Những mẩu chuyện nhỏ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nếu Kim Namjoon là bạn cùng bàn....

.
.
Mình xin phép thay đổi cách xưng hô cho phù hợp với nhân vật nha.

#1 (Ami's POV)

Bạn cùng bàn của tôi là Kim Namjoon. Và tôi thích cậu ấy.

Tôi luôn cố gắng gần gũi với cậu ấy hàng ngày. Giờ ra chơi hôm ấy, tôi đánh bạo đề nghị cả hai hãy cũng chơi trò "đấu mắt"

- Nè Namjoon, chơi đấu mắt không? Nghe nói mày giỏi lắm, thử xem nào?

Namjoon đặt cây bút xuống, tay chống cằm nhìn tôi 2s rồi gật đầu.
Giây sau đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Nghiêm túc. Thẳng thắn. Trực diện. Tôi biết cậu ấy có đôi mắt nâu sâu hun hút rất đẹp, nên tôi như đang bị cuốn vào đó vậy.

5s đầu tiên trôi qua.

Ngu quá. Rủ chơi đúng cái trò khó xử....

10s tiếp theo.

Không ổn, cực kì không ổn. Lồng ngực như đang mở hội vậy.

Lại 5s trôi qua.

Ánh mắt cậu...aaaaa chịu hết nổi!!

" Thua...Tao thua rồi! Mày giỏi thật đấy...haha"

Tôi xua tay cười xoà rồi nhanh chóng đứng phắt dậy để cậu không thấy được khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

Nhưng chưa kịp bước đi thì bàn tay cậu đã kéo lại. Khi tôi quay lại thì cậu đang nhìn đi hướng khác, tất cả những gì tôi thấy được là trán cậu đang đẫm mồ hôi.

Namjoon buông một câu:

"Tao cũng nháy mắt rồi. Chơi lại đi"

"...."

Rõ là nói xạo.

#2

*Ami's POV:

Namjoon là đấng cứu thế trong những giờ Tiếng Anh của tôi. Ban đầu cậu ấy rất không đồng tình việc giúp tôi gian lận, thậm chí còn khinh khỉnh nhìn từ-trên-cao khi tôi mặt dày xin cậu giúp đỡ. Chỉ là sau một thời gian, cậu rốt cuộc cũng chịu chìa tay cứu lấy tôi.
.
.
.
Chuông báo hết giờ làm bài. Nạp bài cho cô với tâm trạng phấn khởi, tôi quay qua rối rít cảm ơn Namjoon.

"Mày đúng là tốt nhất trên đời!!"

Cậu lôi tập đề Olympic ra làm, thủng thẳng đáp:

"Đừng để tao phải nhắc bài mày một vấn đề đến lần thứ hai là được. Về nhà đọc lại câu đó đi"

"Rồi rồi.... Mà Namjoon! Sao mày lại quyết định giúp tao nhỉ? Trước kia mày còn cười khinh tao ấy.."

"Mày cứ nhận điểm 0 mãi, tao ngồi cạnh cũng mang tiếng"

"Mày...."

Sao tôi lại thích nổi người như cậu ta nhỉ. Chả đáng yêu gì hết.

*Namjoon's POV:

Ami là đồ mù tiếng anh đến hết thuốc chữa. Đã thế cô ấy còn vô cùng mặt dày mà nhờ vả tôi "cứu giúp". Nhìn khuôn mặt nài nỉ của Ami rất giống chú chó tên RapMon nhà tôi mỗi lần tôi đưa nó đi tiêm phòng. Haiz, phải nói là rất thảm, rất đáng thương...

Mỗi lần Ami nhận "trứng ngỗng" bài kiểm tra Anh, cô ấy lại nhẹ nhàng vo tròn tờ bài lại, ném thẳng vào thùng rác (đó là một cú ném 3 điểm xuất sắc, chứng tỏ kinh nghiệm dồi dào). Sau đó Ami sẽ dùng ánh mắt viên đạn nhìn tôi chằm chằm cho đến khi giáo viên ném thẳng viên phấn vào cô ấy (lại là một cú ném xuất sắc nữa) và yêu cầu Ami hãy tập trung đi đừng nhìn người ta như muốn nuốt sống như thế.

Chậc, tôi quen rồi, cũng không để ý Ami làm gì. Nhưng sao cô ấy không thể hiểu là tôi chỉ muốn cô ấy nghiêm túc học tiếng Anh nhỉ?
.
.
Tôi tiếp tục lờ Ami đi, cho đến một hôm vô tình đi qua phòng giáo vụ và nghe được các giáo viên đang bàn với nhau việc chuyển chỗ những bạn học yếu không có sự cải thiện trong học tập, để tìm được "bạn cùng tiến" tốt hơn. Ami chắc chắn thuộc diện không-thể-khá-lên rồi.

Tim tôi đánh thót một cái, thật lạ nhỉ...Nhưng tôi không muốn Ami phải chuyển chỗ. Có thể do đã quen với sự hiện diện ấy mỗi ngày, nên tạm thời không thể tiếp nhận ai khác? Tôi không rõ nữa. Chỉ là...nếu bạn cùng bàn không phải  Ami... thì một ngày của tôi sẽ rất tẻ nhạt...

Cho nên chưa đầy 5' sau, tôi đã quay về lớp, đối diện với Ami và nghiêm túc nói:

"Lát nữa kiểm tra, câu nào không biết thì đừng khoang mò, chờ tao ghi đáp án cho. Đừng đần mặt như thế, nghe rõ chưa??"

#3 (Namjoon's POV)

Tiết Toán hôm nay Ami (lại) ngủ gật. Phải nói là cô ấy ngủ rất say, tôi thậm chí nghe được tiếng phì phò khe khẽ. Kiểu này chắc lại thức đêm cày view cho idol chứ gì? Đẹp trai một chút, hát hay một chút thôi mà? Có gì hay ho.....

Nỗi bực dọc tràn trong lồng ngực một cách vô cớ khiến tôi chẳng buồn đánh thức Ami. Cho nên khi giáo viên đi xuống dưới, đập thẳng một phát lớn vào bàn Ami, cô ấy mới giật mình tỉnh giấc, phản xạ luống cuống cả lên. Trận tổng sỉ vả của giáo viên bắt đầu. Ami lén véo tôi một cái đau điếng vào hông, ánh mắt lườm sắc lẹm. Tôi vờ bình tĩnh nhìn lại cô ấy với ý tứ rõ ràng: "Đáng đời lắm!"

.....

Thôi được, tôi thừa nhận mình không cố ý để giáo viên bắt được Ami. Và kể cả cô ấy có thức trắng đêm vì idol thì tôi cũng không bực bội đến quá quắt vậy. Chỉ là khi Ami nhắm nghiền mắt mà vô tư ngủ, sự đơn thuần của cô ấy khiến tôi không nỡ đánh thức. Ami không phải người xinh đẹp, nhưng lại rất đáng yêu, nhất là khi cô ấy im lặng mà ngủ như thế.... Tôi đã ích kỉ, cho nên cứ vậy mà nhìn ngắm cô ấy một cách công khai....

"Thưa cô, cô có thể tiếp tục giảng bài không ạ? Em chưa hiểu đoạn vừa rồi."

Tôi đứng lên cứu nguy cho Ami, người vẫn đang chịu sự trừng phạt từ giáo viên. Biết sao được, cô ấy là bạn cùng bàn của tôi.

Vả lại, cô ấy véo hông tôi muốn thâm tím hết lên rồi.

.
.
.
.
.

---------------------------------------------------

I'M BACK!!
Vô cùng xin lỗi vì đã mình vắng mặt quá lâu và nếu các bạn nghĩ là do mùa comeback thì...đúng rồi! ^^
Tim mình không được khoẻ vào thời điểm này, quá nhiều thứ xảy ra nên mình cần được thư giãn ~ Các chàng trai không bao giờ làm mình thất vọng và thậm chí hơn cả mong đợi. Teamwork makes dream work, không có gì phải nghi ngờ về điều đó cả phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro