Into the new world [chap 1-5]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title : INTO THE NEW WORLD

Author : soul1609

Pairing : Yulsic

Rating : K+, khi nào có PG sẽ báo sau.

Note : Đây là lần đầu mình viết trọn vẹn 1 fic, hi vọng được mọi người ủng hộ. Bà con cứ góp ý thoải mái.

Mình sẽ post fic vào T2 và T6 hàng tuần.

Summary :

"Bước vào thế giới mới" thế giới có anh và được lắp đầy bởi tình yêu, sự quan tâm chăm sóc của anh.

"Bước vào thế giới mới" một thế giới lạ lẫm nhưng em không bao giờ cảm thấy đơn độc, sợ hãi bởi em biết rằng mình luôn có anh bên cạnh.

"Bước vào thế giới mới" thế giới của tình người, lòng yêu thương vượt lên tất cả mọi cách biệt về thân phận và địa vị.

Chap 1 :

-Điện hạ! Huynh chạy đi, đệ sẽ ở đây cản đường bọn chúng -So Yong võ quan của tôi hô to rồi đẩy tôi lên ngựa.

-Huynh không thể bỏ mặc đệ được, có chạy thì cùng chạy -Tôi hét lên rồi nắm tay đệ ấy kéo lên ngựa trực chỉ hướng kinh đô thẳng tiến.

Phía sau chúng tôi là một toán sát thủ chuyên nghiệp đang ráo riết đuổi theo. Thấy tình thế nguy cấp không thể chần chừ thêm một phút nào nữa, So Yong nhảy khỏi yên ngựa quyết liều mình với bọn sát thủ để bảo vệ tôi.

-Điện hạ, xin huynh hãy nghe đệ nói - Đệ ấy quỳ xuống trước mặt tôi - Đất nước này có thể không có đệ nhưng tuyệt đối không thể thiếu huynh, huynh chính là niềm hi vọng của Soshi. Đệ tin sau này huynh nhất định sẽ là một minh quân và cái mạng bé nhỏ này sẽ không hi sinh một cách uổng phí.

So Yong nói chưa dứt câu thì từ trong bụi rậm ven đường xuất hiện một mũi tên đâm thẳng vào ngực tôi, vết thương không nhẹ nó khiến tôi ngất đi trong chốc lát. Đến khi tỉnh lại tôi phát hiện mình đang nằm trước cửa một y quán, trên người là y phục của So Yong. Có lẽ đệ ấy đã đổi y phục của hai chúng tôi để đánh lạc hướng bọn sát thủ. " Đồ ngốc So Yong, sao bữa nay đệ lại thông minh đột xuất thế không biết, khôn hồn thì hãy bình an nếu không đừng trách huynh ... tán tỉnh ý trung nhân của đệ đấy, tên ngốc" - Tôi lầm bầm nguyền rủa hắn rồi thiếp đi lúc nào không hay. Thế nhưng trong giấc mơ chập chờn tôi vẫn nhận thấy được có ai đó đang dìu tôi đi và những giọng nói thoáng qua nhưng thật sự tôi không còn đủ tỉnh táo để hiểu những điều họ nói. Và rồi tôi thiếp đi, không nhận thức được gì nữa.

Chẳng biết rằng mình đã hôn mê bao lâu nhưng khi tỉnh lại tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đầy ánh nắng và các siêu thuốc nghi ngút khói. Theo phản xạ, tôi cố ngồi dậy để quan sát xem mình đang ở đâu. Thế nhưng mới vừa đứng dậy tôi lại ngã xuống, trong người không có một chút sức lực, vết thương ở ngực thì đau nhói. Chợt có một giọng nói dịu dàng vang lên và tiến đến đỡ tôi trở lại giường.

-Huynh vừa tỉnh dậy, nên nằm nghỉ đi, đừng cử động nhiều không khéo vết thương lại chảy máu nữa thì khổ.

Cô gái ấy vừa nói vừa đắp chăn cho tôi. Tôi cứ ngỡ đây là một tiên nữ hạ phàm giúp đỡ cho mình. Nàng ấy thật xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi cao thon dài cùng đôi môi chúm chím thu hút tôi. Thấy tôi cứ nhìn mình chằm chằm, nàng ngượng ngùng đỏ mặt trông lại càng xinh đẹp hơn.

-Mặt tôi có dính nhọ hay sao mà huynh cứ nhìn mãi thế? - Cô ấy hỏi và tỏ vẻ khá là khó chịu bởi hành động khiếm nhã của tôi.

"Ôi trời, thật là mất mặt! Tôi đâu phải chưa thấy mĩ nhân bao giờ, sao lại cứ nhìn như thế nhỉ, còn gì là tôn nghiêm của một vị điện hạ nữa."- tôi vừa nghĩ vừa đưa tay khẽ cốc vào đầu mình làm cô ấy càng ngạc nhiên không hiểu tôi bị gì. Hi vọng cô ấy không nghĩ rằng tôi bị điên.

-À, cô nương đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kiểm tra xem mình thật sự còn sống hay không thôi - "Sao mình lại nghĩ ra cái lí do vớ vẩn thế không biết" tôi thầm nghĩ, rồi hỏi tiếp với hi vọng sẽ chấm dứt cái tình cảnh ngốc nghếch này của mình - Mà đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?

-Thế huynh nghĩ đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục? - Nàng nhìn tôi cười và nói.

Tôi có cảm giác là mình sẽ chết thêm lần nữa bởi nụ cười này của cô ấy. Nhưng lần này là chết trong hạnh phúc và tôi tình nguyện làm như vậy nếu cô ấy muốn. Thật sự là rất đẹp! Tuy nhiên với kinh nghiệm tình trường bấy lâu nay, tôi nhanh chóng lấy lại phong độ của một bậc vương tử hào hoa vốn có.

-Tôi nghĩ là mình đang ở thiên đường với một tiên nữ xinh đẹp.

Mặt cô ấy đỏ ửng cả lên bởi câu trả lời của tôi, điều này làm tôi thích thú.

-Xem ra, huynh đã khỏe nhiều rồi. Chắc chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài hôm nữa sẽ ổn thôi.

Nói xong cô ấy dợm quay gót đi, nhưng bị tôi cản lại.

-Cô vẫn chưa cho tôi biết tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu? Là ai đã cứu tôi?

-Đây là y quán. Sáng hôm trước tôi thấy anh ngất trước cửa nên đã đưa về trị liệu. Giờ thì anh nghỉ ngơi đi, tôi phải đi hái thuốc. À, tuy tôi đưa anh về đây nhưng người cứu anh là cha tôi.

-Xin cô nương cho tôi biết quý danh sao này tôi nhất định sẽ đền đáp. - Tôi vội hỏi trước khi cô ấy đi khỏi.

-Tôi tên Jung Soo Yoen, cứ gọi tôi là Soo Yoen được rồi.

Đoạn, cô ấy bước ra khỏi phòng bỏ lại tôi ngơ ngẩn khi nhớ về nụ cười ban nãy. "Jung Soo Yoen, cái tên thật hay." Tôi lẩm bẩm một lúc rồi lại chìm vào cơn mộng mị.

Tướng quốc phủ :

-Đại nhân, mọi chuyện không xong rồi, Kwon Yul điện hạ đã trốn thoát, hắn đã bị thương rồi ạ, tôi nghĩ hắn sẽ không qua khỏi đâu. Nhưng chúng tôi đã để mất dấu So Yong. - Tên gia nhân nói trong lo lắng.

-Mau cho người đi điều tra xem hắn đang ở đâu sống phải thấy người chết phải thấy xác và cả tên võ quan So Yong nữa, tuyệt đối không được để chúng sống sót trở về kinh thành nghe rõ không? - Nói đoạn, viên quan quay sang tên hộ vệ đứng cạnh ra lệnh. - Sueng Ri, ngươi dẫn 20 sát thủ điều tra tất cả những khu vực gần chỗ Kwon Yul mất tích tìm xem hắn đang lẩn trốn ở đâu, rồi sau đó thì ngươi tự hiểu đi. Nếu hắn sống thì ta chết, nếu hắn chết thì ta sẽ có được cả cái giang sơn này. Lúc đó ta sẽ không bạt đãi ngươi đâu.

-Thuộc hạ tuân lệnh, đại nhân cứ yên tâm.

Hoàng cung :

-Ngươi nói sao? Tướng quốc cho người ám sát Yul à? - Vị hoàng đế già bất ngờ trước tin tức mà mình nghe được. Ông chưa bao giờ nghĩ rằng hoàng đệ thân thiết, người mà ông thương yêu chẳng khác gì em ruột lại đan tâm ra tay hãm hại đứa con trai duy nhất của mình.

-Thần xin lấy đầu ra bảo đảm với người. Hơn nữa từ xưa đến nay chuyện huynh đệ tương tàn tranh giành giang sơn vốn đâu lạ, Tướng quốc là người có dã tâm rất lớn chắc Hoàng Thượng cũng biết. Người như thế làm sao chịu hạ mình đi làm bầy tôi cho cháu được. - So Yong kính cẩn thưa, giọng kiên quyết.

-Thế hoàng nhi của ta sao rồi? Nó vẫn bình an chứ?

-Dạ, điện hạ hiện đang bị thương nhưng không nguy đến tính mạng đâu ạ, xin hoàng thượng đừng quá lo lắng.

-Được rồi, So Yong ta tạm tin ngươi. Ngươi mau cho người đi đón Yul về cung đi, ta e nó sẽ gặp nguy hiểm.

Nói xong, vị vua hiền từ lầm lũi bước về cung. Ông chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có ngày ông phải xử trí đứa em mà mình yêu quý. Suốt thời gian tại vị, ông luôn tìm cách khống chế quyền lực của nó bởi chính ông cũng nhận thấy dã tâm quá lớn của nó, nhưng ông cũng luôn bao dung cho mọi lỗi lầm mà em trai mình gây ra, ông vờ như không nghe không thấy những điều đó. Nhưng hôm nay thì nó đã đi quá xa rồi, ông sẽ không để nó làm hại đứa con độc nhất của mình.

Chap 2 :

Trở lại với y quán nhỏ bé.

Suốt mấy ngày nghỉ dưỡng thương ở đây, Kwon Yul dần bị chinh phục bởi cô gái hiền lành, dịu dàng Soo Yoen.

Yul POV

Nhìn dáng người bé nhỏ cứ thoăn thoắt sắc thuốc chăm sóc bệnh nhân của Soo Yoen lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, tôi cũng không biết gọi tên đó là gì, một cảm giác mà trước đây ta chưa từng có với bất kì tiểu thư quyền quý nào. Nhìn nàng chăm sóc mọi người đều ân cần, tận tâm cho dù đó là một bà lão người đầy mụn mủ, hay những anh nông dân bần hàn chân tay lấm lem bùn đất, kể cả những người hành khất nghèo khổ; tóm lại, nàng cười tươi với tất cả những bệnh nhân đến nơi đây. Điều này khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi không thích cái cách nàng đối xử dịu dàng với mọi người, tôi muốn điều đó chỉ dành cho riêng mình mà thôi. Nhưng khổ nỗi nó lại làm cho nàng càng thu hút tôi hơn. Cũng đã gần 5 ngày kể từ bữa tôi đặt chân đến nơi này nhưng hôm nay là lần đầu tiên tôi cùng Soo Yoen đi hái thuốc. Thật ra mấy bữa trước tôi cũng có đề nghị được đi cùng nàng sẵn tiện nghe ngóng tình hình bên ngoài luôn nhưng Soo Yoen bảo rằng tôi vẫn chưa khỏe hẳn nên không được đi theo.

Với tài khinh công hơi bị siêu của mình tôi đã khiến cho Soo Yoen há hốc mồm ngạc nhiên khi hái những lá thuốc ở tít trên cao. Chẳng mấy chốc, bọn tôi đã hái đủ các loại thuốc cần dùng. Trên đường về chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện khá là vui vẻ, chủ yếu là về khinh công của tôi. Và tôi kể cho cô ấy nghe những câu chuyện nghịch ngợm của tôi khi còn bé làm cô ấy cứ cười mãi không ngớt. Tôi thầm ước rằng con đường này sẽ không có điểm dừng để chúng tôi có thể sánh bước cùng nhau mãi như lúc này đây.

-Kwon Yul này, tại sao lần đó huynh lại bị thương vậy? Mũi tên đó có tẩm thuốc độc, may mà cứu kịp nếu không thì... - Soo Yoen nói tới đây rồi im lặng nhìn tôi.

-Nếu ta nói ta là một kẻ xấu, nên kẻ thù đã hại ta thì cô nương có tin không? - Tôi hỏi rồi nhìn vào khoảng không trước mặt.

-Nhìn vào đôi mắt huynh tôi không nghĩ huynh là kẻ xấu. - Soo Yoen nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.

Câu trả lời khiến tôi khá ngạc nhiên, cô ấy thật ngây thơ,nhìn vào mắt một người thì làm sao phân biệt được tốt xấu cơ chứ.

-Cô nương không tò mò về quá khứ của tôi à? Cô không muốn biết mình đã cứu một người như thế nào ư?

-Cũng muốn biết chút chút, nhưng tôi thấy huynh không muốn nói nên thôi.

Nói đến đây, đột nhiên Soo Yoen chạy lên phía trước với tay hái một nhánh hoa mọc ven sườn núi đầy sỏi đá. Tôi cũng vội vã chạy theo vì sợ cô nàng hậu đậu này trượt chân ngã thì nguy. Nhìn cô nàng có vẻ nhanh nhẹn là thế nhưng mấy ngày quan sát vừa rồi, tôi phát hiện chỉ có các công việc liên quan đến thuốc men thì cô ấy tháo vát, còn những chuyện khác thì cứ lơ ngơ, vụng về, từ may vá thêu thùa đến nấu nướng.

Và lần này tôi đã không đoán sai, do hấp tấp cô nàng ngã xuống vách núi dựng đứng làm tôi thót cả tim. May mà tôi kịp thời ôm lấy eo cô ấy nếu không thì tiêu rồi. Sau khi chắc chắn cả hai đã an toàn tôi mới yên tâm bỏ tay ra khỏi cô ấy. Không hiểu sao Soo Yoen mặt đỏ như gấc cứ cúi gầm xuống đất làm tôi hoảng hồn cứ sợ cô ấy bị thương ở đâu đó hay trúng nắng. Tôi hỏi với tâm trạng lo lắng :

-Soo Yoen, cô không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Sao lại bất cẩn thế?

-À...tôi ổn... chúng ta về thôi.

Cô ấy ấp úng trả lời rồi bước nhanh trên đường làm tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hay là cô ấy giận tôi nhỉ? Nhưng nãy giờ tôi có làm gì đâu, tôi còn cứu cô ấy nữa mà, không cám ơn thì thôi sao lại giận được cơ chứ. Haiz, nữ nhi thật là phiền phức.

Soo Yoen POV

Khi tôi trượt chân ngã xuống vách núi, tôi cứ nghĩ là mình tiêu rồi nhưng may thay Yul đã kịp kéo tôi lên. Tôi nằm gọn trong vòng tay của huynh ấy, một vòng tay vững chãi khiến tôi cảm thấy thật ấm áp và an toàn. Nhưng rồi tôi nhận ra huynh ấy đang ôm chặt lấy eo mình làm tôi rất bối rối và ngượng nữa. Chỉ có điều là dường như Yul không nhận thấy điều đó, huynh ấy vẫn ôm chặt lấy tôi làm mặt tôi đỏ hết cả lên vì xấu hổ. May thay, chỉ một lúc sau đó Yul đã bỏ ra, huynh ấy rất lo lắng khi nhìn thấy biểu hiện của tôi lúc này. Nhưng vì ngượng quá nên tôi chỉ ậm ừ cho qua rồi nhanh chóng đi lên phía trước để tránh việc Yul thấy gương mặt như quả cà chua của mình.

Chúng tôi về đến nhà và tôi bắt đầu làm công việc quen thuộc hàng ngày. Tối đến cha tôi, tôi, em gái tôi Soo Jung và Yul cùng ngồi quay quần bên mâm cơm. Tôi đã kể với ông việc Yul cứu tôi ban nãy nên ông đã mời Yul ăn cơm để cảm tạ.

-Đa tạ cậu đã cứu con gái tôi.

-Chỉ là chuyện nhỏ không có gì đâu ạ. Đáng ra cháu phải là người đa tạ mới đúng, nếu không có gia đình ta có lẽ cháu đã chết bên góc đường rồi làm sao có thể ngồi đây nữa chứ ạ.

Bố tôi chỉ cười rồi cả hai cùng uống rượu. Có vẻ ông rất thích Yul, mấy ngày nay ông cứ khen huynh ấy nào là nho nhã, lễ phép, khiêm nhường, tốt bụng... đủ mọi thứ. Sau bữa cơm, bố tôi và Yul lại tiếp tục đàm đạo về thơ văn, binh pháp, thời thế...tôi không ngờ huynh ấy lại có hiểu biết sâu rộng như vậy đến bố tôi mà cũng phải nể phục vì không bì kịp. Thật không giấu gì, trước đây bố tôi cũng là một quan chức trong triều đình nhưng sau cái chết của mẹ ông từ quan về đây hành nghề y cứu người nghèo khó. Điều này làm tôi thật sự thấy tò mò về thân thế và những chuyện liên quan đến huynh ấy. Sau khi dọn dẹp xong, hai chị em tôi ra ngoài dạo. Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, các vì sao lấp lánh trên cao như đang trò chuyện với tôi. Tôi khẽ nhắm mắt lắng nghe những âm thanh của gió và cảm nhận mùi hương của đất trời buổi đêm an lành. Có lẽ mọi người nghĩ rằng cuộc sống này thật buồn tẻ nhưng đối với tôi nó luôn ẩn chứa biết bao điều thú vị. Tôi ngồi lên thảm cỏ ngắm nhìn đứa em gái nhỏ đang vô tư múa hát ở đằng xa, giọng hát trong trẻo của nó làm tan biến mọi phiền muộn, suy tư trong đầu tôi. Chơi được một lúc thì chúng tôi trở về nhà.

Thật kì lạ, cha tôi chưa bao giờ đóng cửa khi chúng tôi chưa về nhà. Nhưng tôi nghĩ có lẽ là cha tôi đã say và Yul đã đóng cửa. Chúng tôi thản nhiên bước vào và rồi chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp. Một bọn người bịt mặt đang tàn sát tất cả mọi người trong y quán, Yul và cha tôi đang ở giữa vòng vây của bọn họ nhưng có vẻ như cha tôi không cầm cự nổi nữa. Soo Jung thấy vậy vội chạy đến bên cha nhưng một tên trong số đó đã vung kiếm vào con bé. Tôi thét lên và chạy đến ôm chầm lấy đứa em gái đáng thương của mình nhưng không kịp. Soo Jung ngã xuống ngay trước mặt tôi, máu từ cổ con bé không ngừng tuôn ra. Tôi kêu khóc, gọi thế nào Soo Jung cũng không tỉnh dậy. Tên khốn ấy lại vung kiếm lên định giết tôi nhưng tôi không quan tâm, tôi chỉ ngồi đó và ôm chặt Soo Jung - con bé rất sợ lạnh.

-Soo Jung, đừng sợ chị sẽ ôm em, không lạnh đúng không nào? Em ngủ đi, đừng sợ. - Tôi cứ thế nói trong vô thức.

Tôi nghe tiếng bố gọi tôi, tôi quay lại thì thấy ông đã giết chết tên hung thủ nhưng

-Bố ơi! - Tôi la lên trong tuyệt vọng khi bố tôi bị một kẻ đâm lén từ sau lưng. Và rồi ông cũng ngã xuống, ông đang cố lê về phía tôi. Thấy vậy, tôi đỡ ông tiến về chỗ Soo Jung. Lúc này Yul đang ra sức đánh bọn khốn kia nhưng có lẽ do vết thương chưa bình phục hẳn nên huynh ấy cũng đã bị thương. Đúng lúc ấy, một toán quan binh xuất hiện ra tay đánh đuổi bọn sát nhân. Có lẽ họ quen với Yul. Sau khi có viện binh Yul liền chạy đến bên chúng tôi. Bố tôi cố nói trong hơi thở nặng nhọc.

-Lão đây... gi...ờ chỉ còn... mỗi đứa co..n này thui. Mong ...điện hạ bảo b...ọc giúp lão. Lão... tin người sẽ trở thành một vị vua anh minh.

Những lời trăn trối cuối cùng của bố tôi nghe mà không hiểu gì cả và tôi cũng không muốn hiểu, bố nắm tay tôi và nói:

-Bố xin lỗi... kh...ông thể ở bên con nữa rồi... con hãy s...ống thật tốt nhé. Bố mẹ v...à Soo Jung sẽ luôn ....dõi theo con.

-Bố, đừng bỏ con một mình. Con sẽ đi cùng mọi người.

Tôi ôm chặt lấy bố và gào lên trong tuyệt vọng. Lồng ngực tôi đau nhói, có gì đó cứ quặn lên từng đợt khiến tôi như nghẹt thở. Nhìn ra xung quanh, tôi chỉ thấy màu đỏ của máu, những người thân yêu nhất của tôi đang nằm đấy, đôi mắt họ nhắm nghiền và dù tôi có cố lay thế nào đi chăng nữa họ vẫn cứ im lặng.

-Gia đình ta sẽ cùng nhau đoàn tụ, bố và Soo Jung chờ con nhé. Con sẽ cùng hai người đi gặp mẹ. - Nói rồi tôi giật lấy thanh kiếm trong tay Yul để tự vẫn.

Bụp.

Ai đó đã đánh vào gáy tôi, mắt tôi dần khép lại và không còn hay biết gì nữa.

Chap 3 :

Kwon Yul POV

Nhìn Soo Yoen đau khổ tôi cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình. Nếu tôi rời khỏi đây sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra như thế này, Soo Jung và Jung y sư sẽ không chết và Soo Yoen vẫn sẽ sống những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc. Tôi bế Soo Yoen trên tay nhìn gương mặt đẫm lệ của cô ấy mà trái tim tôi như thắt lại.

-So Yong hãy an táng họ thật long trọng. Sau khi an táng xong chúng ta sẽ về kinh đô và nói chuyện với vị hoàng thúc đáng kính của ta.

-Thưa điện hạ, thần nghĩ chúng ta nên về kinh càng sớm càng tốt, nán lại đây thần e người sẽ gặp nguy hiểm. - So Yong và Tea Yong lên tiếng can ngăn.

-Không nói nhiều, hãy làm theo những gì ta bảo. - Nói rồi tôi bế Soo Yoen đi về phòng. Tôi không thể nào để cô ấy ở lại đây một mình, tôi sợ cô ấy sẽ quyên sinh một lần nữa. Đặt Soo Yoen nằm lên giường tôi khẽ lau những giọt nước mắt còn đọng trên mi cô ấy, đắp chăn cẩn thận rồi ra ngoài sắp xếp công việc cho mọi người cũng như băng bó lại các vết thương trong trận đấu vừa rồi.

Tea Yong băng bó cho tôi trong khi So Yong báo với tôi tình hình hiện tại.

-Xin điện hạ tha tội,chúng thần đã để tên đầu đảng của bọn thích khách ban nãy đã trốn thoát, những tên còn lại thì đều cắn lưỡi tự vẫn cả rồi ạ.

-Ý ngươi nói là hiện giờ chúng ta không có nhân chứng để buộc tội tạo phản cho ông ta à?

-Dạ, đúng vậy. Tuy nhiên những chứng cứ tham ô, hối lộ và rèn vũ khì trái phép của Tướng Quốc thì chúng ta vẫn còn giữ.

-Xem ra, ta và hoàng thúc sẽ còn phải đọ sức vài phen nữa.

-Điện hạ, người chớ quá lo lắng. Hiện giờ trong triều và dân chúng người vẫn được tín nhiệm hơn Tướng quốc. Hơn nữa, chúng ta nắm trong tay binh quyền, các tướng lĩnh đều một lòng một dạ theo người. Còn về phía các quan văn thì chúng ta cũng được ủng hộ gần phân nửa nên mọi việc sẽ ổn thôi. -Tea Yong một trong những tướng lĩnh trung thành của tôi và cũng là một trong số 3 người huynh đệ thân thiết của tôi lên tiếng.

-Nói thì nói vậy nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn. Thôi, ta vào xem Soo Yoen thế nào rồi?

Tôi nói rồi toan đứng dậy bước đi thì bị 2 người ấy chặn lại, miệng cười cười trông gian không thể tả. Từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau nên ngay khi vừa bắt gặp nụ cười này của họ tôi hiểu ngay rằng mình nên đi khỏi đây càng sớm càng tốt nếu không thì sẽ gặp phiền phức không nhỏ bởi cái tính tò mò của hai người này. Tôi đoán có lẽ họ đang định tra khảo tôi về mối quan hệ của tôi và Soo Yoen.

Và tôi đã đoán đúng.

-Này, Yul đệ có mục tiêu mới rồi hả? - Tea Yong bắt đầu khơi mào. Mỗi lần bắt đầu trêu chọc, huynh ấy luôn gọi thẳng tên tôi không một chút nghi kị.

-Đúng đó, mới có mấy ngày mà huynh tìm được mục tiêu mới nhanh vậy, Hara tiểu thư ở kinh thành mà biết được sẽ buồn lắm đó. -Lần này là tên thực thần So Yong đế vào, tay đưa cái bánh bao (không biết chui từ đâu ra) vào mồm.

Mọi người đừng quá ngạc nhiên khi mới lúc nãy cả hai còn kính cẩn gọi tôi là điện hạ còn bây giờ lại gọi thẳng cái tên cúng cơm của tôi. Thật ra, chúng tôi luôn xưng nhau là huynh đệ, chỉ khi nào bàn việc triều chính hay trước mặt người khác thì chúng tôi mới dùng đến lễ quân thần thôi.

-Đệ nên dừng cái trò ong bướm của mình đi, Hoàng thuợng bảo ta nói với đệ rằng : một là tự chọn cho mình một thái tử phi ưng ý, hai là người sẽ thay đệ chọn phi đấy.

Câu nói của Tea Yong làm tôi bật cười.

-Vậy phiền huynh phúc đáp với người rằng đệ sẽ KHÔNG VÌ MỘT CÀNH HOA MÀ BỎ CẢ KHU RỪNG ĐÂU. Đệ đi thăm Soo Yoen đây.

Tôi nói xong rồi bước đi thật nhanh khỏi hai tên hảo bằng hữu. Lúc này người tôi lo lắng nhất chính là Soo Yoen, cú sốc này quá lớn đối với cô ấy không biết cô ấy có chịu đựng nổi không nữa.

************************

Đây là lần đầu tiên tôi được ngắm cô ấy ở khoảng cách gần như thế này.

Gương mặt thanh tú.

Làn da trắng hồng.

Đôi mi dài và cong.

Sống mũi cao, thon dài.

Tất cả các đường nét ấy khiến cô ấy trông như một tiên nữ. Đúng vậy một nàng tiên đang ngủ say trước mặt tôi. Vuốt nhẹ một vài sợi tóc trên gương mặt Soo Yoen, tôi lại lặng lẽ ngắm cô ấy. Tôi không hiểu sao khi thấy cô ấy khóc tim mình lại quặn đau như vậy, khi cô ấy cười thì tôi lại thấy hạnh phúc. Cảm giác này tôi chưa từng trải qua dù tôi đã quan hệ với hàng tá các cô gái trước đây, tôi thật sự không hiểu đây là gì nữa.

Haiz.......zzzz..., mệt quá không nghỉ nữa, dù sao tôi cũng đã hứa với cha Soo Yoen là sẽ chăm sóc cô ấy, tôi sẽ không để ông ấy thất vọng.

Sáng hôm sau, tại y quán.

-Bố! Bố! - Tiếng hét của Soo Yoen làm tôi thức giấc, tôi vội vàng đến bên cô ấy nắm lấy đôi bàn tay đang quơ trong không khí.

-Soo Yoen, không sao đâu. Tất cả đã qua rồi. - Tôi nắm tay cô ấy thật chặt rồi khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán Soo Yoen.

Soo Yoen từ từ mở mắt và nhìn mọi thứ xung quanh. Dường như Soo Yoen không quan tâm vì sao tôi lại ở đây - trong phòng riêng của cô ấy.

-May mắn thật! Thì ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Đây là câu đầu tiên cô ấy nói khi tỉnh dậy.

-Cô nương đã mơ thấy gì? - Tôi muốn biết điều gì đã khiến cho nàng tiên của tôi hoảng sợ.

-Kwon Yul, huynh có biết không khi nãy tôi mơ thấy cha và em gái tôi bị người ta giết chết,còn huynh thì bị thương khi cố gắng bảo vệ chúng tôi. -

Soo Yoen nói, rồi như chợt nhận ra điều gì, cô ấy hỏi tôi - Sao huynh lại ở đây? Đây là phòng tôi cơ mà.

Chưa kịp phản ứng thì tôi đã bị cô ấy đẩy ra ngoài và vô tình chạm phải vết thương đêm qua.

-Á! - Tôi la lên. Soo Yoen nhìn vết thương của tôi với đôi mắt thất thần. Cô ấy nắm hai cánh tay của tôi và lắc không ngừng.

-Yul, đừng nói những gì tôi vừa mơ đều là sự thật. - Đôi mắt cô ấy đỏ hoe nhìn tôi như thể van xin rằng hãy phủ nhận những gì cô ấy vừa nói.

Trong tình cảnh ấy, tôi không biết mình nên trả lời thế nào nữa. Tôi im lặng và gương mặt Soo Yoen lại một lần nữa chìm trong nước mắt. Tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy vào lòng và ôm thật chặt, tôi muốn nói vài lời an ủi nhưng không hiểu sao lưỡi tôi cứ cứng đờ cả ra.

Thật vô dụng! - Tôi tự mắng mình.

Trước đây tôi luôn tự hào vì những lời nói ngọt ngào có thể làm xiêu lòng mọi cô gái, thế nhưng khi đối diện với Soo Yoen tôi cứ như một thằng ngốc toàn nói những câu nhảm nhí không đầu không đuôi.

Sau một lúc thút thít trên vai tôi, Soo Yoen dần lấy lại bình tĩnh. Cô ấy đẩy tôi ra rồi bảo muốn đi gặp cha và em của mình lần cuối. Không hiểu sao khi nghe đến đây tôi đâm hoảng.

"Lần cuối" hai từ ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi rồi cái cảnh Soo Yoen tự vẫn đêm qua lướt nhanh trong bộ nhớ của tôi.

-Không! Đừng làm vậy Soo Yoen, cha cô không muốn thấy cô như vậy đâu. Tuy người thân không còn bên cạnh nhưng cô nương vẫn còn tôi mà, tôi sẽ chăm sóc cô, sẽ không để cô phải đơn độc đâu. - Tôi nói một hơi và ôm cô ấy thật chặt để bảo đảm cô ấy sẽ không tự làm hại mình.

-Ya! Huynh làm gì vậy? Mau bỏ tôi ra! - Cô ấy đang cố thoát khỏi vòng tay của tôi.

-Cô nghĩ là tôi sẽ buông ra để cô tự vẫn lần nữa à? Đừng hòng! - Tôi hét lên trong khi Soo Yoen đang ra sức vùng vẫy.

-Tôi chỉ muốn nhìn mặt họ lần cuối trước khi an táng thôi mà, huynh nghĩ đi đâu thế hả?

Câu nói của Soo Yoen làm tôi sực tỉnh, tay tôi nới lỏng nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông cô ấy ra.

-Không gạt tôi đấy chứ? - Tôi nghi ngờ.

"Bốp" cô ấy tặng tôi một cái tát đau điếng.

-Tôi sẽ không ngốc thế đâu, và lần sau thì đừng có mà lợi dụng nếu không thì không đơn giản chỉ là 1 cái tát thôi đâu.

Khỏi nói, lúc đó tôi xấu hổ tới mức nào. Aigoo, thật nhục nhã cho 1 thái tử điện hạ nổi tiếng đào hoa như tôi ... bị tát bởi một cô thôn nữ chỉ vì đã lỡ ôm ....cô ấy trong khi đối với các cô nương khác thì đây được xem là phúc 3 đời nếu tôi để mắt đến họ chứ đừng nói chi là hành động vừa rồi.

Ở bên ngoài tôi nghe tiếng cười khúc khích của ai đó. Rồi hai cái đầu ló vào.

(Đố mọi người biết đó là ai,hehehe)

-Lần đầu tiên thấy đệ ăn tát hai người vui lắm hả Tea Yong? - Tôi phát cáu khi họ hết nhìn cái má đỏ ửng của tôi ... nhìn nhau và ... ôm bụng cười như thể chưa bao giờ được cười ấy.

-Uh, dzui lắm. Không ngờ cũng có ngày huynh ăn tát bởi con gái. - Nói xong tên thực thần lại tiếp tục cười rồi cùng Tea Yong diễn lại cảnh hồi nãy.

Hừ, tức chết được, sao mình lại có thể chơi với hai tên này suốt mười mấy năm thế không biết. - Tôi tự hỏi khi thấy họ đang làm mấy trò điên khùng đó.

-Không nói với hai người nữa, đệ đi tìm Soo Yoen đây, đệ không muốn thấy cô ấy lại khóc đến ngất hay làm điều gì dại dột nữa. Đệ đã hứa với Jung y sư sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, đệ không muốn làm người bội tín.

Nói xong tôi quay đi, ở lại lâu chỉ tổ bị hai người ấy trêu chọc thôi.

Đây là chap 4. Mọi nguời vừa đọc vừa nghe Oh nhé.

Tea Yong POV

-Đệ thấy sao? - Tôi hỏi So Yong sau khi Yul đi khỏi.

-Rất lạ! Lần đầu đệ thấy huynh ấy quan tâm đến một cô gái nhiều như vậy. - So Yong đáp, ánh mắt vẫn hường về phía Yul.

-Ta nghĩ chúng ta sắp có thái tử phi rồi. Sắp có người vì một cành cây mà tình nguyện bỏ cả khu rừng đây.

So Yong ăn cái bánh và gật gù ra vẻ đồng ý.

-Đệ thấy cô ấy cũng được, ít ra là hơn khối các cô gái vây quanh Yul trước giờ.

Tôi im lặng không nói gì, tôi cảm nhận được ở cô gái tên Soo Yoen ấy toát lên một khí chất cao quý khác thường, đặc biệt là ánh mắt đầy uy quyền khiến người ta không thể chống cự giống như ánh mắt của Yul vậy - ánh mắt của một vị vua. Umh .. nói sao nhỉ... tóm lại người có thể chiếm lấy trái tim Yul thì chỉ có cô ấy mà thôi.

Ha ha , Yul ơi đệ tìm được đối thủ rồi đấy.

Soo Yoen POV

Tôi đến bên cạnh cha và Soo Jung cả hai trông rất bình thản, nhìn họ cứ như đang ngủ rất say vậy. Tôi im lặng ngồi xuống cạnh họ, đôi bàn tay tôi nắm chặt lấy bàn tay họ.

Lạnh.

Không khí yên tĩnh.

Cảnh vật không thay đổi.

Chỉ có điều là họ không còn bên cạnh tôi nữa mà thôi, tôi sẽ không được nghe tiếng cười trong veo của Soo Jung, tiếng giã thuốc cùng giọng nói trầm ấm của cha. Tất cả những chuyện ngày hôm qua giờ đều là quá khứ, tương lai sẽ chỉ còn mình tôi đơn độc bước tiếp. Dù đã cố gắng kìm nén những giọt nước mắt nhưng không hiểu sao chúng vẫn thi nhau lăn dài trên má tôi, tôi nấc lên từng hồi, mọi cảm xúc như vỡ òa trong lòng tôi.

Đau nhói.

...

Không thở nổi.

...

Nước mắt rơi.

...

Rơi.

...

Rơi.

...

Rơi.

...

-Cha ơi, con phải làm sao đây? - Tôi úp mặt vào thi hài đã lạnh của cha nức nở - Làm sao khi chỉ còn mình con trơ trọi trong cuộc sống này. Tại sao mọi chuyện lại như vậy?

Rõ ràng chỉ mới hôm qua chúng tôi vẫn còn quây quần bên nhau kia mà, tại sao giờ lại ra nông nỗi này cơ chứ? Chỉ trong một đêm tôi đã mất đi tất cả những người thân yêu của mình. Đúng, chỉ một đêm.

Hôm qua, tôi đang có 1 gia đình hạnh phúc.

Nhưng sáng nay, tôi đã là cô nhi không người thân thích.

-Tất cả là tại tôi. - Tiếng nói của ai đó làm tôi giật mình, nhìn ra phía sau tôi nhận ra đó chính là Yul. Huynh ấy bước đến bên tôi, cúi xuống và lau khô những giọt lệ vương trên mắt tôi - Nếu như tôi rời khỏi đây ngay khi vừa tỉnh lại thì đã không liên lụy tới mọi người và cô nương vẫn sẽ có một gia đình đầm ấm như cũ. Tôi xin lỗi.

Không hiểu sao mọi căm phẫn của tôi lại tuôn ra khi thấy thái độ ân cần của Kwon Yul. Tôi đẩy huynh ấy ra, rồi tự lau mặt mình.

-Thật ra huynh là ai? Tại sao những tên đó lại truy sát huynh? - Tôi hỏi và khẽ lùi ra sau để giữ khoảng cách với huynh ấy. Chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy, tôi chỉ biết rằng hiện giờ người tôi không muốn gặp nhất có lẽ là huynh ấy. Sâu trong thâm tâm tôi biết mọi chuyện xảy ra chỉ là một sự cố không ai muốn nhưng không biết sao tôi vẫn có một chút oán trách con người đang đứng trước mặt mình.

Yul hơi bất ngờ trước hành động ban nãy của tôi nhưng huynh ấy chỉ đứng yên trả lời:

-Tôi là Thái tử đương triều Kwon Yul, trong lúc điều tra tội chứng của Hoàng thúc thì bị ông ta cho người hành thích may được mọi người cứu chứ không e rằng tôi đã mất mạng lâu rồi.

Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời ban nãy, trước đây tôi từng nghĩ rằng Kwon Yul chắc là con nhà quyền quý nhưng chưa bao giờ nghĩ huynh ấy lại là 1 Thái tử.

-Vậy những người tối qua là do....

Hiểu tôi muốn hỏi gì Yul nhanh chóng trả lời

-Đúng vậy. Đó là người của Hoàng thúc tôi phái đến truy sát tôi.

Sau câu trả lời mọi thứ lại chìm vào im lặng, tôi không biết mình phải nói gì và cũng không muốn nói nữa. Ngay lúc này tôi chỉ muốn được yên tĩnh bên cạnh người thân của mình mà thôi.

-Tôi sẽ giúp cô an táng hai người họ, chiều ngày mai chúng ta sẽ lên đường hồi kinh sau khi an táng xong.

Yul lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng.

-Chúng ta? Ý huynh là tôi sẽ cùng đi với mọi người ư? - Tôi hỏi.

-Ừ. Cô sẽ đi cùng chúng tôi. Tôi đã hứa với Jung bá bá là sẽ chăm sóc cho cô. Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ cô nương lại đây một mình đâu. - Nói xong huynh ấy quay đi.

Huynh ấy nghĩ rằng tôi sẽ đi ư? Thậm chí là chưa hỏi qua ý kiến của tôi mà đã quyết định rồi sao?

-Tôi không đi. Tôi sẽ ở lại bên cạnh cha và em gái của mình.

Câu trả lời của tôi làm Yul dừng bước, huynh ấy ngoảnh lại nói:

-Dù cô nương có muốn hay không thì cũng phải đi với tôi. Thân gái một mình ở chốn thâm sơn cùng cốc này không an toàn đâu, hơn nữa tôi là một Thái tử không thể làm kẻ thất tín được.

-Tôi không quan tâm. Đây là nhà tôi và tôi sẽ ở đây. - Tôi nhìn thẳng vào mắt Yul và trả lời một cách cương quyết.

-Không tới phiên cô lựa chọn đâu. Đây là lệnh.

Kwon Yul nói xong thì quay lưng bước đi mà không thèm nghe xem tôi muốn gì. Hắn nghĩ mình là ai chứ, Thái tử thì hay ho lắm sao mà cho mình cái quyền tự quyết định như vậy chứ. Tôi sẽ không đi, tôi không thể để cha và em mình phải ở lại chốn hoang sơ này một mình được. Nghĩ vậy tôi lại quay sang trò chuyện với họ về ý định vừa rồi nhưng sau đó thì tôi thiếp đi lúc nào không biết.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong lúc Soo Yoen ngủ thiếp đi thì bên ngoài Yul và bộ hạ của mình đã chuẩn bị xong mọi thứ. Ngọn lửa bùng lên trong ánh chiều tà đưa tiễn linh hồn của hai con người đi về miền cực lạc, còn hài cốt của họ thì được cất cẩn thận vào hai chiếc hũ nhỏ. Khi mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, Yul hạ lệnh cho đoàn người chuẩn bị lên đường, riêng Soo Yoen được Yul bế lên chiếc xe ngựa của mình. Thật ra ban nãy Soo Yoen thiếp đi là do hít phải thuốc mê mà Yul cho thuộc hạ làm. Qua thái độ ban nãy Kwon Yul hiểu rằng cô nàng ấy sẽ không chịu đi cùng mọi người nhưng lại lo cho an toàn của Soo Yoen nên Yul đành phải dùng cách này.

Chap 5 :

Yul POV

Tôi biết rõ là khi Soo Yoen tỉnh dậy cô ấy nhất định sẽ rất giận tôi nhưng tôi không thể làm khác được. Mặc kệ chuyện gì sẽ xảy ra, tôi sẽ làm mọi cách để giữ cô ấy bên cạnh mình, bảo vệ, chăm sóc cho cô ấy.

Aigoo, nghe tôi nói như vậy ắt hẳn mọi người sẽ nghĩ là tôi đã yêu cô ấy phải không nào? Tất cả chỉ là vì lời hứa của tôi mà thôi. Làm sao tôi lại yêu 1 người mà mới quen biết chưa đầy chục ngày được? Hàng chục bóng hồng vây quanh tôi suốt mấy năm nay còn chưa khiến tôi lay động thì một cô sơn nữ nhỏ bé như vầy làm gì có đủ khả năng đó.

Tất cả chỉ là vì lời hứa mà thôi.

Có người đang tự dối lòng, hehe.

Nhìn sang bên cạnh Soo Yoen đang ngủ rất ngon, tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy sát vào người mình và đặt đầu cô ấy tựa lên vai tôi. Mọi người đừng hiểu lầm, không phải tôi có ý định đen tối gì đâu. Tôi chỉ muốn để cô ấy ngủ thoải mái hơn mà thôi.

Đúng vậy! Ngủ thoải mái hơn và tôi cũng thiếp đi vì mệt mỏi cũng như các vết thương vừa rồi.

Soo Yoen POV

Tôi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng được trang trí khá đẹp và xung quanh là một vài người hầu. Ngay khi thấy tôi thức giấc một vài người trong số họ liền chạy tới, số khác thì lại lui ra ngoài. Tôi không hiểu những gì đang xảy ra, một chút cũng không. Tôi chỉ nhớ là tôi đã ở bên cha rồi ngủ quên. Chính xác! Tất cả chỉ có thế và giờ khi tôi thức giấc thì lại có cả đống người hầu xúm xít quanh mình. Trong khi tôi vẫn còn đang bỡ ngỡ với mọi thứ thì Yul bước vào, đi bên cạnh là hai người một thấp, một cao.

Không chờ họ đến nơi, tôi vội vã bước xuống giường.

Ơ! Sao thế này? Vừa đặt chân xuống tôi đã lảo đảo tưởng như sắp ngã, người thì mệt mỏi tưởng như không còn chút sức lực nào. May mà Kwon Yul nhanh tay đỡ kịp không thì chắc tôi đã đo đất trước mặt mọi người rồi.

-Soo Yoen, nàng nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa, bước xuống làm gì? -Yul đỡ tôi về giường.

-Nàng? Chúng ta xưng hô thân mật như thế từ bao giờ vậy? Và tại sao tôi lại ở đây? Đây là đâu?

Tôi khó chịu ra mặt khi nghe hắn nói như thế, làm như tôi và hắn thân lắm không bằng. Sau cái chết của cha và Soo Jung tôi đâm ra ghét con người này.

-Ở đây cách kinh thành khoảng một ngày đường. Từ bây giờ chúng ta sẽ xưng hô như thế.

Câu sau hắn chỉ nói khẽ đủ để mình tôi nghe thấy.

-Ta xin lỗi, vì để bảo vệ cho nàng nên ta buộc phải dùng biện pháp đó. - Nói đoạn hắn quay sang mấy người nữ tì ban nãy ra lệnh - Thôi không còn chuyện của các người nữa, ra ngoài đi.

Sau khi họ rút ra hết, trong phòng chỉ còn lại tôi, hắn và hai người hộ vệ ban nãy. Người cao cao lên tiếng :

-Chúng tôi đã đánh thuốc mê để đưa cô nương đi. Vì trong triều vừa xảy ra chuyện gấp, tình thế bức bách quá nên chúng tôi mới dùng đến hạ sách này mong cô lượng thứ.

Nói xong, cả hai người họ đều quỳ xuống khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi nhìn họ ái ngại:

-Hai người đừng làm vậy. Đứng lên đi. À... mà còn cha và em gái tôi thì sao?

Lần này người thấp hơn trong số họ trả lời tôi :

-Họ được hỏa thiêu, hài cốt đã được chúng tôi cho người mang về kinh thành an táng đàng hoàng rồi ạ. Khi nào đến nơi, điện hạ sẽ đưa cô đi thăm họ.

Mặc dù trong lòng tôi rất tức tối khi bị họ lừa đưa đi như thế này nhưng nghĩ đến cha và em đã được an táng đàng hoàng nên tôi cũng không muốn làm lớn chuyện nữa. Tôi quay sang Kwon Yul và hỏi:

-Sao lúc nãy lại xưng hô như thế? Lần sau, tôi không muốn nghe huynh nói những lời như vậy nữa.

-Xin lỗi nhưng tôi e là cô phải thất vọng rồi. - Hắn trả lời trong khi hai người hộ vệ đang khúc khích cười.

-Ya! Hai người đừng có cười nữa có được không? Cười suốt từ tối qua tới giờ chưa đủ hả?

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Kwon Yul cáu gắt, mà dường như hai người đó rất thân với hắn thì phải. MÀ thôi, tôi không quan tâm, tôi muốn biết câu trả lời của anh ta.

-Phụ hoàng tôi đang định nhường ngôi cho tôi thì bị hoàng thúc và bè cánh của ông ta xúc xiểm rằng tôi vẫn là một kẻ lông bông, chưa yên bề gia thất thì làm sao có thể chấp chính tốt được. Nên khi vừa đến đây, tên Thái giám thân tín của Phụ hoàng thấy tôi bế cô nương vào đã nghĩ rằng cô chính là người cung phi mà tôi định đưa về cung và đã chạy về loan báo khắp kinh thành chuyện này rồi.

-Ơ! Chuyện này thì liên quan gì? Tôi không hiểu? Người cung phi mà huynh nói đâu? -Tôi ngơ ngác hỏi bởi thật sự không biết mình có liên quan gì đến chuyện này.

-Đó là do tôi nói dối khi Phụ hoàng ép tôi tuyển phi thôi. - Mặt hắn ta lúc này ỉu xìu trông ngố ngố. Bây giờ càng nhìn Kwon Yul tôi càng thấy ghét, thế mà chẳng hiểu vì sao trước đây tôi lại có ấn tượng tốt về hắn nhỉ. À... thậm chí từng thấy hắn rất ... nói sao đây ta... à, tóm lại là suýt xiêu lòng vì hắn cơ đấy.

-Tôi nghĩ cô nương có thể giúp điện hạ chúng tôi, hãy giả làm cung phi của Người để dẹp bỏ lời ong tiếng ve của bọn kia. - Người lùn nói.

-Cái gì? Tại sao lại là tôi? - Tôi hét toáng lên khi nghe lời đề nghị đó.

-Bởi cô nương là con của Jung Sung Woo, ông ấy là đại thần được mọi người kính trọng từ bá tánh cho đến quan lại trong triều. Như vậy sẽ giúp nâng cao thêm uy tín của Điện hạ trong dân chúng cũng như các quần thần. Hơn nữa, chả lẽ cô không muốn trả thù cho cái chết oan ức của cha mình hay sao, hãy hợp tác với chúng tôi.

Lời nói của người đó quả thật rất có lí. Nó đã nhắm đúng suy nghĩ báo thù của tôi mà tấn công. Nhưng cái quan trọng là tôi không muốn lấy người mà tôi không yêu.

-Nhưng ...- Tôi do dự nhìn sang Kwon Yul rồi lại tự nhìn mình.

-Yên tâm, chúng ta chỉ giả vờ thôi, tôi sẽ không đụng vào cô đâu. - Cuối cùng thì nhân vật chính cũng đã lên tiếng.

-Umh... tôi đồng ý... nhưng tôi muốn hỏi một điều. Làm sao tôi có thể trở lại với cuộc sống bình thường khi mang trong mình thân phận là một cung phi?

-Cái đó không khó, chúng ta chỉ cần công bố là cung phi bị ốm nặng và không qua khỏi để cô trở về với cuộc sống bình thường.

Lúc này người cao lên tiếng, câu trả lời của huynh ấy khiến tôi an tâm hơn. Dẫu sao chỉ là giả vờ, hơn nữa tôi sẽ có cơ hội trả thù cho cha và em mình.

-Thôi được, tôi đồng ý.

Yul POV

-Thôi được tôi đồng ý.

Câu trả lời của Soo Yoen khiến tôi rất đỗi ngạc nhiên. Tôi không nghĩ là cô ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Rột.

Rột.

Rột.

-Xin lỗi, nếu mọi chuyện đã được giải quyết thì chúng ta cũng nên đi ăn một chút gì chứ nhỉ. Đệ đói quá! - So Yong lên tiếng, rồi quay sang nhìn tôi một cách tha thiết.

-Ya! Cái tên này sao lúc nào đệ cũng đói thế hả? Vừa nãy đã ăn hết 10 trái bắp với 5 củ khoai rồi. - Lần này là Tea Yong lên tiếng quát cái tên thực thần đang kêu gào vì đói - Thật không hiểu nổi sao một cô gái tốt bụng, xinh đẹp như Sun Ny lại yêu đệ cơ chứ.

Tea Yong nói rồi di ánh mắt tia So từ đầu xuống chân rồi lại lướt một lượt từ chân lên đầu.

-Muội ấy yêu đệ dơn giản vì đệ tuấn tú, tài giỏi và lúc đệ ăn thì càng đẹp gấp bội.

Câu nói của đệ ấy khiến cả phòng bật cười, Soo Yoen cũng khẽ mỉm cười.

-Đủ rồi, chúng ta nên đi ăn thôi, đệ cũng thấy đói rồi. -Tôi nói và tiến đến chỗ Soo Yoen đỡ cô ấy bước đi bởi có lẽ thuốc mê vẫn chưa tan hết và tôi không muốn để cô ấy té ngã.

Nhưng cô ấy đã hất tay tôi ra rồi cố gắng bước đi bằng chút sức lực ít ỏi của mình.

Hừ, thật bực mình! Không biết có bao nhiêu cô gái muốn được tôi đây nâng đỡ thế mà cô ta lại từ chối lòng tốt của tôi. Được thôi, thích thì chiều, tự đi đi, ta nhất định sẽ không đỡ nếu cô bị ngã đâu. Nhất định là thế.

...

Nhưng..... sự đời đôi lúc đâu như ta muốn. Haizzz

Ngay lúc thấy Soo Yoen loạng choạng sắp ngã tôi đã nhanh chóng đỡ lấy mặc cho cái quyết tâm khi nãy đang lên tiếng phản đối.

[i]"Này, chả phải đã nói là sẽ không đỡ rồi sao?" - Lòng kiêu hãnh của tôi lên tiếng.

"Nhưng Soo Yoen vẫn còn chưa khỏe, nếu ngã bị thương thì sao?" - Lần này trái tim trả lời.

"Mặc xác cô ta chứ, tại cô ta đòi đi một mình cơ mà. Tự làm tự chịu." - Lòng kiêu hãnh vặn vẹo lại trái tim.

"Tôi đã hứa là chăm sóc cho Soo Yoen thật tốt thì làm sao lại để cô ấy bị thương được" - Trái tim tôi viện cớ.[/i]

Im lặng.

Lòng kiêu hãnh đã bị khuất phục.

Tôi đỡ Soo Yoen rồi luồn tay bế cô ấy bước thẳng đến phòng ăn.

-Này, huynh mau thả tôi xuống. Đồ vô liêm sỉ, không biết câu nam nữ thọ thọ bất thân hả? - Soo Yoen ngượng ngùng tay không ngừng đánh lên vai tôi và hét ầm cả lên.

-Ta chỉ có ý tốt muốn giúp cô thôi mà, té ngã rồi trật chân thì làm sao hả? -Tôi phân bua, một vài người đi ngang qua nhìn chúng tôi tò mò - Nếu cô nương không im lặng thì đừng trách tôi vô lễ đó. Nên nhớ cô đang đóng giả làm cung phi của tôi đó và tôi thì không ngại hôn cung phi của mình ngay lúc này đâu.

Ha ha ha, nghe tôi dọa Soo Yoen ngay lặp tức ngừng la lối. Xem ra chiêu này sẽ được tôi áp dụng thường xuyên đây. Soo Yoen tuy yên lặng nhưng lại tặng tôi một cái lườm lạnh hết cả sống lưng. Nhưng sao cái lườm ấy lại không khiến tôi e sợ là mấy mà lại làm tôi càng thích thú thế cơ chứ. Mà này tôi hình như có vấn đề rồi, ngay cả lúc Soo Yoen giận dỗi tôi vẫn chỉ thấy hình ảnh của một thiên thần trong mắt mình mà thôi.

Ôi ! Tôi điên mất rồi.

Suốt bữa ăn đó hầu như chỉ có tôi và hai tên bằng hữu trò chuyện, cô ấy chỉ im lặng ăn và thỉnh thoảng mỉm cười vì những hành động ngố ngố hay mấy cái lời nói ngốc nghếch của hai người đó, hoàn toàn lơ sự có mặt của tôi.

Ăn xong chúng tôi ai trở về phòng người đó. Tôi có thể thấy được Soo Yoen ngạc nhiên đến cỡ nào khi thấy tôi bước vào phòng cô ấy...à... chính xác là phòng của chúng tôi. Mắt cô ấy mở to hết cỡ, miệng thì há hốc cả ra, nhìn rất buồn cười.

-Đừng ngạc nhiên thế! Cô nương là cung phi duy nhất của tôi mà nên đương nhiên chúng ta sẽ ở cùng nhau rồi. - Tôi nói và kèm theo một nụ cười đểu.

Tôi muốn xem phản ứng của cô ấy như thế nào. Mà cũng phải công nhận tôi đểu thật khi cứ nhìn cô ấy và cười nhếch mép như thế.

"Jung bá bá, người trên trời có linh thiêng đừng trách tội con lúc này. Con không làm gì con gái người đâu ạ, chỉ là trêu cô ấy chút thôi."

Soo Yoen nhìn tôi rồi lùi về phía chiếc giường, kéo chăn che ngang ngực. Tôi có thể cảm nhận được cô nương ấy đã sợ đến thế nào khi khắp người run rẩy, đôi mắt long lanh nhìn tôi như chú cún con. Điều đó làm tôi cảm thấy có lỗi khi lại hành động như vừa rồi. Tôi bước nhanh về phía giường nhưng thôi không cười nữa và chộp lấy chiếc gối đi về hướng cái tràng kỉ cách đó không xa. Tôi quay lưng lại với Soo Yoen nói:

-Cô nương đừng sợ. Ta chỉ đùa thôi, ta không phải là kẻ bỉ ổi tới mức đó đâu. Bây giờ thì ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm đó.

Nói xong, tôi tắt đèn và ngả lưng xuống cái trường kỉ lạnh lẽo ấy. Thật tình đây là lần đầu tiên tôi ở chung với một cô gái suốt đêm mà không làm gì cả, đã vậy còn phải ngủ như thế này đây. Tôi ngẫm nghĩ rồi nhìn vào cái tư thế co ro chẳng khác gì con tôm bị hấp của mình. Có lẽ mọi người đang thắc mắc tại sao tôi lại nằm như thế phải không?

Vì lạnh và cái chăn duy nhất thì tôi đã nhường cho Soo Yoen rồi.

Tôi trằn trọc, lăn qua , lộn lại đến nửa đêm thì nghe tiếng Soo Yoen trở mình và hắt hơi. Tôi đứng dậy bước về phía giường, nhẹ nhàng đắp chăn ngay ngắn cho cô ấy. Hình như cô ấy đang khóc thì phải, khóc trong mơ ư? Tôi đoán cô ấy lại nhớ về gia đình nữa rồi bởi trong cơn mơ, cô ấy đang gọi tên của Soo Jung :

-Chờ tỉ với, Soo Jung! Đừng bỏ tỉ lại đây, tỉ sợ lắm! Soo Jung!

Lau đi những giọt nước mắt, tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy khẽ thì thầm :

-Không sao đâu, ngoan nào! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Tôi luôn ở bên cạnh cô mà, cô không đơn độc đâu. - Hi vọng sẽ xoa dịu phần nào nỗi đau trong giấc mơ. Và rồi tôi ngủ gục lúc nào không hay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro