|2|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông ở Gwacheon thật sự rất lạnh.

Sau đó, đôi bạn trẻ kia tự giấu mình trong một chiếc áo bông lớn, nhìn thôi cũng thấy vài phần ngưỡng mộ.

Haizzz. Tôi một mình ngồi ở bên này, cúi thấp đầu nghịch điện thoại, hai tay cũng sắp lạnh cóng mất rồi.

Lúc này Seokjin bước qua chỗ tôi, hỏi tôi có lạnh không?

“Lạnh chứ, anh nói thừa thật đấy.”

“Trong xe anh vẫn còn một cái áo, để anh đem qua cho em khoác nhé?”

“Thế anh không mặc à?”

“Con gái thường sợ lạnh hơn mà.”

Không biết vì sao, nhìn dáng người cao cao gầy gầy của anh ấy dưới ánh đèn pha, cái bóng in trên mặt đất, tôi bỗng nhiên thấy xúc động.

Ngày hôm đó câu được mấy con cá tôi cũng chẳng còn nhớ nữa, nhưng tôi vẫn nhớ lúc chúng tôi trở về nhà.
Trên đường về nhà, tôi vẫn như cũ mặc áo của anh ấy. Anh ấy lái xe, đôi bạn kia ngồi ở ghế sau, vì vậy tôi ngồi ở ghế phụ.

Bình thường tôi rất thích ngắm nhìn dáng vẻ con trai lúc lái xe, sạch sẽ, gọn gàng, chỉnh tề, đẹp trai nữa...

Tối hôm ấy, ánh trăng theo chúng tôi suốt dọc đường về nhà, chiếu sáng một bên sườn mặt của anh ấy, tôi giả vờ vô ý nhìn anh ấy.

Đẹp trai chết mất!!!!!!!

Sau đó, lúc đi qua một chướng ngại vật, anh ấy đạp chân phanh. Thật ra chỉ là một cái đạp phanh rất nhẹ, và chiếc xe cũng chỉ lắc lư một chút.

Thế nhưng anh ấy lại vô thức đưa tay che trước mặt tôi.

Anh ấy sợ tôi bị thương sao? Tôi vẫn còn thắt dây an toàn mà. Nhưng mà thực sự thì điều này làm tôi cảm thấy rất ấm áp... Đúng vậy, rất ấm áp, là dáng vẻ vương tử trong lòng tôi.

Sau khi về đến nhà, bạn gái kia thần thần bí bí đến tìm tôi nói chuyện.

Cô ấy đến bên tôi, vỗ vai tôi một cái rồi nói

“có phải là Seokjin có tình ý gì với cậu không? Hành động trên xe lúc nãy mình đều nhìn thấy hết, cmn cái này cũng quá là ga lăng đi!”

“Haha, hahahahaha, tôi cũng không biết nữa.”

“Thế cậu thấy anh ấy như thế nào, cậu xem cậu cũng chưa có bạn trai, anh ấy cũng chưa có bạn gái.”

“Hahahaha, mình, mình cũng không có nghĩ đến.”

“Không thì để mình giúp hai người thành một đôi.”

Thực ra thì ở tầm tuổi này của chúng tôi, nếu mà ở đại học trong nước, thì cũng là một mối tình đại học bình thường.

Nhưng đây là ở Gwacheon, ở trong ngôi nhà này. Quan hệ của chúng tôi dường như càng thân mật hơn một chút. Bởi vì chúng tôi thật sự là đúng với ý nghĩa của từ “người nhà”.
Chúng tôi đều là người Hàn Quốc.

Kể ra thì, trong nhà có hai bạn học vừa nhiệt tình vừa thích ăn dưa hóng thị.

Tôi và Seokjin hình như thật sự có nhiều thứ làm cùng nhau. Cùng nhau đi chợ nấu cơm liên hoan. Cùng nhau ở trong vườn nhà nướng BBQ. Hoặc là rủ bạn bè của chúng tôi hát karaoke.
Đặc biệt là buổi tối cuối tuần, hầu như mỗi tối bốn người chúng tôi đều đến Boxhill ăn bữa khuya.

Còn có cùng nhau đón sinh nhật, thậm chí còn cùng nhau nửa đêm thức dậy đi xem mặt trời mọc…
Bây giờ nghĩ lại, bốn người chúng tôi lúc đó thật sự chơi, nháo cùng nhau, trải qua hương vị của gia đình.

Tôi và Seokjin cũng tự nhiên mà trở thành mối quan hệ cùng nhau ăn sáng, ăn trưa, ăn tối, ăn khuya. Trở thành mối quan hệ cùng nhau lái xe đi chợ, cùng nhau dọn dẹp đồ đạc trong xe, lại cùng nhau về nhà làm cơm. Trở thành mối quan hệ cùng nhau trang hoàng, tổ chức party trong ngày lễ Tết, cùng nhau uống rượu đến nửa đêm mới trở về nhà. Trở thành mối quan hệ cùng nhau ngắm phong cảnh ở Gwacheon, cùng nhau ngắm mặt trời nhô lên từ suối nước nóng.

Còn rất nhiều, rất nhiều…..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro