Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeoHyun sau mây mưa thường ngủ luôn, bất ngờ mở to hai mắt tỉnh lại nhìn anh nói: “Người trong hắc đạo có phải nói một là một, nói được thì làm được không?”

Yoona  gật gật đầu, “Trên cơ bản là như thế.” Ở chung với cô một thời gian, với cá tính của cô cũng có chút hiểu biết, như cô hỏi vấn đề hiện tại, Yoona cược cô nhất định có mục đích gì đó.

“Có ý gì?”

“Xem tình hình mà định.” Yoona kéo thân thể mềm mại của cô lại gần, ôm chặt vào lòng.

“Vậy lời hứa của Yoong?”

“Em nói đi?”

“Yoong đã nói một tháng sẽ để em về nhà, ngày mai là đến ngày, Yoong không thể nuốt lời.” SeoHyun nghiêm mặt nhìn Yoona nói.

“Yoong sẽ cho em về.” Nhưng cũng không nói không đón em lại. Yoona bổ sung thêm một câu trong lòng.

Cô vừa lòng gật đầu, rúc vào lòng ấm áp của Yoona, nghĩ ngày mai có thể rời đi, trong lòng không khỏi có điểm vui sướng… Nhưng vì sao lại có chút khó khăn?

Không! Cô làm sao có thể luyến tiếc rời khỏi Yoona?

Không có khả năng, tuyệt đối không thể!

“Đúng rồi, em trai em bỗng thay đổi, có phải Yoong…”

“Yoong phái người chỉnh cậu ta, để cậu ta hiểu, cả ngày chờ một bước lên trời là không thực tế, làm đến nơi đến chốn mới quan trọng, xem, cậu ta hiện tại có phải thực tế hơn không.”

“Thì ra đúng là Yoong.” Thay đổi của em trai, cô thật là lòng tràn đầy vui mừng.

“Em nói nhiều quá, nếu không ngủ, chúng ta sẽ vận động một tý.”

“Chúng ta làm rồi mà.”

Yoona  xoay người đè lên thân thể mềm mại của cô, tha thiết nói: “Lý do đã đổi, nếu ngày mai em phải về, không bằng chúng ta nói lời từ biệt một phen.”

Hai thân mình trần trụi lại dây dưa chặt chẽ, SeoHyun thở gấp nói: “Yoong vừa mới mới…”

“Có thể là thuốc bổ của ông nội rất bổ.”

Tương lai nếu có cơ hội, cô nhất định không cho Yoona tẩm bổ nữa. Người con gái vốn đã đòi hỏi vô độ, bị lão gia gia Im  gia tẩm bổ đến cố gắng như vậy, hại cô mỗi tối đều không thể ngủ ngon.

“Không muốn!” Tối hôm nay Yoong đã muốn cô rất nhiều lần rồi.

“Không được không muốn!” Yoona nhiệt tình hôn môi cô, bàn tay to dao động trên người cô.

Ban đêm nóng bỏng sắp bắt đầu!

******

“Hiếm khi chúng ta có cơ hội bước vào biệt thự.” Taeyeon  thoải mái nằm trên sofa, khẽ lắc ly rượu.

“Cô ấy về rồi!”

“Ngày mai lại đi đón cô ấy về.” Yoona  uống một ngụm rượu.

“Bang chủ, cậu muốn cưới cô ấy à?” những lời này của Yuri  khẳng định là nghi ngờ.

“Đúng.”

Nghe vậy, Yuri cười to nói: “Nghe đại ca Im gia nói, SeoHyun còn  liều mình vùng vẫy, không phải sao?”

“Xin chúc mừng!” Taeyeon  nâng chén với Yoona, “Vậy đêm nay coi như là đêm chúc mừng kết thúc cuộc sống độc thân, cụng ly! Không say không về!”

“Đúng! Không say không về!”

******

Lúc đêm khuya, một cuộc động đất làm biệt thự rơi vào cảnh hỗn loạn.

Ba người Yoona đều uống say, gọi thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng vẫn đành hợp sức mang ba người ra bãi đất trống trong biệt thự.

Cận vệ của Yoona cầm lấy điện thoại đi hỏi tin tức, sau một lúc lâu, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Động đất ở ngoại ô Seoul.”

“Cái gì? ! Nhà Cô Seo rất gần nơi đó!” Nữ quản gia sốt ruột nói, vội vàng bấm số nhà SeoHyun , nhưng điện thoại không kết nối, bà chỉ cảm thấy trong lòng rối như tơ vò, nếu Cô Seo có chuyện không hay xảy ra, bang chủ có thể hay không…

Mọi người nhìn ba người say khướt, không biết nên đánh thức bọn họ thế nào, có người mang một thùng nước đến, đổ thẳng lên ba người, tiếp theo chợt nghe tiếng mắng thô tục.

“Mẹ kiếp, thằng khốn nào!” Sau những lời này, Yuri  đánh một quyền vào cận vệ.

“Cô Seo  nguy rồi!” Nữ quản gia sốt ruột hô.

Những lời này có tác dụng ngăn quả đấm lại hơn cả.

“Nói rõ!” Đáy lòng Yoona  nổi lên ý lạnh.

Nữ quản gia có chút nức nở nói: “Vừa mới xảy ra động đất, trong phòng rất nhiều đồ rung động, chỉ e xảy ra nguy hiểm, cho nên chúng ta phải ra khỏi biệt thự trước.” Động đất mạnh đến không hề báo trước, mọi người ngủ say bị làm tỉnh lại.

“Cái này liên quan gì đến SeoHyun ?” Yoona hoảng loạn gào thét.

Cận vệ vội vàng trả lời: “Động đất gần ngoại ô Seoul, hơn nữa chúng ta đã gọi điện về nhà Cô Seo, nhưng không kết nối được.”

“Không thể nào, SeoHyun nhất định không có chuyện… Tôi muốn đến ngoại ô, tôi muốn tận mắt thấy cô ấy còn khỏe mạnh. Đáng chết! Em nhất định phải khỏe mạnh cho Yoong, nếu không Yoong nhất định sẽ…” Vì sao trong mắt lại có hơi nước? Yoona đau đớn nhắm mắt lại.

“Bang chủ, ” nữ quản gia an ủi nói: “Cô Seo là người lương thiện, cô ấy nhất định sẽ bình an vô sự.”

******

Cho dù không tự mình trải qua cơn động đất, nhưng sau khi tòa nhà sụp đổ, chỉ thấy tiếng người hô hoán bên trong, biểu tình vẫn mang theo kinh hoảng, trong tiếng sốt ruột là vị chua của mũi.

Khi Yoona tận mắt nhìn thấy tình hình bi thảm do động đất tạo thành, trái tim không khỏi đau đớn, cô còn tốt không?

Có hoảng hốt không?

Có bị thương không?

Có phải… Có còn sống không…

Khi biết được tin từ radio, khu ngoại ô  là khu xảy ra động đất nghiêm trọng nhất, tất cả thông tin bị gián đoạn, Yoona càng thêm tâm loạn như ma.

Khi đến ngoài cửa Seo gia, đã là năm giờ sáng.

Yoona nhìn căn nhà vốn bốn tầng, hiện thời đã chỉ còn hai tầng, tầng một, hai hoàn toàn bị vùi trong lớp đất. Hai mắt  mở thật to, đôi tay nắm chặt.

“Bang chủ, có lẽ Cô Seo đã trốn ra được.” Taeyeon  hi vọng có kỳ tích xảy ra trên người SeoHyun , nếu không chỉ sợ bang chủ sẽ phát cuồng.

Một người dân bản xứ đi tới hỏi: “Các người đến tìm người Seo gia à?”

“Đúng, bọn họ có trốn được không?” Yoona vội vàng hỏi.

Người nọ lắc đầu, “Chỉ sợ là không, từ lúc động đất đến giờ vẫn không nhìn thấy người nhà Seo gia.”

“Không! Không thể nào! SeoHyun , em đi ra cho Yoong!” Yoona muốn đi vào trong,  sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

“Lập tức tìm người đến lấy, mau!” Yoona lập tức hạ lệnh.

Hai giờ sau, bắt đầu khởi công.

Bọn họ vừa đào vừa gọi người, chỉ mong có tiếng đáp lại, Yoona kêu khàn cả giọng. Cho đến khi mặt trời xuống núi,  vẫn không buông tay, tin cô vẫn còn sống, sẽ không bỏ mình mà đi.

“Bang chủ, tối rồi, ngày mai lại đào tiếp.”

“Không được ngừng! Tiếp tục đào!”

“Nhưng trời tối tầm mắt không tốt, chỉ e làm Cô Seo bị thương.”

“Tìm máy phát điện đến, bật đèn đuốc sáng trưng bốn phía. Đã hơn mười hai giờ rồi, tôi không thể để cô ấy bên trong lâu hơn nữa, mau đào cho tôi. Còn nữa, gọi bác sỹ đưa thuốc đến, chẳng may cô ấy bị thương, lập tức cấp cứu.” Theo thời gian trôi qua, tính nhẫn nại của anh sắp hết rồi.

Sáu giờ sáng hôm sau, đột nhiên có người nói “Tìm được rồi”, Yoona  vội vàng tiến vào, trong một cái hốc nhỏ,  thấy bóng người cô, nhưng cô lẳng lặng nằm đó, tựa hồ…

“Hyunie, Hyunie…” Yoona gọi nhưng cô chẳng đáp lại, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, cho đến khi xà nhà bốn phía chuyển ra, lộ ra không gian một người có thể vào,  lập tức khom người đi vào, bàn tay to run run phủ lên hơi thở của cô. Ông trời ơi! Xin đừng để cô ấy rời khỏi con!

Hơn hai giờ sau SeoHyun mới chậm rãi tỉnh lại, khi vẻ mặt mỏi mệt của Yoona ánh vào mi mắt cô, nước mắt như sợi châu đứt rơi xuống.

Xa nhau không đến hai ngày, cô lại có cảm giác như mấy đời, nức nở nói: “Ôm… em…”

Sau một giây, cô đã rơi vào cái ôm ấm áp của Yoona, cúi đầu nỉ non.

“Đừng khóc, ăn một chút gì nhé?” Thấy cô rốt cục đã tỉnh lại, trái tim nôn nóng của Yoona cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhận chão loãng một bác gái tốt bụng đưa đến, xúc từng thìa nhỏ vào miệng cô,

Thật vất vả ăn xong ba thìa, SeoHyun giống như nhớ tới chuyện gì, kinh hoảng nhìn Yoona nói: “Người nhà của em đâu? Bọn họ còn khỏe không?” Nói xong, cô kích động muốn ngồi dậy.

“Đừng gấp gáp, Yoong phát người đi đào, đừng nóng vội!” Yoona đau lòng nhìn dáng vẻ kinh hoàng và sốt ruột của cô, sớm biết sẽ không để cô trở về, thà rằng nuốt lời chứ không muốn cô chịu loại tra tấn này.

“Em sợ, rất sợ!” “Em tưởng là em chết chắc rồi.”

“Chẳng lẽ em quên Yoong rồi sao? Yoong sẽ đến cứu em.” Tay Yoona lau đi nước mắt cho cô.

“Em không biết Yoong có thể đến cứu em không.”

“Nếu giờ em không yếu như thế, Yoong nhất định sẽ hung hăng đánh em một trận, cô bé.”

“Em nghe thấy Yoong  gọi em, em tưởng là em đang nằm mơ.”

“Đứa ngốc! Đó đúng là Yoong gọi em. Trước khi chúng ta về Seoul, cho em nghỉ ngơi thật tốt?” Yoona sợ hãi để cô chờ ở đây, nếu có tin bất hạnh truyền đến, cô nhất định sẽ không chịu nổi.

SeoHyun lắc đầu, “Không cần, em phải ở lại đây chờ tin tức, em muốn nhìn thấy người nhà của em.”

“Thân thể của em…”

“Em chịu đựng được! Em xin Yoong, để em chờ ở đây được không?” nước mắt trong xuống lại rơi xuống, cô đáng thương nhìn Yoona.

Yoona  không thể cự tuyệt được cầu xin trong mắt cô, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Cô lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói: “Yoong biết không? Khi em cho là em sắp chết, em rất muốn gặp Yoong .”

Nghe vậy, trong lòng Yoona  tràn ngập nhu tình, cúi đầu hôn lên cánh môi tái của cô.

******

Nhìn vào đôi mắt tràn đầy mỏi mệt nhưng dịu dàng của Yoona, trong lòng cô bất an, thấp giọng hỏi nói: “Người nhà của em đâu?”

“Đã tìm được rồi.” Nếu có thể, Yoona không muốn nói cho cô sự thật tàn khốc này, biết rõ cô có ý muốn bảo vệ gia đình đến thế nào, cô nhất định khó có thể nhận tin dữ này, nhưng Yoona có thể không nói sao?

“Ở đâu?” Ánh mắt cô nhìn quét xung quanh, lại phát hiện không thấy bóng hình quen thuộc, cô sốt ruột vạn phần kéo Yoona nói: “Nói cho em, bọn họ ở đâu?”

Yoona  ôm bóng hình nhỏ bé vào lòng, nhẹ giọng nói: “Một giờ trước người nhà của em đều đã tìm được, bọn họ đã… Đã qua đời.”

“Không! Không! Không thể nào, không thể…” Cô như nổi điên giãy giụa, khóc lóc gào thét.

Hai tay anh ôm chặt cô, “Hyunie, em đừng như vậy, sẽ làm hại đến mình.”

“Em không tin! Ta không tin!” Cô vẫn khóc kêu, “Em muốn nhìn họ, em muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ.”

“Em chắc chắn có thể chứ?”

“Đưa em đi!” Cô tránh cái ôm của Yoona, dùng sức hất cánh tay ra. Cô muốn nhìn tận mắt, nếu không cô căn bản không thể chấp nhận người nhà hai ngày trước còn tươi cười, hiện thời đã âm dương xa xách, không có khả năng đâu!

***

Khi Bạch Sấu Hồng lại tỉnh lại, phát hiện mình đã đi khỏi ngoại ô, cô khóc sướt mướt muốn về ngoại ô, Yoona lại nói gì cũng không chịu đồng ý.

“Em phải đi về!”

“Không được!”

“Yoong dựa vào cái gì mà không được? Yoong cũng chẳng phải là gì của em!”

“Hiện ở đó rất nguy hiểm, vài ngày nữa tự Yoong sẽ đưa em về, giờ em nghỉ đi.”

“Em không cần nghỉ, em phải đi về! Em không thể để người nhà em nằm đấy, em phải đi về cùng bọn họ, Yoong thả em về được không? Cầu xin Yoong!”

“Tất cả di thể đã đưa đến nhà tang lễ, vài ngày nữa, Yoong lại đưa em trở về. Em mới vừa trở về từ quỷ môn quan, người còn yếu, nghỉ ngơi vài ngày, em cũng không muốn để người nhà đã mất của mình lo lắng chứ.” Yoona kéo người con gái đang khóc vào lòng, dịu dàng an ủi.

“Yoong không được gạt em.” Cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng Yoona.

“Ngủ đi.” Yoona nhẹ vuốt sợi tóc trước mặt cô.

“Yoong phải ở cùng em, không được đi.” Ánh mắt cô bất an nhìn Yoona, sợ ở một mình.

“Yoong sẽ không đi.” Yoona nhận lời, thấy thần sắc cô sợ hãi, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro