Bangtan Soyeondan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tui thề sau khi lảm nhảm xong thì sẽ ra phần mới liền =]]]]

Đầu tiên thì chúc mừng sinh nhật ảnh cả của Bangtan, Seokjinie <3 <3 <3. Tui đã tự hứa với mình là ráng một năm nữa, đậu đại học rồi để dành tiền, 4 năm sau nhất định phải thăm được anh, thăm được Bangtan rồi sau đó trả nợ sấp mặt cũng được vì sợ sau này tui và Bangtan không thể gặp nhau một cách hoàn chỉnh được rồi... Tui ngưỡng mộ Jinie lắm, vì anh là anh cả của một nhóm, phải chăm từng chút một bởi vì em út kém anh tận 5 tuổi, hay tính cách anh như luôn có thể nhu hòa mọi thử, anh có thể tức giận vì chú ấy đã làm sai và ném thẳng thú bông vào người anh, nhưng anh không nói gì cả, vì chắc anh biết rằng làm to chuyện thì đều bất lợi cho cả hai, anh chỉ im lặng và nhìn vào staff, cả lúc anh Yoongie có chút bực mình thì anh nhẹ nhàng vổ vào tay, còn nhiều nhiều khoảng khắc nữa cơ, mà tui não cá vàng quá, quên gần hết rồi =[[[ Thế đấy, làm sao mà không yêu, không thương được cơ chứ... Nói chung là tui muốn chúc anh Jinie tuổi mới vui vẻ, ráng giữ sức khỏe vào, em đay nơi xa chỉ có thể ngồi đây bấm bàn phím thôi =[[[

Thứ hai thì hôm qua định deep với mọi người qua stream, nhưng đợi mãi chẳng có ai vào chơi với tui nên tui đợi được một lát nên tắt luôn, nên hôm nay deep bù vậy, tui hứa sẽ ít deep lại, hahaha =]]]]

Để tui kể cho nghe con đường thành A.R.M.Y của tui, đầu tiên là tui gặp Jungkookie, Jimine, Hoseokie qua "Graduation Song" trước, tầm tháng 2 thì phải, lúc đó Bangtan còn chưa ra mắt, tui chỉ ngày này qua tháng nọ replay cái MV đó thôi, nhưng sau đó không hiểu sao lại quên mấy anh mất, đến tận khi Weekly Idol chiếu tập đầu tiên của nhóm lên thì mới gặp lại. Lúc đó mê ngay Taehyungie, tim không thể ngừng đập được khi mà thấy nụ cười hình hộp đó và nghe giọng nói của anh, thật ra thì bây giờ vẫn vậy =]]]. Đấy, xong rồi lại mò được "Rookie king", tiếp tục cuồng sự lầy của mấy ảnh, nhưng chỉ dừng lại ở non-fan thôi, đó là điều mà tui hói hận nhất, sao lúc đấy không tìm hiểu mấy anh kĩ hơn, nghiêm túc hơn, rồi có thể cùng anh vượt qua thánh ngày đau buồn đó... Tiếp đến năm 2015, tui tiếp tục cuồng bài "War of Hormone, kiểu như ngày nào không nghe là không chịu được ấy =]]]], sau đó mấy anh ra bài nào liền nghiện bài nấy, I need You này, Run này, Young forever này, nhưng mãi đến khi ra BS&T thì mới quyết định tìm hiểu sâu vào, mà lúc đấy cũng không dám thành fan, không hiểu sợ cái gì mà đến tận khi đến sinh nhật của Taehyungie năm trước thì trong tim này có chữ BTS luôn rồi =[[[[ Quanh đi quẳnh lại, tui vẫn chìm trong các anh =]]].

Khi mà tìm hiểu về anh, khóc tùm lum tùm la, khóc vì sự nổ lực của các anh không được công nhận, khóc vì mọi người diềm pha, khóc vì thương nhưng không thể làm gì, mà cũng khóc vì hạnh phúc khi mà tên cách anh được vang lên, như lúc MAMA vậy, lúc đó cũng chẳng định khóc, nhưng lúc thấy Hoseokie người thì đầy mồ hôi, tóc bết cả trán, mặc có mỗi áo sơ mi, tai nghe còn chưa kịp tháo, đứng dậy với mọi người thì lúc đó tui biết đời tui sắp ngập trong nước mắt rồi... 7 người họ vì niềm đam mê, vì muốn đưa mọi người đến với những điều tuyệt vời nhất, nhưng vì nó mà họ đổ cả mồ hôi, máu và nước mắt, xót lắm, xót khi các anh mệt mỏi vịn tay vào thành cầu thang, rồi cả Kooie ôm lấy bụng, ôi con tim yếu đuối của tui ơi =[[[[[[[[.

Trước khi mà thành A.R.M.Y, thì tui cũng thích qua vài nhóm khác, nhưng như BTS là tình đầu cũng như tình cuối của tui vậy, phải nói là "Gặp đúng người, đúng thời điểm", khi mà tui biết thế nào là cách thích một nhóm nhạc một cách "đúng đắn", có thể lớn đủ để giữ tiền có thể mua album ủng hộ các anh, rồi vững vàng để bảo về các anh. Cho nên tui thương mấy ảnh lắm, một ngày không được xem thông tin về cách anh là không chịu nỗi, hay là có người bảo cuối cấp rồi còn mê, lo học đi, "mấy thằng ấy có gì đâu mà đẹp",lúc đấy cũng chỉ có thể ầm ừ cho qua, ừ thì anh nhà tui vẫn còn nhiều thiếu sót, anh nhà tui không được đẹp trai bằng nhiều người khác, anh nhà tui không hợp gu mọi người, anh nhà tui này nọ, nhưng biết làm sao, bởi vì tui lỡ thương, lỡ yêu mất rồi...

Nhưng tui phải cảm ơn các anh vì có thể giúp tui qua những lúc khó khăn qua các bài hát, hay là đăng hình đúng lúc như để cổ vũ tui vậy, chỉ vậy thôi mà tui phải lầm bầm cảm ơn mấy anh bết bao nhiêu lần rồi. =[[

Thôi deep đến đây thôi, còn để dành sau này deep tiếp, lỡ mà deep nhiều quá mọi người bỏ tui thì sao =[[[[ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro