Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Lúc này, Potter nặng nề mà quỳ rạp xuống, đôi tay vẫn cứ chống trên tường. Snape dùng bả vai mà tông vào cửa lồng chim một cách hoàn hảo. Cửa đột nhiên bang một tiếng, mở ra, anh lảo đảo mà lăn ra, kêu chi chi dưới sàn nhà. Anh dựng lên thân thể lông xù xù mà đứng lên, tập trung toàn lực --Đã không còn móng vuốt, tiếp xúc sàn nhà chính là giày da màu đen.

Không màng đến đầu vai cùng xương sườn truyền đếnđau nhói, thân thể Snape vừa động, bàn tay liền đưa vào trong áo choàng, rút ra đũa phép, vẫy vẫy một chút.

Một tiếng thét chói tai truyền đến, Petunia từ lối đi nhỏ xông ra, hoảng loạn mà kêu lên: "Vernon!". Snape huy động đũa phép, miệng nàng biến mất, nơi đó hoàn toàn chỉ là một chỗ nhẵn bóng loáng, thoạt nhìn so với dị dạng còn khủng bố hơn. Đầu lưỡi nàng không thể mấp máy, nàng chỉ có thể phát ra tiếng khóc trong sợ hãi, nàng lùi về cầu thang phía sau mình, bất lực mà huy động cánh tay.

Con của Dursley hướng cha mẹ mà xông tới, Dudley ở trước cửa phòng ngủ củaPotter cũng dừng lại, khiếp sợ mà nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt. Em họ củanó, trên lưng vết roi đan xen, máu tươi đầm đìa, dựa vào trên tường, nhìn nhưlà sắp mất đi ý thức. Còn có một người rất cao, toàn thân màu đen, nhìn thậtđáng sợ đang cầm trên tay đũa phép. Nó còn không kịp thét lên hay là chạy trốn,liền thấy một việc mà ít có người thấy qua—khi đi qua người mà nó cũng mong tuyệtđừng gặp lại lần nữa.

Snape đang cười.

"Dưới đêm trăng sáng, chúng ta lại gặp lại rồi, bạn của ta." Snape bắt đầu nói, tiếng nói nhẹ như tơ lụa nhưng lại cứng ngắc như đá hoa cương, tỉ mỉ trau chuốt trong từng từ ngữ nhưng mà lại khiến người ta có cảm giác lạnh đến thấu xương. Đũa phép vung lên, Dudley biến thành một con chuột Thiên Trúc mập mạp.

Snape lười nhác mà vung lên đũa phép, con chuột phát ra một tiếng kêu dài, phi vào phòng, thẳng tắp mà bay về phía lồng sắt hamster. Cửa lồng sắt mở ra, khi Dudley phi vào lại bang một tiếng đóng lại."Đừng lo lắng,nhóc con." Snape lạnh băng mà than nhẹ, "Ta tin bạn ngươi sẽ mau tới chăm sóc ngươi, ta đối với nhóc con nhà ngươi như vậy đã là rộng lượng rồi."

Đem đám Muggle xử lý xong, anh xoay người đối diện với Potter.

Hiện tại anh đã trở về hình dạng con người , việc này làm căn phòng đơn sơ này so với trước kia có vẻ nhỏ đi nhiều. Mà Potter, cũng đồng dạng...... cũng như vậy mà nhỏ đi. Sắc mặt tái nhợt giống với người chết, cậu đứng dậy, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Snape.

Snape cảm giác dị thường xấu hổ. Mỗi một sự kiện đều vì anh mà thay đổi, mà anh không biết nên nói cái gì, làm như thế nào cho phải.

Nam hài môi hơi giật giật: "Ta đang nằm mơ sao?"

Cuối cùng anh thấp giọng nói.

"Không có." Snape an tĩnh mà nói.

Potter giơ tay vỗ trán, nỗ lực lý giải mọi chuyện hết thảy. Snape thống khổ mà nhìn cậu, máu đang từ đầu vai cậu chảy xuống. Anh sợ hãi đi xem nam hài. "Spartacus" Nam hài đột nhiên nói. Cậu ngẩng đầu. "Giáo sư vẫn luôn là......nó......vẫn luôn?" Mắt lục lộ ra sự khẩn cầu.

Snape tuyệt vọng, nhìn cậu. Anh muốn tìm thời điểm thích hợp để nói cho cậu tất cả. Chính là anh duy nhất chỉ có thể nói ra: "Đúng vậy."

Snape cho rằng trên mặt cậu sẽ xuất hiện sợ hãi thậm chí là chán ghét. Nếu anh đối chính mình mà thành thật một chút, anh sẽ thừa nhận anh nhỏ bé, đê tiện một phần nào đó khi anh nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nhìn giống James kia.

Snape không nghĩ tới chính là, ở cặp mắt lục kia, nhìn anh đến mờ mịt, bị người mình tin phản bội, cùng bi ai cực độ, cái này làm cho anh nhớ tới cái ngày ven hồ đáng sợ kia, anh vì ích lợi của mình mà mất đi Lily. Giằng co một thời gian, rồi hai lần......tiếp theo, cặp mắt kia không hề có chút hy vọng mà nhìn Snape, mặt Potter trở nên vô biểu tình.

Này liền giống với năm 4

Harry còn nhớ rõ, khi cậu cuối cùng cũng minh bạch mà tín nhiệm cùng dựa vào người khác chứ không phải Moody mắt điên, cũng không phải sống trong những ngày tháng phải nguỵ trang, cái cảm giác ấy thật khó tin.

Trước mắt, cậu thậm chí vô thức mà nhìn người đàn ông đối diện kia. Khiếp sợ cùng bị người khác phản bội, đây là cảm giác mà cậu nghĩ đến. Cậu muốn đem việc này tâm sự với người khác, nhưng có lẽ sau này sẽ không thể. Nếu có người hỏi, Harry có lẽ sẽ nói, cậu tưởng tượng cậu sẽ giống như chăm sóc Hedwig. Nàng là bạn chân chính thứ hai của cậu ( Hagrid là người thứ nhất ). Ở nhà Dursley tuy có cô độc, mệt mỏi, nhưng nàng là người duy nhất làm bạn với cậu.

Nhưng mà, Spartacus, ở nó, cậu cảm nhận rất khác khi tiếp cận Hedwig. Không giống Hedwig luôn ôn nhu, Spartacus có vẻ lạnh nhạt, rụt rè mà lại trấn định. Harry phát hiện con dơi an tĩnh làm cậu an tâm, thậm chí là thả lỏng. Làm xong việc nhà của một ngày, trải qua cả ngày bị bắt bẻ cùng ngược đãi, cậu dần dần cảm kích nó yên lặng làm bạn với cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro