Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Khu rừng lớn thế này, muốn tìm được người cũng quá khó rồi đi."

Thiếu niên mặc áo 3 lỗ màu đen để lộ ra cơ bắp săn chắc xoa xoa đầu, dùng lòng bàn tay thản nhiên vỗ nhẹ vào những chiếc lá xung quanh, những cành lá lớn trong nháy mắt bị xé thành từng mảnh, rơi thành một đống lộn xộn trên mặt đất.

Cao Khanh Trần thận trọng lùi một bước về phía bông hoa khổng lồ nơi anh đang ẩn náu, lặng lẽ ngồi yên, sau khi hoàn toàn không phát hiện được gì, anh dần trở nên mất kiên nhẫn ở cái nơi xa lạ này.

Anh khoanh chân ngồi xuống dưới bóng hoa, nhìn huy hiệu đội không hề lay động trong lòng bàn tay rồi thở dài.

Quy tắc rất rõ ràng, chuẩn bị cũng đầy đủ, mọi người sóng vai bước tới cánh cổng không gian, dự định hành động theo kế hoạch ban đầu.

Nhưng ai có thể nói cho hắn biết tại sao khi hắn bước vào cửa lại không nhìn thấy ai?

Cổng không gian tách từng thành viên trong nhóm vào các địa điểm khác nhau. Các dụng cụ lớn và thiết bị liên lạc do đội chuẩn bị cũng bị hỏng trong quá trình dịch chuyển, khiến chúng hoàn toàn rơi vào tình trạng đen ngòm.

Sau khi trận đấu chính thức bắt đầu, người phụ trách chỉ thêm một truyền tống ngẫu nhiên, trong phạm vi nhất định, huy hiệu đội sẽ nhấp nháy chấm đỏ để đáp lại nhau, nhấp nháy càng nhanh thì chứng tỏ đồng đội đang càng ở gần.

Cao Khanh Trần, người về cơ bản không có khả năng chiến đấu đơn độc, đã quay người và trốn đằng sau bông hoa khổng lồ ngay khi nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trái, im lặng nhìn người đang đi ngang qua.

Anh cố tình hạ thấp các chỉ số tồn tại của mình, khiến cho việc bị phát hiện trong một khu rừng đầy sinh vật sống thế này gặp nhiều trở ngại.

Câu hỏi bây giờ là... làm thế nào để tìm được đồng đội.

Rikimaru và Mika cũng ở trong hoàn cảnh tương tự như Cao Khanh Trần.

Hai người tuy rằng không có nhiều lực công kích như Cao Khanh Trần, nhưng năng lực lại thiên về phụ trợ, khả năng chiến đấu độc lập cũng không mạnh lắm. Vì vậy, cả hai đã tìm được nơi ẩn náu ngay khi được dịch chuyển đến.

Mika nhanh chóng tạo ra súng lục và dao găm để tự vệ, nếu không phải vì sợ dễ bị phát hiện và mất quá nhiều thời gian, anh cũng sẽ nghĩ đến việc chế tạo một bệ phóng tên lửa nhỏ để tăng thêm mối đe dọa. Riki thì ngược lại, anh trèo lên cái cây cao trước mặt, ẩn mình giữa những cành lá tươi tốt để tập trung liên lạc với đồng đội.

Thần giao cách cảm của Rikimaru sẽ bị ảnh hưởng bởi khoảng cách không gian và sự tập trung của đối phương nên việc thiết lập nó không phải là vấn đề đơn giản. Sau khi xác nhận sự an toàn của Cao Khanh Trần, anh ấy lần lượt liên lạc với Lưu Chương, Gia Nguyên, sau ba lần cảm ứng liên tiếp, Riki có thể cảm nhận rõ ràng thể lực của mình đang suy giảm nhanh chóng. Anh hít hai hơi thật sâu để bình tĩnh lại nhịp thở có phần gấp gáp của mình, xoa đầu và đưa cho Santa thông điệp cuối cùng sau hai giờ.

Cảm giác bị kéo căng ra giống như một cành cây hướng về phía mặt trời đang cố gắng lớn lên nhưng lại va vào một bức tường. Riki có thể cảm nhận được cảm giác mình vừa duỗi ra thì bị đẩy lùi một cách thô bạo. Thiếu niên run rẩy dữ dội đến mức suýt ngã từ trên cây xuống, anh dùng tay nắm lấy cành cây thô ráp để đứng vững, cổ tay lộ ra ngoài bị cọ xát đỏ bừng.

Zando không thể tiếp nhận thông điệp của anh ấy.

Trương Gia Nguyên, người ở phía bên kia rừng, bắt đầu dò theo huy hiệu đội được treo trên thắt lưng đang đỏ rực điên cuồng, vừa ngạc nhiên vì không ngờ vận may của mình lại có ngày tốt đến vậy, cậu nhìn xung quanh và thấy thứ gì đó đang lay động trong đám cỏ cách đó hơn chục mét.

Trước khi có thể bước vào bãi cỏ, một vật thể màu vàng đã đập thẳng vào mặt người đó. Trương Gia Nguyên nhìn thấy con phượng hoàng đang hót líu lo bên cạnh Lưu Chương.

Không biết con phượng hoàng này ăn phải cái gì, Trương Gia Nguyên chưa kịp mở miệng, thì đã ăn ngay một quả cầu lửa vào mặt, Trương Gia Nguyên tuy nhanh chóng tránh đi nhưng một sợi tóc vẫn bị cháy xém.

Cho đến khi Rikimaru nhìn thấy hai người, Trương Gia Nguyên vẫn đang cầm con phượng hoàng của Lưu Chương trong tay và luyên thuyên không ngừng.

Siêu năng lực cấp cao có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình để biến thành linh thể động vật để hỗ trợ chiến đấu, ví dụ như linh thể của Bá Viễn là một con bướm nhỏ, trong khi linh thể của Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên là những quái thú như sư tử và hổ Siberia.

Hoàn cảnh của Lưu Chương khá đặc biệt, con phượng hoàng luôn đi theo anh không phải là linh thể của chính anh, mà là một quả trứng chim mà Lâm Mặc nhặt được trong một lần làm nhiệm vụ, chỉ là khi trứng nở, trùng hợp anh là người duy nhất ở nhà và cũng là người đầu tiên mà nó nhìn thấy. Sau đó Lưu Chương vô tình bị nó mổ vào ngón tay, mọi người mới phát hiện ra con phượng hoàng này còn có khả năng phun ra lửa.

Đây là lý do tại sao chỉ có con phượng hoàng của Lưu Chương mới có thể bay nhảy quanh người mỗi ngày, dù sao linh thể được chuyển hóa bởi sức mạnh tinh thần thuần túy không thể tự xuất hiện trong thời gian dài và dễ gây ra phản ứng dữ dội về mặt tinh thần.

"Kể từ bây giờ nó sẽ là con của tôi!!"

Mặc dù lúc đó Lưu Chương đã thề rằng con chim này mang dòng máu phượng hoàng, nếu không sao nó có thể phun ra lửa? Nhưng khi nhìn nó thì mọi người vẫn nghĩ nó chỉ là một con chim bình thường, tròn trịa và hoạt bát đáng yêu nên có nuôi cũng không có hại gì.

Riki từ trên cây bay xuống và giơ tay đón lấy con chim phượng đang bay trong lòng bàn tay của Trương Gia Nguyên. Hai người ở phía sau nhìn nhau, thấy người kia im lặng như vậy, không biết nên mở miệng thế nào.

"Tiểu Cửu không sao, hiện tại anh ấy vẫn đang trốn ở phía nam."

Sau khi bị Santa cưỡng ép cắt đứt cảm ứng thông linh, Riki vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi lấy lại sức, khi hai người đến nơi liền thông báo tin tức nhận được, sau khi xác định phương hướng, ba người trực tiếp lao tới.

Khi họ đến gần hơn, đèn đỏ trên logo đội bắt đầu nhấp nháy nhẹ, Trương Gia Nguyên nhạy cảm cảm thấy có ai đó đang lén lút quan sát ba người họ, nhưng anh không dám dừng lại.

Bởi vì ba người họ nhìn thấy một cơn bão dữ dội đang ập về hướng Cao Khanh Trần.

——

Lâm Mặc cầm lấy chiếc tai nghe Mika đưa cho, gật đầu, nghĩ nghĩ rồi bố trí một không gian nhỏ có tầm nhìn một chiều xung quanh người.

Khả năng chiến đấu đơn độc của Lâm Mặc không được coi là yếu, chưa kể khả năng của con người sẽ tạo ra sự độc đáo cho riêng họ.

Đánh không lại cũng không sao, dịch chuyển đi xa là được.

Vì vậy Lâm Mặc sau khi bị tách khỏi đồng đội cũng không quá lo lắng, huy hiệu của đội và khả năng dịch chuyển tức thời có thể giúp anh nhanh chóng tìm thấy đồng đội của mình, tuy nhiên, anh không ngờ rằng mình lại may mắn đến thế khi người đồng đội đầu tiên anh gặp lại chính là Mika .

"Tôi vừa thử một chút. Chỉ khi tiến vào Rừng Borse, các vật dư thừa mới bị loại bỏ. Không có sự ngăn chặn thông tin trên quy mô lớn."

Mika vừa gỡ lỗi máy tính vừa đặt tai nghe vào tay mọi người, các chấm đỏ định vị trên màn hình nhấp nháy liên tục, rất sống động.

"Tôi sẽ đi tìm người giao tai nghe, cậu ở lại đây chờ mọi người, tìm được bao nhiêu thì tìm."

Nơi Mika ẩn náu là giữa rừng, có cây đa sau lưng rất dễ ẩn náu. Lâm Mặc những thứ được đưa cho, trong nháy mắt biến mất.

Ý đồ của người tổ chức rất rõ ràng, chiến đấu đồng đội sẽ có xu hướng ổn định hơn, đồng thời sự tách biệt sẽ làm tăng tính không chắc chắn của toàn bộ cuộc thi. Trong một khu rừng đầy rẫy nguy hiểm, điều quan trọng nhất là làm thế nào để bảo vệ bản thân và tìm được những đồng đội đáng tin cậy.

Đinh--

Thông báo không biết từ đâu truyền đến, vang vọng khắp khu rừng, giọng nói của cô gái vừa dài vừa thanh khiết nhưng nội dung lại khiến người ta cảm thấy căng thẳng.

"Số người còn lại hiện tại là 247."

Bá Viễn cau mày khi nghe thông báo.

Con bướm chậm rãi đậu lên vai anh, Bá Viễn biết đây là tín hiệu cho thấy phía trước trong phạm vi mấy chục mét không có mối đe dọa nào. Trước khi trận đấu bắt đầu, Bá Viễn đại khái thống kê các đội đến tham gia, ngoại trừ 12 đội từ Tháp Trung Tâm và Giáo Hội phía Tây ra thì có hơn mười đội với nhiều quy mô khác nhau. Từ lúc vào rừng và tách khỏi mọi người cho đến bây giờ, chỉ trong mười phút, đã có hơn mười người bị loại?

Tốc độ này... hơi nhanh.

Đó là do một số đội có khả năng tập hợp mọi người nhanh chóng? Hay là tình cờ gặp phải một người rất mạnh và bị người đó tước đi huy hiệu đội?

Bất kể là ai, Bá Viễn đều không muốn chạm trán với hắn.

Vì thế nên anh không thể không chậm lại, tiếp tục dùng bươm bướm để xác nhận sự an toàn phía trước. Huy hiệu đội vốn đã im lặng hồi lâu đang được cầm trong tay đột nhiên lóe lên màu đỏ. Nhưng không đợi Bá Viễn có thời gian để vui mừng, ánh sáng đỏ thỉnh thoảng lóe lên trong lòng bàn tay anh bắt đầu tăng tốc, ngày càng nhanh hơn, những con bướm mà Bá Viễn thả ra để dò đường cũng biến mất.

Anh mơ hồ nghe thấy điều gì đó.

Lưu Vũ không biết nên nói vận khí của mình là tốt hay xấu.

Ngay khi huy hiệu đội của anh xuất hiện, nó đã sáng màu đỏ và trong vòng hai phút anh đã thành công gặp được Duẫn Hạo Vũ.

Hai người bóc lớp cỏ dại tìm kiếm âm thanh, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt thù địch của người khác.

Cả hai vô tình đụng độ bốn người thuộc các đội khác nhau trong tổ chức Giáo hội phương Tây, bầu không khí vốn rất căng thẳng giữa bốn người đã trực tiếp tan vỡ sau khi nhìn thấy các thành viên INTO1 thuộc Tháp Trung tâm.

2v2 ban đầu đột nhiên trở thành 4v2.

"Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao anh Lý lại nói Giáo hội phương Tây chỉ được vẻ bề ngoài. Giây trước còn đang chuẩn bị xúc nhau, giây sau đã có thể ngay lập tức hòa hợp."

Tiếng mũi tên sắc nhọn cắt xuyên không khí lọt vào tai, hàng chục mũi tên sắc bén bay với tốc độ cao lao thẳng về phía bắp chân của hai người. Lưu Vũ gãi nhẹ đầu ngón tay trên mu bàn tay, một lớp màng băng bao bọc lấy hai người.

Lớp băng tưởng chừng như mỏng manh nhưng vẫn cứng cáp sau khi chặn hơn chục mũi tên mà trên bề mặt chỉ xuất hiện một vài vết nứt nhỏ. Mặt đất vốn bằng phẳng bỗng nhiên chìm xuống, Lưu Vũ đang chạy thì bị trượt chân, mất thăng bằng, Duẫn Hạo Vũ kịp thời kéo anh lên, tránh bị ngã.

Những thay đổi đột ngột đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến khả năng kiểm soát siêu năng lực của con người, màng băng đã trở nên trong suốt hơn rất nhiều khi nhìn bằng mắt thường, làn sóng mũi tên sắc nhọn tiếp theo cũng được đối thủ điều khiển tập trung lại, đánh vào điểm phòng ngự yếu ớt ở thắt lưng của hai người.

Màng băng mỏng bị nứt ra, vỡ tan, cả hai nhảy ngược ra sau, những mũi tên sắc nhọn xuyên qua mặt đất dưới chân, lá và cành cây gãy văng tung tóe, làm bẩn góc áo của Lưu Vũ.

Trong mắt Duẫn Hạo Vũ hiện lên một tia tàn nhẫn, lòng bàn tay siết chặt ngang eo tập trung sức lực, ánh mắt sắc bén của Lưu Vũ đã chú ý đến điều đó, anh đưa tay nắm lấy cổ tay người nọ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trước khi bắt đầu trò chơi, mọi người đã thảo luận, một trận đấu lớn như vậy không thể không có giám sát toàn diện, thắng trận là một chuyện, nhưng làm thế nào để hợp lý bảo toàn thực lực của mình cũng rất quan trọng. Đặc biệt là Châu Kha Vũ và Duẫn Hạo Vũ, những người mà một khi bị phát hiện sẽ có khả năng gây ra biến động, khó ẩn giấu.

Né tránh đơn thuần thì không được.

Duẫn Hạo Vũ kéo Lưu Vũ nghiêng người để giấu bóng dáng của mình trong bãi cỏ cao hơn một mét trước mặt. Lưu Vũ xoay người, hít một hơi thật sâu, chỉ trong vài giây tạo thành một làn sóng nước, sau đó thảm cỏ bao phủ trực tiếp bốn người vào trong sóng nước.

Bốn người vốn cho rằng năng lực của Lưu Vũ là băng đều không kịp phòng bị, bị nước làm ướt sũng, những giọt nước rơi xuống bắt đầu nguội dần và ngưng tụ, trong nháy mắt, một lớp băng mỏng đã dính chặt vào cơ thể họ.

Trời mẹ ơi lạnh quá.

Bốn người tưởng rằng đã có đủ đối thủ đều bị đông cứng tại chỗ, họ cố gắng phá băng nhưng do nhiệt độ giảm đột ngột cơ thể họ dần mất đi ý thức, lớp băng làm cho làn da bị rách và chuyển sang màu đỏ, nhưng họ đều không cảm thấy đau đớn gì.

"Tốt nhất là các cậu nên ngừng di chuyển..."

Lưu Vũ tốn rất nhiều sức lực để đóng băng bốn người, loạng choạng hai bước, được Duẫn Hạo Vũ đỡ lấy, anh ngồi xổm trước mặt bốn người đang cứng đờ không dám cử động nữa, nâng khóe miệng lên và nhìn vào mắt họ.

"Các người đuổi theo gần qua nên tôi vô tình điều chỉnh nhiệt độ có hơi thấp, nếu máu lưu thông không được trơn tru thì khiến cho cơ thể bị tê liệt, nếu còn tiếp tục cử động nữa, xương sẽ bị gãy, đến lúc đó tôi cũng hết cách."

Thiếu niên chớp mắt, trông có vẻ vô hại, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia lạnh lùng. Tôi sẽ không tấn công người khác trừ khi họ tấn công tôi. Mặc dù các thành viên trong INTO1 đều yêu chuộng hòa bình, nhưng nếu có ai đó đến với ý định xấu, INTO1 sẽ không bỏ dễ dàng bỏ qua.

Duẫn Hạo Vũ cụp mắt xuống và nhìn thấy huy hiệu đội treo trên thắt lưng của bốn người. Đòn tấn công vừa rồi không ảnh hưởng gì đến huy hiệu đội, nhưng huy hiệu đội đang im lặng trên thắt lưng của đối thủ bỗng lóe lên màu đỏ.

Nếu đèn đỏ nhấp nháy chậm, có nghĩa là đồng đội của đối thủ không ở quá gần, Duẫn Hạo Vũ chưa tìm ra mối quan hệ giữa tần suất nhấp nháy của huy hiệu và khoảng cách của đội viên, năng lượng của Lưu Vũ vừa bị tiêu hao, không phù hợp ở lại đây trong thời gian dài.

Hãy đưa ra quyết định nhanh chóng.

Với suy nghĩ này trong đầu, cậu đang chuẩn bị thi triển dị năng thì một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tai. Duẫn Hạo Vũ đột nhiên quay lại và liếc nhìn con bướm có đôi cánh đầy màu sắc.

"Viễn ca!"

Bá Viễn bước qua bụi gai, ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng ai đó khóc và bắt gặp đôi mắt hơi cong của Duẫn Hạo Vũ. Anh nghiêng đầu nhìn bốn người xa lạ đang đứng cùng nhau, sau đó nhìn Lưu Vũ đang dựa vào thân cây điều hòa hơi thở, trong đầu suy nghĩ một chút, đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Huy hiệu đội của họ đang nhấp nháy, tôi nghĩ..."

Duẫn Hạo Vũ đến gần, giơ ngón tay chỉ vào eo người đó, còn chưa kịp nói xong thì Bá Viễn đã nắm lấy cánh tay người đó, giơ tay kéo Lưu Vũ đứng dậy.

Dây thần kinh căng thẳng của Lưu Vũ thả lỏng khi bắt gặp ánh mắt của Bá Viễn, đầu anh bắt đầu bối rối, ký ức bị thôi miên hiện lên trong đầu anh, chưa kịp nói thì anh đã ngã nhào vào vòng tay của Bá Viễn.

"Đi trước giải thích sau."

Duẫn Hạo Vũ nhìn Bá Viễn khéo léo thôi miên người kia rồi cõng trên lưng, anh không nhìn bốn người mà Lưu Vũ vừa mới đóng băng, khi cậu định hỏi thì Bá Viễn đã vỗ nhẹ vào đầu cậu, bảo cậu cố gắng nuốt xuống những gì mà cậu muốn nói và ngoan ngoãn đi theo anh.

"Tôi hiểu rất rõ về huy hiệu đội này."

Đi được một lúc, Bá Viễn nhẹ nhàng đặt Lưu Vũ xuống, giơ tay nhấc một mảng cỏ mờ ảo dưới gốc cây lớn lên, không ngờ phía dưới lại có một cái hang.

Đó là một cái hốc cây nhỏ, đi vào mới phát hiện thân cây rậm rạp gần như trống rỗng, bên trong thừa chỗ cho ba người ngồi xuống.

"Huy hiệu đội bắt đầu có tín hiệu trong phạm vi rộng 3 km, đèn đỏ nhấp nháy với tốc độ nhanh nhất trong phạm vi 500 mét. Nhìn có vẻ cấp thiết nhưng có thể vẫn còn cách chúng ta một khoảng cách xa."

Bá Viễn vừa nói vừa cầm huy hiệu đội lên lắc lắc, Duẫn Hạo Vũ mới nhận ra rằng huy hiệu đội không lóe sáng dù khoảng cách giữa họ rất gần.

"Về phần khoảng cách quá gần, như hiện tại, trong phạm vi khoảng mười mét sẽ không có phản hồi, huy hiệu đội sẽ chỉ nhấp nháy mà không phát ra âm thanh nào."

"...Ý đồ rất rõ ràng, có thể dùng để tìm kiếm đồng đội, hoặc có thể dùng làm bẫy truy tìm kẻ địch. Chỉ cần giấu đi đèn đỏ, vị trí sẽ không bị lộ."

Sau đó Duẫn Hạo Vũ mới nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp trò chơi này, huy hiệu đội và dịch chuyển ngẫu nhiên khiến toàn bộ trò chơi trở nên không chắc chắn, bạn không bao giờ biết được huy hiệu đội đang nhấp nháy kia sẽ dẫn bạn đến đội mình hay đội đối thủ.

"Tôi thôi miên để cho cậu ấy dễ dàng lấy lại tinh thần hơn, cho nên chúng ta đợi Lưu Vũ tỉnh lại mới xuất phát, hy vọng không có ai gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn."

——

Châu Kha Vũ quay người chém người ngã từ trên cây xuống, định dùng dao tấn công đánh lén, lại không ngờ tới người kia vậy mà lại nhanh như vậy, vội quay đầu né tránh thì lại bị trúng một đòn vào vai.

Lần này hắn bị đánh mạnh đến mức ngã khuỵu xuống đất, định đứng dậy chống trả, lại phát hiện nửa cánh tay đã không thể sử dụng được nữa, chỉ có thể nhanh chóng rút lui và nhìn Châu Kha Vũ với vẻ mặt cảnh giác.

Kỳ thực Châu Kha Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc tấn công người khác, anh gặp phải rất nhiều người lạ đi một mình trên đường, có người nhìn thấy anh thì quay đầu bỏ chạy, có người cảnh giác đi lướt qua nhau, nhưng phần lớn đều trực tiếp lao tới mà không nói lời nào. Những người trực tiếp chiến đấu dù không biết khả năng của đối thủ là những người liều lĩnh, thẳng thắn và không có suy nghĩ, hoặc những người tự tin vào khả năng của mình.

Thật đáng tiếc khi họ gặp phải Châu Kha Vũ.

Vài phút sau, Châu Kha Vũ thành công đoạt được huy hiệu đội của kẻ tấn công thứ năm, khi nhìn thấy người đó bị sức mạnh không gian nhanh chóng dịch chuyển đi trong vài giây, anh càng tin chắc rằng sẽ có rất nhiều camera giám sát đồng thời truyền tống ở trong rừng. Anh có chút bất lực đấm vào chân núi, trong đầu tràn ngập suy nghĩ cách sử dụng hợp lý năng lực của mình để tránh làm người khác bối rối.

Việc kiểm soát mục tiêu theo dòng thời gian khiến đối thủ ảo tưởng rằng "khả năng của anh là tăng hoặc giảm tốc độ".

Các huy hiệu đội của những người khác bị Châu Kha Vũ lấy đi được nhét đại vào túi, lúc đang nhét huy hiệu đội mới lấy được vào túi của mình, chiếc túi nông lộ ra một góc của các huy hiệu đội đã được nhét vào trước đó.

Trước đây chỉ có trực tiếp lao vào chiến đấu và két thúc nhanh chóng, Châu Kha Vũ không để ý đến những chiếc huy hiệu đội mà mình giành được, bây giờ khi lấy tất cả ra và so sánh, anh nhận ra rằng trong năm chiếc huy hiệu đội mà anh cướp được thực ra chỉ có hai mẫu.

Chỉ có hai đội liên tục chĩa súng vào nhau.

Châu Kha Vũ ngẫu nhiên chọn một huy hiệu của đội để chơi, nền của huy hiệu đội này là một cánh cổng Torii khổng lồ, phía trước những bông lúa được chạm khắc tinh xảo và sống động như thật.

...có vẻ hơi quen quen.

Phong cách kiến ​​trúc này rõ ràng có nguồn gốc từ quê hương của Santa và Riki. Người đó cụp mắt xuống, vừa đi vừa suy nghĩ cẩn thận, mơ hồ nhớ ra trước đó mình đã từng nhìn thấy những bức ảnh tương tự trên điện thoại của Santa.

Huy hiệu của đội INTO1 vốn đã im lặng kể từ khi bước vào địa điểm đột nhiên lóe lên màu đỏ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Châu Kha Vũ.

Cùng lúc đèn đỏ xuất hiện, có một cơn bão cuồn cuộn ập tới ngay trước tầm mắt của Châu Kha Vũ, những cành lá chen chúc bị lưỡi gió sắc như dao đập nát văng tứ tung, báo trước một cơn thịnh nộ từ kẻ đã gây ra cơn bão.

Đó là Santa.

Châu Kha Vũ vốn đang nhàn nhã vội vàng tăng tốc bước chân, nhảy xuống gò đất chạy về phía trước, gai nhọn đâm xuyên qua quần.

"Santa, anh bình tĩnh một chút--"

Cao Khanh Trần đứng ở phía sau giơ tay nắm lấy cánh tay của người đó, người đó nắm chặt tay, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, rõ ràng là đang tức giận, nhưng vẫn tìm được lý do nào đó để ngăn mình lại, tránh làm ảnh hưởng đến những người đứng sau mình.

Trên thực tế, không lâu sau khi Cao Khanh Trần trốn sau những bông hoa, anh đã gặp được Santa, cả hai ngồi xổm cùng nhau trước khi họ có thể quyết định nên rời đi hay ở yên khi vô tình va phải một đội khác.

Vẫn là người mà Santa từng biết.

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của ba người còn lại, vẻ mặt của Santa lập tức trở nên lạnh lùng, anh tiến lên một bước để bảo vệ Cao Khanh Trần ở phía sau, và nhìn ba người với nụ cười trên môi với vẻ khó chịu.

"Đừng căng thẳng như vậy, chúng ta cũng có thể coi là đồng đội cũ?"

Bọn chúng dường như không thể nhìn thấy sự thù địch trong mắt Santa và cố tình tiến lên hai bước, khi lưỡi kiếm bằng gió của Santa cào xước, hắn chỉ nheo mắt lại.

"Thành viên mới sao? Sức chiến đấu của cậu ta không lớn, nếu không sẽ không cần cậu bảo vệ cậu ta phía sau."

Người đàn ông tóc rẽ ngôi giữa, giơ tay lên, dùng ngón tay tùy tiện lau vết thương, cụp mắt xuống nhìn vết máu trên đầu ngón tay, sau đó nhìn Santa - người đang dựng lên một kết giới vô hình - chuẩn bị ra tay tấn công bất cứ lúc nào và cười lớn.

"Đã vài năm kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau, và cậu đã thay đổi rất nhiều. Giờ còn học được cách bảo vệ người khác. Cậu có muốn tôi giúp cậu nhớ lại cách mà cậu đã đối xử với Rikimaru hồi đó không?"

Santa biết năng lực của đối phương có liên quan đến hệ tinh thần, từng lời nói và hành động của hắn đều có dụng ý hy vọng anh sẽ phát điên, anh nhắm mắt lại, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc, anh nắm chặt lòng bàn tay của mình, cố gắng bình tĩnh lại nhưng đã bị một lời nói làm tan nát.

"Rikimaru trở nên như vậy là vì cậu."

——


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro