Liệu em có thể chờ anh đến mùa xuân ấy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" 1 phút đứng trước mặt em
1 phút nói ra lời chưa nói
1 phút mạnh mẽ từ anh, ta vẫn sẽ chung lối đi
Anh chẳng thể nào quay lại, để bây giờ chẳng nói giá như...
Giá như em hiểu được
Giá như em một lần nhìn được
Từ ánh mắt anh..."
Những âm thanh cứ vang vọng bên tai... Hai hàng nước mắt cũng theo đó mà tuôn ra... Ướt đẫm chiếc gối...
Người con trai mà tôi yêu rất nhiều nay đã không còn bên cạnh...
Tất cả cũng chỉ vì chính bản thân tôi! Nhút nhát, e sợ, không bao giờ nói ra suy nghĩ của mình mà cứ lẳng lặng làm theo những gì được yêu cầu, sự sống của tôi luôn tồn tại theo một cách vô nghĩa nhất như người ta nói:
" Sống mà không theo ý muốn của mình thì không gọi là sống..."
Đúng vậy, sống là để cho đi dù không được hồi đáp nhưng bản thân vẫn thấy vui vẻ, hạnh phúc...
Nhưng cho đi hạnh phúc của chính mình là một điều hoàn toàn ngu ngốc!
Tôi chỉ biết chôn chân chờ đợi... chờ cho những cơn mơ qua đi...chờ những lời hỏi thăm thân thuộc ấy...chờ đợi một người không nhớ đến tôi...
- YiXing à...
"Zhang YiXing", làm sao có thể nói cho bạn biết rằng tình yêu tôi dành cho anh lớn đến nhường nào... nhưng yêu nhiều mà không nói ra thì để làm gì chứ? Tất cả chỉ tự làm mình thêm đau khổ, tự đè nén lòng mình rồi lại muốn buông xuôi?
_________________

Cùng làm việc với nhau trong CLB âm nhạc, tôi và anh đã tìm thấy rất nhiều điểm tương đồng ở nhau, rồi chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, dần trở nên thân thiết hơn... Thân đến mức, nhìn thôi cũng biết rằng ngày hôm nay, người kia cảm thấy thế nào!
Tôi và anh như hình với bóng, ở đâu có anh thì ở đó cũng có tôi... Gần gũi đến mức, người ta tưởng nhầm chúng tôi là một cặp...
Tưởng chừng như tất cả mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ chờ một câu tỏ tình, rồi chúng tôi sẽ viết nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn... Nhưng đời đâu như ta tưởng tượng, ai có thể ngờ tới ngày mà anh nói với tôi: "T/b à, anh... hình như... đã thích một cô gái mất rồi..." Anh tiếp tục kể về cô gái đó xinh đẹp ra sao, tài năng thế nào, còn tôi thì đã lặng im từ câu nói ấy...
Ai mà ngờ được câu tỏ tình sắp thốt lên thành lời, lại phải nuốt ngược vào trong... Đơn giản là vì tôi chậm trễ...
Tôi không đến sau cô ấy, tôi vốn hiểu anh hơn cô ấy... Nhưng tôi lại không thể chạm đến trái tim anh...
Rồi một ngày, anh dẫn một cô gái đến giới thiệu với tôi rằng đây là người con gái anh yêu. Anh nhờ tôi giúp đỡ để hai người có thể hiểu nhau hơn, để anh có thể một lần đứng trước mặt cô ấy và nói rằng : "Anh yêu em!" Sắp xếp 1 cuộc hẹn, tạo ra một tình huống bất ngờ, khiến mọi thứ trở nên trùng hợp giữa 2 người,... đối với tôi không khó! Mà khó nhất là kìm nước mắt khi anh tỏ tình với cô ấy! Nếu tôi nhanh hơn một chút, thì người đứng đó là tôi chứ không phải cô ấy...
Ngày hôm sau, tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh...

____________YiXing's pov____________
Ngày hôm sau, em rời khỏi tôi...
Cái cảm giác trong tim... tôi không thể hiểu được nữa! Giống như mình vừa mất đi một thứ gì đó quan trọng vậy!
Cứ như 1 thằng khờ... sống trong nỗi mông lung của riêng mình mà không tìm được đáp án... dù nó ở ngay trong tim...

______________Au's pov______________
2 người như 2 đường thẳng chỉ giao nhau tại 1 thời khắc nào đó, rồi lại rời xa nhau mãi mãi...
Ngày nào cũng nhớ, cũng thương nhưng muốn lại không gặp được nhau...
Một thời gian sau... Tuy không quên được anh nhưng cô cũng đủ trưởng thành hơn để nhận ra: mình phải sống vì bản thân trước, không cần phải đau khổ nhớ thương người ta làm gì, vì người ta cũng có nhớ mình đâu...
Cô cũng đã trở thành một nhạc sĩ, chuyên sáng tác những bản nhạc ballad về tình yêu, nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng đều viết về những tình yêu không trọn vẹn...
Còn anh trở thành một ca sĩ, được rất nhiều người mến mộ.
Có lẽ là vì duyên phận, hai bên lại hợp tác với nhau trong sản phẩm ca nhạc mới của anh.
Cả hai hợp tác rất ăn ý, tình đầu khó phai mà... nên không tránh khỏi những hành động quan tâm, chăm sóc dành cho nhau mà bản thân họ cũng không nhận ra...
Mỗi đêm về, cô lại thẫn thờ nhớ lại hình ảnh của anh... Cô tự nhắc nhở mình phải giữ giới hạn với anh, nhưng con tim cô lại không nghe lời. Cứ thế mà phá vỡ xiềng xích mình tự trói buộc bao lâu nay... Và 1 lần nữa động lòng với anh...
Anh chưa một lần quên đi cô, quên đi tình cảm mà anh ngộ nhận bao lâu là tình anh em! Gặp lại cô, anh đã hạnh phúc đến nhường nào! Anh đã chuẩn bị sẵn mọi thứ để bày tỏ với cô, anh tự hứa rằng dù thế nào cũng không đánh mất cô lần nữa!
Chiều nay, anh hẹn cô ra gốc anh đào ngày xưa anh 'tỏ tình' với cô gái kia. Cô đến nơi mà không thấy anh đâu, chỉ thấy những mũi tên chỉ dẫn, vô tình đi theo nó, rồi vô tình nhìn thấy anh...
Nước mắt cô rơi xuống khi nhìn thấy anh cầm một bó hoa đứng chờ sẵn nơi đó, nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt ôn nhu nhìn ngắm người con gái nhỏ bé ấy...
" Anh..."
" Anh đã bỏ lỡ em một lần, ông trời lại cho anh gặp lại em... Đó là duyên phận, nên T/b à! Liệu anh có thể bên em, cùng em trải qua tất cả mùa xuân tới... Được không?"
Cô không nói được gì, chỉ còn tiếng nức nở...
Anh nhìn thấy mà lòng nhói đau, đi tới ôm người con gái ấy vào lòng, anh tự hứa sẽ không làm cô gái bé nhỏ này khóc một lần nào nữa...
" Chỉ cần đợi anh một năm nữa thôi, khi hợp đồng ca sĩ kết thúc, anh và em sẽ cùng sáng tác thêm những bản tình ca ngọt ngào được không?"
" Em sẽ chờ anh! ^^"
Họ dành cả 1 ngày bên nhau, đến tối anh đưa cô về nhà. Đến nơi, cả hai còn lưu luyến chưa muốn rời, anh chỉ biết cười nhẹ, đặt một nụ hôn lên trán cô.
" Anh về nhé! Mai chúng ta lại gặp mà!"
" Uhm... Bây giờ lại không muốn xa anh chút nào..."
" Sao ngày xưa em không làm nũng với anh như thế này nhỉ?"
" Yah..."
Cô phụng phịu quay mặt đi dận dỗi... Ngày xưa là chưa rõ ràng người ta mới không thèm! Hứ!
Anh cũng chỉ biết cười khổ, ai bảo bé con đáng yêu như này, anh cũng chỉ muốn ôm vào lòng mà âu yếm cả ngày thôi!!
Cô đứng cổng nhìn anh về, trong lòng cứ có cảm giác gì đó lạ lắm...
Rồi cô thấy phía xa kia có ánh đèn, nhưng không bình thường lắm... Nó như đang lao đến...
"YIXING..."
Cô đẩy anh ra phía bên kia đường nhưng bản thân lại không kịp tránh khỏi...
Cả con người nhỏ bé nằm trên vũng máu...
Anh hoảng hốt ôm lấy cô vào lòng
" Đừng sợ, anh đây rồi... Giờ... Giờ ta đi bệnh viện... Anh đưa em đi..."
" Yixing... anh... ph... phải... sống... t... tốt... nhé... Không... có em... phải... tự... chăm... sóc... m... mình..."
Cô vừa thều thào vừa đưa tay lên gặt nước mắt trên khuôn mặt anh, người con trai cô dành cả thanh xuân để yêu thương. Rồi cô cũng trút hơi thở cuối cùng, trong vòng tay anh...
'Có lẽ em không thể chờ anh đến mùa xuân rồi... Kiếp này chúng ta không có duyên... Vậy hẹn anh kiếp sau nhé! Em đi trước chờ anh!!'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro