Part 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

26-12-1998

Lament cau mày nhìn vào tấm kính, quan sát chiếc hộp lơ lửng bên trên nó với một chút dè chừng và sợ hãi pha lẫn kì quặc. Thật là...đáng lo ngại...khi nhìn thấy nó lần đầu tiên. Anh không phải là một thành viên của nhóm binh lính hàng ngày liều mạng vì nó. Anh thậm chí không phải là một trong những nhà nghiên cứu chính được chỉ định cho dự án. Anh chỉ là người cố gắng giữ cho họ được an toàn. Cố gắng và lại thất bại.

"Các từ trường đang hoạt động, nhưng sự ăn mòn vẫn đang lan rộn. Nó giống như nấm mốc vậy...Chúng tôi nghĩ rằng mình đã nhốt được hắn cho đến khi Grange bị ăn vào đêm qua." nhà nghiên cứu cho biết. Vài âm thanh rên rỉ kì lạ phát ra từ loa, và Lament nhăn mặt, đầu óc trống rỗng. May thay rằng điều đó vẫn còn có thể xảy ra.

"Làm thế nào mà hắn thoát ra được?" Sandlemyer lên tiếng. "Tôi tưởng chúng ta vẫn có tất cả các giao thức an toàn được áp dụng cho...thứ này."

Nhà nghiên cứu hơi nhún vai. "Chúng tôi mất một hoặc hai người mỗi tuần. Bất kể...."

Lament cau mày, một cái hố nhanh chóng hình thành trong bụng. Thất bại chả bao giờ tốt, cho dù nó được phòng trước hay dự đoán như thế nào. Đặc biệt là khi đối phó với cái chết của các đặc vụ đồng nghiệp. Anh biết 106 sẽ là một vấn đề, nhưng không thể nhận ra bao nhiêu phần trong số đó.

Một tiếng rít lớn, làm tê liệt tâm trí, nghe như tiếng phản hồi lớn đến đau đớn phát ra từ các loa. "Chết tiệt," Lament lẩm bẩm, bịt tai lại.

"Eh. Chúng bị như thế suốt ngày," nhà nghiên cứu tiếp tục. "Chúng tôi đã cố gắng thay thế, nhưng dường như chả có tác dụng g—"

Chuông báo động đột ngột vang lên khiến Lament mừng vì anh đã bịt tai lại vài lúc trước. Anh quay lại, nhìn vào một trong những màn hình. "Thiết bị phản trọng lực đã ngừng hoạt động!" anh hét lên. "Sơ tán khẩn cấp!"

Nhưng nhà nghiên cứu đã đang hét vào mic. Lệnh sơ tán được tiếp nhận ngay lập tức. Sandlemyer với tay tắt chuông báo động trong buồng, cả ba người đàn ông quay ra nhìn tấm kính cửa sổ khi chiếc hộp kim loại to lớn, mục nát rơi xuống đáy buồng quản thúc, vỡ tung.

Những tiếng động rền rĩ tiếp tục phát ra một lúc rồi tắt. Và một tiếng cười trầm, mơ hồ, đứt quãng từ từ lấp đầy sự im lặng.

"He. He. He. He. Hee..."

--------------------------------------------------------------

Khi anh cuối cùng cũng có thể nhìn lại ngày hôm đó mà không gặp phải bất cứ suy sụp nào, Lament chắc chắn rằng các báo cáo đã sai. Rằng hàng giờ đồng hồ mà anh cảm thấy không thể tính bằng phút. Rằng cánh cửa dẫn đến đơn vị quản thúc đó lẽ ra không được mở. Rằng toàn bộ không thể được dàn dựng chỉ để gây khó dễ cho anh. Nhưng con chuột thì không bao giờ hiểu được động cơ thực sự của mèo.

Đôi khi nó đói. Đôi khi nó chỉ muốn chơi.

--------------------------------------------------------------

Lament nhanh chóng xoay người, chạy nhanh hết mức có thể, Sandlemyer bám theo sát gót. Anh thở dốc, đau đớn nặng, lồng ngực gần như muốn vỡ tung khi anh tuyệt vọng tìm kiếm bất cứ điểm nào để thoát ra. Chuông báo động rền vang, súng nã vào tường, vào không gì cả, vào mọi thứ.

Một vụ nổ phía sau khiến sàn nhà rung chuyển mạnh đến mức khiến anh ngã xuống. Trong khoảnh khắc, cánh tay của Sandlemyer đỡ lấy anh, kéo Lament đứng dậy và đưa cả hai xuống một lối đi hẹp.

"He. He. He. He. Hee."

Tiếng động phát qua loa ở khắp mọi nơi, vọng vào răng và khiến quai hàm anh rung cầm cập. "Chúa ơi," Sandy lẩm bẩm, thở hổn hển và hụt hơi khi anh nhìn qua vai. "Mẹ kiếp. Nó đang đi theo hướng này Lament. Nó đang đi theo chúng ta!"

Anh không thèm nhìn lại. Những bài huấn luyện bắt đầu phát huy tác dụng, và anh đang chạy. Không có người sống sót sau khi tiếp xúc với 106. Ít nhất, không ai sống sót lâu. Lối đi kết thúc trước một khung cửa tối, và khi Lament bước vào đó, anh rút khẩu súng lục ổ quay của mình và bắn hai phát xuống sảnh vào 'người đàn ông' đang tiến tới, gây ra những tiếng cười vỡ vụn, đau đớn khác. "He. He. He. He. Hee."

"Chết tiệt nó," Lament lẩm bẩm. "Vào đi, Sandy," anh ra lệnh. "Chúa ơi, vào căn phòng chết giẫm kia nhanh lên!"

Sandlemyer lao vào đầu tiên, theo sau là Lament, người quay lại, tuyệt vọng dừng lại để tìm công tắc đèn trong giây lát, sau đó cảm thấy một cái tát kim loại lạnh lẽo dưới tay anh. Kim loại lạnh có cảm giác tròn và ẩm. Đường ống. Và bên cạnh nó, một cái khác. Đèn bin của Sandlemyer sáng rực lên, và Lament ngay lập tức nhận ra họ đang ở đâu.

"Ôi chết tiệt."

Các đường ống. Gears đã đề cập đến chúng như một đề xuất quản thúc hợp lý, chính đáng trong tương lai, nhưng anh đã không nhận ra....

Họ xoắn xuýt, quay về phía người kia. Nó không như anh mường tượng—hệ thống ống nước nghiêm ngặt, có trật tự—mà thay vào đó là một tổ hợp mê cung ác mộng. "Hãy tìm khe hở rộng nhất," anh nhanh chóng ra lệnh, đập vào bảng điều khiển cửa và lùi ra khỏi nó khi kim loại bắt đầu bị nhuộm đen và ăn mòn.

"Đi...Nhanh lên!" anh hét lên.

Anh biết có nhiều lối vào và ra hơn trong mớ hỗn độn này. Bạn chỉ cần phải tìm thấy chúng thôi. Tìm chúng và hy vọng một cách tuyệt vọng. Cả hai đều chạy thục mạng, ánh đèn pin giật theo, nhảy và lắc khi họ chạy trốn khỏi lão già khủng khiếp.

"Hee. He. He. He. Hee." 

Họ chạy hàng giờ đồng hồ, thở hổn hển. Và nó luôn luôn nghe gần hơn. Gần hơn và gần hơn tới họ. Có lúc, Lament cảm thấy có thứ gì đó sượt qua ống tay áo khoác mình, và sự hiện diện hãi hùng của 106 kích thích adrenaline chạy dọc cơ thể anh. Mỗi lần như vậy, lại có một thứ khác. Một tiếng cười. Một mùi thối. Đôi mắt trong bóng tối.

Lặp đi lặp lại. Đeo đẳng. Săn đuổi.

Và rồi, cuối cùng họ cũng phát hiện ra một nguồn sáng khác. Một trong những đèn pha của Tổ chức luôn được đặt gần các lối thoát hiểm.

Cả hai lao thẳng về phía đó, phổi nóng ran khi Lament vội vã tiến gần đến cánh cửa, nhập mã khẩn cấp của mình.

*Từ chối*

Anh nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó nhập lại.

*Từ chối*

"He. He. Hee. He. Hee."

"Lament...Lament, cái quái gì nữa vậy?!"

"Nó không mở!"

*Từ chối*

"Hee. Hee. He. Hee. He."

Anh cảm thấy muốn khóc. Anh nhập lại, nhấn mạnh vào những cái nút. "Đồ khốn nạn. Mở ra đồ khốn kiếp này!"

*Từ chối*

Anh cảm thấy nó nhiều hơn là nhìn thấy. Đó là một cảm giác ngột ngạt, giống như ai đó đang đứng ngay sau lưng bạn, thở vào cổ bạn. Ai đó với dao, súng, hoặc móng vuốt, ai đó sẽ làm bạn bị thương, giết bạn, xẻ nát bạn và cười trong khi làm điều đó.

"Hee. He. He. Hee. He."

Anh quay lại. Anh đã nhìn thấy nó. Da bị mốc, thối rữa. Đôi mắt trũng sâu, chết chóc. Răng ố vàng, gãy gập. Tóc lưa thưa, bết dính lại hai bên đầu.

Nó tiến thêm một bước nữa.

*Từ chối*

"Chết tiệt chứ."

Một bước nữa.

Lament quay lại và trút hết phần đạn còn lại vào đầu nó mà không có tác dụng gì. "He. Hee. He. Hee. He."

"Chúa ơi...Chúa ơi, chúng ta sẽ chết mất..." Sandlemyer thở hổn hển.

*Từ chối*

Nó nằm ngay trong tầm tay khi Lament, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt anh, đập sầm vào mặt phím lần cuối.

Và cánh cửa mở ra.

Anh vượt qua cánh cửa nhanh chóng, vào buồng thoát hiểm, nhìn lại. "Sandy!"

Bàn tay của 106 đặt trên gáy Sandlemyer khi anh quay lại và bước qua cánh cửa, siết chặt một lúc. Bàn tay của Sandlemyer hướng về phía Lament, với lấy anh, cầu xin sự giúp đỡ, nhưng khi Lament cắm về phía trước, 106 đã kéo anh ta đi, kéo anh ta vào trong hốc của đường ống, vào địa ngục và nguyền rủa.

Lament giơ súng lên, nhắm nhanh vào Sandlemyer, và thực hiện những gì anh hy vọng bất kỳ đặc vụ nào khác sẽ làm cho anh trong tình huống tương tự. Anh bóp cò.

Một tiếng cách khô khốc vang lên, hộp đạn trống rỗng. Và rồi cả hai đều biến mất, Lament loạng choạng dựa lưng vào tường, trượt xuống, nhìn chằm chằm vào khối ống.

Khi họ tìm thấy anh, đã bảy phút kể từ khi 106 vi phạm quản thúc.


































































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro