Chap 1: Khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 24/12, tại bãi biển Maldives, Ấn Độ...

Căn biệt thự gần bờ biển được trang trí kiêu sa nhưng không quá lộng lẫy và nổi bật. Ngày thường nơi đây chắc hẳn có một không gian yên bình và thoáng đẹp, nhìn xung quanh những cành cây đang đâm chồi nảy nở làm người ta có cảm giác thích thú khi đến đây dù chỉ là dừng chân bước lại.

Thế nhưng ngay bây giờ, trong đêm Giáng Sinh này, mùi máu tanh đã làm mất đi cái vẻ phong trần vốn có thay vào đó là một căn nhà đầy sát khí và ớn lạnh. Tiếng hét của những con người đang ở bên trong làm người khác liên tưởng ngay đến chiến tranh ác liệt đang diễn ra.

"Kiểm tra cẩn thận, không được để sót một kẻ nào." Tên cầm đầu bịt kín mặt, bàn tay bên phải đang cầm một khẩu súng. Phải, đó chính là khẩu súng mà Yamanaka Inoichi đã chế tạo ra cách đây vài năm. Khẩu súng có vẻ rất bình thường, nhưng loại đạn được sử dụng trong khẩu súng dó lại là một loại đạn đặc biệt. Nó được làm từ băng, có tác dụng công kích rất mạnh và đặt biệt làm người khác không thể nhận ra dấu vết. Khi được bắn vào cơ thể người, chỉ trong vòng vài giây, viên đạn sẽ lập tức bị tan chảy. Đây có thể được coi là tử thần của các loại vũ khí.

Trên gác mái, một cô bé tóc vàng chừng mười tuổi đang lúi húi đẩy một đứa bé khác nhỏ hơn vào cái lỗ bên trong ống khói. Dù rằng bên dưới, là tiếng súng, tiếng gào thét, cô bé tóc vàng kia vẫn rất bình tĩnh. Trước khi đóng cánh cửa của ống khói vào, cô bé còn mỉm cười, thì thầm.

"Ino ngoan, em ở yên đây nhé! Giữ yên lặng và đừng đi đâu cả. Ino cũng biết chơi trò trốn tìm mà phải không?"

"Thế còn chị Ichi?" - Gương mặt ngây thơ, non nớt đã bị một thứ mang tên "sợ hãi" phủ lên, Ino níu lấy tay chị gái và hỏi.

"Chị sẽ trốn chỗ khác. Em ở đây, chị nhất định quay lại cùng em." - Cô bé tóc vàng mỉm cười xoa đầu Ino.

"Chị hứa đi." - Ino đưa ngón tay út nhỏ xíu, mũm mĩm ra trước mặt chị mình.

"Chị hứa"

Nói rồi, Ichi đóng cánh cửa lại. Và ngay sau đó, những tên áo đen bịt mặt xông vào, tóm lấy cổ cô bé và lôi cô xuống. Khi những tên hung ác đó đem Ichi xuống dưới tầng một, khung cảnh nơi đây đã khiến trái tim cô bé thắt lại, trong đầu trở nên hoảng loạn tột cùng. Trong lòng cô bây giờ chỉ còn tiếng gào thét. Trước mặt cô bây giờ chỉ toàn là máu, máu của cha, của mẹ cô đang từ từ chảy, cây thông Noel vừa mới trang trí xong cũng đổ dưới đất, chiếc bánh kem chưa kịp thổi nến đang vương vãi tung tóe trên nền nhà.

Cả nhà cô, người hầu, cha mẹ cô đều đang ở trước mắt cô, cô nhìn nhìn thấy họ, nhưng họ không nhìn thấy cô. Ánh mắt họ đã nhắm lại thổn thức với từng nhịp thở cuối cùng. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gương mặt tái xanh, làm sao một cô bé chỉ vừa lên mười chịu nổi cú sốc lớn như thế này, tận mắt nhìn người thân từng người từng người một nhắm mắt rời xa khỏi thế gian. Tim như nghẹn lại ánh mắt mờ mờ ảo ảo dường như không còn sức lực để nhìn vào một thứ gì khác.

Tên cầm đầu vừa cười man rợ, vừa ra hiệu cho một tên đàn em đem xác mẹ cô ra đặt trước mặt cô. Hắn nhìn Ichi mỉm cười tà độc, cầm trên tay con dao sắc nhọn khứa từng nhát từng nhát vào cơ thể vốn đã lạnh ngắt của mẹ cô. Ánh mắt Ichi hằn lên từng tia máu, nước mắt ứa ra, gương mặt nhợt nhạt càng thêm tái xanh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

"Tại sao? Tại sao bà ấy đã chết rồi mà chúng mày cũng không chịu buông tha. Lũ khốn nạn, mau bỏ cái bàn tay dơ bẩn của chúng mày ra khỏi người mẹ tao ngay!" - Ichi vùng lên giãy giụa, gào thét trong đau đớn, cô bé chỉ muốn lao đến và giết chết hết những kẻ đã sát sát hại gia đình mình, nhưng cô không thể thoát khỏi tay của hai tên cầm thú đang giữ chặt lấy mình.

Bốp!!!

Tên cầm đầu không thương tiếc dùng chân đá thẳng vào mặt Ichi. Khóe miệng ứa máu, nhưng cô bé vẫn không ngừng giãy giụa.

"Tao không phí thời gian cho cái mạng chó của con ranh như mày nữa. Khai ra mau! Khẩu súng còn lại đang ở đâu?" - Tên cầm đầu siết chặt lấy cằm của Ichi, gằn từng chữ.

Thì ra hắn chỉ mới lấy được một khẩu. Cha cô đã chế tạo ra hai khẩu K2, một cây làm chốt, nếu không có cây làm chốt thì khẩu súng kia sẽ không sử dụng được.

Tên cầm đầu tức giận, hắn chỉ cướp được một khẩu súng, nhưng cây đó là cây thứ 2 không thể sử dụng nếu cây đầu không mở chốt.

"Tao không biết" - Ichi cười khẩy, nhất định ngoan cố không chịu khai lấy nửa lời mặc dù cô biết khẩu súng đó đang nằm ở đâu.

Bốp!!

Lại một cú đá nữa giáng lên khuôn mặt nhỏ bé của Ichi.

"Mày còn cứng đầu à? - Hắn nói trong cơn thịnh nộ thật sự. Sau đó, hắn xoay người lại nhìn về phía một tên đàn em ra một cái dấu hiệu gì đó - Nhét cho nó ăn!"

Ichi kinh hãi. Tên đàn em kia cúi xuống, cắt một miếng thịt trên gò má xám ngắt của mẹ cô rồi cười man rợ. Đến khi cô định hình được hắn đang muốn làm gì thì đã quá trễ. Một mùi tanh nồng xộc thẳng vào miệng cô không một chút thương tiếc.

Cảm giác khó chịu sặc lên mũi, mùi nồng của máu ghê sợ, có một cái gì đó màu đỏ sền sệt dính lên người và cả cổ cô nữa.

Ichi gần như phát điên, đôi mắt đục ngầu, và sau đó, trước mắt cô cũng tối sầm lại...

"Đại ca nó cắn lưỡi tự tử rồi."

"Mẹ kiếp! Mới ăn có chút xíu thịt của mẹ nó mà đã tự tử, đúng là lũ đàn bà chẳng có lợi ích gì. - Hắn trừng mắt nhìn những xác người nằm trên sàn nhà, lấy tay châm một điếu thuốc rồi lèm bèm. - Đi!"

Rất lâu sau đó, một cái bóng nhỏ nhắn, lấm lem muội than dò dẫm đi xuống cầu thang...

"Chị... chị ơi..."

Ino bước từng bước bé xíu xuống cầu thang, mặc dù sợ hãi, nhưng từng tiếng gọi "Chị ơi" vẫn mang đầy niềm tin, bởi cô bé tin chị gái sẽ quay lại đón mình...

Thế nhưng...

Máu...

Một mảng lớn toàn là máu...

Khắp ngôi nhà, máu ở khắp nơi, màu đỏ đến chói mắt.

Khi cô bé xuống tới nơi cây thông Noel đã đổ sập, nơi chiếc bánh kem đã vỡ nát trên nền đất, một giọt mồ hôi nóng hổi rơi xuống nền đá lạnh lẽo.

Đôi mắt xanh biếc mở to, đầy đau đớn...

Cô bé ngồi đó, im lặng, chỉ ngơ ngác nhìn cái thân thể không cử động nữa nằm trên đất.

Ino ngoan, em ở đây yên đây nhé! Giữ yên lặng và đừng đi đâu cả. Ino cũng biết chơi trò trốn tìm mà phải không?

Chị sẽ trốn chỗ khác. Em ở đây, chị nhất định quay lại cùng em.

Chị hứa!

Từng câu nói cuối cùng của chị gái vọng lại... Tâm hồn của một đứa bé mới bốn tuổi đã bị tổn thương nặng nề.

Ino cứ ngồi đó, lặng người nhìn vào một khoảng không vô định...
-------------------------------------------------------------

Ngày 25/12...

Mắt xanh khẽ mở. Ino mơ màng. Đây không phải nhà cô. Cô đang ở đâu? Chẳng lẽ chị đã đưa cô đi cùng rồi sao?

Đang nằm lặng yên trong cái kí ức đó thì cửa đột nhiên mở, một luồng ánh sáng từ bên ngoài theo khe cửa chiếu vào gương mặt nhợt nhạt của cô bé.

"Yamanaka Ino!"

Một giọng nói lạnh tanh vang lên. Ino nheo mắt lại, cố gắng nhìn xem là ai. Đó là một người phụ nữ da trắng, cao. Bà ta đi thẳng vào phòng, đến gần nơi mà Ino đang nằm. Lúc này, cô mới thấy rõ được gương mặt của người phụ nữ đó.

Khuôn mặt rất đẹp nhưng không hiểu sao cô cảm nhận được trên người bà ta có một cái gì đó rất nguy hiểm, như một hương vị của thần chết.

"Con tỉnh rồi à?"

Bà ta đưa tay lên khẽ vuốt những sợi tóc còn vương trên má cô, gương mặt cô bây giờ không còn sức sống nữa sâu trong ánh mắt đó là những nỗi uất ức trong lòng.

"Con không sợ ta sao?"

Một cô bé bốn tuổi, khi chịu một cú shock gì đó lớn nhất định sẽ rất sợ người lạ. Đặc biệt là cô bé này vừa tận mắt nhìn thấy cha mẹ, chị gái thân yêu của mình bị giết. Nhưng tại sao ngay cả một điều sợ hãi duy nhất đối với một người phụ nữ có vẻ bên ngoài đầy quyền lực như thế này lại không có?

Cô bé đã từng rất sợ người lạ, nhưng điều đó bây giờ không còn là gì cả khi cô đã mất hết tất cả. Chỉ còn lại cái mạng bé nhỏ này, dù có sợ liệu có thay đổi được gì không?

Tim đã đóng băng, cơ thể đã lạnh, những nỗi sợ hãi trong tâm hồn đã theo gia đình cuốn trôi vào kí ức và bây giờ thay nỗi sợ đó thành nỗi hận thù.

Ino liếc nhìn người phụ nữ kia.

Một ánh mắt, thay cho tất cả những câu trả lời.

Môi bà ta bất giác mỉm cười. Đó không phải là nụ cười khen ngợi, cũng không phải nụ cười chê bai, mà là một nụ cười hài lòng. Đây là tất cả những gì bà ta tìm kiếm trong suốt những năm qua.

"Con có muốn trả thù không?" - Người phụ nữ đó lại hỏi.

Con bé này nhất định có một nỗi hận trong lòng rất lớn. Lợi dụng vào điểm này, cô sẽ là một công cụ thành công nhất của bà.

Lại một ánh mắt nữa khiến người phụ nữ kia hài lòng đến tột cùng.

"Từ nay con hãy quên đi thân phận của mình. Con sẽ là Ino, và chỉ là Ino mà thôi. Không thêm bất cứ thứ gì. Ta sẽ khiến con trở thành một người mạnh mẽ, để con có thể trả thù cho gia đình của mình." - Bà ta nói với giọng lạnh lùng khác hẳn với những lời nói ngọt ngào trước đó. Thật sự làm cho người khác cảm thấy không an toàn khi ở bên cạnh bà ta. Nhưng cô có thể làm gì khi số phận đã định sẵn như thế này? Mọi thứ đã sắp đặt, cô chỉ còn con đường duy nhất là đi theo hướng phía trước, đi đến con đướng cuối cùng để đạt được mục đích của mình.

"Được."

Bà ta mỉm cười hài lòng.

"Từ nay con sẽ sống với cái tên là Ino, một Ino hoàn toàn mới, không phải là Yamanaka Ino mà sẽ chỉ là Ino. Không có tình cảm của con người thay vào đó là dòng máu của ác quỷ."
----------------------------------------------------------

Kí ức như từng đoạn băng chiếu chậm lại trong tâm trí Ino. Cảnh cha mẹ cô, chị gái cô nằm trên sàn nhà lạnh lẽo ấy, cô vĩnh viễn không thể nào quên được. Bởi nó chính là vết thương lớn nhất trong cuộc đời của cô - Yamanaka Ino - và cũng là Shinigami - "Sát thủ Thần Chết" sau này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro