Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

LẠI THÊM MỘT CHƯƠNG NỮA!!! 🌻🌻🌻 GẦN TẾT RỒI TUI SẼ TÍCH CỰC RA CHƯƠNG MỚI

Trên những cái giá tủ, được nhét đầy phim ảnh cùng trò chơi và đĩa nhạc. Potter đem lồng sắt đặt ở cái bàn giữa hai cửa sổ. Cái bàn anh được đặt lên giống như cái bàn ở văn phòng của Muggle, có một cái ghế dựa, trên đó có một tấm da nhìn thực quý phái. Bên trái tường lại thêm một cái tủ nữa, trên đó có một mặt gương.

Cái tủ bên phải, gồm năm cái giá, cao tới trần nhà. Cái giá, hai cái tủ đầu giường, cùng cái tủ bự chất đầy đồ vật kia: đĩa nhạc, laptop cùng trò chơi, đĩa CD, máy chiếu, đồng hồ, khung hình, tạp chí cùng các loại vật phẩm, trang sức đều được để chung một chỗ. Snape từ lồng sắt nhìn được ở trên bàn có một đống sách giáo khoa cùng những thứ khác, hình như chưa từng nhìn qua, sờ cũng chưa sờ qua. Đèn bàn tinh xảo, cao cao rơi xuống đất, một bên trên đầu giường cũng có một chiếc đèn, bảo đảm khi đếm đến, phòng vẫn có đủ ánh sáng.

Đối diện với phía bên phải giường là một cái cửa ra vào, thông đến một cái phòng chứa đầy quần áo, bên trong phòng chất đầy quần áo. Xem xét, sau đó anh liếc mắt nhìn đống quần áo kia, Snape lập tức đã biết, Potter bị bắt mặc quần áo cũ của ai.

Trên tường, mỗi một tấc Anh, đều là tranh Muggle tuyên truyền, hình ảnh, cùng với "Smeltings trung học".Snape chậm rãi thở dài ra một hơi, ngồi xuống đáy lồng sắt. Thật tốt đi, hiện tại anh đã biết hai đứa nhỏ này có được đối đãi như nhau hay không.

Hoàng hôn xuống, Potter đánh thức anh, thanh âm trầm thấp mà nhu hòa. "Hảo, Spartacus. " Snape mơ màng, chậm rãi đứng lên. Trong phòng ánh sáng ảm đạm, anh kinh ngạc phát hiện, anh thế nào lại ngủ rồi -- căn phòng xa xỉ, xa hoa này làm anh có cảm giác thực không thoải mái, giống như là tùy thời điểm nào đó đều sẽ có người tiến vào bắt lấy anh.

Nhưng người tới chỉ là Potter, hoàng hôn buông xuống trên khuôn mặt cậu, khuôn mặt tái nhợt đến giống quỷ. "Xin lỗi, ta không thể đến sớm hơn một chút tới đón ngươi, Spartacus," nam hài lẩm bẩm mà nói, " Nào, chúng ta đi về phòng." Cậu cầm lấy lồng sắt, cẩn thận, an tĩnh mà rời khỏi phòng, đi qua lối đi nhỏ, trở lại cầu thang đi về phòng.

Bắt bẻ người khác là thiên tính của Snape, nhưng không hiểu sao, khi về tới nơi chật hẹp, đơn sơ trong căn phòng nhỏ lại mang cho anh cảm giác gì đó kỳ lạ, làm anh cảm thấy an ủi từ đáy lòng. Potter đem lồng sắt hamster đặt ở 1 góc nhỏ trên bàn sách, vươn tay, đem Snape lấy ra. Con dơi không chờ cậu động thủ liền chính mình đi ra, cái này làm cho nam hài mỉm cười một chút."Đúng vậy, ta cũng thật cao hứng, cuối cùng buổi chiều cũng đã đi qua." Cậu nói cho con dơi nghe. Độc dược đại sư chú ý tới, thanh âm cậu có một chút nghẹn ngào.

Snape về lồng sắt trước kia, xoay người, yên vị cẩn thận mà đánh giá Potter.

Trừ bỏ gò má hai luồng cao cao đỏ ửng, khuôn mặt nam hài tựa phấn viết giống nhau, hoàn toàn trắng bệch. Hồng hồng, hơi nước doanh doanh đôi mắt, phía dưới có quầng thâm mắt, nhưng trên mặt không có 1 chút dấu vết gì như là đã khóc. Phía dưới môi cậu xem ra có chút thô ráp, như là mỗi khi cậu lo âu đều cắn môi.

Potter thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế, dựa lưng. Cậu lập tức banh thẳng thân thể, cắn chặt răng, ngừng lại rồi hô hấp, co rúm mà nhanh chóng ngồi thẳng. Sau lại co hai chân, khuỷu tay bao lại đầu gối, úp mặt. Ước chừng qua năm phút đồng hồ, nam hài lại đứng lên, cấp con dơi một nụ cười vặn vẹo. " Ngươi có một ít thức ăn cùng nước uống, Spartacus, ta ngủ đi ngủ một lúc, ngươi thích làm thì làm đi." Potter lại ôn hòa mà nói, " Hôm nay ta chịu đủ rồi." Cậu lên giường, áo thun rộng thùng thình hơi hơi chảy xuống, lộ ra đầu vai. Snape thấy trên làn da tái nhợt có một vết thô thô màu đỏ sậm hình như là vết roi.

Harry ngồi ở trong vườn, cậu đang ngồi cắt rau, định cho mình nghỉ ngơi một chút. Thời tiết hơi lạnh, mây đen bao phủ cả bầu trời, trên người mồ hôi chậm rãi rơi, làm cậu cả người rét run. Đột nhiên, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây, mang đến ấm áp kinh người.

Cậu bỏ đi áo sơmi, làm lộ ra bờ vai dưới ánh tà dương kia. Vừa mới bắt đầu cậu cảm thấy ấm áp cực kỳ...... quả thực muốn bay lên 9 tầng mây. Quá nhanh...... cậu đột nhiên bốc cháy, giống như da thịt cậu bị nướng cháy. Cậu khiếp sợ mà nhìn xem, thấy chân đang đứng trên đất đầy tuyết.

Cậu nghĩ rằng nếu như lấy tuyết đắp lên thân thể đang bốc cháy của mình thì sẽ có bao nhiêu thoải mái, thế là cậu lập tức cúi xuống, lấy tuyết trắng bao trùm trên cỏ mà cầm lên ---- sau đó chỉ mang đến một tiếng đau, từ trên giường thô ráp lăn xuống thảm, tiếp xúc với sàn nhà, làm cho cậu lại có thêm một vết thương.

Harry lập tức hoàn toàn tỉnh táo, nhanh chóng ngồi dậy. Cậu mặc nhanh bộ đồ ngủ trên đầu giường . Nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên giá, hiện tại là 2:24. Cậu cảm thấy khát mà nhìn thoáng qua ly nước trên cái tủ đầu giường, nhưng ly nước là trống không -- cậu một giờ trước đã uống hết. Cậu không nghĩ mình sẽ vì một chút nước mà mạo hiểm đánh thức dượng, cho nên tình nguyện khát nước.

Harry thở dài, đứng lên. Trên lưng lửa thiêu lửa liệu mà đau, làn da căng chặt, khi cậu ngủ thì cả người đều co rút lại. Cậu hướng tủ quần áo đi đến, đi được rất chậm, để tránh làm cơ bắp cậu cứng đờ cùng các loại ngược đãi làm thân thể càng thêm đau đớn. Cậu cẩn thận mà cởi quần jean, mặc vào một cái quần ngủ màu lam. Rồi mới, phi thường phi thường nhẹ nhàng mà bỏ đi áo thun. Cậu không đi lấy áo ngủ, bởi vì tưởng tượng đến cái cảm giác bức bối khi mặc áo bông, nghĩ đến thế thì đã làm cậu chịu không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro