Inspriration c7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên là cái trần nhà, người còn nhức mỏi nên chỉ hơi động đậy. Tôi nhìn nghiêng và thấy cậu ngồi ở cái bàn, lưng xoay lại với tôi, ngoài kia trời vẫn còn mưa, tiếng mưa gõ lộp độp trên cửa kính, có phải cậu đang suy nghĩ về sự trùng phùng bất ngờ này chăng? Mà có lẽ là rất buồn nữa kìa... có phải rất khó xử không?

-Vẫn khỏe chứ?- Tôi nằm mà miệng lên tiếng hỏi.

-Huh...?- Tôi nghe một âm thanh nhỏ, nhưng có lẽ cậu chỉ giật mình mà thôi, vì sau đó chỉ im lặng, để cho tiếng mưa trả lời. Tôi đã không mong như thế này! Cái tôi mong là cuộc gặp lại mà tôi có thể nói ra hết lòng mình, mà mang cậu trở về đứng ở vị trí xưa, nhưng bây giờ thì sao? Người mang tên Kim Jaejoong lại chủ động im lặng như vậy. Có phải tình yêu vẫn còn đó, nhưng bây giờ lại muốn hành hạ lại tôi? Bất cần tôi nữa? Kim Jaejoong, dù tôi có thừa nhận điều mình yêu cậu, nhưng điều đó cũng không thể khiến tôi trầm tĩnh với cậu trong những trường hợp thế này. Thừa nhận đi, giống tôi đây này! Nói rằng cậu rất muốn trở về bên tôi, đúng không? Ẩn chứa trong sự lạnh lùng và chối bỏ này vẫn là Kim Jaejoong khao khát tôi, tôi biết, và cậu cũng biết, chúng ta đã quá hiểu nhau còn gì?

Nằm trên giường, hòa quyện cùng sự tĩnh lặng của căn phòng, nhưng lòng tôi vẫn vọng lên những suy nghĩ chua chát như thế về cậu. Jung Yunho có thể vứt bỏ mặt nạ của mình mà Kim Jaejoong lại không thể chấp nhận sao? Tôi đã thay đổi rất nhiều! Nếu là Jung Yunho của năm năm về trước, đừng mong tôi làm điều như thế, dù chỉ một lần, nhân cách tôi không cho phép tôi van xin kẻ khác. Nói không chừng, chỉ vì thái độ của cậu bây giờ mà tôi lại có thể trở về con người trước đây đấy! Đa nhân cách, vốn không phải Jung Yunho tôi sao?

Nhưng tôi biết mình phải kiềm chế. Con người nhỏ bé Kim Jaejoong có thể chịu đựng, thì tôi cũng có thể chịu đựng. Đã chịu đựng suốt năm năm, nay những phút giây xa cách này có là gì, nhất là khi cậu đang ở trước mặt, không thể bỏ đi nữa.

Tôi đã thay đổi, và cậu cũng vậy. Đã lớn hơn một chút, nhưng so với tôi, vẫn khá nhỏ người, đầu tóc "bụi" hơn, đúng với tính cách của mình nhỉ? Lưng cũng dài hơn một chút rồi. Tính cách nữa, quả là sức chịu đựng đã tốt hơn năm năm trước, đứng trước Jung Yunho đang quì gối mà vẫn kìm lòng không chạy đến. Nhưng vẫn phải dìu tôi vào phòng mà chăm sóc đúng không?

Tôi tự hỏi trong lúc tôi ngất, không biết có đến mà khóc lóc, mà hôn nhẹ lên trán tôi hay không nữa. Có cầm tay tôi mà áp lên mặt để lấp chỗ của nước mắt và nỗi mong nhớ hay không. Trong lòng cũng rất đau phải không? Nhìn thấy tôi, có lẽ đã rất vui mừng phải không? Nhưng từ khi nào mà nhân cách tự trọng đã được dựng lên trong lòng cậu vậy? Có phải vì nó mà không thể vượt qua mà chạy đến bên tôi hay không?

Thật sự đã thay đổi rất nhiều! Nhưng đâu đó trong tâm trí, tôi vẫn thầm cầu mong tình yêu của cậu với tôi vẫn còn nguyên vẹn.

-Tại sao...- Chợt cậu lên tiếng hỏi, tôi tự kéo mình về thực tại mà lắng nghe từng lời cậu nói.- Tại sao... lại đến đây?

Kim Jaejoong quả rất giỏi giả vờ. Để lại cái thùng đó, lá thư đó, tấm ảnh đó, mà bây giờ lại hỏi như vậy sao? Đã quên rồi sao? Đã không còn muốn nhớ đến rồi sao? Đã đang tâm mà vứt bỏ rồi sao? Đã học cách tàn nhẫn với kẻ khác của tôi rồi sao? Tôi không biết những điều đó đấy! Kim Jaejoong! Quay lại mà nhìn vết thương mà cậu gây ra cho tôi này!

-Vậy tại sao... lại không quay về?- Tôi hỏi lại cậu, một câu hỏi mà tôi đã rất muốn hỏi. Tại sao lại không trở về? Năm năm thoát khỏi tôi vẫn chưa đủ hay sao? Nay trở về bên tôi, tôi cũng đâu lạnh nhạt với cậu nữa! Rất thành thật nữa! Có phải muốn tôi nói ra câu này để xem tôi thực sự yêu cậu hay chưa đúng không? Thỏa lòng rồi chứ? Tại sao lại im lặng? Nói ra lý do của mình xem nào! Có phải không có tự tin mà trả lời, mà quay lại nhìn tôi và tình yêu của tôi phải không?

Không muốn hận cậu nữa! Tôi thực sự không muốn lạnh nhạt, hay ghét bỏ cậu, hoặc bất cứ cái gì tổn thương đến cậu nữa! Bởi điều đó cũng khiến tôi rất đau lòng! Thực sự không muốn nghĩ như thế nữa! Tôi mong cậu có thể quay về!

Cả buổi chiều, chúng tôi vẫn cứ như vậy: tôi nằm trên giường, mặc cho cơn bệnh đang hành hạ đến đau nhức cả người, còn cậu vẫn ngồi như vậy, phải chăng cậu thích mưa hay không thể quay lại đối mặt với tôi? Tôi rất hận bản thân. Suốt năm năm qua, những tưởng bản thân đã khá hơn, đã mở lòng hơn mà ôm trọn con người bé bỏng này nhưng rốt cuộc tôi vẫn không nói một lời nào nữa. Jung Yunho vẫn chỉ có thể là Jung Yunho, không thể khác được.

Rồi chập tối, cậu bước ra ngoài. Tiếng của trẻ con nhốn nháo ngoài cửa, có lẽ giờ cơm của chúng rồi. Làm trẻ con thật sung sướng, không nghĩ được gì cả, cả ngày chỉ chơi và ăn. Cậu bỏ tôi lại căn phòng trống trải này, tôi cảm thấy vừa khó chịu vì cơn bệnh, vừa cảm thấy khó chịu vì tâm trạng hiện giờ, mọi thứ đang đi chệch hướng dự định của tôi. Chỉ vì một Kim Jaejoong mà thành ra thế này.

Tôi nhận ra mình đã quá bi lụy từ khi tới đây, đầu óc không ngừng nghĩ về con người đó. Nhưng mà quả thật, đầu óc tôi không thể nghĩ một cái gì khác ngoài cậu ta, vẫn như ở vị trí của năm năm trước, tôi tự hỏi bản thân có gì thay đổi nào? Vây quanh vẫn chỉ là tiền và nỗi cô đơn. Không ai còn bên tôi nữa. Tôi những tưởng... rồi tôi có thể, có thể mang cậu trở về, nhưng đã vô dụng mất rồi... tôi không dám hi vọng ngay khi bản thân chưa thực hiện. Khi cậu đã không mỉm cười với tôi, tôi, lần đầu tiên cảm thấy thất bại đến đau đớn như thế.

Có nên yếu đuối thêm một lần nữa? Để nguyện cầu một tình yêu từ con người đó? Tôi vẫn rất tin vào tình yêu của cậu dành cho tôi, nhưng sự hi vọng sao dần mong manh quá đỗi!

Sáng hôm sau, một vị bác sĩ đến khám cho tôi, bệnh tình chuyển biến xấu đi thì phải, nhưng chưa đến mức vào bệnh viện. Trước đây vốn có bác sĩ riêng, nay người lạ khám, tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi nằm rên cả đêm hôm qua, mồ hôi vã ra như tắm, nhưng trong người lại lạnh đến run người. Đến thở cũng rất khó khăn, tất cả những gì tôi thấy cũng chỉ là những hình ảnh mờ mịt, không rõ ràng. Hình như cậu đã ở suốt bên tôi. Vì tôi cảm nhận thấy cái khăn trên trán ít lâu lại được thay, quần áo cũng được thay ba, bốn lần gì đó, thật vất vả cho cậu quá! Có phải chăm sóc cho một kẻ từng hành hạ mình rất đáng ghét phải không? Tôi có thể hiểu, nhưng chỉ lúc này thôi, tôi không thể gượng dậy mà lo cho mình, thôi thì nhờ cậu vậy. Nếu có một đứa trẻ nào bị sốt hay gì khác, hãy để tôi lại mà đến bên chúng nhé. Chúng xứng đáng hơn với sự chăm sóc của cậu nhiều! Còn tôi... thật nực cười! Năm năm không gặp, nay lại đột ngột xuất hiện trong hoàn cảnh ăn vạ thế này đây! Chắc cậu sẽ nghĩ tôi là một người kì quặc, phiền phức và đáng ghét phải không? Tôi biết rồi...! Tôi trước nay không phải là một kẻ như vậy hay sao? Xin lỗi nhé!

Ông bác sĩ vào lúc nào tôi cũng không hay, chỉ khi một thứ lành lạnh áp lên lồng ngực của tôi, tôi mới lờ mờ mở mắt dậy và thấy ông ta.

-Cậu ta sẽ ôn thôi!- Tôi nghe ông ta nói. Nói dối! Ông có phải là bác sĩ không vậy? Nhìn một bệnh nhân thế này mà gọi là không sao, là sẽ ôn thôi ư? Cái mà ông nghe được là nhịp tim của tôi đấy! Đưa cho cậu ta nghe xem, ông bác sĩ! Cho cậu ta nghe xem tim tôi đang đập thế nào, đang rỉ máu thế nào, đang thoi thóp như thế nào! Hãy nghe thử xem nó có còn là trái tim không? Hay là một con thú bị thương đến kiệt sức mà vẫn phải đập liên hồi vì quá đau đớn khi trông thấy cậu quay mặt đi! Những mạch máu này, sắp đứt cả rồi! Nóng bừng lên trong phút cuối để chết đi mà thôi! Xem năm năm qua chúng đã vì ai mà thành ra thế này? Vô dụng! Những tưởng bàn tay đó sẽ xoa dịu mà ra sức tìm kiếm, rốt cuộc cũng chỉ là sự băng giá và lạnh lùng tới nghẹt thở!

Yêu đó... hận đó... dẫu chỉ là một, Jung Yunho...!

Vị bác sĩ ra về, chỉ còn cậu và tôi. Đừng nhìn hay ngồi xuống cạnh tôi! Nỗi đau này! Tránh xa tôi ra! Nếu không cũng sẽ bị tổn thương mất! Tôi vẫn có thể cắn răng mà chịu đựng một mình! Là do tôi! Cũng lại là vì tôi!

Đôi tay cậu, một lần nữa, bỏ ngoài tai lời tôi mà chạm vào tôi. Nhẹ nhàng, nhưng tôi cảm thấy rất ấm áp. Sự quan tâm này, chăm sóc này, lo lắng này, rốt cuộc, ai mới là người đáng thương đây? Là tôi, Jung Yunho của năm năm qua, hay Kim Jaejoong của bảy năm chịu đựng? Nói cho tôi biết đi! Đừng chỉ mãi im lặng...

Một giọt nước mắt... không phải của tôi.

Xin lỗi. Giọt nước mắt ấy không phải của tôi. Nhưng... rất đau lòng!

Có phải đã cố nín cho tới bây giờ hay không? Đã vất vả rồi! Chịu đựng nhiều rồi phải không? Xin lỗi. Có tác dụng không?

Tôi, Jung Yunho, một lần nữa, sau vô số lần, lại làm cho Kim Jaejoong yếu đuối phải khóc. Nhưng đây hình như là lần đầu tiên, tôi thấy những giọt nước mắt này, rất nhỏ bé, nhẹ, và ấm áp, giống như chủ nhân nó vậy.

Khóc ư? Kim Jaejoong... là vì ai vậy? Tôi rất muốn nghe câu trả lời. Sau bao năm, giọt nước mắt của Kim Jaejoong lại vì Jung Yunho mà lăn dài.

Khoảng lặng này bao giờ mới chấm dứt? Tôi không thể chạm vào hay an ủi, điều đó chỉ càng làm tổn thương cậu mà thôi. Khóc, có lẽ bây giờ sẽ tốt hơn, lời nói dường như trở nên vô nghĩa.

Hoàn toàn trái ngược với điều tôi nghĩ, cậu vẫn đúng là hay khóc, nhưng tôi cảm thấy không hề yếu đuối hay đàn bà. Vẫn là một Kim Jaejoong đích thực, một người đàn ông khác mà tôi biết. Giọt nước mắt lăn dài, nối tiếp giọt nước mắt khác, không đau khổ, không biểu hiện ra vẻ mặt, chỉ là sự run rẩy nhẹ nhàng của đôi vai gầy mà tôi luôn mong một lần nữa có thể ôm chặt. Nhắm mắt lại cũng chỉ là muốn nước mắt mau trôi đi. Có phải rất lo lắng cho tôi không? Trông cậu khóc mà rất tội nghiệp, có phải đã để dành suốt năm năm qua không? Bây giờ thì ổn rồi, tôi đã ở ngay trước mắt, hãy khóc đi, cho nhẹ nhõm đi. Tôi sẽ ở đây mà gánh lấy những giọt nước mắt đó, cám ơn. Thật chân thành!

Tôi ngồi dậy, thật khó khăn, nhưng dường như cậu không thấy, có lẽ do nước mắt. Chỉ lo mà khóc thôi sao? Thật là...

Tôi ôm lấy đầu cậu và để nó tựa lên vai mình, với sức lực hiện giờ, đó là những gì tôi có thể làm. Kim Jaejoong... chạm vào những cái gai và vết thương trong lòng tôi đi... sẽ đau đớn hơn đó, nhưng sẽ không còn lẻ loi nữa. Đôi vai tôi, tôi sẽ cho cậu mượn, cứ khóc đi, làm ướt áo tôi đi, cứ mà yếu đuối đi. Một Jung Yunho bị bệnh thế này, không thể là chỗ dựa vững chắc trong lúc này được, nhưng ít ra nó không làm cho ai đó phải cô đơn nữa.

Hai con người, hai tâm hồn, hai suy nghĩ không thể dung hòa được, không thể chung nhau được, giống như cậu từng nói, hai đường đời song song, không thể gặp nhau được. Hi vọng, chỉ có thể hi vọng thôi. Tại sao chúng ta không ngừng bị thương thế này? Một lần này thôi, khi cậu dựa vào tôi, tôi sẽ ôm lấy cậu mà bảo vệ, bất cứ cái gì đi nữa, cũng đã không thể làm hại nữa rồi. Cứ yên tâm mà khóc đi!

Có phải... những điều bình dị thế này, chỉ là ngồi tựa vào nhau thế này... mang tên là hạnh phúc chăng?

Hai hôm sau, tôi khỏi bệnh. Suốt hai ngày qua, tôi chỉ nằm trong phòng, nhìn ra cửa sổ và trông thấy lũ trẻ nô đùa cùng nhau. Chỉ nhìn chúng đùa giỡn, mà tôi cảm thấy rất vui, cứ như là bản thân được tham gia ở ngoài đó vậy. Rồi lại nhìn ra cửa sổ những khi trời mưa, ướt nhẹp tất cả, khung cảnh nhuốm một màu buồn bã. Khoảng sân bóng trước mắt khi mưa xuống rất trống trải, khiến tôi có thể phóng tầm mắt ra phía xa, nơi có núi và cây cao hơn chỗ này. Tôi cũng quên bẵng mất rằng mình phải ra về ngày hôm nay, đã hết kì nghỉ của tôi rồi, dù chỉ bệnh thôi nhưng cũng an ủi phần nào vì đã tìm thấy cậu. Nhưng hai hôm nay cậu vẫn không nói gì với tôi, như một người câm vậy, chỉ chăm sóc cho tôi, đó là cách mà Kim Jaejoong yêu tôi. Dù không hài lòng lắm nhưng dù sao cũng là hi vọng của hạnh phúc.

Tôi không biết tại sao bản thân lại chấp nhận chuyện cậu xa cách như thế. Nhưng mỗi lần cậu bước vào chăm sóc cho tôi, tôi cảm giác thật quá đủ, không thể có gì hơn. Tôi nghĩ cậu cũng vậy.

Nhưng tại sao? Trong khi chúng ta đều yêu nhau? Tại sao phải đào hố sâu ngăn cách như vậy? Không phải chỉ cần một tiếng yêu từ đối phương thì sẽ giải quyết được tất cả hay sao?

Tôi định đón chuyến xe cuối cùng. Trong đầu không ngừng thôi thúc sẽ đi nói lòng mình với cậu. Được rồi... tôi sẽ nói, dù cậu có đẩy tôi ra, hay sẽ hạnh ph1uc đón lấy, vì tình yêu của cậu sẽ không thay đổi, cho nên tôi sẽ nói ra.

Hôm nay trời lại đổ mưa. Nhưng trời rất trong, có lẽ sẽ tạnh ngay thôi. Tôi thích cơn mưa này, có lẽ đến ông trời cũng cổ vũ cho tôi. Cuối cùng rồi, tôi sẽ có thể khiến cậu trở về bên tôi!

Tôi mỉm cười, có lẽ tôi rất vui mừng!

Đã về chiều, cơn mưa vẫn còn to, tôi định đi xem một vòng, ba ngày ở chốn này chỉ ru rú trong phòng vì bệnh.

Cô nhi viện này khá rộng, nhưng lại rất đơn giản, được chia làm ba gian: phòng ngủ, phòng sinh hoạt tập thể và phòng ăn. Có lẽ chỉ dành cho bọn trẻ. Những thứ được bày bên trong từng gian không nhiều lắm, đơn giản chỉ là treo những bức tranh nguệch ngoạc của bọn trẻ, những mẩu giấy con này con nọ, trong phòng sinh hoạt còn có một cái tivi cỡ trung, trong phòng ngủ có một cái tủ lớn, chắc là để quần áo, tập vở... chúng trông khá gọn gàng và sạch sẽ. Cả ba gian đều sơn màu xanh biển tươi mát, khác hẳn màu xám trong căn phòng của cậu. Tôi đi dọc hành lang và thấy một căn phòng khác, đề: "Phòng Hiệu trưởng". Tôi gõ cửa, không biết có ai trong đấy không nữa.

-Ai đó?- Giọng một phụ nữ trung niên vang lên trầm ấm.

-Ah... tôi là khách mới đến ạ!- Tôi không biết phải nói thế nào nữa.

-À vâng...! Xin mời anh vào!- Giọng đột nhiên trở nên rất niềm nở như mong chờ tôi từ lâu. Tôi mở cửa đi vào, thì ra đó là một vị sơ trưởng, gương mặt rất phúc hậu, đằng sau cặp kính kia là ánh nhìn hết sức ấm áp.

-Anh tên là Jung Yunho?- Bà ấy hỏi và tôi gật đầu- Tôi đã nghe Jaejoong nhắc về anh.

-Ah vâng...- Tôi chỉ cúi mặt xuống.

-Tôi... thật không biết nói thế nào...

-Vâng ạ?

-Trước khi tôi nói điều quan trọng, anh Yunho có thể để tôi nói về Jaejoong không ạ?

-Ồ vâng...- tôi cảm thấy hơi ngại.

-Anh Yunho này... Jaejoong... quả thật rất đáng thương...!- Mắt bà ấy long lanh, hình như có nước trong đó.

-Đáng thương? Thưa sơ... sơ định nói điều gì vậy ạ?

-Có lẽ là vì... Jaejoong quá yêu anh đấy, anh Yunho ạ!

-Cái gì?- Tôi thực sự không biết bà ấy muốn nói cái gì nữa.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro