Into the new world [chap 6-10]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 6 :

Soo Yoen POV

Hắn đúng là kẻ lợi dụng mà! Đố xấu xa! Đồ dê xồm! Đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ, hè hạ , sở khanh! Tôi tức tối rủa thầm trong bụng. Thử hỏi một người lợi dụng lúc tôi đi không vững rồi bế tôi chẳng phải dê xồm là gì? Đã thế tôi lại còn phải ở chung phòng với hắn nữa. Bố ơi! Sao người lại có thể tin tưởng vào một tên sàm sỡ này chăm sóc con cơ chứ.

Lúc hắn bước vào phòng, trên mặt hiện ngay chữ "gian tà" đã vậy còn nhìn chằm chặp vào tôi rồi nhếch mép cười nữa chứ. Ôi! Thật kinh tởm! Tôi thật sự cảm thấy rất sợ hãi khi tên đó cứ tiến về phía tôi với nụ cười ấy trên mặt.

Cha ơi sao người lại gửi gắm con cho kẻ tồi tệ này, con không muốn.

Không biết phải chống trả làm sao, tôi quơ vội cái chăn gần đấy che ngang người. Khi thấy tôi run rẩy, sợ hãi đến sắp khóc thì mặt hắn bỗng dưng lạnh tanh bước thật nhanh về phía tôi. Tôi nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy những gì hắn sắp sửa làm. Nhưng ...1...2...3...4...không gì cả, hắn không chạm vào tôi.

Tôi từ từ mở mắt thấy hắn đang cầm cái gối tiến về phía cái trường kỉ gấn đó.

-Cô nương đừng sợ. Ta chỉ đùa thôi, ta không phải là kẻ bỉ ổi tới mức đó đâu. Bây giờ thì ngủ đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm đó.

Hắn nói rồi đứng dậy tắt đèn đi ngủ. Tôi cứ ngồi mãi như thế và cố gắng quan sát trong bóng tối xem hắn đang làm gì cho đến lúc nghe thấy hơi thở đều đều của hắn tôi mới yên tâm ngả xuống nghỉ ngơi bởi tôi chắc rằng hắn đã ngủ. Tôi nghĩ nếu ai đang ở trong tình thế như tôi cũng sẽ hành động như vậy thôi.

Làm sao có thể không đề cao cảnh giác khi ở cạnh một tên sàm sỡ như thế cơ chứ.

Đêm hôm ấy tôi lại mơ thấy cha và muội muội của mình, họ đang nắm tay nhau bước đi còn tôi thì cố gắng chạy theo phía sau. Nhưng dù cho tôi có cố sức chạy thế nào đi nữa tôi vẫn không thể đuổi theo kịp họ. Và rồi tôi vấp ngã và hai người ấy đã biến mất chỉ còn mình tôi trơ trọi giữa không gian trắng xóa.

Tôi khóc và không ngừng kêu lên trong sợ hãi. Thế rồi, đâu đó vang bên tai tôi một giọng nói trầm ấm và một người bước đến đỡ tôi lên.

-Không sao đâu, ngoan nào! Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Tôi luôn ở bên cạnh cô mà, cô không đơn độc đâu.

Là hắn. Là Kwon Yul - tên dê xồm đáng ghét. Không hiểu sao lúc này tôi lại không kháng cự mà để hắn ôm vào lòng. Trong vòng tay ấy tôi bỗng cảm thấy thật an toàn và ấm áp.

Giấc mơ thật kì lạ, tôi thức dậy và thật ngạc nhiên. Kwon Yul đang nắm chặt tay tôi và tựa đầu trên thành giường. Chẳng lẽ câu nói trong giấc mơ đêm qua là thật, hắn đã an ủi tôi ư?

Đột nhiên hắn cử động làm tôi giật thót, tôi nhắm mắt và giả vờ ngủ.

-Ôi trời ơi! Đầu vai đều đau nhức thế không biết? Chắc kiếp trước mình nợ cô ấy hay sao mà bây giờ phải chịu khổ như vầy hả trời? - Tôi nghe giọng rên rỉ của hắn mà tức muốn xì khói.

Chịu khổ ư? - Tôi tự hỏi - Ai mới là người chịu khổ đây, đồ dê xồm?

Tôi cảm thấy bàn tay hắn đang vuốt nhẹ trên má tôi.

"Hừ! Đúng là đồ vô liêm sỉ, lợi dụng lúc tôi ngủ để sàm sỡ đây mà. Để xem hắn định làm gì nữa rồi tôi xử luôn một thể đỡ mệt."

-Ngủ ngoan nhé, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Đừng buồn nữa, sống thật vui vẻ nhé thiên thần! Dù cô có ghét tôi thế nào chăng nữa thì tôi vẫn sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ cho cô. Yên tâm ngủ đi.

Tuy không nhìn thấy hắn nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành trong lời nói ấy và tôi tin vào điều đó. Có lẽ tôi hơi cả tin nhỉ? Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của tôi đấy.Buông tay tôi ra, tôi nghe thấy tiếng hắn bước đi. Sau đó tôi loáng thoáng nghe thấy hắn nói với một ai đó :

-Hãy để nàng ấy ngủ thêm chút nữa, khi nào chuẩn bị xong mọi thứ ta sẽ gọi. Không có lệnh của ta không ai được vào đây quấy rầy giấc ngủ của cung phi nghe rõ không?

Hắn lo cho tôi ư?

"Không có lệnh của ta không ai được vào đây quấy rầy giấc ngủ của cung phi nghe rõ không?"

Thật không ngờ hắn cũng tốt bụng như vậy. Thế thì mình không nên phụ lòng tốt của hắn, ngủ tiếp vậy.

Yul POV

Tôi bước ra khỏi phòng, dặn dò mấy người thị tì xong thì đến gặp Tea Yong và So Yong để bàn bạc một số việc trước khi hồi kinh. Tuy lần này không vạch trần được âm mưu tạo phản của Hoàng thúc nhưng tôi tin với những chứng cứ trong tay thì quyền hạn của ông ta sẽ bị thu hẹp đáng kể. Sau khi chắc rằng mọi việc đã được sắp xếp ổn thỏa, tôi định về phòng đánh thức Soo Yoen dậy nhưng cô ấy đã thức và chuẩn bị xong những thứ cần thiết. Thế nên chúng tôi nhanh chóng lên đường về kinh.

"Thật kì lạ! Từ sáng đến giờ Soo Yoen không hề gây gỗ với tôi, không hề liếc tôi lấy một cái ngay cả khi tôi bắt cô ấy cưỡi chung ngựa với mình. Chả nhẽ cô ấy bị ốm?"

-Soo Yoen, nàng không khỏe sao? Có cần nghỉ ngơi không? - Tôi hỏi trong lo lắng khi thấy thái độ kì lạ của cô ấy.

À, mọi người đừng thắc mắc về cách xưng hô của tôi nhé bởi chúng tôi đang ở trước mặt mọi người.

-Tôi...à...không, muội ổn, huynh đừng lo.

Câu trả lời của Soo Yoen càng khiến tôi ngạc nhiên tợn. Cô ấy vừa xưng là gì nhỉ? "Muội" - Đúng vậy, tôi không hề nghe lầm. Không nén nổi sự ngạc nhiên, trong lòng pha chút phấn khởi tôi ghé sát vào tai cô ấy hỏi nhỏ, cố không để ai nghe thấy :

-Cô thật không sao chứ? Tự dưng bữa nay lại hiền với tôi quá vậy?

-Bộ trước giờ tôi hung hăng lắm sao? - Cô ấy hỏi vặn lại tôi.

-À, không... không phải. Nhưng 2 bữa gần đây cô luôn khó chịu với tôi mà. - Tôi ngập ngừng.

-Thôi được, vậy giờ tôi sẽ tiếp tục khó chịu với huynh nhé. - Soo Yoen đáp trả.

-Ý tôi không phải vậy. Từ giờ chúng ta hãy xưng hô như vừa nãy đi nhé cung phi. - Tôi nói rồi mỉm cười thúc ngựa phi nhanh làm cô ấy bất ngờ và theo quán tính ngã vào lòng tôi.

Cảm giác này thật là tuyệt, Soo Yoen đang cưỡi ngựa cùng tôi rồi ngã vào lòng tôi. Thích thật! - Tự dưng tôi muốn hét thật to nhưng chợt nhớ quanh đây có rất nhiều người nên tôi chỉ cười lớn và tiếp tục thúc ngựa phóng như bay.

Soo Yoen có vẻ hoảng sợ, cô ấy cứ nắm chặt vào yên ngựa, mắt thì cứ nhắm nghiền lại.

-Muội đừng lo, ta cưỡi ngựa rất giỏi, sẽ không sao đâu.

-Này, huynh chạy chậm lại coi, tôi không quan tâm huynh cưỡi giỏi hay dở nhưng tôi không muốn bị ngã ngựa đâu.

Cô ấy cằn nhằn tôi như một bà vợ trẻ càu nhàu chồng.

-Này, sao lại xưng là tôi thế hả? Nếu muội nói chuyện như ban nãy thì ta sẽ chạy chậm lại. À, không từ nay về sau không được nói với ta như thế nghe rõ không?

Có vẻ cô ấy đang ngày càng sợ hãi nên vừa nghe tôi nói đã đồng ý ngay.

-Được rồi, huynh đừng chạy nhanh như vậy nữa. Lúc nhỏ muội từng bị ngã ngựa nên bây giờ rất sợ.

Nghe đến đây, tôi vội ghìm cương cho ngựa đi chậm lại.

-Sao muội không nói sớm? Ta xin lỗi.

Phía sau, đoàn người của Tea và So đang đuổi theo chúng tôi.

-Sắp đến kinh đô rồi, chúng ta không cần đi quá nhanh nữa.

Hạ lệnh xong tôi thúc ngựa tiến lên trước nhưng bây giờ là với một tốc độ vừa phải, không quá nhanh mà cũng không quá chậm để đảm bảo chúng tôi có thể về kinh trước khi trới tối.

Tea Yong & So Yong POV

-Quái đản thật! Mới lúc nãy thì phóng ngựa như bay làm người ta đuổi theo muốn hụt hơi giờ lại bảo "không cần đi quá nhanh" là sao? - So Yong bực bội vì thái độ thất thường của Yul.

-Thôi, kệ đệ ấy đi. Chắc đêm qua được ở cùng Soo Yoen vui quá nên giờ mới như vậy. - Tea Yong nói rồi nhìn cái bóng dáng phía trước mà lắc đầu.

~~~~~~~~~~~~~~~

Cả đoàn về đến kinh thành khi hoàng hôn vừa buông xuống. Yul đưa Soo Yoen về cung nghỉ ngơi và giới thiệu với mọi người. Ngay ngày hôm sau, tin tức Thái tử lấy con gái của Đại quan Jung Sung Woo đã nhanh chóng lan ra khắp kinh thành. Mọi người đều tỏ ra vui mừng khi vị Thái tử trẻ tuổi cuối cùng đã chịu yên bề gia thất. Khỏi phải nói người mừng nhất chính là Hoàng thượng, ông rất vui khi con trai mình đã chịu sống cho đàng hoàng, lại còn cưới được một cô gái tốt. Ông rất hài lòng về người con dâu này. Tuy nhiên không ít các vị tiểu thư quyền quý buồn bã vì tin này. Sau cuộc gặp gỡ Yul đưa Soo Yoen đi viếng mộ cha và muội muội của cô ấy rồi trở về cung nơi mọi người đang tổ chức tiệc chúc mừng.

-Chúc mừng đệ nhé Yul, kì này thì Tướng quốc hết cớ để ngăn Hoàng thượng truyền vị cho đệ rồi. - Tea Yong lên tiếng, giọng lè nhè.

-Đúng đó! Lần này ông ta hành thích huynh chẳng những không được lại còn giúp huynh tìm được một cung phi xinh đẹp nữa, kiểu này chắc hắn sẽ tức vỡ bụng mà chết quá. - So Yong cười vang.

-Nhưng hắn vẫn chưa bị đền tội. - Soo Yoen nói với vẻ mặt ủ rủ.

-Muội đừng lo, tuy không có chứng cứ chứng tỏ thúc ấy cho người tàn sát y quán nhưng với các bằng chứng còn lại thì ông ta sẽ sớm bị đày đi thôi, hay ít nhất cũng sẽ không còn khả năng uy hiếp ta nữa. - Yul trả lời rồi nhìn về phía So Yong kẻ đang cố lắp đầy cái bụng không đáy của mình. - Đệ đó So Yong lần sau mà còn chơi trò ve sầu lột xác thì đừng trách ta ra tay phạt nặng đó.

-Huynh nói gì lạ thế? Không thưởng cho đệ lại còn đòi trách phạt là sao? - Thực thần cãi lại vì không hiểu tại sao lại bị phạt.

-Đệ làm như vậy nếu gặp chuyện không may thì ta biết ăn nói sao với Sun Ny đây hả? Chúng ta là huynh đệ sinh tử có nhau, ta không cho phép đệ chết

trước ta, biết không? Không được qua mặt ta đó. Cả Tea Yong cũng vậy, huynh không được qua mặt đệ mà đi gặp Diêm Vương trước đó.

Yul nói rồi nốc cạn li rượu trong tay mình. Yul quay sang một cô gái có thân hình nhỏ nhắn đang ngồi cạnh So Yong và bảo :

-May cho muội đó Sun Ny, lúc bị đệ ấy quăng lại bên đường, ta đã thề là nếu tên thực thần này mà có chuyện gì ta nhất quyết sẽ tán tỉnh muội cho nó tức chết luôn.

Yul nói rồi cười ha hả, mặc cho Sun Ny ngượng ngùng e thẹn. So Yong liền quàng tay qua vai cô nàng, phán cho Yul một câu :

-Huynh mà đụng vào muội ấy đừng trách đệ đây không nể tình đó. Lo mà chăm sóc cung phi của mình đi, Sun Ny để cho đệ lo, không cần huynh bận tâm đâu.

Trong lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, thì có một cô gái xăm xăm bước vào, gương mặt đầy căm phẫn.

-Kwon Yul, huynh thật là quá đáng! Hyunh là đồ tồi, đồ xấu xa! Huynh có biết là muội lo cho huynh như thế nào không hả? Vừa về thì đã tổ chức ăn mừng thế mà không gọi muội, bữa nay nhất định phải cho huynh biết tay. - Cô gái vừa nói vừa đánh chan chát vào lưng Yul làm cho Soo Yoen rất ngạc nhiên.

Soo Yoen POV

Cô gái xinh đẹp này là ai? Tại sao Yul lại để cô ấy đánh như vậy nhỉ? Nghe nói huynh ấy trước đây qua lại với rất nhiều cô gái chả lẽ đây là một trong số đó ư? Nhưng sao cô ta lại có thể vào tận trong cung được nhỉ?

Hàng loạt các câu hỏi nảy ra trong đầu tôi, tôi tò mò quay sang hỏi Sun Ny - người thị tì thân tín của Yul và bây giờ sẽ lo hầu hạ tôi.

-Sun Ny, muội có biết cô gái ấy là ai không? - Tôi hỏi khẽ nhưng Sun Ny lại cố tình trả lời rất lớn để mọi người đều nghe thấy :

-Tỉ ghen à? Tỉ muốn biết cô ấy có phải là người tình của điện hạ không à?

Tôi lườm Sun Ny một cái sắc lẻm khi mọi người đều quay sang nhìn tôi, tất cả đều cười vang trong khi tôi vẫn ngồi ngơ ngác như một con ngốc. Cô gái ấy nhìn tôi mỉm cười, cúi đầu chào tôi lễ phép rồi trả lời :

-Hoàng tẩu, muội là quận chúa Mi Young, em họ của tên bay bướm, lông bông, đào hoa bới cỏ này. - Cô ấy nói và chỉ vào Yul - người nãy giờ cúi mình chịu đòn.

-Huynh ấy đúng là rất tệ, tổ chức tiệc ăn mừng mà cũng không rủ muội. Sau này huynh ấy mà ức hiếp tẩu, tẩu hãy nói với muội, muội sẽ giúp tẩu cho huynh ấy một bài học.

Cô ấy vừa huyên thuyên nói vừa ngồi xuống cạnh tôi. Buổi tiệc lại được tiếp tục, mọi người ăn uống đến tận khuya. Sau khi tiệc tàn thì hầu như 3 đấng mày

râu kia đã say mèm. Tôi, Sun Ny và Mi Young phải cố gắng lắm mới đưa được họ về phòng. Đặt Yul nằm xuống giường xong tôi thở phào nhẹ nhõm bước ra nhưng lại chợt nhớ hiện giờ chúng tôi phải ở chung phòng nên đành quay gót trở vào.

-Nể tình huynh đang say nên tôi sẽ nhường huynh cái giường đó - Tôi nói rồi đá vào cái xác đang nằm ngủ ngon lành trên giường. Tôi chồm qua người huynh ấy lấy gối ra trường kỉ nằm nhưng đột nhiên bị ôm chặt lại. Huynh ấy kéo tôi nằm xuống giường miệng thì thào trong khi mắt vẫn nhắm và tay thì vẫn ôm lấy eo tôi :

-Nào ngủ thôi, trường kỉ lạnh lắm, ở đây ấm hơn và đủ chỗ cho cả hai chúng ta đó.

-Huynh không say à? - Tôi hỏi khi nghe giọng nói tỉnh táo của huynh ấy.

-Không, ta say rồi.

Yul nói rồi kéo tôi vào lòng, đắp chăn cho cả hai và thản nhiên ngủ.

-YA! Say mà nói chuyện được như thế đó hả? -Tôi bực mình hét toáng lên rồi cố vùng ra khỏi vòng tay đó, hắn ta lại giở trò sàm sỡ tôi đây mà.

"Mới nghĩ tốt được có mấy hôm mà giờ lại như thế này đây, đúng là đồ dê xồm thật mà... à không dê cụ mới đúng."

-Im lặng và ngủ đi, không thì đừng trách ta vô lễ hơn nữa đó nhé. -Yul cảnh báo.

-Đừng nói như thể huynh biết lễ nghĩa lắm không bằng, như vầy chưa được gọi là vô lễ hả? - Tôi phát cáu khi nghe đến hai chữ vô lễ thốt ra từ miệng huynh ấy. Tay vẫn cố gắng đẩy huynh ấy ra khỏi người mình.

Yul mở mắt ra nhìn tôi sau đó bất ngờ đặt lên môi tôi một nụ hôn. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh khiến tôi không kịp phản ứng chỉ biết mở to mắt mà nhìn trân trối. Thế là đi tong nụ hôn đầu của tôi rồi. Môi huynh ấy lướt nhẹ trên bờ môi của tôi rồi ngừng lại.

-Nếu muội còn cứng đầu nữa thì không chỉ hôn thôi đâu. Bây giờ thì ngủ đi.

Yul nói rồi đắp chăn cho tôi và ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Hắn muốn chết rồi đây mà, tôi sẽ giết huynh, bớt một tên dê xồm, đỡ một tên dê xồm.

À, mà không được, giết hắn ai sẽ giúp tôi báo thù.

Đành vậy, tôi phải nhẫn nhịn chịu đựng thôi. Nghĩ thế nên tôi cũng nhắm mắt lại để ngủ nhưng sao nụ hôn ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi. Khoảnh khắc đó tuy diễn ra rất nhanh nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút ngọt ngào trong đó, bờ môi mềm mại, thoảng hương rượu...

Aigoo, tôi đang nghĩ gì thế này?

Đáng lý tôi phải rất bực mình, rất tức giận chứ. Sao giờ lại thành ra như vậy?

Không lẽ tôi thích tên dê cụ ấy ư?

Không, không thể như thế được.

Thôi nào, Soo Yoen chắc tại mày buồn ngủ nên mới thấy vậy, thôi ngủ đi nào. Mọi chuyện sẽ là giấc mơ sau khi mày thức dậy. Đúng ngủ thôi, chỉ là mơ thôi mà.

Chap 7 :

Yul POV

Thật ra tôi chỉ hơi ngà ngà say mà thôi nhưng vẫn cố tình vờ như rất say để được Soo Yoen dìu về phòng. Nhưng khi thấy cô ấy lấy gối ra ngủ ở cái trường kỉ trong thời tiết lạnh lẽo của những ngày đầu đông, tôi không nở. Thế là tôi đánh bạo vờ say rồi ôm cô ấy kéo lên giường.

-Nào ngủ thôi, trường kỉ lạnh lắm, ở đây ấm hơn và đủ chỗ cho cả hai chúng ta đó.

-Huynh không say à? - Cô ấy hỏi tôi.

-Không, ta say rồi.

Tôi nói rồi kéo cô ấy vào lòng, đắp chăn cho cả hai và thản nhiên ngủ.

-YA! Say mà nói chuyện được như thế đó hả? - Soo Yoen bực mình hét toáng lên rồi cố vùng ra khỏi vòng tay tôi.

Tôi thừa biết là cô ấy sẽ phát hiện ra là tôi nói dối mà. Nhưng tôi vẫn ngoan cố giữ chặt cô ấy trong vòng tay mình bởi nếu buông ra nhất định Soo Yoen sẽ đánh tôi không thương tiếc. Có thể nói hiện giờ cách ôm chặt đối thủ như vầy là an toàn nhất và... sướng nhất ^^ 8-}

-Im lặng và ngủ đi, không thì đừng trách ta vô lễ hơn nữa đó nhé. - Tôi nói cứng để dọa cô nàng.

-Đừng nói như thể huynh biết lễ nghĩa lắm không bằng, như vầy chưa được gọi là vô lễ hả?

Tôi mở mắt ra nhìn cô ấy, gương mặt chúng tôi đang ở rất gần nhau. Sao mà trời lại sinh ra người lúc giận trông vẫn đáng yêu như cô ấy thế nhỉ? Không kìm nổi, tôi đặt lên môi cô ấy một nụ hôn. Tuy chỉ là một nụ hôn phớt qua nhưng tôi lại cảm thấy rất tuyệt. Cảm giác ấy tôi chưa bao giờ nhận thấy trước đây khi qua lại với các cô gái kia. Tôi mở mắt ra và thấy Soo Yoen đang nhìn mình không chớp mắt, chắc tại bất ngờ quá đó mà. Lúc này tôi chỉ muốn hôn thêm một cái nữa bởi cô ấy trông rất dễ thương với đôi mắt mở to như vậy. Mà dường như chưa bao giờ tôi thấy cô ấy không đẹp, không dễ thương cả.

-Nếu muội còn cứng đầu nữa thì không chỉ hôn thôi đâu. Bây giờ thì ngủ đi.

Tôi nói rồi nhắm mắt lại ngủ trong khi người đẹp vẫn chưa hết bối rối. Ha ha vui thật, sau này chắc tôi phải thường xuyên uống rượu vào buổi tối quá. Tôi mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ khi mà vòng tay vẫn không rời khỏi Soo Yoen ( tại trời lạnh mà, tôi chỉ muốn sưởi ấm cho muội ấy thôi mà, he he).

Ai muốn hiểu sao thì hiểu về câu nói vừa rồi của anh : tốt bụng hay lợi dụng :-?

Tại Tướng phủ.

Sueng Ri đang quỳ trước mặt Tướng quốc đại nhân.

-Xin đại nhân tha tội, tôi sẽ lấy công chuộc tội.

-Quá trễ rồi, giờ chứng cứ phạm tội của ta đã nằm trong tay Kwon Yul rồi. Ha ha không ngờ cả đời ta thông minh là thế lại bại vào tay thằng cháu vắt mũi chưa sạch suốt ngày chỉ biết đàn đúm với lũ đàn bà con gái như vậy.

Hắn nói rồi ngước mặt lên trời cười cay đắng.

-Đại nhân đừng lo, Kwon Yul tuy có chứng cứ nhưng chúng ta cũng có thể tìm người thế tội cơ mà. - Sueng Ri đứng lên nói, gương mặt để lộ một nụ cười đầy gian xảo.

-Ý ngươi là sao? Ai có thể thay ta chịu tội đây? - Tên tướng quốc hỏi.

-Kim Tea Huyn, chẳng phải trước đây hắn đã chịu ơn cứu mạng của người ư? Giờ là lúc hắn trả ơn rồi. Hơn nữa những chứng cứ đó đều dính líu tới hắn.

-Được ta hiểu ý ngươi muốn gì rồi. Cho người gọi hắn đến đây.

Trong đêm ba con người bàn bạc cách đối phó với những bằng chứng mà ngày mai Kwon Yul đưa ra. Một chàng trai trẻ quỳ xuống trước mặt Tướng quốc dõng dạc nói :

-Mạng thần là do Người cứu, nay vì Người mà hi sinh thần không có gì hối tiếc. Nhưng thần mong người hãy chiếu cố đến đứa em gái tội nghiệp của thần, thần chỉ còn mỗi mình muội ấy là người thân nay thần ra đi thần e...

-Đừng lo lắng, Tea Huyn! Ơn này của ngươi ta nhất định không quên,về phần muội muội ngươi ta nhất định sẽ cho người chăm sóc thật tốt, ngươi yên tâm đi.

Tên Tướng quốc nói với vẻ biết ơn, giọng nghẹn ngào nhưng trong bụng đang mừng thầm vì tên ngốc này đã đồng ý thay hắn chịu tội. " Nếu ngươi thương muội muội như vậy, thì ta sẽ cho hai anh em ngươi cùng lên đường, ngươi sẽ không thấy cô đơn đâu"

-Mà muội muội ngươi tên gì? -Sueng Ri hỏi - Tôi sẽ cho người bảo vệ cô ấy.

-Kim Hyo Yoen. Mong huynh giúp tôi bảo bọc nó. - Tea huyn vẫn ngây thơ nói không lường trước lòng dạ lang sói của hai người kia bởi họ là ân nhân và huynh đệ của mình.

Sắp đặt xong mọi việc cả ba cùng uống rượu tiễn Tea Huyn lên đường.

Sáng hôm sau, tại cung Thái tử.

Soo Yoen thức dậy thì đã không thấy Yul đâu nữa. Trên người cô được đắp chăn cẩn thận và bên cạnh là một bức thư của Yul viết cho cô.

" Muội ngủ ngon không? Thức dậy mà không có huynh bên cạnh cũng đừng lo lắng nhé. Huynh phải vào cung để vạch mặt Hoàng thúc đáng kính của mình. Huynh nhất định sẽ để ông ta trả giá cho những gì đã làm với gia đình muội.

Chúc một buổi sáng tốt lành, cung phi bé bỏng của ta. À, đêm qua thật sự huynh rất vui, nụ hôn đó là nụ hôn ngọt ngào nhất mà huynh từng có."

Soo Yoen POV

Đọc bức thư mà tôi thấy máu trong người mình như sôi lên, đầu như đang bốc khói.

-Kwon Yul huynh là tên khốn kiếp! - Tôi hét lên.

Tôi ngủ dậy và thấy không có hắn bên cạnh, tôi đã mừng đến thế nào mọi người có biết không? Thế mà hắn vẫn không buông tha cho tôi, đi thì đi đi còn bày đặt để lại bức thư để trêu tức tôi. Nụ hôn đó tôi... tôi đã cố quên và xem như một giấc mơ rồi... cớ gì hắn cứ phải khẳng định đó là sự thật cơ chứ?

Vui lắm sao?

Còn nữa hắn nghĩ hắn cao giá lắm hay sao mà tôi phải lo lắng khi không thấy hắn bên cạnh cơ chứ?

À thì đồng ý là hắn cũng hơn người khác một chút như là: tuấn tú hơn, khá là chu đáo, cũng hơi dịu dàng, hóm hỉnh, tài giỏi và ...môi...môi... môi thì rất ngọt ngào và mềm nữa...

Ôi không, mình nghĩ gì thế này, sao lại nhớ đến môi hắn cơ chứ? - Tôi lắc đầu nguầy nguậy xua đi cái ý nghĩ kì quặc ban nãy.

Không được, không nghĩ nữa. Đúng, đừng nghĩ tới nó nữa.

Nhưng...

Không ổn, nó cứ lởn vởn trong đầu. Tất cả là tại hắn.

Đồ Thái tử chết bầm. Đồ khốn, lát về đừng trách tôi.

Nghe tiếng hét của tôi, Sun Ny hớt hải chạy vào hỏi:

-Cung phi, tỉ ổn chứ? Có chuyện gì à?

Mải tức tối nguyền rủa tôi không nhận thấy cái nhìn lo lắng của muội ấy. Sun Ny phải lặp lại câu hỏi một lần nữa tôi mới hay.

-Tỉ không sao. Chỉ là sáng sớm đã gặp điều không vừa ý thôi. - Tôi mỉm cười trấn an muội ấy, tay thì đang bóp nát bức thư của tên xấu xa ấy.

-Nếu không có chuyện gì thì, tỉ mau rửa mặt và thay y phục đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi. Mi Young quận chúa cũng đang chờ tỉ cùng dùng bữa đó.

Nói xong thì Sun Ny ra ngoài, tôi cũng nhanh chóng sửa soạn, tôi không thích để người khác phải chờ đợi mình. Bữa sáng cũng không đến nỗi tệ, tôi, Mi Young và Sun Ny ăn uống và trò chuyện rất vui vẻ. Cả hai người ấy đều rất đáng yêu và thân thiện, họ kể với tôi đủ mọi chuyện về Yul, So Yong và Tea Yong. Nhờ vậy mà tôi mới phát hiện thì ra Mi Young yêu thầm Tea Yong. Cứ mỗi lần nhắc đến tên huynh ấy là muội ấy lại khen không ngớt lời nào là tuấn tú, tài giỏi, rất hiểu ý người khác, nấu ăn ngon... tóm lại là đủ cả. Trong khi đó Sun Ny ngồi châm chọc, cả hai cứ chê bai ý trung nhân của nhau trông rất buồn cười. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này chắc họ không nghĩ đây là những tiểu thư quyền quý bởi hai cô nàng cứ như mấy đứa trẻ đang giành thức ăn và la hét ỏm tỏi cả lên. Sao một người xấu xa như Kwon Yul lại có được những người bạn tri kỉ tốt như thế này nhỉ? Tea Yong và So Yong thì rất trọng nghĩa khí, Sun Ny thì hoạt bát, tốt bụng, Mi Young thì xinh đẹp hiền lành, lại còn rất ngây thơ chứ chẳng quỷ quái như Hoàng huynh của cô ấy. Đúng là kì lạ.

Chap 8:

Yul POV

-Này, sắp đến giờ thiết triều rồi đó, huynh lo chuẩn bị đi sao cứ đứng đó mà cười lớ ngớ như thằng khùng vậy? - So Yong hỏi khi thấy tôi cứ cười một mình suốt từ sáng tới giờ.

-To gan nhỉ? Đệ dám phạm thượng hả? - Tôi kẹp cổ hắn rồi cốc vào đầu vài cái xem như là trị tội. Mà đệ ấy nói cũng đúng, có lẽ tôi khùng thật.

Mọi người đừng hỏi vì sao tôi khùng bởi chỉ có Soo Yoen mới biết.

Cứ nghĩ đến gương mặt của muội ấy sau khi thức dậy và đọc bức thư là tôi đã thấy buồn cười rồi. Tôi mong buổi thiết triều hôm nay sẽ suôn sẻ và tôi có thể sớm về cung để gặp muội ấy. Nhất định muội ấy sẽ tặng cho tôi một cái lườm sắc lẻm cho mà coi, thích thật! Không hiểu sao càng ngày tôi càng thích trêu muội ấy.

-Hai người đừng đùa nữa, chúng ta vào triều thôi. - Tea Yong ngăn hai chúng tôi lại. Giờ tôi mới nhận ra là nãy giờ tuy lo suy nghĩ nhưng tay tôi vẫn kẹp cổ và gõ nhịp nhàng vào đầu tên thực thần ấy.

So Yong không ngừng la lối là tôi mạnh tay quá trong khi chúng tôi vào triều. Tâm trạng tôi đang rất tốt thì bắt gặp nụ cười ngạo nghễ của Hoàng thúc, nó khiến tôi có cảm giác là mọi chuyện sẽ không dễ dàng như tôi mong đợi. Quả nhiên đúng như vậy!

Sau khi tôi đưa chứng cứ phạm tội của ông ta ra trước mặt các quần thần, thì Kim Tea Huyn xuất hiện. Tôi biết hắn là thân tín của Hoàng thúc nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ ông ta lại đưa tay sai đắc lực của mình ra thế mạng. Hắn nhận hết mọi tội lỗi về mình rồi rút kiếm tự vẫn ngay tại đó. Giờ thì xong, mọi công sức của tôi bỏ ra xem như công cóc. Hắn chết và thế là hết. Hoàng thúc tôi nhìn hắn với vẻ mặt bình thản, ông xem như đó là điều hiển nhiên sẽ xảy ra, sau đó thì quay sang cười với tôi. Thật sự lúc này tôi chỉ muốn nhảy vào đấm cho lão một trận cho hả tức. Buổi thiết triều kết thúc sau khi phụ hoàng ra lệnh cho tôi thay Người tịch thu hết những vũ khí, tài sản tham ô vào công quỹ. Thế là suốt cả ngày hôm đó tôi cùng So Yong, Tea Yong phải lao đầu vào làm công việc buồn tẻ ấy.

-Đừng tức giận nữa! Tuy lần này Tướng quốc thoát tội nhưng cái mà ông ta mất cũng không ít đâu! - Tea Yong nói rồi nháy mắt nhìn số vũ khí thuộc vào hàng thượng phẩm mà chúng tôi thu được cùng những cái rương đầy bạc.

-Đúng vậy, cộng thêm lòng tin của thuộc hạ cũng sẽ ra đi theo cái chết của Kim Tea Huyn. Chuyến này thì ông ta lỗ to rồi. - So Yong cũng gật đầu nói thêm vào mặc cho cái miệng đang bận rộn ngoạm đùi gà.

-Hai người nói cũng đúng, sau chuyện lần này bọn thân tín chắc cũng sẽ không còn làm việc hết mình như trước nữa. - Tôi nói rồi đảo mắt quét hết một lượt số châu báu di chuyển ra - Chúng ta phải thu hết, gom sạch sành sanh không chừa lại một móng nào, kì này ta sẽ cho ông ta nghèo luôn. Mọi người nhanh lên, gom hết về cho ta. - Tôi hạ lệnh rồi hăm hở khiêng giúp mọi người.

Mấy tên lính thì cứ nhìn tôi chằm chặp, như thể đây là chuyện lạ lắm không bằng.

-Mọi người đừng nhìn nữa, lo làm việc đi. Ta thấy nặng nên giúp bộ lạ lắm sao? - Tôi bực mình quát lên.

Chúng tôi làm từ trưa cho đến chiều thì cũng xong đâu vào đấy. Tôi ra lệnh cho mọi người cùng ngồi xuống nghỉ ngơi rồi kêu So Yong mang thức ăn và rượu tới. Ai cũng mệt và đói nên ăn rất nhiệt tình tôi cũng vậy, mấy người lính ban đầu còn e ngại vì thân phận của tôi nhưng sau đó chúng tôi đã trò chuyện rất thoải mái như những người bạn bè thân thiết vậy, cùng ăn cùng uống rất thoải mái. Sau đó có một người mang đến tặng tôi một thanh trủy thủ rất đẹp.

-Thái tử! Đây là bảo vật gia truyền của nhà thảo dân, nay thần xin tặng nó cho người. Bảo kiếm chỉ xứng với anh hùng mà thôi. Sau ngày hôm nay thần mới biết thì ra Người lại bình dị và hòa đồng như vậy. Thần tin Người nhất định sẽ khiến cho trăm họ được no ấm hạnh phúc. Thần xin nguyện theo người tới cùng.

Huynh ấy vừa nói xong thì mọi binh sĩ đều đồng loạt quỳ xuống dưới chân tôi mà hô vang :

-Chúng tôi xin được theo người đến cùng.

Điều này thật sự làm tôi rất bất ngờ, tôi vội vã đỡ họ đứng dậy.

-Đa tạ mọi người đã ủng hộ, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm cho bách tín được an cư lạc nghiệp. Nhưng thanh trủy thủ này quá quý giá, tôi không dám nhận, huynh cứ để lại bên cạnh mình đi. - Mặc dù thật sự rất thích thanh trủy thủ đó như tôi làm sao có thể lấy bảo vật gia truyền của người khác được cơ chứ.

Nhưng huynh ấy cứ một mực tặng cho tôi, cuối cùng tôi đành phải chấp nhận nhưng tôi cũng tặng lại cho người đó thanh bảo kiếm của mình. Sau đó chúng tôi chào họ rồi quay về cung.

Tea Yong POV

Nhìn thái độ của các binh sĩ khi thấy Yul giúp họ bưng bê tôi biết họ chắc rất ngạc nhiên bởi ai có thể tưởng tượng được một thái tử với thân phận cao quý lại hăng hái đi giúp đỡ mấy tên lính quèn cơ chứ. Nhưng với tôi và So Yong thì đây là chuyện bình thường bởi chúng tôi đã biết nhau từ nhỏ rồi. Yul lúc nào cũng vậy, luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác không quan tâm đến cách biệt về thân phận và địa vị. Chính điều này đã khiến tôi thân với đệ ấy và quyết tâm phò tá đệ ấy đến cùng. Thực thần và tôi cũng tham gia phụ giúp họ, đúng là mệt thật. Nhưng nhờ vậy mà chúng tôi quen thêm được nhiều binh sĩ, đây là một đều rất có ích cho việc thu phục lòng dân. Tôi biết Yul luôn sống đúng với tính cách của mình không bao giờ giả tạo, việc đệ ấy ăn uống trò chuyện cùng binh sĩ là do đệ ấy muốn hiểu hơn về họ và thích được kết thân với họ chứ không phải là để lấy lòng họ. Đây là điểm tôi quý nhất ở đệ ấy. Tôi tin mình không nhìn lầm người, Yul nhất định sẽ là một ông vua tốt.

Sau khi nhận thanh trủy thủ chúng tôi về cung, vừa đến nơi thì Yul đã đi ngay vào phòng tắm.

-Đệ mệt quá, đi tắm trước đây. Huynh và So Yong cũng nên đi tắm đi, sau đó chúng ta sẽ dùng bữa tối. - Đệ ấy vứt cho tôi cái áo choàng rồi xộc thẳng vào buồn tắm mà không để ý Mi Young đang hét lên ngăn cản.

-Có chuyện gì sao? - Tôi hỏi khi thấy muội ấy bước đến.

-Ôi trời không kịp rồi, huynh ấy vào mất rồi. - Muội ấy lầm bầm, rồi trả lời - Hoàng tẩu đang tắm trong đó, muội định vào tắm cùng nhưng huynh ấy... huynh ấy vào rồi. Bực quá đi!

Nghe đến đây tôi tròn mắt nhìn, cằm tưởng như sắp rơi xuống.

-Cung phi đa...ang ở trong... đó hả? - Tôi lắp bắp hỏi lại để chắc rằng mình không nghe nhầm.

-Ừ. Có gì mà huynh ngạc nhiên vậy? - Mi Young tò mò khi thấy thái độ lạ lùng của tôi.

Nhưng rồi tôi kịp trấn tĩnh lại, một ý nghĩ đen tối nảy ra trong đầu tôi. " Dù sao sớm muộn gì Soo Yoen cũng sẽ trở thành cung phi thật sự mà. Kệ họ đi, Yul chắc sẽ vui lắm đây." Tôi nghĩ rồi cất tiếng cười lớn trong khi Mi Young vẫn ngơ ngác. Tôi nắm tay muội ấy kéo ra ngoài.

-Đi theo huynh rồi huynh sẽ giải thích cho muội hiểu.

Mi Young POV

Tea Yong nắm tay tôi kéo ra ngoài, miệng vẫn không ngừng cười, vẻ mặt thì vô cùng thích thú. Ra đến bên ngoài chúng tôi thấy So Yong và Sun Ny đang trò chuyện rất thân mật. Sun Ny đang rúc rích cười, có lẽ thực thần đại ca đã kể chuyện gì vui cho muội ấy nghe. Lúc thấy chúng tôi, So Yong liền nói:

-Tea Yong đệ vừa mới cho Sun Ny biết sự thật về cung phi, bọn đệ đang tìm cách giúp hai người họ bởi đệ thấy Yul có lẽ đổ Soo Yoen thật rồi.

-Không phải có lẽ mà là chắc chắn. - Tea Yong trả lời rồi kéo tôi ngồi xuống cạnh họ.

-Thật ra là có chuyện gì? Nói cho muội nghe với. - Tôi nhìn họ với đôi mắt ngơ ngác rồi khẽ lắc nhẹ cánh tay Tea Yong mà nài nỉ.

-Được rồi là thế này.!@#$@#%$#&%$*&^(^$^@#^@!#%~.

-Hả? Hai người đó là giả ư? Nhìn cách huynh ấy chăm sóc Soo Yoen tỉ tỉ muội không nghĩ là giả đâu.

Tôi ồ lên trong ngạc nhiên sau khi biết sự thật, Tea Yong cốc nhẹ vào đầu tôi rồi nói.

-Ngốc ạ! Chính vì thế nên huynh mới bảo là Yul yêu Soo Yoen thật rồi.

Hứ! Huynh ấy dám đánh tôi. Tôi làm mặt giận dỗi, tay xoa nhẹ lên chỗ vừa bị Tea Yong đánh giả vờ như rất đau.

-Đúng rồi, bởi vì tôi đây ngốc mới đi phải lòng ai đó chứ. Từ giờ về sau tôi sẽ không ngốc nữa, phải học khôn ra thôi.

-Này, huynh chỉ đùa thôi mà, muội đừng giận nhé. Đâu để huynh xem nào - Tea Yong nói rồi nhìn lên trán tôi và hôn một cái. - Hết đau rồi phải không? - Huynh ấy cười lém lỉnh.

Tôi phụng phịu cúi gầm mặt, phần vì ngượng phần vì vui tôi không ngờ huynh ấy dám hôn tôi trước mặt mọi người như vậy... à, nói rõ ra thì chỉ có So Yong và Sun Ny. Bỗng nhiên tôi sực nhớ

-Soo Yoen và hoàng huynh đang ở trong phòng tắm đó.

Nghe tôi nói, Sun Ny và So Yong đều tròn mắt nhìn. Rồi chúng tôi nhanh chóng di chuyển đến chỗ hai nhân vật chính thám thính xem có động tĩnh gì không.

Chap 9 :

Yul POV

Tôi bước chân vào phòng tắm rồi đến bên chiếc bàn gần hồ nước rót một ít rượu để nhấm nháp. Đây là thói quen thường ngày của tôi. Chưa kịp uống, tôi nghe thấy có tiếng nước chảy róc rách và tiếng hát khe khẽ của ai đó. Tôi di chuyển thật nhẹ nhàng cố không gây ra tiếng động sau khi nhận ra được chủ nhân của giọng hát đó. Tựa lưng vào bức tường, tôi ngắm nhìn một thiên thần trong làn nước, hơi nước bốc lên càng làm cho nàng ấy xinh đẹp gấp bội. Mái tóc được búi lên cao một cách hờ hững, vài lọn nhỏ rơi trên bờ vai trắng mịn làm tôi không thể rời mắt đi đâu được. Tôi yên lặng đứng đó ngắm nhìn và nếm ly rượu trên tay. Do sơ ý tôi va phải chậu hoa đặt dưới chân. Cứ ngỡ là Soo Yoen sẽ quay lại và phát hiện ra mình nhưng muội ấy tưởng lầm tôi là Mi Young.

-Là muội ư, Mi Young? - Cô ấy hỏi lưng vẫn quay về phía tôi.

-Là muội - Mi Young trả lời, con bé đang đứng sau lưng tôi mỉm cười ranh mãnh. Lên tiếng xong nó đi ra không quên tặng tôi một cái nháy mắt đặc trưng. Thế là trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.

(anh có đồng minh )

-Tỉ nghe nói, hoàng huynh của muội là người rất phóng túng phải không? Hình như huynh ấy đã đi lại với rất nhiều cô gái đúng không?

Soo Yoen hỏi với một giọng điệu e dè.

-Nhưng sao huynh ấy lại không lặp bất cứ ai trong số họ làm phi tần thế?

Lúc này Soo Yoen đã đến bên kia của hồ nước nơi đặt y phục của cô ấy.

-Này, sao muội cứ im lặng vậy trả lời tỉ đi chứ?

Soo Yoen quay lại hỏi.

Đúng! Cô ấy quay lại hỏi nhưng rồi sau đó im lặng khi nhìn thấy tôi. Tôi cười nhẹ và nghiêng đầu chào.

Á á á á á á á á á á á á á!

Mọi người chắc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra đúng không nào?

Sau cái giây phút đứng bất động ấy thì Soo Yoen hét lên rồi với tay lấy y phục che chắn cho cơ thể mình, tay còn lại thì liên tục ném mọi thứ về phía tôi.

-Huynh chẳng thấy gì cả! - Trong tình huống này tôi biết rõ mình phải làm gì và đây là câu trả lời kinh điển dù bạn có thấy hay không.

Mà thật ra tôi cũng có thấy gì đâu cơ chứ chỉ có tóc và vai thôi mà, cùng lắm là có thêm một chút xíu lúc muội ấy quay lại đối diện với tôi. Nhưng tôi chưa kịp nhìn rõ thì đã phải chống chọi với cơn mưa những vật thể lạ rồi. Kì này mà bị thương thì coi như lỗ nặng rồi. Khổ thế không biết!

-Huynh ra ngoài ngay cho tôi. - Muội ấy hét lên sau khi tôi tránh được cái bình hoa cuối cùng.

Tôi chứng tỏ mình là người lịch thiệp luôn làm theo những gì phụ nữ yêu cầu nên bước ra. Bên ngoài thì đám hảo huynh đệ đang ôm bụng cười lăn cười bò trên sàn.

-Ở trong ấy cả buổi mà thật huynh không nhìn thấy gì à? - So Yong vừa cười vừa khoát vai tôi. Công nhận đệ ấy hiểu tôi thật.

-Thì cũng có chút chút.

-Hahahahahaha, biết ngay mà. Mắt thần của đệ sao lại không thấy gì cơ chứ - Lần này thì tới phiên Tea Yong khoát vai còn lại mà rũ ra cười.

Tôi kéo họ đi ra phòng khách, nơi chúng tôi vẫn thường họp mặt ăn chơi. Và tôi cũng không quên quay sang cảm ơn đứa em gái đáng yêu của mình.

-Đa tạ muội, không có muội chắc huynh chẳng thấy được gì.

Chúng tôi ngồi ở ngoài một lúc lâu sau đó.

-Sun Ny, muội vào xem Soo Yoen thế nào rồi. Chắc nàng ấy giận ta lắm.

Sun Ny đi về phòng của Soo Yoen để xem tình hình. Nhưng khi quay lại thì tôi thấy muội ấy hốt hoảng, tay cầm một tờ giấy rồi lắp bắp.

-Cung phi... tỉ ấy bỏ đi rồi.

Nghe đến đây, tôi giật lấy tờ giấy thì chỉ thấy vỏn vẹn mấy chữ.

"Tôi không muốn gặp lại huynh, đồ xấu xa. Đừng tìm kiếm vô ích."

Ngay lặp tức chúng tôi tản ra tìm khắp nơi.

-Tea Yong hai người cùng đệ ra ngoài tìm, còn các muội hãy chia ra tìm trong cung đi.

Tôi phóng lên ngựa rời cung, một binh sĩ gác cổng cho tôi biết vừa có một cô gái đi về hướng ngoại thành. Nghe đến đây, tai tôi như ù đi. Khu đó hiện đang có một bọn thổ phỉ hoành hành triều đình đang cho người đánh dẹp nhưng chưa được. Tốt nhất là muội đừng xảy ra chuyện gì nếu không... nếu không... ôi,chắc tôi sẽ điên mất.

Tôi thúc ngựa phi ngày một nhanh hơn, rồi bỗng nhiên tôi nghe tiếng kêu cứu của muội ấy. Đúng là tiếng nói đó, tôi chạy nhanh về hướng ấy. Soo Yoen đang bị một bọn côn đồ vây lấy trêu ghẹo.

-Mau buông muội ấy ra! - Tôi hét lên rút kiếm xông thẳng vào lũ đó.

1 tên.

2 tên.

3 tên.

Nhanh chóng bị tôi hạ gục, những đứa còn lại nhìn nhau sau đó cùng xông vào.

-Được, hôm nay tao sẽ cho lũ chúng mày biết thế nào là lợi hại.

Tôi đánh chúng tơi bời, đây chỉ là lũ tạp nham làm sao có thể đánh lại tôi cơ chứ. Trời bắt đầu đổ mưa khiến tôi càng hăng hơn. Chỉ một chốc bọn chúng đã đo đất cả. Tên cầm đầu thấy vậy vội bỏ chạy.

Không, không phải!

Hắn không bỏ chạy mà là tiến nhanh về phía Soo Yoen.

"Nguy rồi"- tôi lẩm bẩm.

Hắn bắt Soo Yoen làm con tin uy hiếp tôi.

-Thằng oắt kia, mau theo tao về trại nếu không tao giết con bé này.

Tôi ngừng tay, để bọn đàn em của hắn trói mình lại, may cho tôi là trong đôi giày vẫn còn giấu thanh trủy thủ ban nãy vừa được tặng nên nếu có chuyện gì thì tôi vẫn có thể xoay trở được. Tôi im lặng đi theo hắn, đây là cách tốt nhất để giữ an toàn cho Soo Yoen.

Chúng tôi đi vào một căn cứ khá là bề thế và được canh gác cẩn thận. Tên khốn ấy dẫn tôi vào căn gác to nhất, cao nhất ở nơi đây. Nhìn cách bày bố của bọn lính lác tôi nghĩ tên chủ trại không phải là một kẻ tầm thường, chắc chắn hắn đã học qua binh pháp. Địa thế nơi này rất thuận lợi cho việc phòng thủ khi mà các bên đều có vách núi bao quanh, đường đi vào lại khá trắc trở chả trách quan quân triều đình khó lòng mà dẹp yên lũ này.

Chúng tôi vào đến bên trong, căn phòng có khá nhiều người đang ngồi. Một lão già ngồi giữa phòng nơi cao nhất nhìn về phía chúng tôi hỏi :

-Mi dẫn mấy đứa này đến đây làm gì thế hả?

-Dạ đại đương gia, thằng oắt này vừa làm bị thương hết mấy huynh đệ của chúng ta.

-Tại sao hắn lại đánh người của chúng ta? - Lần này là một người thanh niên mặt mày khá là sáng sủa hỏi hắn.

-À... nhị đương gia, chúng tôi chỉ bắt một cô gái về cho lão đại thôi ạ, hắn to gan ngăn cản rồi đánh bọn tôi.

Vừa nghe đến đây, lão già kia liền đứng dậy rồi bước về phía hắn, miệng cười sang sảng hỏi:

-Đâu? Người đẹp mà ngươi dẫn về đâu?

Tôi đứng lên che chắn cho Soo Yoen, nếu nhìn thấy muội ấy chắc chắn hắn sẽ giở trò. Soo Yoen của tôi đẹp thế cơ mà.

Lão ta liếc nhìn về phía chúng tôi và bắt đầu tràng cười kinh tởm. Soo Yoen đang nép sau lưng tôi, tay run rẩy nắm chặt bàn tay tôi. Giá như lúc này tôi không bị trói thì tên già khốn kiếp kia sẽ chẳng còn cái răng mà húp cháo. Hắn đẩy tôi sang một bên kêu người giữ lại, rồi chầm chậm tiến về phía Soo Yoen.

-Đại đương gia, tuy mang tiếng là thổ phỉ nhưng chúng ta đã nói là chỉ cướp của người giàu chia cho dân nghèo, trừng trị bọn tham quan và không đụng vào bá tánh vô tội hay sao?

Người thanh niên lúc nãy lên tiếng, tên đó nhấn mạnh những tiếng cuối của câu nói và đứng ra giữ lão già kia lại.

-Này, Yun Ho. Tuy nói vậy nhưng chúng ta vẫn chỉ là cướp thôi ngươi hiểu chứ, nếu ngươi thích thì cứ làm theo cái quy tắc đó của ngươi, còn ta thì chưa từng đồng ý sẽ làm như vậy.

Lão già kia gạt người đó ra và lại tiến về phía Soo Yoen.

-Tên già khốn kiếp kia, nếu ngươi dám đụng vào một sợi tóc của muội ấy đừng trách ta cho người làm cỏ nơi này. - Tôi hét lên cảnh cáo hắn.

Tên đó tay ôm chặt lấy Soo Yoen rồi tiến về phía tôi, hắn vỗ nhẹ vào má tôi mà gầm gừ:

-Tội mày tao còn chưa xử ở đó mà mạnh miệng đe dọa tao hả nhóc con. Tụi bây cho thằng này biết thế nào là lễ độ đi.

Sau câu nói ấy, mấy tên còn lại bắt đầu đánh vào người tôi. Cắn răng chịu đựng tôi trừng mắt nhìn hắn. "Bốp" thằng khốn nào đó đấm vào mặt tôi, cú đấm khá mạnh làm tôi choáng váng, máu ở khóe môi chảy ra. Soo Yoen nhìn tôi miệng không ngừng kêu khóc cố thoát khỏi vòng tay dơ bẩn của lão :

-Đừng đánh huynh ấy! Đừng đánh huynh ấy nữa, huynh ấy sẽ chết mất.

-Huynh không sao đâu. Muội đừng lo.

-Không sao hả? - Một tên trong bọn chúng đánh cú thật mạnh vào lưng làm tôi ngã xuống. Thế rồi cả bọn thay nhau đạp lên người tôi.

Soo Yoen nhìn thấy như vậy cứ khóc mãi. Tuy bị đánh nhưng tôi lại thấy vui vui vì Soo Yoen không giận tôi, muội ấy đang khóc vì lo cho tôi kìa. Hạnh phúc quá!

-Thả huynh ấy ra, các người muốn gì tôi cũng chịu. - Soo Yoen đang van xin bọn chúng trong tiếng nấc nghẹn ngào.

-Muội ngốc quá! Đừng van xin lũ khốn ấy, vô ích thôi. - Tôi hét lên, tôi không muốn muội ấy chịu bất cứ tổn thương nào vì tôi cả. Lúc này đây tôi thấy mình thật vô dụng.

-Hahaha, ngoan nào, muội chỉ cần hầu hạ ta đêm nay, ta sẽ thả hắn ra.

-Đồ vô liêm sỉ! Đừng lo cho huynh, huynh vốn rất khỏe, huynh chịu được mà muội đừng đồng ý với hắn.

Hắn kéo Soo Yoen lại gần tôi, rồi dùng chân đạp lên gương mặt tuấn tú của tôi.

-Thế nào? Nàng nghĩ sao hả người đẹp?

Tên khốn này nếu muốn được sống thì tốt nhất là giết tôi đi chứ không tôi thề sẽ phanh thây hắn làm trăm mảnh mới hả giận.

-Được tôi đồng ý. Các người mau thả huynh ấy ra.

-Được thôi nhưng phải chờ sau khi chúng ta vui vẻ xong đã. Người đâu, mang hắn giam vào ngục cho ta. Còn nàng thì hãy ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta nhé.

Lão già ấy gan lắm! Dám hôn vào má Soo Yoen của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.

Chap 10:

Soo Yoen POV

Làm sao tôi có thể chịu đựng được cơ chứ? Tối qua thì tên đáng ghét kia cướp đi nụ hôn đầu của tôi, bây giờ thì hắn lại.....

Tôi không thể ở đây thêm một phút nào nữa.

Đó là những suy nghĩ của tôi sau vụ việc xảy ra trong phòng tắm nhưng sau đó tôi cảm thấy quyết định ra đi vào lúc đêm tối thế này thật là dại dột.

Thật tình lúc bị mấy tên côn đồ giở trò trêu ghẹo tôi đã rất sợ hãi, chúng nắm tay tôi và kéo đi đến sơn trại nào đó. Chả lẽ chúng là cướp ư? Tôi tự hỏi, nhưng vấn đề này không quan trọng. Điều quan trọng bây giờ là tôi phải tìm cách thoát khỏi chúng. Người xưa nói đúng "giận quá mất khôn" lí ra tôi nên chờ trời sáng rồi hẳn bỏ đi thì đã không gặp chuyện này. Bọn chúng đông quá, cả thảy gần 7 tên, tôi không thoát được rồi.

Chẳng lẽ đời tôi lại kết thúc như thế ư?

Tôi khóc khi thấy chúng cứ sấn đến rồi vác tôi lên vai mà bỏ đi, bất chợt tôi gọi tên Yul. Cũng chả biết vì sao tôi lại gọi tên con người đó, có lẽ đối với tôi người này đã dần trở nên thân thuộc. Tuy "tên dê cụ" ấy hay trêu chọc tôi nhưng thật tình hắn đối xử với tôi rất tốt, lo cho tôi từ cái ăn cái mặc, đến cả trong giấc ngủ hắn cũng chăm tôi rất chu đáo.

-Yul, cứu muội với....lũ khốn tránh xa ta ra.

Thật kì diệu, ngay lúc ấy Yul xuất hiện và giải vây cho tôi. Những tưởng mình đã được an toàn thì dè đâu tôi bị 1 tên trong số đó tóm được, hắn dùng tôi uy hiếp Yul.

Hừ, vô ích thôi, Kwon Yul là người thông minh, nhất định sẽ không buông tay chịu trói dễ dàng chỉ vì 1 người con gái như tôi - người luôn suốt ngày cáu gắt với huynh ấy.

Nhưng thật sai lầm, ngay khi tôi bị tóm, Yul nhanh chóng đầu hàng để mặc chúng trói lại dẫn đi cùng tôi. Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào thanh gươm tên kia đang đặt lên cổ tôi.

Đồ ngốc!!!!!!!!!!

Sao lại buông tay chịu trói cơ chứ? Lo cho tôi làm gì? Huynh mà có bề gì thì làm sao đây?

Miệng thì lẩm bẩm nguyền rủa cái hành động ngốc nghếch của Yul nhưng lòng tôi lại thấy khấp khởi niềm vui khó tả. Chúng tôi bị giải đến 1 sơn trại rất to, Yul nắm tay tôi và kéo tôi nép sau huynh ấy khi bước vào căn phòng lớn. Bọn khốn kia muốn giao tôi cho lão đại của chúng. Đó là 1 tên già ghê tởm với nụ cười man rợ, nó làm tôi rùng mình sợ hãi, tay tôi nắm chặt lấy bàn tay Yul. Tôi mừng khi trong số bọn chúng có ai đó lên tiếng ngăn cản, nhưng dường như lời nói đó không có trọng lượng, lão tóm lấy tôi rồi cho người đánh Yul khi nghe lời đe dọa của huynh ấy.

-Đừng đánh huynh ấy! Đừng đánh huynh ấy nữa, huynh ấy sẽ chết mất.

Tôi kêu lên khi thấy bọn chúng không ngừng đánh đấm vào lưng và bụng Yul, nước mắt tôi chảy dài, chỉ vì tôi mà Yul phải chịu đựng những đòn tra tấn đó.

-Huynh không sao đâu. Muội đừng lo. - Tuy huynh ấy gắng gượng mà nói thế nhưng tôi biết Yul không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

-Không sao hả? - Một tên thật mạnh vào lưng làm Yul ngã xuống khi nghe huynh ấy lên tiếng an ủi tôi. Thế rồi cả bọn thay nhau đạp lên người Yul.

Ngốc quá đi, bị đánh như vậy mà con lo an ủi tôi làm gì, đã vậy lại còn cười nữa chứ, tôi đang lo chết được đây này.

-Thả huynh ấy ra, các người muốn gì tôi cũng chịu. - Tôi van xin trong tiếng nấc nghẹn ngào khi thấy Yul gần như lả đi với những cú đánh dồn dập như thế.

-Muội ngốc quá! Đừng van xin lũ khốn ấy, vô ích thôi. - Yul hét lên.

-Hahaha, ngoan nào, muội chỉ cần hầu hạ ta đêm nay, ta sẽ thả hắn ra.

-Đồ vô liêm sỉ! Đừng lo cho huynh, huynh vốn rất khỏe, huynh chịu được mà muội đừng đồng ý với hắn.

Yul cố gắng đứng dậy để tôi an tâm nhưng tên lão đại kia đã dùng chân đạp lên mặt huynh ấy, lão hỏi tôi bằng giọng đưa đẩy.

-Thế nào? Nàng nghĩ sao hả người đẹp?

-Được tôi đồng ý. Các người mau thả huynh ấy ra. - Tôi ra điều kiện, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn hình ảnh Yul đang đau đớn, máu chảy ra từ khóe môi huynh ấy càng làm tôi xót xa. Không được, dù có phải trả giá bắng trinh tiết của mình tôi cũng phải cứu Yul cho bằng được, không thể để Yul vì tôi mà bị hành hạ thêm được nữa. Tôi đã nợ huynh ấy khá nhiều rồi.

-Được thôi nhưng phải chờ sau khi chúng ta vui vẻ xong đã. Người đâu, mang hắn giam vào ngục cho ta. Còn nàng thì hãy ngoan ngoãn ở trong phòng đợi ta nhé.

Sau khi Yul bị giải đi, tôi bị bọn họ giam vào một căn phòng. Tôi phải làm sao đây? Nhìn cảnh huynh ấy vì tôi mà bị bọn chúng đánh đập tàn nhẫn mà lòng tôi cứ thắt lại, tôi ước gì mình có thể chịu thay huynh ấy. Tất cả là lỗi tại tôi nếu tôi không bỏ đi thì huynh ấy sẽ không đi tìm để rồi ra nông nỗi như vầy. Nhất định tôi phải cứu huynh ấy dù cho phải trả cái giá đắt thế nào đi chăng nữa? Yul, muội sẽ không để huynh bị gặp bất trắc đâu. Tôi tự nói với mình.

Ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, tôi lại nhớ về những gì chúng tôi cùng trải qua. Tuy chúng tôi chỉ ở cùng nhau một khoảng thời gian ngắn nhưng huynh ấy luôn tìm cách khiến tôi vui, luôn ở bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cho tôi. Gần đây tôi thường xuyên nổi giận với huynh ấy nhưng chưa bao giờ huynh ấy lớn tiếng với tôi cả, lúc nào cũng cười nhăn nhở. Nụ cười đã có lúc tôi chán ghét nhưng sao giờ đây tôi lại thấy nhớ đến vậy và cả vòng tay của Yul nữa. Trước đây, tôi từng tìm mọi cách để đẩy ra nhưng giờ sao tôi thèm cái cảm giác ấm áp, yên bình trong cánh tay đó đến thế.

Trễ rồi, tất cả đã trễ rồi Soo Yoen. Chính mày đã tự chối bỏ hạnh phúc đó và giờ hối tiếc thì đã quá muộn rồi. Sau đêm nay thì mày đã không còn xứng đáng với huynh ấy nữa rồi. Được thôi, sáng mai sẽ là lúc mình trở về với nơi vốn thuộc về mình, nơi đó sẽ có gia đình đang chờ đợi, bố mẹ và Soo Jung nữa.

Tiếng cửa phòng bật ra, hắn - kẻ sẽ chiếm đoạt tôi đêm nay đang bước vào, có lẽ hắn đã say, bước đi loạng choạng, giọng cười khả ố vang lên khắp phòng. Hắn đang dồn tôi vào chân tường, mặt kề sát vào tôi. Tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng tôi vẫn không thể chịu đựng được, tôi vùng chạy nhưng rồi lại bị hắn tóm được và đè xuống sàn. Bàn tay bẩn thỉu ấy đang chạm vào người tôi một cách thô bạo.

-Không! Yul cứu muội với! - Tôi kêu lên trong tuyệt vọng, nước mắt chảy dài trên má. Tôi nhắm nghiền đôi mắt không muốn chứng kiến những gì sắp xảy đến với mình.

Nhưng rồi, tôi nghe thấy tiếng Yul đang gọi mình. Có lẽ tôi đã nhầm, Yul không thể ở bên tôi vào lúc này được. Tôi vẫn nhắm mắt. Và lần này, một bàn tay nhẹ nhàng đỡ tôi dậy, tiếng nói của Yul lại vang lên một lần nữa :

-Ổn rồi, không sao đâu Soo Yoen. Huynh đang ở bên cạnh muội đây. Mọi chuyện đã qua rồi.

Tôi hé mở mắt, một hình bóng quen thuộc hiện ra mờ ảo trong đôi mắt đẫm nước của tôi. Đó là Yul. Huynh ấy đang ở đây, bên cạnh tôi ngay lúc này. Tôi không còn tin vào thị giác của mình nữa :

-Yul, thật sự là huynh sao? Muội không mơ chứ?

-Là huynh đây. Là thật, muội không nằm mơ đâu.

Nói rồi huynh ấy ôm tôi vào lòng. Đúng rồi, đây chính là mùi hương quen thuộc của Yul, vòng tay này, cảm giác này... tất cả ... tất cả là thật. Tôi òa khóc như một đứa trẻ trong lòng huynh ấy tất cả nỗi sợ hãi lẫn vui mừng đều theo nước mắt tuôn ra.

-Được rồi, chúng ta phải rời đây nhanh lên trước khi bọn họ phát hiện rằng huynh đã bỏ trốn.

Tôi ngước lên nhìn người vừa nói, đó chính là chàng trai lúc nãy đã cản tên lão đại khi hắn tiến về phía tôi.

-Ừ. Chúng ta đi thôi. - Yul nói rồi chỉnh y phục lại giúp tôi, đỡ tôi đứng dậy rồi cùng Yun Ho - tên người con trai đó đi nhanh về phía tường rào của sơn trại.

Yun Ho nhảy qua trước sau đó giúp tôi và Yul leo qua. Không may, khi Yul vừa leo lên nửa chừng thì chúng tôi bị bọn họ phát hiện và đuổi theo. Yul bị trúng tên, máu chảy không ngừng cộng thêm trận đòn vừa rồi nên không đủ sức để chạy tiếp. Ba người chúng tôi đành phải trốn vào một hang động gần đấy. Yul đưa cho Yun Ho một mảnh ngọc rồi bảo huynh ấy chạy đến phủ của Binh bộ thị lang giao cho Kim Tea Yong tìm viện binh giúp chúng tôi.

Yun Ho nhìn Yul ngạc nhiên, Yul chỉ mỉm cười :

-Nếu ta nói ta là thái tử đương triều vì đi tìm vợ nên ra nông nỗi này huynh có tin không?

Tôi vỗ nhẹ vào vai huynh ấy càu nhàu :

-Đến nước này mà huynh còn đùa được à!

Á! - Huynh ấy kêu lên, tôi quên mất là Yul đang bị thương.

-Xin lỗi, muội không cố ý.

-Yun Ho bây giờ tôi thật sự chỉ còn biết trông cậy vào huynh thôi. Huynh mau lên đường đi. Khi gặp Tea Yong hãy bảo huynh ấy nhanh chóng triệu tập binh sĩ tấn công sơn trại. À, nhắc huynh ấy nếu ai có ý định đầu hàng thì đừng tổn thương họ.

Yun Ho không nói gì, nhanh chóng ra đi. Giờ đây trong hang động chỉ còn mỗi tôi và Yul.

-Nào hãy ngồi dậy để muội xem vết thương. - Tôi nói bằng giọng ra lệnh nhưng nhẹ nhàng.

Yul ngoan ngoãn làm theo lời tôi, nhìn những vết thương trên người huynh ấy nước mắt tôi lại tuôn ra.

-Này? Sao muội lại khóc, ta bị thương không khóc thì thôi chứ? -Tên ngốc ấy hỏi tôi. Hắn không biết rằng tôi đang khóc vì lo cho hắn sao. Đúng là đồ ngốc mà.

-Mặc kệ muội, huynh ngồi yên xem nào.

Tôi xé một mảnh vải từ chiếc áo của huynh ấy để lau vết thương. Mấy vết bầm không đáng ngại nhưng vết thương do mũi tên lúc nãy thì khá nặng, máu không ngừng chảy ra. Nếu không cầm máu kịp thời sẽ rất nguy hiểm nhưng ở đây lại chẳng có gì để cầm máu cả. Lúc này tôi hoảng sợ thật sự khi thấy gương mặt của Yul cứ tái dần đi. Tôi chỉ biết băng bó vết thương rồi thầm cầu nguyện Tea Yong sẽ đến kịp chứ không chắc Yul sẽ chết mất.

-Huynh không sao đâu đừng khóc. - Yul cố an ủi tôi, đưa tay lau khô những giọt nước mắt của tôi - Huynh không thích thấy muội khóc đâu, xấu lắm. Muội cười lên đi.

Nghe những lời an ủi của huynh ấy tôi lại khóc nhiều hơn, khóc vì hối hận, khóc cho sự ngu ngốc của mình đã làm hại huynh ấy. Yul ôm tôi vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng tôi dỗ dành.

-Nào, cung phi của ta đừng khóc mãi thế chứ. Mắt của muội rất đẹp, đôi mắt đầy là để cười chứ không phải rơi lệ vì ta.

Yul nâng mặt tôi lên và hôn lên những giọt nước mắt đang chảy xuống. Tôi im lặng tận hưởng khoảnh khắc này. Nụ hôn ấy lướt trên gương mặt tôi rồi chạm vào bờ môi. Thật nhẹ nhàng huynh ấy hôn lên chúng như thể hôn lên những cánh hoa mỏng manh. Tôi không phản đối rồi hòa vào nụ hôn ấy. Chúng tôi ôm nhau chặt hơn để nụ hôn thêm sâu hơn. Một lúc sau đó, chính xác thì tôi cũng không biết là chúng tôi hôn nhau trong bao lâu, Yul rời môi, mỉm cười rồi lại ôm tôi vào lòng.

-Trời lạnh lắm, để ta sưởi ấm cho muội.

Huynh ấy nói rồi thiếp đi, vết thương lúc này cũng đã bớt rỉ máu làm tôi an tâm phần nào. Tôi ngồi đó ngắm nhìn gương mặt huynh ấy và chờ cho đến lúc Tea Yong tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro