon chửi thề khiến Daeho phải che miệng.

"Đừng có vô lễ với các bậc tiền bối của chúng ta." Daeho nghiến răng nói.

Jangmoon gỡ tay Daeho ra khỏi miệng và cười ngượng ngùng.

"Đúng rồi, xin lỗi. Thật dễ thương, mới mẻ và vui nhộn! Tôi rất thích concept của họ! Mặc dù trông họ như bị thiếu Magie vì nháy mắt thường xuyên!"

June chỉ ra. "Nhưng người xem có vẻ thích nó. Chỉ cần đọc bình luận thôi".

- Kyaah! Những cái nháy mắt họ giết chết tôi trong một lúc.

- À, không còn gì thỏa mãn hơn việc nhìn mấy cậu thanh niên hành động dễ thương để kiếm tiền.

- Dễ thương quá! Ước gì có nhiều nhóm nhạc nam áp dụng concept này hơn.

- Bài hát này mang tính biểu tượng! Đây cũng là bài hát phổ biến nhất của họ.

Casper lè lưỡi và lắc đầu. "Nhưng càng nghĩ, em càng thấy chúng ta nên đi theo một hướng khác trong chuyện này."

Ren. "Bubblegum pop không nhất thiết phải là thứ gì đó dễ thương một cách khó chịu. Có thể khai thác ở khía cạnh tươi mát và ngọt ngào hơn".

June. "Tôi đồng ý. Cậu có thể khai thác được không?"

Ren bĩu môi lẩm bẩm. "Em có thể thử. Nhưng em không đảm bảo rằng nó sẽ tốt."

Ren nhìn xuống đất, sự tự tin giảm sút.

Thật sự mà nói, thực tập sinh này đã gặp khó khăn vì các đội trước đây đã dựa dẫm rất nhiều vào anh ấy.

Khi Ren không đáp ứng được kỳ vọng của họ, có vẻ như đội đổ lỗi tất cả tội lỗi cho anh.

"Này, không sao đâu," June vỗ nhẹ vào lưng anh chàng thực tập sinh tội nghiệp. "Cứ làm những gì có thể đi. Dù sao thì chúng ta cũng là một đội mà."

Ren ngẩng đầu lên và nhìn June với đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

"Thật sao?"

June gật đầu thành tâm. "Không áp lực."

"Được rồi," Ren nói, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

"Em thường sáng tác nhạc khi ở một mình. Mọi người có phiền nếu tôi ra ngoài một chút không? Tôi có thể đưa cho bạn bản nháp vào tối nay."

June. "Không có dì phải áp lực cả. Bọn tôi sẽ nghĩ ý tưởng trong khi cậu đang sáng tác".

Ren khẽ mỉm cười rời rời khỏi phòng. June nhìn bóng dáng anh, cảm thấy Ren vẫn còn hơi buồn.

Daeho. "Chúng ta sẽ làm gì bây giờ? Ta chỉ có thể nghĩ ra ý tưởng khi thực sự có bản nháp."

June. "Được rồi. Bây giờ, các cậu có muốn ... tập cười không?"

Cả ba nhìn anh bối rối.

Jangmoon hỏi. "Cười á? Như thế này à?" anh nở một nụ cười rộng để lộ lúm đồng tiền.

June bĩu môi. Jangmoon trông cũng không tệ khi cười.

"Còn cậu thì sao?" June vỗ nhẹ vào Casper. "Cậu không thấy khó khăn khi mỉm cười sao?"

Casper mỉm cười, khoe hàm răng trắng sáng. June thậm chí còn không biết tại sao anh lại yêu cầu thực tập sinh xếp hạng 2 thể hiện nụ cười.

Rõ ràng là cậu ấy sẽ giỏi việc đó! Casper thậm chí còn đóng vai chính trong một quảng cáo kem đánh răng trước khi tham gia 'Rising Stars'.

June thở dài, cảm thấy áp lực. Tuy nhiên, anh chắc chắn rằng Daeho sẽ có nụ cười khá ngượng ngùng giống như anh.

Thực tập sinh này có vẻ không phải là người hay cười, vì vậy June hy vọng có người có thể cùng anh tập cười.

"Cậu thử xem."

Daeho tuy có chút bối rối nhưng vẫn làm theo chỉ dẫn của June. Cậu không để lộ răng như Jangmoon và Casper nhưng trông vẫn rất tự nhiên.

"Cậu cũng vậy!" June nói, cảm thấy thất bại.

"Anh cũng thử đi, đại ca." Jangmoon xen vào.

June cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Anh không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy. Chẳng có gì phải lo lắng cả!

June có nụ cười rất đẹp. Anh thậm chí còn trông đẹp trai trong bức ảnh mà Choi Pablo chụp!

Tuy nhiên, việc mỉm cười trong khi biểu diễn là điều anh không quen.

Trong video của nhóm nhạc K-pop mà họ vừa xem cách đây không lâu, các thành viên đã mỉm cười trong suốt ba phút.

Bản thân điều đó đã là một thử thách đối với June.

Tuy nhiên, June biết rằng đây là một thử thách mà anh cần phải vượt qua rồi nghĩ về những nghỉ hoặc về tính linh hoạt của mình, quyết tâm chứng minh rằng họ đã sai.

Vì vậy, với một tiếng thở dài nặng nề, anh quay mặt về phía gương.

Môi June từ từ cong lên thành một nụ cười, rồi anh quay sang một bên để nở nụ cười với đồng đội của mình.

Cả ba người đều nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác.

"Có chuyện gì vậy?" June hỏi khi họ không nói gì.

Jangmoon. "Anh bạn, kiếp trước anh có phải là Jeff the Killer không?"

Jeff the Killer là một nhân vật hư cấu nổi tiếng trong văn hóa mạng, đặc biệt là trong các câu chuyện kinh dị và thể loại "creepypasta".

Nhân vật này thường được mô tả là một kẻ giết người tàn bạo với khuôn mặt trắng bệch, nụ cười rộng và đôi mắt đen sâu thẳm.

Câu chuyện về Jeff the Killer thường kể về việc anh ta tấn công và giết hại những người vô tội, mang đến sự sợ hãi và kinh hoàng.

Jeff the Killer đã trở thành một biểu tượng trong cộng đồng trực tuyến và văn hóa creepypasta, mặc dù nhân vật này không có nguồn gốc từ các câu chuyện hay tài liệu chính thức.

June quay sang Casper, người chưa bao giờ xúc phạm anh cho đến tận ngày hôm nay. "Cậu nghĩ sao?"

"Ừm, đó có phải là nụ cười không?"

*****

Các bác vote ⭐ cho tui nha.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro