Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuột hải quỳ tinh du, Harry nghĩ. Sau này, mỗi lần nghỉ hè cậu đều sẽ có chuột hải quỳ tinh du. Ta thật muốn biết, đến khi nào ta mới có thể rời khỏi nơi này? Tay cầm túi tiền một cách thật trọng, nhìn cái túi đầy đồ vật do dì Petunia căn dặn mua để chuẩn bị tổ chức sinh nhật cho Dudley, Harry thở dài một cái

Sinh nhật Dudley, hết thảy đều phải hoàn mỹ không tì vết. Harry châm chọc mà nghĩ. Bất quá nói thật, cậu không ngại bị phái đi mua đồ. Việc này làm cậu có cơ hội thoát khỏi nhà Dursley trong chốc lát, có thể nhìn thấy mọi người, cũng không cần ngồi ngốc trong phòng.

Hôm nay cậu cao hứng, có 2 nguyên nhân: một là, Harry có thể không cần phải cùng Dudley và Piere ở cùng nhau. Hai là, đi bộ có thể giúp cậu thư thả đầu óc một chút, -- nếu cậu tiếp tục ở trong phòng mà phải làm việc nhà, cậu rất khó có thể chuyên tâm làm việc.

Dượng cậu không có đánh vào phần quần áo che không được địa phương, việc này làm cho cậu được an ủi phần nào. Tỷ như nói, nếu như dượng cậu đánh vào mặt hoặc là cẳng tay, Harry liền sẽ không cho phép ra cửa, thẳng đến vết thương biến mất mới thôi. Giờ phút này, phía sau cổ truyền tới đau đớn, làm cậu nhớ tới giấc mơ đêm qua, bất quá áo thun đủ to, che khuất vết thương.

Quá nhanh, đường Privet Drive số 4 đã xuất hiện ở trước mắt. Harry thở dài, bất quá không hạ bộ cước -- ở nhà Dursley, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Cậu không thể làm dì dượng nổi nóng được, cậu chắc hẳn sẽ không chịu nổi mất. Ngoài ra, cậu trở về nhà làm việc cũng không có gì cả -- hiện tại bọn họ đều đã trưởng thành, Dudley biết em họ hắn có cái gì, " Đuổi đánh Harry" đã là trò chơi đã qua đi thật lâu.

**********************************

Đổi chiều, dùng ba móng vuốt nắm chặt dây thép ở lồng chim, Snape sợ ngây người, đôi mắt nhìn chằm chằm, trước mặt anh là hai nam hài đã hơn mười tuổi. Bọn họ biểu tình hoang mang giống nhau như đúc, không chút gì cải thiện vẻ ngu ngốc đặc trưng bọn họ.

Dudley phản ứng trước, trừng mắt liếc sang bạn mình một cái."Tao biết nó là một con dơi, Pierre! Mày biết tao không phải ngu ngốc!"

"Tớ tưởng cậu nói Harry có một con cú mèo?" Pierre kêu lên, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm không rời khỏi Snape." Thằng đấy có. Tao hiện tại chỉ không biết nó đang ở ở đâu thôi, có lẽ là đi truyền tin gì đó rồi. Tao cũng không biết thứ này từ chỗ nào tới."

Pierre vòng quanh lồng sắt chậm rãi đi tới. "Nhìn kìa...... trên người nó có băng vải."

Dudley nhìn thoáng qua, rồi mới hừ một tiếng. "Này là đúng rồi -- nó có lẽ bị thương, chắc khi thằng quái vật kia phát hiện nó, nghĩ mình là bác sĩ nên băng bó như thế. Tao với nó hồi nhỏ hay chơi trò này"

Béo nam hài cười ngây ngô một chút. "Hơn phân nửa thú cưng nhỏ của nó, khi nó không để ý, tao liền làm cho bọn chúng thảm hại hơn, nên nó cũng không biết vì sao bọn chúng không khá lên được!"

Pierre tiếp tục đi vòng quanh lồng sắt, từ các góc của lồng sắt kiểm tra con dơi. Snape nhìn theo chuyển động của đứa trẻ ngoài lồng, trong lòng bất an. "Này thực kì lạ" Pierre thấp giọng nói, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào con dơi. "Nhìn xem nó cái đầu! Tớ thề ở Anh quốc tuyệt đối không thể có con dơi bự như thế này được!"

Dudley không được tự nhiên mà nói, " Mày......mày cảm thấy nó là dơi hút máu, hoặc là loài dơi khác?"

Tin tưởng em họ quái vật của cậu sẽ không đem những con vật nguy hiểm như thế đặt ở trong nhà, vì cậu biết ba ba sẽ giết chết nó. "Không, tớ nghĩ nó không phải." Pierre nói, để sát mắt vào lồng sắt nhìn, sau đó vươn ngón tay ra -- nhẹ nhàng mà duỗi qua dây thép. "Xem hàm răng của nó -- không giống như như vậy."

Dudley chỉ nhìn thấy con dơi có vẻ bất an, nó đã rớt tới đáy lồng sắt, khi mà Pierre xâm nhập vào bên trong lồng, nó lộ ra hàm răng. "Tao không biết......tao cảm thấy hàm răng đó rất lớn"

"Đi mà hỏi Potter, cậu ta sẽ nói cho mấy đứa nhóc như các ngươi biết, hàm răng của ta có dùng được hay không!" Snape tức giận mà nghĩ.

Nó tận dụng hết khả năng nhắm về sau mà lui xuống, thẳng đến khi lui đến cái hàng rào của lồng sắt, không còn đường lui, Snape bắt đầu lo sợ.

"Nhìn đi, đại D-- nó có một cái đĩa hoa quả, nó chỉ là dơi quả!" Pierre chỉ vào cái đĩa ở đáy lồng sắt, nói. Dudley để sát mắt vào nhìn."A, đó là trái cây cho bữa sáng của tao! Tao ăn uống điều độ, mụ mụ cho tao ăn!" Dudley nhìn chằm chằm con dơi. " Còn tên quái vật kia, hôm nay căn bản không thể ăn cơm, bởi vì nó đang bị phạt!"

"Dudley, chúng ta có thể đưa nó cho những bạn của chúng ta xem nó, họ chắc chắn sẽ rất vui! Nào, đến đây đi, đem nó ra đi!"

Tim Snape lần thứ hai đập nhanh hơn.

Không tốt......một chút cũng không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro