lung lay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi ngỡ đã thấy mắt chị nhoèn nhoẹn rạng sương gió buốt, từng lớp phủ đầy đôi mắt tím hoang hoải. Có chăng là em bị hoang tưởng, về thiêng liêng rặng liễu hoa tươi. Em có đang sống không.

Em đã thấy, thấy tất cả của chị, mà em mơ hồ như tấm rèm cửa làm bằng vải lanh, gió lùa, bỏ đi, khó thở. Chị đã khen mắt em to, giờ thì nó khép bặt, như màn đêm không sáng, mãi vẫn không sáng. Em chạy, vấp, té, đau, chẳng khóc, em không khóc, không bao giờ khóc. Chân em đau điếng.

Sao lưng em nặng đằng đẵng, trĩu lại, quả không chịu rơi. Như một nỗi đau không chịu chín. Hương lại lan man ngập ngụa khoang mũi. Đầu đau. Chân em lại nhói lên, đau quá. Em chẳng đặng thăm chị, buồn vô kể. Liệu ngày kia, ngày kia nữa, hay kia kia nữa, em có chết không.
Nếu em không chết, liệu em có sống nổi không. Liệu em có chịu được cái đen đúa, cái điên cuồng của ngày sớm mai, hay chỉ ngày hôm nay thôi đã là một ngày đen đúa.  Em phải làm gì cho bây giờ đây, khi mà: "sống ý nghĩa" hay "ý nghĩa sống" cũng làm em rối bời quá. Hoặc gì đó, đại loại như "điểm mạnh".

Mắt sưng tấy lên như đóa hoa anh túc.
Và sự sống trong em đang léo lét như ánh lửa giữa trùng điệp đớn đau. Em không mong cầu, em không dám mong cầu. Vì em không được mong cầu. Em bị tước đoạt, tự tay em tước đoạt đi sự mưu cầu của chính mình. Em có được mưu cầu không chị? Em có là em, em có bị ruồng rẫy bởi bầu trời. Em có mất đi chính mình.

Về một thứ gì đó, hay là, chị. Một ai đó, như là, hôn.

Tay, xước cỏ, tê dại.
Chân, bỏ đi, mất.
Mắt, nheo, mờ đục.
Xanh, xẻ da, cắt thịt.

Gót chân dẫm lên bàn tay, tôi huyễn hóa nên. Có hay chăng, chị sẽ viết nên em, thêu nên em, đan, dệt nên em, thành mảnh bông nhỏ, cho em quên đi đói khổ và trần trụi nơi góc nhà, nơi linh lung huyền ảo, rung cảm, khi thân trơn loáng hay không tấm vải che thân. Làm ơn, xin hãy cho em thoát ra nơi đây. Nơi đây còn chẳng như một "nơi". Chúng là "hỗn độn".

Nhập nhoạng phía cao, chập choạng phía thấp.

Ũ rũ phía thấp, sầu đau phía cao.

Phía sau của em là gượng gạo, phía sau của chị là huyễn hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro