Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19-9-2011:

Máu, may mắn thay không phải của anh, chảy xuống cánh tay của Lament khi anh lắc người phụ nữ một lần nữa, cố gằng bắt được bất kì phản hồi nào của cô ấy. Anh nghi ngờ việc mất quá nhiều máu đã gây ra bất tỉnh. Đánh giá bằng ánh mắt, biểu cảm của cô......Sốc nặng. Và thật không may, anh không có thời gian để bế cô ấy ra ngoài. Với một tiếng thở dài, anh đứng dậy, để cô ở đó và mở cánh cửa nặng trịch bằng kim loại. Anh nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng cót két, rên rỉ của những bức tường đang dịch chuyển, nhăn mặt khi anh nghe thấy tiếng bật của một chiếc bu lông.

Anh đi xuống hành lang một cách chậm rãi, thỉnh thoảng liếc qua vai khi anh giữ khẩu súng lục bên mình. Anh hơi nhăn mặt, ước gì mình đã mang theo một khẩu súng phụ khác—thứ chứa được nhiều đạn hơn—nhưng độ tin cậy của khẩu súng cũ, cảm giác khi cầm trên tay, mang lại một mức độ thoải mái mà khẩu súng kia không thể có. Dodridge có thể sẽ hét vào mặt anh vì điều đó, nhưng có những lúc sự thoải mái và khả năng sử dụng vũ khí quan trọng hơn là khả năng giết chóc của nó. Anh đã tin vào điều đó. Cho đến khi anh nghe thấy tiếng rít khủng khiếp, theo sau là những chi dài giống như được cấu thành từ kitin* bước vào hành lang trước mặt anh, bóng của một xác chết lủng lẳng với tám chân di chuyển trên các bức tường phẳng bằng kim loại.

Anh mất chưa đầy một giây để nhận ra đó là gì, khoảng hai giây để đánh giá toàn bộ khu vực, và chỉ một giây để anh quyết định về văn phòng bên trái mình. Anh thử cửa, phát hiện nó đã bị khóa, liền lùi lại một bước, đá mạnh và vào trong.

Ánh đèn báo hiệu phát sáng màu đỏ là tất cả những gì anh thấy, và khi anh ta xô bàn vào cửa, anh nghe thấy thứ gì đó đang cào xé nó. Một lúc sau, anh đẩy chiếc tủ đựng hồ sơ trên bàn làm việc, lật ngửa nó khi lượng adrenaline chạy rần rần trong máu anh, rồi thu mình vào bức tường phía xa, hít một hơi thật sâu và kiểm tra kỹ lưỡng cánh tay của mình. Sau đó, chờ đợi.

Chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi.

Anh thở ra khi tiếng cào dừng lại, dựa vào tường, trượt xuống và nhìn quanh phòng. Phải mất một lúc anh mới nhận ra mình đang ở đâu. Đã được một thời gian kể từ khi anh làm việc với người đàn ông đó—một sự thăng tiến và sau đó là bổ nhiệm lại đã khiến anh rời khỏi Khu-19 vào năm 2006—nhưng anh đã nhận ra các vật dụng. Các biểu tượng chiến binh Spartan** là những dấu hiệu đầu tiên, nhưng ba bức ảnh, đều bị lật ngược và hiện ở trên sàn, là dấu hiệu duy nhất mà anh cần. Anh nhìn xuống khuôn mặt vô cảm của người đàn ông hói, và ngay lập tức hối hận vì lựa chọn nơi ẩn náu của mình.

Gears.

------------------------------------------------------------------------------

13-9-1997:

Mọi thứ đều mới mẻ ở Khu-19, anh nghĩ. Mọi thứ đều.....hào hứng! Có quá nhiều sự hối hả và nhộn nhịp. Mọi người di chuyển xung quanh, cười mỉm, cười phá lên. Một số trông nghiêm túc, hoặc tức giận, hoặc—trong trường hợp của bốn Đặc vụ mới mà anh đang đứng cùng—cực kì, vô cùng lo lắng.

Họ nhìn lên người đàn ông đeo kính cận và chiếc áo sơ mi Hawaii khả ố dưới lớp áo khoác phòng thí nghiệm, và Lament tự hỏi, với một chút kinh hãi, tại sao anh ta lại cười toe toét với rất nhiều người trong số họ.

"Xin chào!" Người đàn ông nói với một giọng ngay lập tức khiến Lament nhớ đến một giáo sư mà anh đã từng theo học tại trường. Người đàn ông đó yêu văn học, và mọi hành động ông thể hiện đều được thấy thông qua sự say mê choáng ngợp với chữ viết. Lament quyết định rằng mình thích anh chàng này ngay tức khắc.

"Tôi là tiến sĩ Djoric." người đàn ông giải thích. "Chào mừng đến với Khu-19! Tôi sẽ chỉ cho mọi người xung quanh và cảm giác về nơi này. Hướng dẫn viên thông thường—tên cô ấy là Agatha, bạn sẽ sớm gặp cô ấy—hiện đang giải quyết vấn đề về mang thai hoặc đại loại như vậy. Vì vậy, tôi ở đây để thay thế! Chúng ta sẽ có rất nhiều niềm vui đây!"

Lament không tin rằng việc này sẽ vui vẻ chút nào, nhưng nó đã thực sự đi ngược lại với suy nghĩ của anh. Anh đã gặp rất nhiều người, bao gồm cả tiến sĩ Clef huyền thoại, người mà khá là....chán. Và Đặc vụ cấp cao Strelnikov đã kể cho họ nghe một số câu chuyện trong bữa trưa lộn xộn, chủ yếu là cảnh báo, và họ đi gặp Lombardi, người mà Lament và một trong những người mới—người đồng nghiệp với cái tên Sandlemyer—đã nghe nói về, nhưng những người khác thì chưa. Thành thật mà nói, anh ấy cảm thấy hơi choáng.

Sau tất cả, khi bạn ở trong Tổ chức, các thành viên khác là những người duy nhất bạn thực sự có thể bàn tán về. Và khi ai đó phát triển danh tiếng, mọi người cuối cùng cũng phải tìm hiểu về nó. Ngay cả khi nó là không công bằng.

Vào thời điểm Djoric đưa cả nhóm quay trở lại những mái vòm lớn màu trắng được ốp kính cong của sảnh vào, Lament gần như choáng váng với lượng thông tin mà anh tiếp nhận. Anh nhận được một chồng giấy với những ghi chú khác nhau; ghi chú về nơi có đống hỗn độn, kho vũ khí và các thiết bị dự trữ khác; ghi chú vào những ngày nghỉ theo lịch trình.....Sau đó, Djoric liếc xuống cái kẹp hồ sơ, tặc lưỡi khi lật trang.

"Được rồi, đây giống như một vụ thực tập. Hầu hết các bạn sẽ làm việc dưới quyền của các Nhân viên cấp cao trong vài tháng tới. Một số người sẽ bị mắc kẹt với họ trong vài năm. Tất cả phụ thuộc vào việc họ nghĩ bạn là người không thể thiếu đến mức nào." anh ta nói, kèm theo một nụ cười nhẹ. "Sandlemyer..." anh ta nói, nhìn xuống danh sách. "Anh được chỉ định cho tôi!" anh cười nhẹ. "Vậy...rất vui được gặp lại anh....một lần nữa!"

Sandlemyer cười toe toét một lúc, rồi gật đầu. "Phòng thí nghiệm thứ Mười một, thưa anh?" anh ấy hỏi. Djoric đã rất nhiệt tình cho họ xem phòng thí nghiệm của mình.

Djoric mỉm cười và gật đầu. "Simmons, anh sẽ.....được chỉ định với Kondraki, Hãy vui vẻ ở đó." anh ta nói, hơi ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại cúi xuống. Simmons dường như không bận tâm đến điều đó, Lament nghĩ, nhưng dù sao, anh ta đã có bằng tiến sĩ. Anh ta có thể sẽ nhận được sự tôn trọng ở một mức độ nào đó.

"Jones và Brown. Cả hai anh sẽ chuẩn bị làm việc với Strelnikov. Hãy làm theo những gì anh ta nói, chính xác những gì anh ta nói, và hai người sẽ sống sót, được chứ?" anh nói và cười nhẹ để giúp họ cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên nó dường như chả hiệu quả cho lắm. Lament đã nghe nói rằng lực lượng an ninh của Khu-19 là một nhiệm vụ khó khăn và đánh giá từ biểu hiện của hai người, có vẻ họ cũng nhận thấy điều đấy.

Djoric nhìn xuống lần cuối, rồi khẽ cau mày, nhìn lên Lament. "Anh không có bằng tiến sĩ hay bất cứ thứ gì, phải không?" anh ta hỏi.

Lament lắc đầu. "Không, thưa ngài." anh trả lời.

Djoric nhìn xuống một lần nữa, rồi nhún vai và đẩy nụ cười an ủi đó trở lại khuôn mặt của mình. "Đoán rằng ông ấy đã trở nên cô đơn kể từ khi Iceberg rời bỏ chúng tôi." giọng anh ta nhẹ bẫng. "Hoặc có thể đó chỉ là một nhầm lẫn. Nhưng dù sao thì....uh...anh được giao cho Gears.

Lông mày của Lament nhướng lên trong giây lát, tự hỏi liệu đây có phải là một trò đùa hay không, rồi người kia cũng tham gia khi anh chuyển từ nghi ngờ này sang ngạc nhiên khác. "Anh có nghiêm túc không, thưa anh?" Lament hỏi.

"Nghiêm túc như một bia mộ." Djoric nói, vẫn mỉm cười.

 Lament quyết định, rất lâu sau khi ở trong văn phòng của mình, rằng anh ấy không đánh giá cao lời nhận xét đó.

CHÚ THÍCH:

* kitin: một thành phần cấu trúc được tìm thấy trong móng, tóc, hoặc sừng động vât. 

** Spartan: những chiến binh của thành phố-nhà nước nổi bật ở Laconia, thuộc Hy Lạp cổ đại.













































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro