Shot IX : Giao dịch đồng loại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Warning : Nhân thú , trả thù (?!) , Nguyên Khải


" Hả ? Xe chết máy ? Vậy phải làm sao đây ? "

Cha cậu hơi sốt sắng nhìn hắn , nam nhân mặt sắc như tạc không hề nóng vội , rút bộ đàm từ trên xe , gọi cho đội cứu hộ . Vương Tuấn Khải biết trước sẽ như thế này , nhếch môi cười khẩy , khuỷu tay chống lên cửa xe , ánh mắt lơ đễnh liếc ra ngoài ; nhìn thấy chỉ một cánh rừng bạt ngàn rậm rạp . Được một lúc lại cố ý quay trở lại nhìn nam nhân ngồi ở ghế lái kia , chưa kịp thực hiện việc chế nhạo thành công đã bắt gặp ánh mắt hắn nhìn ngược lại mình - có chút không chuẩn bị mà luống cuống , vội vã quay đi . Nam nhân cũng có ý cười nhạt , quay lại thông báo với cha dượng :

" Đội cứu hộ sẽ đến trong 15 phút nữa , cha đừng lo . "

Chất giọng trong trẻo nhưng đáng tin cậy , nam nhân mỉm cười nhìn cha dượng một cái để làm tin , sau mới quay lại nhìn ra ngoài cửa kính . Cả ba đều đang trên lưng chừng của đỉnh núi phía Tây . Dự định ban đầu là trải qua kì nghỉ đông cùng nhau ở căn nhà gỗ có từ trước của cha dượng . Nhưng không ngờ thời tiết chuyển biến khôn lường , chuẩn bị kĩ lưỡng mà vẫn không sao tính được việc tuyết bất ngờ rơi , hơn nữa còn rơi rất dày . Vương Nguyên có chút khó chịu trong lòng , tay phải hơi siết lấy vô - lăng .

" Có chắc không đó ? Anh nghĩ sẽ có đội cứu hộ đồng ý đến đây chỉ trong 15 phút thôi à ? "

Vương Tuấn Khải nghi ngờ vào đội cứu hộ gì đó . Bên ngoài tuyết vẫn rơi với mật độ dày như thế , việc định vị vị trí của chiếc xe này cũng không phải dễ dàng gì .

" Nhẫn nại một chút đi Tiểu Khải . Chúng ta cứ ngồi trong xe , đợi đội cứu hộ tới , đừng ra ngoài , cố gắng giữ nhiệt độ cơ thể . "

Cha cậu ôn tồn nói . Ông hồi trẻ có sở thích là đi săn ; thế nên đã xây dựng một căn nhà gỗ kiên cố trên núi , mỗi năm đến mùa đông đều lui tới thư giãn nghỉ dưỡng . Tuy thích đi săn là vậy nhưng ông chưa bao giờ có tà ý muốn hại lũ thú rừng hoang dã kia .

Về phần Vương Nguyên , hắn được ông nhặt về trong một đêm lạnh giá khi ông đang trong kì nghỉ dưỡng ở ngôi nhà đó . Hắn hơn con trai ông chừng 3-4 tuổi gì đấy và có một lai lịch bất minh . Ông bắt gặp hắn ngay bên hông nhà , với ánh mắt tội nghiệp và bộ quần áo mỏng manh . Lòng thương cảm của ông dâng lên ; bèn mang hắn về cưu mang , hắn không nhớ ra được cha mẹ mình là ai , nên ông quyết định lưu hắn lại , để hắn lớn lên và cùng đi học với con trai mình .

Với Vương Tuấn Khải , hắn là kẻ kì quặc nhất mà Vương Tuấn Khải biết ngay cả lúc hắn còn nhỏ tuổi . Mái tóc hơi xám và tròng mắt mang một sắc màu dị thường ; lúc nào cũng lăm le nhìn cậu , cứ giống như cậu đã gây thù với hắn . Chỉ khi cha đến và bế hắn ôm vào lòng , hắn mới hiền lành hơn được một chút .  Cha nói hắn bị thất lạc trong rừng , cũng không nhớ ra cha mẹ là ai nên cha mới mang hắn về dưỡng thành ; cũng như hy vọng cậu sẽ bớt cô đơn hơn . Ông nói cậu phải gọi hắn là anh , yêu thương như thủ túc .

Nhưng sao mà cậu yêu thương nổi hắn khi hắn suốt ngày chỉ quấn quýt lấy cha và luôn hầm hè khi cậu tới gần chứ . Vì vậy cậu cảm thấy hắn ta thực đáng ghét . Thế nhưng hắn lại rất được lòng cha cậu . Cha cậu yêu thương cậu bao nhiêu thì cũng đối đãi với hắn bấy nhiêu . Hắn không chỉ tài giỏi , lại còn rất thấu đáo , từng ấy năm cùng trưởng thành Vương Tuấn Khải luôn bị đem ra cùng hắn so sánh . Giờ đây hắn đã là một trưởng phòng tài năng , còn cậu - vốn không thích gò bó , chỉ làm một biên tập nhỏ của trang báo mạng , phiêu lãng tự do .



Gần đây , sức khỏe của cha mỗi lúc một yếu , nguyện vọng của ông chính là được trở lại căn nhà đó nghỉ ngơi một chuyến . Trước khi bắt đầu chuyến đi , hắn có nói đã coi rất kĩ dự báo thời tiết , nói rằng tuyết sẽ không rơi vào hôm nay . Ai ngờ xe chỉ mới đi được một đoạn , tuyết đã bắt đầu rơi , lốp xe không hiểu cũng bị thủng , nắc kẹt luôn ở một chỗ .


Thời tiết cũng đang là mùa đông , dự báo thời tiết sai lệch hoàn toàn , vì lúc này tuyết bắt đầu rơi mỗi lúc một dày . Vương Nguyên bật cần gạt lên gạt đi mấy bông tuyết lấm tấm đang cản tầm nhìn trước xe , giở trong ngực áo ra thuốc lá và bật lửa , quay xuống nhìn cha dượng :


" Cha , nếu như lạnh cha có thể hút thuốc này . "

" Ta cảm ơn . "

Vương Tuấn Khải chau mày , khi không lại dụ dỗ cha hút thứ tai hại đó . Hắn vốn nên biết rõ cha ở độ tuổi này không nên hút thuốc chứ . Nhưng chưa kịp phê bình , luồng khói xám xanh đã lan ra khắp khoang xe , luồn vào cánh mũi cậu , đánh vào đại não cảm giác khó chịu nghẹt thở .


Quá ngột ngạt và bức bối , Vương Tuấn Khải kéo cái mũ sau áo khoác lên đầu rồi mở cửa xe bước xuống . Xung quanh , tuyết đã phủ trắng xóa . Dưới đất , chân cậu lún xuống lớp tuyết đến mấy phân . Bất chợt có thứ gì đó đụng đậy ở lùm cây cách chỗ cậu đứng khoảng vài mét .


Không do dự , cậu tiến ngay lại chỗ phát ra tiếng sột xoạt đó xem xét . Vạch đám cây đã thấm đẫm sương tuyết lạnh , Vương Tuấn Khải phát hiện đó là một con thú nhỏ . Thoạt nhìn rất giống chó sói , có lẽ là một con sói con bị lạc mẹ . Con vật giương ánh mắt tội nghiệp nhìn cậu , không hề hoảng sợ mà bỏ chạy như phản ứng thông thường của động vật hoang dã . Để ý kĩ , cậu phát hiện chân trái của nó bị thương , máu nhỏ giọt xuống nền tuyết trắng , thấm ướt mảng lông màu xám tro .

Vương Tuấn Khải tuy bề ngoài có chút ác liệt khô khốc nhưng trong sâu thẳm vẫn luôn tiềm tàng lòng trắc ẩn . Cậu ngồi xổm xuống , cẩn thận đưa tay ra thu con thú nhỏ lên , tính mang về xe để băng bó cho nó . Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều , con vật nhỏ đã sớm không chịu nổi rét mướt và đau đớn , ngoan ngoãn không động đậy để cậu ôm lên khỏi lùm cây .


Cảm nhận được hơi ấm , nó ngoan ngoãn dụi vào cậu . Vương Tuấn Khải mỉm cười sờ sờ vùng lông dưới bụng nó . Con mắt xám của nó hiền dịu khoan khoái khép lại , dường như muốn ngủ một giấc .

" Có ngưng làm trò ngu nguội đi không ? "

Vương Nguyên từ lúc nào đã xuống xe , ở phía sau vốn không thể nào bình tĩnh , bước chân nóng vội tiến đến sau lưng cậu , nhìn người và thú một màn ấm áp dưới trời tuyết rơi dày đặc .

" Anh nóng nảy cái gì ? Tôi chỉ muốn giúp chú chó sói  tội nghiệp này một chút ... "

Vương Tuấn Khải ôm con sói rừng đứng dậy , xoay người nhìn nam nhân sau lưng . Hắn ta thường ngày đã dữ dằn lãnh khốc , lúc tức giận lên còn có ba phần là dọa người . Hừ , cậu sợ gì chứ ? Cậu muốn làm người tốt lại bị kẻ xấu như hắn phá hoại mất . Tên độc tài này , chắc chắn là không có trái tim .

" Con trai , các con làm gì vậy ? Mau trở lên xe đi , Tuấn Khải , con không lạnh sao ? Vương Nguyên nói đúng , dù sao cũng nên đi tiếp . Tuyết cứ rơi như vậy , tầm nhìn càng lúc sẽ càng hạn chế mất . "

Cha cậu gọi với ra , ánh mắt Vương Nguyên cũng mềm đi chút ít . Vốn là hắn luôn tôn trọng cha dượng của mình , cho nên mệnh lệnh thế nào , hắn đều sẽ nghe theo .

" Lên xe đi . "

Hắn đáp , rồi xoay gót trở lại xe . Vương Tuấn Khải cũng không đôi co thêm gì nữa , toan ôm theo con mèo rừng nhỏ kia lên xe .

" Bỏ con sói đó xuống ! "

Vương Nguyên đứng trước cửa  xe , không vội mở mà gắt nhẹ , giọng điệu vẫn lạnh băng và không có âm điệu như cũ . Cậu hơi ngạc nhiên , song ngay lập tức phản kháng .


" Con vật nhỏ này bị bỏ rơi giữa tuyết lạnh như vậy , sao bỏ nó được chứ ? Anh không có trái tim sao ? Nó còn đang bị thương đấy .  "

Vương Tuấn Khải không hề kém cạnh , theo phản xạ ôm con thú nhỏ chặt hơn .

" Thả nó về lại chỗ cũ mau . "

Hắn vẫn nghiêm khắc nạt cậu . Hừ , muốn làm anh trai của cậu , muốn ra oai lấy tiếng sao ? Đừng hòng !

" Không bỏ ! "

Vương Nguyên nhìn cậu , hai đầu mày nhíu lại chặt chẽ tỏ vẻ phật ý , môi cũng mím thành một đường giống như đang kìm nén cam chịu . Vương Tuấn Khải lại cảm thấy thoải mái , ôm con vật nhỏ leo lên xe ; tìm bông băng , thuốc sát trùng trong túi đồ cá nhân của mình , chuẩn bị trị thương cho con vật nhỏ  . Hắn sau đó cũng mở cửa bước vào , ngồi yên không nói gì và chờ đợi . Cha cậu ngồi sau hơi nhướn người , tò mò hỏi :

" Sao con lại đem nó lên xe ? "

" Cha ... sao cha có thể thấy chết không cứu được cơ chứ ? Cha coi xem , trời mưa tuyết như vậy , con vật nhỏ này thật tội nghiệp ; nó còn bị chảy máu như vậy , nếu để lâu thêm , nó sẽ chết đấy . Chúng ta đương nhiên phải làm gì đó chứ ?! "

" Nhưng mà ... "

" Cha đừng có lo , con chỉ băng bó cho nó , sau đó sẽ đợi nó lành rồi thả đi . "


" Ta biết , nhưng chỉ cần một con thú bị con người mang đi , những con trong đàn khác sẽ đánh hơi theo mùi của đồng loại , đến khi cả bầy sói kéo đến , hậu quả lúc đó chính là khôn lường . "

Nghe cha nói , Vương Tuấn Khải càng quyết tâm không thả nó đi , ngược lại chỉ lẳng lặng băng bó lại vết thương ở chân cho sói con , sau đó ôm nó vào lòng cưng nựng . Cha cậu biết con trai mình bản tính ngang ngược , không nói gì nữa .

Trong xe lại là một mảnh im lặng . Riêng Vương Nguyên , hắn cứ nhìn mãi con sói nhỏ đang yên vị trong lòng cậu . Con sói dường như cảm nhận được , đôi mắt nhắm hờ hé mở , phát ra tinh quang dị thường . Vương Tuấn Khải tưởng hắn vẫn đang hằn học , dọa cho sói con sợ hãi , liền ôm chặt nó hơn , quay mặt nó sang hướng khác , chổng mông về phía hắn . Vương Nguyên không tự động mà đen mặt .

Sau đó 30 phút ; đội cứu hộ tới , xin lỗi vì thời tiết xấu mà đến trễ . Cả ba nhanh chóng được cứu thoát ; an toàn đến được căn nhà gỗ . Căn nhà gỗ này vững chắc và khá đơn giản , có hai buồng ngủ nhỏ ; gian bên ngoài bài trí hệ thống sưởi ; bóng đèn trong nhà thì được mắc với một đường dây bên ngoài để thắp sáng . Sau khi dọn dẹp xong xuôi mọi đồ đạc , Vương Tuấn Khải ngay lập tức tìm một tấm thảm lót cho con chó sói kia nằm ; cho củi vào trong lò và châm lửa đốt làm cho căn nhà ấm lên không ít .


Vuốt ve con sói nhỏ đang ngủ trên tấm thảm lông , Vương Tuấn Khải ngó qua cửa kính , thấy cha mình và tên kì quặc kia đang nói chuyện với nhau dưới , trên tay còn cầm chiếc súng săn . Không phải là cha lại muốn đi săn chứ ? Thuở trước thì có thể nhưng hiện tại người ta đã nghiêm cấm hành vi này rồi mà . Nhưng chưa kịp thắc mắc , cả hai người đã bước vào trong .

" Cha , cha định đi săn sao ? "

" Không có , ta chỉ mang súng ra lau chùi một chút đồng thời ôn lại kỉ niệm hồi trẻ với Nguyên Nhi thôi . Trời cũng sắp tối , mau chuẩn bị bữa tối thôi . "



Vương Nguyên không nói thêm gì , hắn vốn vất rất kiệm lời ; cả ba đi xuống bếp , chuẩn bị bữa tối . Bên ngoài , tuyết vẫn lất phất bay , mang theo mưa bụi lạnh lẽo và mảng trời đang dần về tối .



end (1)

Đã lâu không tương tác hỡi các bạn trẻ :D Ngồi nhìn lại những gì tui đã viết và kiểu " nani the fuck " :D So sorryyy

sun.4/3/2018 ( nhanh vd , thời gian như chó chạy ngoài đồng )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro