nine

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vẫn cần tôi nhắc nhở à?"
Jeongguk xoay đầu liếc người bạn cùng nhà của mình ngay khi em vừa mới bước tới bếp

"Sao ạ?"
Jimin hỏi, chẳng rõ ý nghĩa của câu hỏi ấy khi Jeongguk đưa ra một câu chẳng có đầu đuôi gì cả. Vì sao người này lại luôn bắt bẻ em đủ thứ như vậy chứ?

"Áo khoác đâu?"
Jeongguk hỏi, cởi áo khoác của mình ra đưa cho em
"Hay là....cậu cố tình không mặc áo khoác để mượn áo của tôi? Hmm?"

"Ơ em....thực sự thì em không..."
Gò má Jimin đỏ lựng lên, em chỉ là không thấy lạnh thôi mà? Người kia đột nhiên lại nói những điều kì lạ như thế khiến em thật khó xử. Rõ ràng là em đâu có suy nghĩ đó, vậy tại sao em lại đỏ mặt cơ chứ. Đó, tim em nó lại đập thình thịch nữa, em nghĩ mình bị bệnh mất rồi.

"Sao lại đỏ mặt thế? Ốm à?"
Jeongguk cười một cách kín đáo, gã biết em đang ngại ngùng. Trời ạ, thật sự là quá mức đáng yêu và gã chỉ muốn trêu chọc em mãi. Nhưng khoan, tại sao gã lại khen một người con trai khác là đáng yêu vậy nhỉ? Nhưng mặc kệ, Jeongguk phó mặc cho con tim mình muốn làm gì thì làm; gã xoay người để đối diện với em, giúp em kéo kín khóa áo khoác lên đến tận cổ. Chiếc áo khoác to lớn sẫm màu của gã khiến cho em lọt thỏm trong đó, nhỏ con và đáng yêu như một chú chim cánh cụt. Hơi ấm còn đọng lại từ gã và cả mùi hương thơm đặc biệt ấy lại vây lấy Jimin khiến em cảm thấy thật khoan khoái.

"Mặc kín vào, ốm là không ai chăm được đâu"

Gã quay trở lại bếp, bắt đầu đun ấm sữa và bỏ chocolate vào đó. Mùi hương ngọt ngào lan tỏa, bao quanh hai người con trai một lớn một nhỏ đang đứng cạnh nhau. Jeongguk truyền chiếc spatula* trong tay mình sang cho Jimin khuấy nồi chocolate, trong khi bản thân mình lấy lên một chiếc nồi lớn, bỏ bơ cùng một chút caramel vào đó. Jimin tròn mắt nhìn theo từng hành động của người lớn hơn, em hỏi nhỏ:
"Anh định làm gì thế ạ?"

"Bỏng ngô, muốn xem phim không?"
Jeongguk hỏi, tay vẫn tiếp tục công việc của mình.

"Em được xem ạ?"
Jimin thủ thỉ, nhưng cũng không giấu được vẻ háo hức trong giọng nói của mình. Người kia bỗng nhiên ngừng tay lại, gã nhíu mày đầy cáu kỉnh:
"Này, cậu đang coi tôi là cái gì thế? Tôi ngược đãi cậu đến mức đó hả?"

"Ơ không ạ, em không có ý đó. Em lo rằng em sẽ làm anh Jeongguk không thoải mái thôi, dù gì việc chia sẻ nhà của mình với một người lạ không phải là một việc gì đó dễ chấp nhận mà ạ"
Jimin nhún vai, quay trở lại với nồi chocolate trên bếp
"Anh ơi, chocolate tan hết rồi thì làm gì tiếp ạ?"

"Đổ nốt sữa và kem vào đi"
Jeongguk nói, và Jimin nhanh chóng làm theo. Mùi chocolate cùng với mùi bơ và caramel, tất thảy những mùi hương ngọt ngào ấy ngào ngạt tỏa ra từ căn bếp nhỏ khiến cho buổi chiều ngày mưa ảm đạm không còn lạnh lẽo nữa.

"Anh Jeongguk khéo thật đấy ạ"
Jimin đột nhiên nói, đôi mắt em trở nên thật dịu dàng, khóe môi kéo lên một nụ cười nhẹ. Mái tóc vàng khẽ rung rinh theo nhịp tay của em, Jimin hít một hơi thật sâu, giọng nói em nhỏ nhưng du dương như đang hát vậy:
"Hồi còn ở nhà mẹ em cũng hay làm bỏng ngô và chocolate nóng cho em lắm, nhưng mà từ hồi lên Seoul để học đại học, em bận tới mức chẳng có mấy khi về thăm nhà nữa. Anh Yoongi thì nhiều thời gian hơn, còn em thì cứ học rồi thi rồi lại thực tập, những ngày nghỉ thì lại làm thêm, chẳng có thời gian nữa"

"Nhớ nhà phải không?"
Jeongguk dịu dàng hỏi, cũng chẳng cần nhận lại câu trả lời từ người kia. Tiếng bỏng ngô nổ lốp bốp trên bếp, hòa với tiếng mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, lúc trầm lúc bổng, mọi thứ cứ như một bản hòa ca sâu lắng. Jimin không đáp, vẫn chú tâm vào nồi sữa chocolate trên bếp đang bốc hơi nghi ngút như đang muốn tự điều chỉnh cảm xúc của chính mình. Người nhỏ hơn trông thật nhỏ bé trong chiếc áo của gã, đột nhiên gã cảm thấy mình nên làm gì đó cho em. Có chút gì đó rung rinh trong lồng ngực của người chủ nhà, gã muốn an ủi, gã muốn làm em vui, muốn em cảm nhận được trọn vẹn hơi ấm từ gia đình. Jeongguk xuôi một bên tay của mình xuống, gã cứ nắm tay lại rồi lại thả lỏng ra, cứ nhấc tay lên giữa chừng rồi lại hạ xuống, bối rối không biết phải hành xử ra sao, và rồi cuối cùng, gã đưa tay lên xoa nhẹ mái đầu em. Jimin ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, và gã thở dài:
"Đúng là học y sẽ vất vả lắm, phải nói rằng cậu đã rất quyết tâm khi bước chân vào ngành học này. Có lí do gì không?"

"Hồi em còn nhỏ, có một bác hàng xóm tốt bụng lắm. Ngày nào em cũng sang nhà bác ấy chơi, bác ấy đối xử rất tốt với gia đình em và mọi người xung quanh. Nhưng rồi sau đó bác ấy bị bệnh nặng và không qua khỏi.
Em nghĩ là, có những người họ còn rất trẻ, họ sống rất tốt, và họ còn có thể làm nhiều điều tốt thật lâu nữa kia, nhưng cuối cùng vì tai nạn, vì bệnh tật mà thế giới này lại mất đi những người tốt như thế. Em muốn học y, em muốn giữ lại những người tốt xung quanh em càng lâu càng tốt ạ"

"Được rồi, nghe này. Mẹ cậu sẽ rất tự hào về cậu, tất cả mọi người đều sẽ tự hào về cậu. Cậu sẽ gặp nhiều khó khăn lắm, nhưng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. Xung quanh cậu có rất nhiều người tốt, và sẽ chẳng ai bỏ mặc cậu khi cậu cần họ giúp đỡ đâu.
Nhưng trước hết, phải luôn nhớ tự chăm sóc chính mình, không phải lúc nào cũng sẽ có người nhắc cậu ăn đủ bữa hay mặc đủ ấm đâu"

"Em biết rồi ạ"
Jimin híp mắt cười. Thế đấy, Jeongguk lại làm em cảm thấy rung động rồi, ấm áp quá đi mất.
"Anh Jeongguk là tốt nhất nhất luôn ấy ạ"

"Thôi nịnh bợ được rồi đấy"
Jeongguk nhếch môi cười nhẹ, gã tắt bếp, đổ bỏng ngô ra một chiếc bát thật lớn
"Vào phòng lấy chăn ra đi, để tôi mang mấy thứ này ra cho"

Jimin nghe lời gã, chạy vào phòng để lấy ra hai chiếc chăn mỏng. Jeongguk mang bát bỏng ngô và hai ly chocolate tới bàn, và...gã sẽ lấy lí do rằng gã không thích đồ ngọt đi, vậy nên gã chỉ lấy cho mình một ly chocolate nhỏ, còn toàn bộ số sữa còn lại đều dành hết cho người nhỏ tuổi hơn. Jimin khệ nệ ôm chăn ra tới ghế sofa, còn gã thì đứng dậy, kiếm điều khiển TV và đồng thời tắt bớt đèn trong phòng.

"Ưu tiên đấy, muốn xem phim gì?"

"Hmm....em muốn xem Harry Potter và Hoàng tử lai..."
Jimin gãi đầu, cười hì hì như đang lấy lòng

"Đúng là đồ trẻ con mà"
Jeongguk cằn nhằn, nhưng tay vẫn bật bộ phim đó và ngồi xuống ghế. Jimin đã cởi áo khoác ra, em kéo chăn lên đắp ngang bụng và cầm cốc...hay nói chính xác hơn là một chiếc ca chocolate to bự bằng cả hai tay. Em thổi nguội nó một chút rồi hớp một ngụm, thở dài đầy khoan khoái:
"Mmhhhhh.....chocolate anh Jeongguk pha là ngon nhất nhất luôn! Nhưng mà....sao cốc của em nhiều vậy ạ?...."

"Đã đổ ra rồi thì uống đi, sao mà cứ phải hỏi nhiều thế?"
Jeongguk nói, mắt vẫn hướng về màn hình TV. Còn lâu gã mới thừa nhận là gã đã bí mật theo dõi instagram của em và biết em đang thèm chocolate nóng, còn lâu. Đột nhiên nhìn sang phía em, gã cau mày:
"Mà này, cậu coi tôi là bệnh dịch đúng không? Hay là cậu chê tôi hôi? Hay là cậu khó chịu với tôi cái gì? Tại sao mà phải ngồi né xa như thế?"

"Ơ dạ không...em không có ý đó....."
Jimin xua xua tay

"Dạ với vâng cái gì nữa?!"
Jeongguk lớn tiếng, và Jimin chỉ biết ôm tất cả chăn gối trên người mình và xích lại gần phía gã. Người chủ nhà "khó tính" hậm hực thở hắt ra một cái, gã nhấc bát bỏng ngô để ra giữa hai người.

Màn hình cứ lập lòe những ánh sáng đầy màu sắc, Jimin cuộn người trong tấm chăn ấm áp như một chú mèo nhỏ, chăm chú theo dõi bộ phim đang chiếu, một tay cứ chầm chậm nhón những miếng bỏng ngô thơm ngọt bỏ vào miệng. Vì em chú ý quá, nên em cũng chẳng để ý rằng có một người từ nãy đến giờ chẳng biết phim chiếu những gì mà chỉ chăm chú nhìn ngắm em.

"Anh Jeongguk này, Hermione thông minh thật, em ước em cũng thông minh như cô ấy"

"Vậy sao?"
Jeongguk đáp lại một cách nhàm chán, mà có khi gã còn chẳng biết được mình đang nói gì nữa, bởi toàn bộ sự chú ý gã đã đặt hết lên em rồi.

"Vâng, em thích nhân vật Hermione nhất phim đấy ạ. Thông minh, chăm chỉ, dũng cảm, cô ấy là một người quan trọng không thể thiếu trong nhóm"
Jimin vui vẻ nói, hớp lấy một ngụm chocolate
"Anh Jeongguk thích nhân vật nào nhất vậy ạ?"

"Tôi sao?"
Jeongguk đáp rời rạc, vẫn không rời mắt khỏi em
"Snape"

"Thầy Snape ạ?"
Jimin ngạc nhiên
"Tại sao vậy ạ?"

"Một kẻ si tình nhưng rất chung thuỷ. Tuy ông ấy lúc nào cũng cộc cằn, nói chuyện lại rất lạnh lùng khiến cho học sinh của mình phát sợ, nhưng tình yêu của ông ấy dành cho Lily vẫn luôn lớn lao và vẹn nguyên như thuở đầu."

Jeongguk cười ngờ nghệch. Phim cứ thế chạy và giọng gã cứ đều đều, cho đến một hồi sau, gã mới nhận ra Jimin đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Jeongguk bật cười, gã đưa tay gạt nhẹ sợi tóc vương vấn trên làn mi em. Em ngủ rất say, có lẽ những ngày học tập của em đã vắt kiệt sức lực của em rồi. Jeongguk cứ nhìn em mãi, dưới ánh sáng le lói của màn hình TV, trông em dễ thương và đẹp đẽ đến lạ. Jeongguk ấn đôi má mềm của em một cái, càu nhàu:
"Thế mà vẫn còn đòi xem phim"

Gã xoay người mình ngồi tựa vào thành ghế, nâng Jimin dậy để em ngả đầu lên vai mình. Gã cẩn thận đắp chăn cho em, cất gọn bỏng ngô lại lên bàn, còn bản thân mình thì vẫn tiếp tục theo dõi bộ phim. Tiếng mưa rả rích vẫn cứ rơi rơi ngoài bên khung cửa, tiếng đồng hồ tic toc từng nhịp chậm đều, hơi ấm cũng khiến Jeongguk rơi vào cơn buồn ngủ lơ mơ. Cuối cùng, gã quyết định tắt TV đi, đỡ Jimin nằm xuống và chính mình cũng ngả xuống ghế sofa.

Chiếc ghế khá rộng rãi, gã thầm cảm ơn quyết định của mình đã chọn nó để giờ đây gã và em có thể nằm chung trên đó một cách thoải mái. Jeongguk để Jimin nằm phía bên trong, sau đó xoay người, quàng tay qua hông em và kéo chăn lên cho cả hai. Nhịp thở của Jimin cứ đều đều, Jeongguk ôm lấy em trong vòng tay, khoan khoái đón nhận mùi hương thơm mát dịu dàng tỏa ra từ mái tóc em. Và rồi cuối cùng, gã cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay.

Khi Jimin tỉnh dậy thì trời đã tối rồi. Jeongguk đang nấu đồ ăn trong bếp, gã nghe tiếng Jimin trở mình, khẽ ngân vài tiếng trong miệng trước khi thực sự ngồi dậy, mơ màng hỏi:
"Mmh....mấy giờ rồi ạ? Em ngủ quên mất...."

"7 giờ rồi. Dậy đi rồi còn ăn tối"
Jeongguk đáp lại
"Áo để ở ghế đấy, khoác vào đi"

"Anh vào phòng đi ạ, để đó em làm cho"
Jimin lật đật đứng dậy và tiến tới chỗ người kia đang đứng. Em vuốt vuốt lại tóc, hào hứng hỏi:
"Vậy anh có xem hết phim không ạ? Kết cục thế nào ạ?"

"Thầy Dumbledore mất rồi"
Gã thản nhiên đáp

"S-sao....sao cơ ạ?"
Jimin sửng sốt
"Tại sao ạ?"

"Cậu không xem thì làm sao hiểu được"
Jeongguk nín cười
"Vào tắm sớm đi rồi còn ra ăn tối"

"Nhưng mà....nhưng mà tại sao lại như thế ạ?"
Jimin bất chợt bám lấy tay Jeongguk, có lẽ là đang rất nuối tiếc bộ phim ấy
"E-em...tại sao em lại ngủ quên chứ...thật là...."

"Thôi được rồi, đi vào tắm đi"
Jeongguk ngừng tay, quay lưng lại đối diện với người kia
"Chắc tại cậu đi học mệt quá nên mới ngủ quên đấy. Cuối tuần nghỉ ở nhà rồi tôi với cậu xem lại, thế đã được chưa?"

* * *

Chú thích:
* spatula: một dụng cụ dùng trong làm bánh và nấu ăn, dùng để phết, múc, khuấy,... nhiều người gọi nó là cây vét bột, nhưng tớ để nguyên tiếng Anh vì tớ thấy dịch tên nó ra nghe không hay lắm. Trông nó như này nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro