Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

27-12-1998:

Lament ngồi ở trên lầu khu y tế, dựa vào tường. Anh đang xoa xoa cả hai cánh tay của mình trong một lúc, cho đến khi anh nhận ra mình đang làm gì và dừng lại. Đó là một khoảnh khắc khó xử, nhìn xung quanh, với tất cả những người bị thương và sau đó nhận ra rằng anh không có bất kỳ lý do thực sự nào để ở đây. Và với tất cả các bác sĩ đang chạy xung quanh để điều trị vết bỏng, vết thương và các vết phơi nhiễm khác nhau....

Anh đứng dậy, bước đi nhẹ nhàng hết sức có thể từ phòng vào sảnh, vòng qua nhiều người bị thương hơn và giường bệnh, cuối cùng anh đi ra ngoài hành lang rộng mở. Anh không chắc mình đang ở đâu, nhưng rất nhiều phần của Khu-19 trông rất giống nhau. Anh chọn một lối đi và bắt đầu đi bộ trong đó.

Có lần, anh gần như chắc chắn rằng mình đã nghe thấy tiếng cười của 106, nhưng khi anh quay lại nhìn bức tường trống mà âm thanh phát ra từ đó, nó sạch sẽ và không dấu vết.

Tất cả các bằng chứng từ đội phản ứng nhanh đã tìm thấy Sandlemyer cho thấy rằng 106 bằng cách nào đó đã tự mắc kẹt trong 015, hét lên một cách man rợ. Nó có thể giữ thứ chết tiệt đó. Bọc nó. Có thể sẽ ăn nó như ăn thịt người khác. Và anh viết báo cáo. Đưa nó cho Gears. Bước đi. Bước ra khỏi cái địa ngục mà anh đã từng ở lại. Và vì một lý do nào đó, khi—cuối cùng—anh đã tìm ra cách quản thúc thứ khốn nạn đấy lại là niềm an ủi lớn hơn bất cứ thứ gì khác vào lúc này.

Anh lại nhìn vào bức tường khi nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng cười lần thứ hai. Anh bước lại gần và lướt ngón tay của mình trên tường, rồi lại lùi lại.

Trong đầu anh. Tất cả chỉ là tưởng tượng của anh.

--------------------------------------------------------------

29-12-1998:

"Ý ông là gì khi nói nó đang "chơi đùa"?"

Khuôn mặt vô cảm của Gears không có lấy một chút thương hại hay quan tâm. "Nó đang chơi đùa với chúng ta, Đặc vụ. Như mèo đuổi chuột."

Lament nuốt nước bọt. "Vậy...015...?"

"Những Người giám sát sẽ không bao giờ cho phép một chương trình như vậy tồn tại lâu dài, Đặc vụ Lament, ngay cả khi nó hiệu quả," Gears thẳng thắn tiếp tục. "Và đúng như vậy, những người đàn ông triển khai cấp độ quản thúc tiếp theo tại địa điểm đã bị 106 tấn công và sử dụng với—"

"Sử dụng?" Lament cười. Cười là tất cả những gì anh có thể làm vào lúc này. Anh gần như trở nên điên loạn. Giọng nói vào đêm hôm trước. Tiếng cười chế giễu đó khi anh bước xuống hành lang...Đó có phải là ông ta không? Có phải anh lại đang bị "chơi đùa" một lần nữa không? 'Được sử dụng.' Nó tiêu thụ. Nó ngấu nghiến.

Và nó dường như đã chơi đùa.

Gears kiên nhẫn đợi anh dừng lại. "Những người đàn ông triển khai cấp độ quản thúc tiếp theo với kế hoạch ngăn chặn của anh đã bị tấn công và sử dụng bởi 106. Ba người chết ngay tại hiện trường. Bốn người tiếp theo tử vong trong vài tuần sau kể từ cuộc tấn công ban đầu. Một—"

"Làm ơn dừng lại," Lament nói, nhắm mắt lại. Anh dựa vào bàn làm việc, các mấu tay trắng bệch khi anh nắm chặt lấy cạnh bàn.

Anh ấy gần như cảm thấy vỡ vụn khi cảm thấy bàn tay của Gears trên vai mình. "Tiến sĩ. Glass thông báo với tôi rằng anh đã không tham gia đánh giá tâm lý hàng quý."

Lament nhìn lên. Gears nói đúng. Lament đã không tham gia. Nó đã được lên lịch vào chiều ngày 27 và anh đã quá bận với những việc khác trong đầu. Vậy ra đây là lòng từ bi của Tổ chức?

"Không, thưa ông, tôi chưa có thời gian," anh trả lời.

"Tôi đã lên lịch cho cuộc hẹn của anh vào sáng nay," Gears nói một cách vô cảm.

Những ngón tay của Lament gõ lạch cạch ngay lập tức trên bàn làm việc và trong khi không cần thiết phải rời đi, anh không thể nghĩ ra lý do nào khác để tránh xa Gears vào buổi sáng. Và việc tránh mặt Gears chính xác là điều anh cần vào lúc này.

----------------------------------------------------------------

"Đó là một sự thôi thúc tự nhiên," Glass nói. "Ai cũng có lúc sợ hãi. Đây là cách mà Tổ chức giúp mọi người đối phó với nỗi sợ hãi."

"Tôi sẽ không dùng thuốc," Lament nói, nhìn chằm chằm vào vị tiến sĩ. Anh ấy đã gặp Glass nhiều lần trong quá khứ. Trong các buổi đánh giá tâm lý tự nguyện hàng quý.

"Lament, anh không thể chỉ...bỏ qua điều này," Glass tiếp tục. "Những chính sách thực tiễn này được phát triển bởi những người có nhiều kinh nghiệm hơn chúng tôi. Đôi khi, anh chỉ cần....quên thôi."

"Tôi không muốn quên." Anh ta đã nghe phản hồi này bao nhiêu lần rồi cơ chứ?

"Tại sao anh lại không muốn quên việc chứng kiến cảnh bạn mình bị nuốt chửng bởi một thứ...siêu nhiên?" Glass hỏi. "Anh đã nhìn thấy anh ta khi họ đưa anh ấy ra ngoài. Anh biết anh ta vẫn còn sống vài giờ sau đó, Lament. Tại sao anh lại muốn nhớ đến anh ấy một cách như vậy?"

"Bởi vì anh ấy là bạn của tôi." Đã có bao nhiêu người làm điều này trước mình?

"Anh không cần phải quên anh ấy. Nhiều người đã được 'điều chuyển' trong vài tháng qua, Lament. Hãy dùng Loại-B. Quên đi vài ngày qua. Nếu anh giữ điều này quá lâu, thì cuối cùng khi anh có thể thoát khỏi nó, kí ức về bạn anh sẽ bị loại bỏ hoàn toàn."

Vài ngày qua sao? Lament cau mày. Trong một khoảnh khắc, anh đẩy trí nhớ của mình quay lại, cố gắng nhớ điều gì đó....Nhưng không có gì chắc chắn cả. "Tiến sĩ... Tôi có thể hỏi anh điều này được không? Về những viên thuốc ấy?"

Glass gật đầu. "Tất nhiên rồi."

"Tôi đã uống loại nào khi tham gia Tổ chức?" anh hỏi. "Khi mấy người xóa đi hoàn toàn gia đình tôi ấy?"

Glass giữ chặt lấy tay ghế trong giây lát rồi thả lỏng. Lament thực sự thấy ngưỡng mộ vị tiến sĩ khi giọng nói của anh ta vẫn đều đều. Anh ấy hoặc không biết hoặc đã quên.

"Anh bị buộc phải đầu quân cho Tổ chức?" Glass hỏi.

Anh ấy không biết?

"Ừ," Lament trả lời.

Có một khoảng lặng giữa hai người. "Có thể đó là Loại-A," Glass nói.

 "Và có cách chữa trị những điều này không?" Lament hỏi. Anh giữ giọng nói ở mức đều đều, nhưng vẫn có hy vọng trong đó. Hy vọng về cha mẹ mà anh không thể nhớ và hàng tá bạn bè hoặc đồng nghiệp mà anh không chắc mình đã từng có.

"Thỉnh thoảng," Glass trả lời. "Đôi khi, không. Một phần gì đó bên trong bộ não của anh từ chối chấp nhận nó. Tuy nhiên, vẫn có những ngoại lệ."

Và... như vậy. Lúc này trong giọng nói của Lament chỉ có sự căng thẳng và một chút chua xót. "Nhưng không có gì sau khi kí ức biến mất phải không?"

"Phải."

Lament gõ ngón tay vào tay ghế trong giây lát. "Vậy thì tôi sẽ không chọn chúng."

"Đó là sự lựa chọn của anh, Đặc vụ. Nhưng tôi ước anh nên xem xét lại."

"Bỏ đi," Lament nói. "Hẹn gặp lại sau ba tháng nữa, Tiến sĩ."








































































































































































































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro