39 - Đừng xin lỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoseok hẹn tôi vào một ngày đầy nắng , từng ánh dương vàng vọt rơi vào khung cửa sổ trong suốt của một quán cà phê yên tĩnh.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, rõ ràng là đã bỏ rất nhiều đường, nhưng trong miệng chỉ toàn vị đắng chát. Tôi ngước mắt nhìn anh, vẫn là vẻ dịu dàng thường thấy, anh mỉm cười nhìn tôi

" Anh hẹn gặp em có việc gì không? " tôi lơ đãng nhìn ra bên ngoài, đường phố vẫn tấp nập người qua lại, trước mặt là người mà tôi thầm yêu suốt bao năm, chỉ là bỗng thấy cô đơn, lạc lõng

" Anh có chuyện muốn nói ..." anh ngừng một chút, đưa tay nắm lấy bàn tay tôi " Anh thích em "

Tôi bị câu nói của anh làm giật mình, lập tức rụt tay lại, vẻ hoảng hốt như cơn gió nhẹ lướt qua đôi mắt tôi, lại khôi phục vẻ điềm tĩnh thường thấy, nhìn thẳng vào anh

" Tại sao? "

" Em nói vậy có ý gì? "

" Tại sao rõ ràng là không thích em nhưng vẫn phải nói như thế? Người anh thích là ai em đâu phải không nhìn ra? "

" Anh ...xin lỗi "

" Nếu anh phân vân giữa em và cô ấy, xin anh ...ngàn vạn lần đừng chọn em "

Tôi đứng dậy, mỉm cười chào anh rồi quay gót, như một dũng sĩ kiên cường rời khỏi chiến trận, tôi bước một mạch ra khỏi quán, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được mà rơi xuống

Tôi vẫn sải bước về phía trước, rốt cuộc tôi yêu Hoseok bao nhiêu chỉ có mình tôi biết, đôi khi yêu chỉ là hi sinh như thế, anh cũng đừng nên xin lỗi, chỉ là nếu như chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút, chỉ một chút thôi, có thể đã thuộc về nhau...

Đáng tiếc, số phận an bài rốt cuộc em chỉ là một vị khách đến muộn. Đáng tiếc, em đã đem lòng yêu anh, người đã dâng lòng mình cho một người khác ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro