2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bobby đứng đối diện với thầy giáo phụ trách thể dục

lúc đó, tất cả các sinh viên trên sân đều cảm thấy không khí không bình thường. nam sinh nữ sinh đều đứng xung quanh, căng thẳng chờ đợi những tiến triển của sự việc.

"muốn chứng minh anh không phải là kẻ vô dụng rất dễ. trong các hạng mục thể thao, cái làm cho con người ta tôn kính và bội phục nhất là chạy marathon, chỉ người có ý chí mới làm được." tay của thầy giáo chỉ về phía đường chạy màu đỏ, "nếu như anh có thể chạy được 10.000m. thế thì, sẽ chứng minh được rằng junho sai."

các sinh viên kinh ngạc.

10.000 m cơ à!

chạy 1000 m đã mệt chết đi được rồi, 10.000 m thì sẽ như thế nào đây.

"được! nếu như bạn có thể chạy được 10.000 m, sự việc hôm nay cái sai là ở tôi!" junho kiên định nhìn bobby, "nếu như không chạy được, cũng có thể cho mọi người biết được rằng bobby chỉ là một thằng vô dụng! "

trong giây lát, tất cả các ánh mắt đều dồn về phía bobby!

bobby đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng. viên kim cương đính trên mũi anh ta phản chiếu ánh nắng mặt trời chói lòa.

các sinh viên nữ yên lặng.

trời ơi, ngay cả lúc này, bobby vẫn đẹp trai đến như vậy. nếu như tính cách anh ta không đến mức như thế, có lẽ đã là một bạch mã hoàng tử trong phim và tiểu thuyết rồi.

một cô gái đứng trước mặt bobby.

"10.000 m, thế à? tôi chạy thay anh ấy." ánh mắt cô gái kiên quyết, "không cần phải xin lỗi anh ấy, bởi vì lỗi là ở anh ấy. nhưng mà, xin mọi người tha lỗi cho hành vi hôm nay của anh ấy."

lại là t/b!

các sinh viên xung quanh hết sức kinh ngạc, cô gái này thật là tinh thần có vấn đề rồi! jieun ngạc nhiên đến mức không biết nói gì, nhìn bóng dáng t/b trên đường chạy, chán nản.......

bobby nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "hết tiết rồi." nói xong, anh ta bước đi, ánh mắt cũng không thèm quay ra nhìn t/b.

"này! cô ấy chạy không tính! "

đến lúc này mọi người mới lên tiếng.

//////////

mặt trời đang lặn.

trời bắt đầu tối.

các sinh viên lần lượt ra về, không có ai thèm chú ý đến bóng hình yếu ớt của cô gái đang chạy.

vòng thứ 17.....

trong người t/b như muốn vỡ tung ra, cố gắng hết sức nhưng cũng không hít thở được không khí. trước mặt đều là màu đen, cô không nhìn thấy đường chạy, không nhìn thấy trước mặt có người hay không, cô không cảm giác thấy đôi chân của mình nữa, cô chỉ cảm thấy...

sau đó cô có thể sẽ chết!

sân vận động vắng vẻ.

thầy giáo đã về, các sinh viên cũng đi hết, chỉ chỉ còn vài người tò mò ở lại xem một lúc nhưng rồi cũng trở về đi ăn.

không có ai đếm vòng cho t/b.

thực ra, t/b cũng không biết là mình chạy được 17 vòng hay 18 vòng. cho nên cứ tính 17 vòng vậy, kể cả chạy đến mức nôn ra máu, cũng phải chạy hết 10.000 m này!

t/b mệt đến mức chẳng còn ý thức được gì nữa. ngoại trừ nhịp tim đang đập dồn dập, hai bên tai cô chỉ nghe thấy ù ù như tiếng gió.

ánh mặt trời cũng không còn....

đèn đường đã sáng.

con đường chạy màu đỏ.

Bóng hình Tiểu Mễ chìm trong màn đêm, chỉ đến khi cô chạy đến phía dưới bóng đèn mới nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang hết sức mệt mỏi của cô.

° ° °

màn đêm tràn ngập không gian.

tiếng lá cây lay động trong gió.

cơ thể giống như sắp tan nát!

trong người đau đớn như có lửa đốt!

cuối cùng Tiểu Mễ cũng chạy hết 10.000m, cô cúi xuống thở dốc....

thật mệt mỏi.....

cô ngồi xuống đất, ôm mặt khóc....

"jiwon...,

hôm nay tập thể thao, chạy thật lâu, thật lâu.

anh đang cười à?

không lừa anh đâu, em thật sự đã chạy đấy! nhưng mà, chạy thật là mệt.....có một lúc em nghĩ rằng có lẽ mình sẽ chết mất. trước đây, anh luôn nói em quá lười, không biết vận động thể thao, lúc đó em vẫn cứng đầu cãi, mặc dù em không chạy nhưng chỉ cần em chạy thì sẽ là một thiên tài thể thao.

em không phải là thiên tài.

em chạy đến mức sắp chết đây này.

jiwon, anh đang bận gì vậy? có thể xuất hiện một chút được không? chỉ cần một chút thôi...."

ánh đèn chiếu qua lá cây.

một bóng người xuất hiện trước mặt t/b.

cô ngẩng đầu lên.

"hình như cô cũng không giỏi chạy bộ nhỉ."

tiếng nói rất lạnh nhạt, người nói ngạo nghễ đứng đó, khoanh hai tay.....

t/b vội vàng lau nước mắt trên mặt, mỉm cười:

"em không sao, không mệt chút nào."

bobby lắc lắc vai cô: "ai quan tâm đến cô! tôi chỉ là tiện đường đi qua đây thôi."

"à."

t/b do dự vuốt tóc.

"tại sao lại chạy thay tôi?" bobby lạnh lùng.

t/b cố gắng đứng dậy, cô dựa vào cây, tiếng thở vẫn hết sức khó khăn, trong người vẫn đang hết sức mệt mỏi:

"tại sao.....không nói với họ anh không thể vận động mạnh được?'

bobby kinh ngạc!

anh nắm vào vai cô, hét lên: "cô---! "

"không phải anh bị bệnh tim à?" t/b lắc người, anh ta định bóp nát đôi vai cô ra chắc, "bệnh tim không thể vận động mạnh được, tại sao anh không nói với thầy giáo và các bạn?"

"sao cô biết được?"

"trí nhớ kém thật...." t/b thử cố gắng thoát khỏi đôi tay hộ pháp của anh ta "hôm đó là em đưa anh đến bệnh viện. có lẽ bệnh của anh phát tác nhỉ, cả người đều hôn mê." nói ra, anh ta còn chưa trả tiền taxi cho cô..

bobby thất thần, đôi tay của anh ta rời khỏi người cô.

"tôi không bị bệnh tim."

đôi môi anh ta cứng lại 

t/b an ủi: "cơ thể có bệnh không phải là một việc mất mặt."

"tôi nói rồi----! tôi----không-----bị----bệnh-----tim! tai cô bị điếc à?"

bobby tức giận hét lên. anh ta đấm mạnh vào cây.

"em biết rồi."

t/b ho nhẹ, mồ hôi trên người đã hết, một cảm giác lạnh tràn đến.

"yên tâm, em sẽ không nói với người khác đâu." cô mỉm cười, ánh mắt đẹp như vầng trăng khuyết trong đêm, "nhưng mà anh phải tự chăm sóc bản thân mình nhé, đánh nhau cũng là hoạt động mạnh đấy.Nếu như anh không biết chú ý đến cơ thể của mình, có thể em sẽ nói bí mật này cho người khác đấy!"

cái này

có được coi là uy hiếp không?

dưới tán cây trong đêm, bobby tức giận nhìn cô gái ấy.

------
hic dạo này mình hơi bận nên ra chap hơi chậm mn thông cảm nha 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro