CHƯƠNG XIV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cơ hội cho Trường bắt chuyện với Jani rồi cũng đến.

Mấy buổi sáng gần đây anh thấy cô đều có mặt ở sân tennis. Lúc thì tập với Coach, lúc thì với chị nào quen quen hình như làm ở nhà bếp, lúc thì đánh một mình với máy tập bóng.

Trường quyết định nếu có cơ hội cô tập một mình sẽ tới bắt chuyện. Hôm ấy anh dậy thật sớm, mặt bộ đồ thể thao màu xanh khá nổi bật, anh còn vuốt gen, nhìn đẹp trai hẳn lên. Nhưng trời còn lất phất mưa phùn làm anh hơi thất vọng. Nghĩ là Jani không ra sân tập, nghĩ là thế nhưng cứ khoảng mười phút anh lại chạy ra nhìn thử một lần.

5h30, trời sáng hơn, những đám mây bắt đầu tan ra nhường chỗ cho những ánh nắng yếu ớt len lói khắp ngõ ngách, tán cây. Nước đọng trên những chiếc lá nhỏ từng giọt rơi xuống thật đều, khung cảnh thật bình yên. Jani đã xuất hiện. Trường vào phòng gym, anh tập khá nhanh khoảng hơn hai mươi phút rồi cầm chai nước lạnh tiến ra sân tennis. Sao càng tới gần anh càng thấy chân mình như cứng đờ, mỗi bước đi thật khó khăn. Trong đầu nghĩ đủ cách để mở lời nhưng không biết cách nào cho thật ấn tượng, còn chưa biết cô ấy có biết tiếng anh không nữa. Trường thở mạnh một cái rồi bước vào, cũng vừa đúng lúc Jani đang ngồi nghỉ ở hàng ghế đặt ngay cạnh sân.

- Chào em, anh ngồi đây được chứ? Trường nở nụ cười thân thiện.

- Vâng, tất nhiên. Giọng cô nhẹ nhàng, từng chữ phát âm ra rõ ràng, chuẩn xác. Trường nghĩ chắc cô phải giỏi tiếng anh lắm.

Trường đưa chai nước lạnh mời Jani, cô gật đầu nhẹ cảm ơn rồi uống một cách tự nhiên.

- À mà anh cảm ơn túi đá hồi bữa nha. Sao em biết mà đem cho anh vậy? Trường tiếp tục câu chuyện một cách thận trọng, vì Trường thật sự chưa biết tính cách của Jani như thế nào.

- Không có gì đâu anh. Em đi phía sau mọi người nên có nghe họ bàn tán. Nghĩ anh cần nên em đem tới vậy thôi.

- Vậy mà anh cứ tưởng em theo dõi anh không hà?

- Ở Việt Nam chắc cũng có nhiều người giỏi tưởng tượng giống anh à? Jani trả lời một cách tinh nghịch.


Dù cô không nở nụ cười nào nhưng sắc mặt của cô có vẻ vui và thoải mái hơn. Trường cứ nghĩ rằng cô sẽ lạnh nhạt và khó gần lắm nhưng khi tiếp xúc rồi cô tỏ ra khá thân thiện và lanh lợi. Có lẽ nỗi buồn của mẹ cô đã khiến cô trầm tính hơn, chứ con người thật của cô hoàn toàn không phải vậy. Trường cũng mạnh dạn hơn:

- Ngày nào em cũng tập thế này à? Anh cũng thích đánh tennis lắm nhưng chả có ai chỉ cả?

Trường nói để cố bắt chuyện vậy thôi chứ không có ý chơi thật, không hiểu Jani hiểu thế nào, cô đứng dậy lấy một cây vợt nữa trong túi đưa cho Trường. Cây vợt màu đỏ thẩm, khá nặng, nếu cầm không quen tay sẽ rất khó đánh và di chuyển. Trường chỉ nói đùa mà không ngờ Jani lại làm thật. Thật sự hồi giờ Tr có xem chứ chưa thử đánh bao giờ. Không nhận cũng không được, Trường đánh liều đứng dậy cầm vợt rồi hai người tiến ra sân.

Jani cầm bóng đập xuống đất mấy cái rồi tung lên cao. Bóng vừa rơi xuống đúng tầm.

- Vútttttt!!!!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro