CHƯƠNG XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự căng thẳng dần hạ nhiệt, mọi người bỏ ra ngoài hết. Trường vẫn còn nán lại, ngồi một mình ở góc phòng, tay vẫn còn đặt lên chỗ bị đánh, mắt nhìn đăm đăm, răng cắn nghiềng lại. Trường cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, chuyện đánh đấm đối với anh không hay ho gì nhưng cũng không phải là anh chưa từng trải qua.

Anh đang rất tức giận nhưng cũng phải đành cam chịu. Có tiếng bước chân vào phòng nhè nhẹ, một cánh tay mềm mại, nhỏ nhắn đặt lên vai anh. 

Ngẩng đầu lên, Trưởng bất ngờ có túi đá trước mặt, là Jani. Không biết vì sao cô biết chuyện, tới đưa anh túi đá rồi lẳng lẽ bước ra khỏi phòng. Trường quá bất ngờ, lúng túng không biết làm gì rồi nói với theo thật to: " thank you". Trường cầm túi đá quên luôn cả đau đớn, lòng anh thấy vui hơn, đặt lên vết thương, anh khẽ mỉm cười.

Trường im lặng tiến vào văn phòng sau buổi ăn trưa. Coach ngồi yên nhìn ra cửa chứ không còn nhìn vào máy tính làm việc nữa. Chắc ông đang chờ anh.


- Ngồi xuống đi! Coach chỉ tay xuống cái ghế salon màu trắng đặt cạnh tường.

Mặt Trường giờ bị xưng lên nhẹ, có miếng băng cá nhân che đi vết thương ở miệng.

- Giờ cậu kể tôi nghe có chuyện gì được chưa?

Trường im lặng một lát rồi nói, giọng vẫn giữ được sự điềm tỉnh:

- Em xin lỗi, mới qua đây không lâu nhưng lại có chuyện ồn ào như thế này. Nhưng đây chỉ là chuyện hiểu lầm giữa những người đàn ông thôi. Không có gì nghiêm trọng lắm đâu Coach. Em hứa sẽ không có một lần nào tương tự như vậy xảy ra nữa đâu.

- Ai? Cậu cho tôi cái tên đi? Coach quát ầm lên.

- Mùa giải cũng sắp bắt đầu. Đội mình đang tập luyện rất tốt. Em không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà ảnh hưởng cả đội đâu. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng không nghiêm trọng như Coach nghĩ đâu ạ. Trường cố gắng thuyết phục.

Trầm tư một lúc, giọng Coach nhẹ nhàng hơn, chắc ông rất bất ngờ trước suy nghĩ của Trường. Còn trẻ mà đã biết suy nghĩ cho người khác, suy nghĩ cho đội, rất chín chắn.

- Tôi biết cậu mới qua phải chịu nhiều khó khăn. Môi trường ở đây không phải là dễ sống, tôi muốn bảo vệ cậu thôi. Nếu cậu đã quyết như vậy thì tôi cũng không làm lớn chuyện này. Trên sân tập tôi có thể quan sát cậu rất có kĩ thuật và tư duy. Bây giờ tôi còn biết là cậu là người rất bản lĩnh. Tôi thích những người như vậy. Cậu cứ tập luyện thêm về thể lực và chờ đợi đi, cậu còn trẻ rồi cơ hội sẽ tới thôi dù là ở đây hay ở Việt Nam. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro