Inside the starry starry robe [2] by Mạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toshi này. Haku đột nhiên lên tiếng.

Gì? Tôi vừa bốc bắp rang bơ bỏ vào mồm vừa cộc lốc hỏi lại. Bắp rang bơ vị chocolate thật là kỳ, bỏ vào miệng cảm giác rất lạ lùng.

Đôi khi mình thấy cậu điềm nhiên đến phát sợ. Haku hút sữa tươi rột rột, nói: Khi ấy mình thường có cảm giác giống như cậu chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì trên thế giới này, thật đấy.

Quan tâm chứ, quan tâm nhiều nữa là đằng khác. Có điều không thể hiện ra ngoài đấy thôi. Tôi vừa dán mắt vào màn hình vừa đáp. Đoạn nghĩ bụng, phim dở òm, có điều cảnh nền thật đẹp.

Phim dở ghê. Haku đột ngột nói. Có điều cảnh nền thật đẹp.

Mình cũng vừa nghĩ vậy. Tôi vừa nhai bắp vừa nói. Bắp chocolate cũng dở ẹt, chỉ được cái mùi thơm ơi là thơm.

Haku quay sang nhìn tôi nói: Dở vậy mà vẫn nhai lia lịa thế là thế nào.

Không ăn thì phí. Với cả, cũng không dở đến mức không ăn được, chỉ không ngon thôi.

Quan điểm hay nhỉ? Chỉ cần không quá tệ là được chứ gì. Haku ngồi thẳng người dậy cho đỡ mỏi vai.

Ừ, chỉ cần còn chấp nhận được thì việc gì phải bỏ. Tình cảm cũng giống như vậy thôi. Không thích không có nghĩa là ghét. Miễn sao đừng đi quá giới hạn cho phép là được rồi.

Đột nhiên sao lại nói vậy?

Nghĩ thế nào thì nói thế ấy thôi. Cảm nghĩ bất chợt mà.

Không xem nữa đâu, về đây. Chốc nữa mình có hẹn với Dũng rồi, giờ không đi có khi lát nữa lại kẹt xe. Chào nhé. Haku vừa nói vừa đứng dậy.

Vậy về nhé, không tiễn. Tôi tiếp tục ngồi lại xem phim, chỉ mở miệng chào, ánh mắt không rời khỏi màn ảnh trước mặt.

Haku lúp xúp cúi người chạy ra ngoài, trên tay tòn ten cốc sữa tươi đựng trong túi nilon. Ừm, nhân tiện xách luôn bọc bánh kẹo tôi mua khi nãy đi luôn, đúng là đồ cơ hội.

Phim hết. Tôi mang vỏ hộp bắp rang ra ngoài, vứt vào thùng rác. Máy điều hòa trong đại sảnh chạy hết công suất, làm khu chiếu phim lạnh ngắt, khiến tôi có cảm giác mình giống trái cây tươi đóng hộp trong thùng đông lạnh.

Đâu đó quanh đây thoang thoảng mùi chuối sấy, thơm thật.

Đột nhiên tôi cảm thấy đói bụng, lại thèm kem chuối. Mùi chuối sấy làm tôi thèm kem chuối, thèm cả chuối sấy nữa. Chuối tươi là thứ trái cây tôi rất ghét, nhưng những thứ chế biến từ chuối hoặc có mùi chuối thì không đến nỗi nào. Một số thứ còn khiến tôi thích mê tơi ấy chứ.

“Lê Minh.” Có ai đó đang gọi tên tôi? Cái cảm giác có ai đó gọi giật lại bằng tên thật tại nơi công cộng đối với tôi lúc này thực xa lạ. Chúng khiến tôi nhận ra, hai năm nay tôi hầu như không qua lại với bất cứ ai ngoại trừ Haku, đã quen được cậu ấy gọi là Toshi mất rồi, ngay đến tên khai sinh của mình cũng ngỡ như thuộc về ai khác.

Lê Minh, đúng là cậu rồi. Mình là An Khánh, An Khánh 10c3 này, cậu có nhớ không?

Tôi nhìn cậu con trai trước mặt, thoáng cau mày. An Khánh nào nhỉ? Không nhớ, làm thế quái nào mà nhớ được, đến bạn học lớp 12 tôi còn không nhớ nổi mấy cái tên, bảo làm sao nhớ An Khánh 10c3 nào cơ chứ!!! Trong phút chốc, tôi bỗng cảm nhận được sự gần gũi kỳ quặc tỏa ra từ con người trước mặt. Có cái gì đó vô cùng quen thuộc… À, là mùi chuối sấy. Hóa ra mùi chuối sấy tôi ngửi thấy nãy giờ tỏa ra từ cậu An Khánh nào đấy đang đứng trước mặt, điệu bộ hào hứng kiểu: tôi vừa chạm mặt bạn học lâu ngày không gặp, thật vui quá thể, vân vân và vũ vũ.

Theo phản xạ, tôi vỗ tay đánh bốp, buột miệng “À” một cái. Cậu bạn mừng rỡ mỉm cười: Tớ biết là cậu nhớ tớ mà. Trong khi thực ra tôi chả nhớ cậu ấy là ai cả. Tôi chỉ “À” vì phát hiện ra mùi chuối sấy trên người của cậu. Thật tội nghiệp.

Không đành lòng tàn nhẫn với cậu chàng chuối sấy, tôi đành phải giả vờ là mình “có nhớ” cậu ta cho dù thực tế không phải vậy. Thế là ồ ố ồ ô… chúng tôi vào quán café gần đấy để trò chuyện tâm tình sau bao tháng năm xa cách, xa đến độ tôi cũng đếch nhớ nổi hầu hết những gì mà cậu ta đề cập đến trong buổi nói chuyện này. Mãi cho đến khi cậu nhắc đến một người.

Cậu có nhớ Trần Minh không?

Tôi chưa kịp nghe hết câu đã chuẩn bị bộ mặt cười cười chiếu lệ ra điều “ừ thì… mình có nhớ” cho qua chuyện. Nhưng ngay khi cái tên “Trần Minh” vừa vuột ra khỏi miệng cậu chàng chuối sấy, tôi bèn thôi không cười nữa. Làm sao lại không nhớ được cơ chứ, ai chứ Trần Minh thì tôi lúc nào cũng nhớ cả. Chợt nhận ra sau chừng đó thời gian chỉ khiến lòng già thêm một chút, về cơ bản không phải cái gì cũng có thể quên đi.

Tôi chưa kịp hỏi: Trần Minh dạo này thế nào rồi? thì cậu chàng chuối sấy đã nhanh nhảu nhảy vào mồm tôi ngồi chồm hỗm.

Hôm trước tớ vừa gặp cậu ấy, nghe đâu sắp lấy vợ rồi.

Ồ, làm gì mà tên lửa thế, cũng mới độ hăm nhăm chứ mấy, đã lấy vợ rồi? Tôi cười cười gợi chuyện.

Nghe bảo phải cưới chạy tang, tớ cũng không rõ lắm, chỉ loáng thoáng biết vậy.

Cưới vợ à? Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác bất an. Cuối tuần này, Haku có một cái đám cưới. Trần Minh sắp cưới vợ. Chả liên quan gì đến nhau, vậy tại sao tôi đột nhiên lại nghĩ về hai sự kiện này cùng một lúc.

Thế bao giờ thì cưới? Tôi nhặt cái bánh quy trên đĩa lên, bỏ vào mồm nhai lấy lệ.

Cuối tuần này.

Ở đâu? Đột nhiên tôi bỗng thấy mình hốt hoảng. Trong lòng xao động, ngoài mặt trước sau vẫn giữ nguyên thái độ, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm.

Mình nghe nói sẽ tổ chức tại một nhà hàng nào đó gần đây, tên là cái gì… Happy Garden.

Thôi rồi, ông bà cụ kỵ của con ơi, đó không phải là nơi Haku đến ăn cưới bạn gái cũ của cậu ta sao. Có khi nào… Dẹp đi, trùng hợp thật thì sao chứ, thế nào cũng chẳng can hệ gì đến mình nữa cơ mà. Tôi bưng cốc nước trên bàn lên, giả đò nhắp một ngụm, sau đó đặt xuống, hỏi: Cậu có số điện thoại của Trần Minh không?

Cậu chàng chuối sấy hồ hởi đáp “Có” làm tôi cười méo mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro