Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật đáng xấu hổ mà.

Ngay cả những viên đá nhỏ không sắc bén cũng trở nên cực kỳ hung hãn trong cơn lốc xoáy tốc độ cao, mắt cá chân đau nhức dữ dội khiến việc cử động trở nên khó khăn, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, Duẫn Hạo Vũ nhất thời lơ đãng, tự cười nhạo chính mình.

Màu đỏ đếm ngược trên bầu trời xanh trông đặc biệt sáng, Duẫn Hạo Vũ lăn vài vòng trên cát, sau đó kín đáo trốn sau một tảng đá lớn. Vết thương ở mắt cá chân vẫn còn đang chảy máu, Duẫn Hạo Vũ giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mắt cá chân, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Trương Gia Nguyên đang đứng trên một gò đá cao nhất nhìn ngó xung quanh.

Thời gian đếm ngược còn ba phút.

Ngay cả khi Duẫn Hạo Vũ chỉ thực hiện khảo nghiệm với Lưu Vũ chưa đầy năm phút, cậu vẫn có thể cảm thấy được khả năng làm chủ dị năng của các thành viên trong nhóm INTO1, chắc chắn một người vừa mới thức tỉnh dị năng chỉ vỏn vẹn được ba tháng như cậu không thể nào có thể đuổi kịp, cho nên lúc Lâm Mặc kéo cậu vào không gian, Duẫn Hạo Vũ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng Trương Gia Nguyên nhanh hơn cậu rất nhiều.

Duẫn Hạo Vũ xoay người nhưng không di chuyển, bốn năm viên đá nhẵn nhụi đã bị một lực nào đó cắt thành từng mảnh nhỏ, sắc như dao, đâm thẳng vào bụng dưới của người đó. Duẫn Hạo Vũ xoay người, tránh chỗ hiểm nhưng mắt cá chân lại bị cắt và ngã xuống đất.

Kế hoạch mà cậu đã lập sẵn trong đầu lập tức bị gián đoạn, Duẫn Hạo Vũ không còn cách nào khác ngoài việc phải nhanh chóng phản chiếu ánh sáng vào mắt người kia, không cho Trương Gia Nguyên né tránh.

"Ây da ma da, không thấy gì nữa rồi."

Trương Gia Nguyên rất quan tâm đến khả năng của Duẫn Hạo Vũ, cậu hoàn toàn có khả năng tránh được ánh sáng chói lóa xuyên qua mắt mình. Lúc này trước mắt cậu toàn là màu xám xịt, Trương Gia Nguyên giơ tay khua khoắng trước mắt nhưng vẫn không nhìn rõ cái gì.

Mọi người sẽ hoảng loạn trong tiềm thức khi mất đi thị lực, nhưng Trương Gia Nguyên, người từ nhỏ đã lăn lê bò lết trong cõi chết, lại không sợ điều này, nhiều năm chiến đấu với tâm trạng căng thẳng, năm giác quan của họ cũng trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều so với những người bình thường khác.

Tầm nhìn bị gián đoạn trong thời gian ngắn, Duẫn Hạo Vũ đương nhiên không thể chạy nhanh vì mắt cá chân bị thương, nếu cậu đã không thể xác định được vị trí của người đó, vậy thì hủy diệt hết mọi thứ chẳng phải là được rồi sao?

Những viên đá vốn đang nằm chỏng chơ trên mặt đất bỗng tập hợp lại và bay lơ lửng trên không trung, sau đó lần nữa rơi xuống khắp nơi, cho dù Duẫn Hạo Vũ đang trốn sau gò đất ở một góc nào đó, thì cũng sẽ bị trầy xước bởi những mảnh vụn đó, khuôn mặt vốn trắng nõn đã lẫn máu và bụi bẩn, Duẫn Hạo Vũ giơ tay tùy tiện lau mặt, nheo mắt quan sát Trương Gia Nguyên cũng đang lơ lửng trên không.

...Loại sức mạnh nào có thể lơ lửng trong không trung, BAY? Năng lượng gió? Hay năng lực không gian?

"Nét đẹp đầy bạo lực của Trương Gia Nguyên ..."

Châu Kha Vũ đứng ở ngoài kết giới, nhìn người yêu đang lơ lửng trên không, đồng tử giãn ra nhưng tinh thần vẫn phấn chấn, trong lòng ngoại trừ tự hào còn có chút xúc động.

Khi anh gặp Trương Gia Nguyên, có lẽ là lúc vừa mới từ đống đổ nát bò ra, toàn thân phủ đầy bụi bặm, nồng nặc mùi máu tanh không thể lau sạch. Châu Kha Vũ khẽ cau mày, lùi lại hai bước, Trương Gia Nguyên vẫn đang trong trạng thái giằng co căng thẳng đã lập tức tấn công anh.

Mặc dù những cú đấm của cậu đã yếu đi và dường như đã đến giới hạn của mình, cậu vẫn vô thức sử dụng các đòn tấn công để bảo vệ bản thân.

Châu Kha Vũ giơ tay chặn nắm đấm do người kia tung ra, rút ​​lại ý định xô ngã ban đầu, lách người ra phía sau và đánh vào sau gáy người đó.

Khi ôm Trương Gia Nguyên - người đang bất tỉnh ngã về phía trước, Châu Kha Vũ có hơi kinh ngạc, một thanh niên cao hơn 1,8 mét khi được bế lên lại không hề nặng chút nào, xương cổ tay lộ ra rõ ràng.

May mắn là hiện tại đã được vỗ béo không ít.

"Tao không cần biết là nó có đẹp hay không, tao chỉ biết là nếu như nó lại tái phạm lần nữa, tao sẽ cho nó biết thế nào là nét đẹp của vũ lực".

Lâm Mặc khoanh tay nhìn toàn bộ cảnh tượng hoàn chỉnh ban đầu bị Trương Gia Nguyên dỡ tung hết lên, đầu óc trở nên quay cuồng khi nghĩ đến việc khôi phục lại nó.

"Ủa bộ tao tạo ra cảnh tượng dễ dàng lắm hả? Nó vừa yêu cầu liền phá hủy, không chỉ một lần!"

"Lâm Mặc lão sư, xin hãy hiểu cho, bản chất dị năng của Gia Nguyên vốn đã rất hung hãn."

Lưu Chương cũng có dị năng với sức công phá cao, lần trước anh ta vừa đốt cháy một nửa khu rừng bằng ngọn lửa của mình. Anh nhìn Trương Gia Nguyên đang treo lơ lửng trong kết giới, thở dài, quả nhiên vẫn giống như ngày nào, một khi ngọn lửa háu chiến bùng lên, cậu ta sẽ mất kiểm soát.

"Viễn ca, không ngăn lại liệu có ổn không?"

Lưu Vũ biết phong cách chiến đấu của Trương Gia Nguyên luôn là đánh trực tiếp, anh ngước mắt lên nhìn Duẫn Hạo Vũ, người đang trốn trong góc với những vết thương nhỏ khắp cơ thể, khẽ cau mày.

Bá Viễn từ đầu đã đứng đó quan sát hai người, chú ý đến từng chi tiết, khẽ lắc đầu tỏ ý không cần, Rikimaru ở một bên nói vắn tắt.

"Cậu ấy đang tìm cơ hội."

"Nhưng để tìm được cơ hội, điều kiện tiên quyết là ít nhất phải biết năng lực của đối phương là gì."

Sau đó, Lưu Vũ mới nhận ra rằng kể từ lúc đón cậu ta đến, Bá Viễn chỉ đào bới câu chuyện của đối phương mà chưa tiết lộ một lời nào về dị năng của các thành viên trong đội.

"Tôi không nghĩ rằng cậu ta có thể đánh bại được Gia Nguyên. Tôi chỉ muốn xem liệu cậu ta có thể giữ được bình tĩnh trong tình huống nguy cấp hay không. Năng lực có thể luyện tập, nhưng tâm lý thì không dễ để tập luyện như vậy."

Bên trong kết giới, Duẫn Hạo Vũ vẫn đang động não, máu trên trán chảy xuống mặt, làm ướt mí mắt, cậu chớp mắt nhận ra một số tảng đá khổng lồ treo trên không trung vẫn chưa hề di chuyển.

Duẫn Hạo Vũ nắm lớp cát mịn dưới tay và nhẹ nhàng vẫy, lớp cát nhẹ cuốn theo gió cuối cùng rơi xuống, hòa tan vào sa mạc. Chưa đầy nửa phút, Duẫn Hạo Vũ đã trực tiếp lật ngược mọi suy đoán trước đó của mình. Nếu dựa vào sức gió thì không thể lơ lửng trên không mà không có dao động, không gian mà cậu đang ở là do chính Lâm Mặc tạo ra.

Sẽ không có sự trùng lặp hoặc tương tự trong dị năng của INTO1.

Không có thứ gì thì một vật có thể bay lên được...câu trả lời thực sự khá rõ ràng.

Duẫn Hạo Vũ nhẹ nhàng thở dài, giơ tay lên lau trán, mặc dù biết rằng mình không thể nhìn thấy bên ngoài kết giới, nhưng cậu vẫn ngước mắt lên và nhìn về hướng Bá Viễn trước khi bước vào không gian.

Bá Viễn vẫn duy trì tư thế khoanh tay dựa vào một góc như trước khi bước vào, cho dù có một lớp màn kết giới do Lâm Mặc tạo ra vẫn khiến cho người ta có ảo giác rằng họ thực sự đang nhìn nhau. Bá Viễn cụp mắt tránh né, giơ tay lên vỗ nhẹ vai Châu Kha Vũ.

"Bây giờ cậu ta đã đoán ra dị năng của Gia Nguyên, em có thể chuẩn bị ngăn cản bọn họ."

Châu Kha Vũ thu lại ánh mắt khỏi Trương Gia Nguyên, vẫn có chút bối rối, nhưng trong tiềm thức vẫn lựa chọn nghe theo lời của Bá Viễn.

Duẫn Hạo Vũ ẩn nấp đã lâu cuối cùng cũng ra tay, cậu đã sớm chuẩn bị trước khi mắt Trương Gia Nguyên hoàn toàn bình phục, vết máu nhỏ giọt xuống mặt đất phủ đầy cát.

Một con dao găm từ từ ngưng tụ trong lòng bàn tay. 

Santa, người đang quan sát diễn biến trong không gian, đột nhiên đứng dậy, Lưu Vũ ngạc nhiên trước phản ứng của anh, Lưu Chương ở một bên cũng thốt ra một câu chửi thề.

Chuyển hóa nguyên tố không phải là chuyện đơn giản, nguyên lực của Lưu Vũ vốn có xu hướng mềm mại, gần như không có khả năng chuyển hóa, vì vậy mọi người không đi sâu nghiên cứu phương diện này mà dành tâm sức vào việc sử dụng sao cho khéo léo.

Nhưng đối với Lưu Chương và Santa, những người có sức mạnh nguyên tố thuộc tính tấn công, thì việc chuyển hóa dị năng đã nâng cao năng lực của bọn họ lên rất nhiều và cả hai đều đã dành rất nhiều tâm huyết cho việc nghiên cứu sự chuyển hóa này.

Nhưng bây giờ Duẫn Hạo Vũ, người nói rằng chỉ thức tỉnh sức mạnh của mình trong ba tháng, có thể dễ dàng chuyển hóa nguyên tố ánh sáng.

"Tôi đã nói gì nào, tên tiểu tử này quả nhiên không đơn giản."

Duẫn Hạo Vũ bên trong kết giới đã bắt đầu từng chút một tiếp cận Trương Gia Nguyên, con dao găm ngưng tụ nguyên tố ánh sáng trong lòng bàn tay cũng đã phát triển đến độ dài thích hợp cho cuộc tấn công. Đôi mắt của Trương Gia Nguyên bắt đầu hồi phục dần dần sau khi bị ánh sáng mạnh kích thích, mặc dù trước mắt vẫn còn những đốm trắng lập lòe, nhưng việc bắt được bóng người mờ ảo trong một khung cảnh nhỏ hẹp như vậy là không khó.

Duẫn Hạo Vũ ngay từ đầu không có ý định ẩn giấu. Sự hung hãn trong chiến đấu của Trương Gia Nguyên không có nghĩa là khả năng phòng thủ của cậu yếu, sau khi mất thị lực, cậu cứ lơ lửng trên không trung, không cho người ta có cơ hội tấn công, sau khi bình tĩnh trở lại, cậu lao thẳng về phía bóng người đó.

Hai người lao về phía nhau, trong nháy mắt thu hẹp khoảng cách, Trương Gia Nguyên không né tránh lưỡi kiếm ánh sáng trong lòng bàn tay của người kia, cậu nắm chặt tay và đánh mạnh vào vai người đó.

Trương Gia Nguyên sử dụng rất nhiều sức lực, nhưng khi nắm đấm của cậu chạm vào cơ thể người kia thì nó đột nhiên trượt đi, không dừng lại tại đó, cậu tiếp tục tiến lên vài bước và xuyên qua bóng dáng của Duẫn Hạo Vũ. Bóng người trước mặt hiển nhiên vẫn còn ở đó, nhưng một bóng người khác đột nhiên lóe lên sau lưng Trương Gia Nguyên, với một con dao găm sắc bén phía sau gáy.

"Mọi người đều biết ảo ảnh có thể xuất hiện trên sa mạc, nhưng họ chưa bao giờ tưởng tượng rằng con người có thể biến hình từ khoảng cách gần như vậy."

Duẫn Hạo Vũ nắm chặt con dao găm đâm vào người, lưỡi kiếm xuyên qua da thịt và máu bắn tung tóe. Trương Gia Nguyên với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, cậu nhanh chóng giơ tay chặn lưỡi dao đang hạ xuống, nắm lấy cánh tay của người đó và kéo người về phía mình, cậu nhếch khóe miệng lên, cậu giơ lòng bàn tay kia lên, không gian bắt đầu trở nên vặn vẹo.

"Bắt được rồi."

Duẫn Hạo Vũ không ngờ rằng lại có người có khả năng phản xạ nhanh như vậy, một cuộc tấn công ở cự ly gần như vậy khó lòng tránh được, trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chỉ có thể tạo thành một lớp rào chắn mỏng manh, cậu vô thức nhắm mắt lại, chuẩn bị cho đòn tấn công.

Mọi thứ trong không gian đột nhiên dừng lại.

Châu Kha Vũ nhẹ nhàng thở dài, nhìn Bá Viễn đang nắm chặt cổ tay mình, người kia nhanh chóng phản ứng, lập tức buông tay ra, ho nhẹ một cách mất tự nhiên. Châu Kha Vũ cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm người này một lúc, sau đó khóe miệng nhếch lên, đầy ý vị.

Viễn ca chú ý đến đứa trẻ này nhiều hơn vẻ ngoài của anh. Trước khả năng có người nào đó bị thương, tất cả bọn họ đều không tin vào khả năng nắm bắt tình huống của mình.

Nhưng lúc này ở trong kết giới, Duẫn Hạo Vũ và Trương Gia Nguyên vẫn đang trong trạng thái vật lộn với nhau, nhưng tư thế gần như bất động.

"Mỗi lần nhìn thấy năng lực của Châu Kha Vũ, vẫn là không nhịn được, cmn, đỉnh vl."

Lâm Mặc giơ tay thu lại kết giới, đống đất đá ở sân sau đột nhiên biến mất không chút dấu vết, Châu Kha Vũ lúc này mới tiến lên, tách hai người ra, đứng chặn trước mặt Trương Gia Nguyên, lần nữa ấn định thời gian.

Lúc này, Trương Gia Nguyên không thương tiếc đấm thẳng vào lòng bàn tay của Châu Kha Vũ, người đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, một nửa kết giới ánh sáng do Duẫn Hạo Vũ dựng lên vẫn còn nguyên vẹn ở đó, cậu chớp mắt bối rối khi bị Bá Viễn đánh vào đầu.

"Anh phải nói bao nhiêu lần đây hả?"

Mika ngoan ngoãn lấy bộ dụng cụ y tế đưa cho Cao Khanh Trần, người đã theo dõi trận chiến và im lặng hồi lâu, nụ cười trên môi càng ngày càng rạng rỡ.

Trương Gia Nguyên chưa kịp hỏi Châu Kha Vũ tại sao lại cắt ngang cuộc chiến, cậu thoáng nhìn thấy nụ cười của Cao Khanh Trần thì liền rùng mình, vừa lùi lại hai bước đã bị Châu Kha Vũ kéo lại ôm vào lòng.

"Châu Kha Vũ, em nói cho anh biết, lấp tức thả em ra ngay! Bằng không, em sẽ không cùng anh làm thiên hạ đệ nhất, được rồi, tin hay không tùy anh?"

Châu Kha Vũ vốn không thích nhìn người khác bị thương, mỗi lần Trương Gia Nguyên chống lại việc trị liệu đều là anh tự tay trấn áp, hơn nữa, người yêu thì chỉ cần dỗ dành chút là xong, nhưng nếu như đắc tội với bảo mẫu của đội, thì chỉ còn nước bị đem đi phóng sanh luôn.

Châu Kha Vũ cụp mắt hôn lên dái tai người nọ, nói xin lỗi, giơ tay đẩy Trương Gia Nguyên đang nóng lòng muốn chết đến trước mặt Cao Khanh Trần.

Một tiếng thét thất thanh làm rung chuyển đất trời.

Duẫn Hạo Vũ ngồi xổm trong góc, nhìn Trương Gia Nguyên, người vừa chiến đấu quyết liệt với cậu đang nằm bất động trên ghế sô pha, có chút bối rối, tuy nhiên, khi nhìn thấy Cao Khanh Trần cầm hộp sơ cứu đi tới hỏi có cần băng bó gì không, cậu lại vô thức lắc đầu.

Nhưng nó không có ích gì.

Năm phút sau, Duẫn Hạo Vũ nằm trên một chiếc ghế sô pha khác, mắt mở to nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên, cơn đau càng lúc càng tăng lên, cảm giác tê dại do vết thương đang lành đặc biệt rõ ràng. Cao Khanh Trần lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương trên mặt Duẫn Hạo Vũ, cuối cùng thoa lên đầu cậu.

"Đừng có tùy tiện làm theo ý mình chỉ vì trong đội có người có khả năng hồi phục nhanh chóng. Sinh lực của bạn là có hạn."

Duẫn Hạo Vũ hiểu ý gật đầu, điện thoại của Lưu Vũ đột nhiên vang lên một tiếng chuông chói tai, vẻ mặt của mọi người cứng đờ trong giây lát, Lưu Vũ mở khóa màn hình và liếc nhìn nó trước khi đưa ra cho mọi người.

"...Tôi đã nói chuyện với mấy lão già đó rất lâu trong cuộc họp, nhưng xem ra vẫn là đàn gảy tai trâu".

Châu Kha Vũ nheo mắt nhìn dòng chữ cưỡng chế màu đỏ dưới bản bàn giao nhiệm vụ, ánh mắt rơi vào Duẫn Hạo Vũ.

"Vì cuộc trò chuyện trước đó không được xem trọng, chúng ta nên tặng cho bọn họ một bất ngờ nho nhỏ nhỉ."

——

Tin tức về sự gia nhập của thành viên cuối cùng của INTO1 đã lan truyền khắp tòa trung tâm một cách nhanh chóng.

Đáng tiếc, chỉ có tin tức bổ sung thành viên mới được đưa ra, tên tuổi, lai lịch và năng lực của thành viên mới đều bị chặn hoàn toàn, một số người tò mò tìm kiếm khắp nơi nhưng không tìm thấy thông tin gì.

Lúc Bá Viễn bưng rượu vào phòng, người nào đó đã ngồi phịch xuống chiếc ghế lười, trên mặt là một cuốn sách đang mở ra, vài sợi tóc vàng óng xõa xuống.

"Vừa đi làm đã bắt đầu gây chuyện rồi?"

Bá Viễn mỉm cười đặt chai rượu vodka lên bàn, sau đó đứng dậy, nhấc cuốn sách lên, để lộ đôi mắt sâu thẳm.

"Bình thường sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu..."

Lý Lộ Tư cất chai rượu trên bàn làm chắn tầm nhìn vào ngăn kéo, lấy ra mấy gói đồ ăn nhẹ đưa cho Bá Viễn, nâng cằm nhìn lên, nhếch miệng cười, hiếm khi chủ động chế nhạo.

"Trông anh có vẻ đang có tâm trạng tốt."

"Quả nhiên rất tốt, cảm tạ cậu có lòng giúp đỡ, dù sao bị phát hiện cũng không thể trốn tránh trách nhiệm."

Đánh lừa máy kiểm tra ở tòa trung tâm không khó, máy móc được lập trình sẵn cũng cứng nhắc như mấy lão già đó, độ khó ở đây là nằm ở con người.

Tòa Trung Tâm không biết tìm ở đâu ra nhiều người có năng lực kỳ lạ đến vậy, tập hợp được một đội ngũ khảo nghiệm hoàn chỉnh như vậy. Trong trường hợp này, khả năng của Lý Lộ Tư trở nên đặc biệt quan trọng.

"...Giá như tôi có thể ra khỏi tòa trung tâm."

Hai người bất ngờ gặp nhau trước khi bước vào Tòa Trung tâm trong những năm đầu. Mặc dù tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng họ lại hòa hợp với nhau một cách không thể giải thích được. Lý Lộ Tư ban đầu chỉ định vào tòa trung tâm xem cho vui, nào ngờ trung tâm lại đang tìm người có năng lực để làm việc cho họ.

Suy cho cùng, đó là một loại sức mạnh có thể sửa đổi trí nhớ của con người ở một mức độ nhất định, cho dù bản thân Lý Lộ Tư không có ý định sử dụng sức mạnh này vào việc gì thì chắc chắn cũng sẽ bị nhắm tới. Vì vậy, thời gian trôi qua, mọi người dần chán ghét nó và làm rối tung hết cả lên.

"Dù sao cũng cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, nhưng tôi bị dị ứng với rượu, không thể uống vodka cùng cậu."

"Chuyện nhỏ ấy mà, cậu từ đâu bắt được tiểu hài tử này, năng lực này thật sự không đơn giản."

Trong cuộc kiểm tra ngày hôm qua, với sự phối hợp của những người khác, năng lực thực sự của Duẫn Hạo Vũ đã được che giấu thành công, cuối cùng chỉ là dị năng "sử dụng ánh sáng", thậm chí cấp bậc cũng chỉ dừng lại ở cấp độ C đáng xấu hổ.

Một số trưởng lão ở Tòa Trung tâm từ lâu đã muốn đưa gián điệp vào đội INTO1, đáng tiếc là các thành viên trong đội đã hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ ai có sức mạnh mạnh mẽ trong gần một năm kể từ khi Mika gia nhập đội, giờ đây, họ bất ngờ tiên hạ thủ vi cường, nhét một người có năng lực không hiếm vào. Một người cấp thấp hiếm có đã chiếm vị trí cuối cùng trong đội, trưởng lão tức giận đến mức làm vỡ mấy tách trà.

"Cậu đã tìm hiểu kỹ lai lịch của cậu ta chưa? Lâu lắm rồi tôi mới thấy cậu đưa ra quyết định liều lĩnh như vậy."

"Lý lão sư... Cậu cho rằng dị năng ánh sáng thật sự có lai lịch đơn giản sao?"

Rõ ràng là một câu hỏi tu từ nhưng lại được trả lời một cách đầy bình tĩnh, bàn tay Bá Viễn nắm chặt, sau đó từ từ thả ra, một tiếng thở dài khó nghe phát ra.

"Chuyện năm đó không liên quan đến anh, cũng không liên quan đến Riki và tôi. Chúng ta đều đã cố gắng hết sức."

Kỳ thật Lý Lộ Tư không biết cách an ủi người khác, cảm xúc của Bá Viễn luôn bị chôn sâu, anh thực sự không thể hiểu được, nhưng tai nạn năm đó tình cờ lại xảy ra với người thân nhất của anh, sau sự việc đó anh đã được điều trị tâm lý trong một thời gian dài. Lý Lộ Tư cũng đã phá vỡ quy tắc của mình, lần đầu tiên chủ động sử dụng năng lực của mình để khám phá ký ức của bạn mình, nhưng ký ức này sớm đã bị chặn lại.

Nó thực sự không liên quan gì đến cậu?

Ngay cả bây giờ, mỗi khi Bá Viễn nghĩ đến sự việc năm đó, anh vẫn nghĩ về nó.

Không lâu sau khi tốt nghiệp, anh và Riki, với tư cách là nhân viên hậu cần ngoại vi, vô tình tiếp xúc với cốt lõi của vụ việc, anh là người duy nhất nhìn thấy máy móc và thuốc men dày đặc trong tầng hầm tối tăm, cũng như những người sắp chết, những người bị xích bằng dây xích dài, trên người đầy lỗ kim tiêm.

---"Anh ơi, anh s cu chúng em ch?"

Khuôn mặt của đứa trẻ duy nhất còn tỉnh táo lúc đó đầy máu nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời và tràn đầy hy vọng.

Lúc đó anh đưa tay chạm vào lòng bàn tay nhỏ bé của người đó, móc nghéo tay đồng ý để người đó đợi mình, thực ra anh sợ mình sẽ đánh rắn động cỏ nên mới không ra tay giải cứu ngay.

Khi toàn bộ bóng tối bao trùm và bụi bặm sắp lắng xuống, Bá Viễn lập tức lao về phía nhà máy chế biến tưởng như bình thường, tiếng ồn ào của máy móc rõ ràng đến mức Bá Viễn có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình đang đập cực nhanh.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp bầu trời, nhà máy chế biến khổng lồ trong nháy mắt bị ngọn lửa cuốn đi và thiêu rụi, đó không phải là ngọn lửa thông thường mà là ngọn lửa đặc biệt do người có dị năng tạo ra, xi măng cốt thép cứng rắn đến mấy cũng bị tan chảy hoàn toàn trong ngọn lửa. Những người xung phong tuyến đầu nhanh chóng rút lui để ngăn chặn đám đông đang tiến tới. Âm thanh của ngọn lửa đang cháy hòa vào không trung cùng với âm thanh của gió, những tiếng hét, tiếng gầm rú, rồi cuối cùng biến mất.

Ngay trước mắt Bá Viễn, tất cả đã biến thành tro bụi.

——

*Thông tin hiện có:

Châu Kha Vũ: Thời gian

Trương Gia Nguyên: Trọng lực

Duẫn Hạo Vũ: Nguyên tố ánh sáng

Lưu Chương: Nguyên tố lửa

Lưu Vũ: Nguyên tố nước

Santa: Nguyên tố gió

Sức mạnh nguyên tố tấn công có thể được chuyển hóa và sức mạnh cấp cao có thể được chuyển hóa dễ dàng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro