Chương 13: Xương trắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: DL

Beta: DG

_______________
Ánh ban mai chiếu rọi xuống vùng đất rộng lớn, tòa lâu đài cổ kính sừng sững phía sau, tối đen như một tảng đá lớn đè xuống, lấy hết ánh sáng mặt trời làm của riêng.

Chiếc xe phát nổ ngày hôm qua đã lặng lẽ biến mất, ngay cả cỏ và đất bị ngọn lửa thiêu rụi cũng không thấy đâu. Nhìn ra xa, ngoài những ngọn núi trập trùng, thì chỉ có những bãi đất hoang và cỏ khô bao la. Họ giẫm lên mặt đất, mùi hôi thối tanh tưởi bốc ra từ bùn đất và hít vào phổi, khiến người ta phải nhíu mày, bịt mũi, dạ dày sôi ùng ục.

Mika là người đầu tiên tỏ ra không hài lòng với nhiệm vụ, nhưng sau khi trải qua những cảnh kinh dị ngày hôm qua, không ai dám nói nhiều cả. Mika nhìn Santa và Riki, bày ra vẻ mặt ghét bỏ và bối rối.

Hai người bên cạnh thấy thế, Riki nắm lấy tay anh, chậm rãi lắc đầu ý bảo anh đừng làm chuyện ngu ngốc.

Mười một chiếc cuốc được đặt thành hàng cạnh cổng, cái cuốc dẹp bằng sắt có cán hình trụ dài màu vàng nâu, trông không khác gì những chiếc cuốc thông thường.

Mọi người nhìn bóng lưng của Asmodeus một cách khó hiểu, đưa bọn họ đến một nơi quỷ quái này làm gì? Cho họ đến làm vườn thật à?

"Các ngươi đã thấy công cụ rồi, đây là nhiệm vụ của ngày hôm nay. Từ 12 giờ đến 1 giờ trưa có thể về lâu đài để nghỉ ngơi ăn trưa, và quay lại ăn tối lúc 6 giờ 30 phút." Asmodeus quay sang đối mặt với họ, khoanh tay trước ngực, nhìn xuống mọi người và nói: "Cuối cùng, ta phải nhắc nhở các ngươi rằng chỉ có đất sạch và người trong sạch mới có thể trồng hoa Trường Sinh."

Giọng Asmodeus nhỏ dần, thân thể cũng ẩn hiện trong không khí. Mười một người nhìn nhau, dù sao cũng đã "tái sinh" một lần, nhưng vẫn là lần đầu tiên đối mặt với loại nhiệm vụ này, nhưng bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Những gì Asmodeus nói cũng dễ hiểu, nhiệm vụ này có điều kiện, hiện tại mặc kệ "đất sạch" và "người trong sạch" là như thế nào, nhưng ít nhất thì đây chắc chắn không phải là một nhiệm vụ nhóm. Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn biểu hiện trên mặt mọi người, lúc cần làm việc độc lập sẽ phải đối mặt với vấn đề thực tế nhất. Sau tất cả, ai cũng muốn giành chiến thắng, và không ai muốn gánh thêm một đứa con ghẻ.

Lưu Vũ cũng không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, mà tất cả mọi người đều đang nghĩ thế, trong cuộc chiến sinh tử nào có anh em tốt.

"Tôi, Riki và Mika phụ trách mảnh đất phía đông." Santa bước lên trước, anh chỉ về phía mặt trời, đưa ra lựa chọn đầu tiên. Nghe vậy, Mika liếc nhìn Santa, cũng không ngăn cản anh, chỉ nhìn Cao Khanh Trần với vẻ mặt lạ lùng.

Ngày đầu tiên đã xảy ra rất nhiều chuyện: cháy nổ, tầng hầm, đòn roi và quái vật khiến nhiều người trong nhóm bị thương, đặc biệt Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ là những người bị nặng nhất. Trong đó, Santa người khỏe mạnh nhất trong ba người an toàn, họ có lợi thế hơn những người khác nhiều.

Thế nhưng nghĩ đến việc Santa cung kính Asmodeus hôm qua, mọi người thực sự không muốn đến quá gần, sợ rằng anh sẽ trói họ và hành quyết như Trương Gia Nguyên hôm qua.

Vì vậy, bọn họ không có ý kiến ​​gì đối với việc ba người Santa, Riki và Mika xoay người rời đi, mà chỉ im lặng nhìn theo với ánh mắt phức tạp.

Ba người chưa đi xa, "Cao Khanh Trần" quay đầu lại liếc nhìn Doãn Hạo Vũ, anh cũng đứng dậy và nói: "Patrick và tôi sẽ đi về hướng nam." Vừa nói, Châu Kha Vũ chỉ về hướng đó, vẽ một vòng tròn.

Nhìn thấy Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ tách ra hành động, theo trải nghiệm ngày hôm qua, Cao Khanh Trần chắc chắn sẽ không đồng ý để Doãn Hạo Vũ tách khỏi mình. Anh nắm chặt tay Lưu Vũ, muốn đi theo bọn họ. Tiểu Cửu còn chưa nói thì Lưu Vũ đã nói trước: "Anh và Tiểu Cửu đi cùng các em."

Cao Khanh Trần giật mình, quay đầu nhìn khuôn mặt Lưu Vũ, ánh mắt chạm vào vẻ cương nghị xen lẫn vài phần trêu chọc của cậu. "Cao Khanh Trần" nhướng mày, dời tầm mắt về phía cậu, híp mắt một cách phức tạp, nhếch khóe miệng, sau đó bày ra vẻ thân mật như gặp lại bạn cũ.

"Cao Khanh Trần" vươn tay về phía Lưu Vũ, Lưu Vũ nắm lấy không chút nghĩ ngợi, lòng bàn tay hai người vừa chạm vào nhau, nhiệt độ ấm áp truyền qua. Anh nói: "Rất hoan nghênh." Lưu Vũ mỉm cười, như đã hiểu ra điều gì đó, nói: "Chúng ta đi thôi, Tiểu Cửu."

Cả bốn người bọn họ rõ ràng hợp thành một nhóm, Doãn Hạo Vũ nhìn hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau, không hiểu sao mày hơi nhướng lên, đầu lưỡi liếm qua quai hàm.

Kết quả là đã xác định được 4 người đi hướng nam. Đương nhiên Trương Gia Nguyên cũng muốn đi theo Châu Kha Vũ, nhưng Bá Viễn bên cạnh dường như không quan tâm chút nào đến hành động của bốn người kia, tay phải Bá Viễn nhịp nhịp vào quần, ra vẻ chẳng liên quan gì mình.

Nhìn thấy bốn người đều rời đi, Trương Gia Nguyên hét lớn: "Châu Kha..."

Thế nhưng Châu Kha Vũ vẫn tiếp tục đi như không hề nghe thấy, cho đến khi Trương Gia Nguyên hét lên "Châu Kha Vũ" lần thứ hai, Châu Kha Vũ mới bất giác dừng bước. Lúc này, Bá Viễn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nắm lấy tay Trương Gia Nguyên, nhìn về phía bắc: "Gia Nguyên, đi hướng bắc?"

Trương Gia Nguyên vẫn bất động, như thể phải đợi đến khi Châu Kha Vũ đáp lại mới chịu di chuyển. Châu Kha Vũ đứng đó chậm rãi xoay người, ngẩng đầu lên, đôi mắt mông lung dần dần lộ ra vẻ trong suốt, xoắn xuýt: "Gia Nguyên, em có muốn đi cùng không?"

Trương Gia Nguyên chưa từng thấy Châu Kha Vũ bộc lộ cảm xúc với mình như vậy, mối nghi ngờ trong lòng cậu càng lớn, cậu như lạc vào sương mù. Thân thể cậu dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, quai hàm cắn chặt dần thả lỏng: "Không, em và anh Viễn sẽ đi hướng bắc."

Những người còn lại đều đã chọn xong hướng đi, Lưu Chương và Lâm Mặc bị buộc phải đi hướng Tây. Nhưng đi hướng nào đối với Lâm Mặc cũng không có gì khác biệt, dù sao mục tiêu của cậu chưa bao giờ là hoàn thành nhiệm vụ.

Cậu đút hai tay vào túi, nhớ kỹ hướng đi mọi người chịu, xoay người đi về phía tây, Lưu Chương vội vàng đi theo.

"Lâm Mặc, vừa rồi cô ta có ý gì? Không phải ai cũng trồng được hoa Trường Sinh là sao?" Dù sao Lưu Chương cũng là người mới, vẫn chưa hiểu luật chơi.

Lâm Mặc nhìn anh như một tên ngốc, tự mình đi trước, lạnh lùng nói: "Đương nhiên không phải. Nếu như mọi người đều có thể trồng, thì còn đặt quy tắc làm gì."

"Cũng có lý ..." Lưu Chương gật đầu đồng ý, lẩm bẩm: "Không biết có trồng được không,.." Lưu Chương ngừng một chút, như đang nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng nào đó, trợn mắt hỏi: "Lâm Mặc, những người thất bại sẽ ra sao?"

Câu hỏi này chọc trúng nỗi đau trong lòng Lâm Mặc, cậu dừng bước, xoay người lại, ánh mắt bắn thẳng vào mặt Lưu Chương, nói: "Đương nhiên sẽ chết, nhưng mà dù sao..." Lâm Mặc cong mắt cười: "Anh không cần phải lo lắng. Cho dù có thể trồng được, thì trước khi anh thành công cũng sẽ bị em giết chết thôi, đồ ngốc."

Rõ ràng là giọng điệu thoải mái, Lưu Chương bất lực nhếch miệng cười, kêu cậu đừng đùa nữa, không vui chút nào. Nhưng mà, anh nhìn khóe miệng nhếch cao cùng ánh mắt u ám xa lạ của Lâm Mặc, hơi thở lạnh lẽo trong lòng lan ra toàn thân.

"Đừng, đừng đùa kiểu này, Lâm Mặc." Giọng Lưu Chương có vẻ không vừa ý, cười gượng nhìn cậu.

"Hehe, đùa mà... Đi thôi, AK." Lâm Mặc cười khẩy, sau đó cầm cuốc đi về hướng tây.

Mảnh đất này rất hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, bốc mùi mục rữa. Mika cào đất hai lần và bắt đầu tự hỏi liệu thực sự có thể trồng được hoa Trường Sinh ở một nơi như vậy không?

Dù sao thì Mika cũng là một cậu ấm, một lúc sau đã dần thấm mệt. Anh đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn về vùng đất mình vừa xới tung, không khỏi nghĩ đến tính xác thực của nhiệm vụ này. Có khi nào chỉ là một câu chuyện mà Asmodeus bịa ra để tra tấn họ...

Santa đã ký khế ước với ác quỷ, tất nhiên anh không cần phải làm nhiệm vụ như họ. Mục đích của anh rất rõ ràng và đơn giản, từ đầu đến cuối anh chỉ muốn giết Lưu Vũ. Loại dục vọng này khắc quá sâu, đã ăn vào xương tủy, trở thành chấp niệm rồi.

Anh cúi đầu, tùy tiện đá đá lớp đất dưới chân, đột nhiên hỏi: "Riki, anh viết về ai vậy?"

Rõ ràng là Santa hỏi Riki nhưng Mika lại đột nhiên cảm thấy như có gai đâm vào lưng, ngẩng đầu lên theo phản xạ, có vẻ như anh không ngờ họ lại thảo luận về vấn đề này một cách công khai như vậy.

Nghe câu hỏi này, Riki vẫn bình tĩnh, cắm cây cuốc trên tay xuống đất, tay phải đặt lên cán cuốc, nhìn vào mắt Santa. Bốn mắt nhìn nhau, Riki nói thẳng: "Lưu Vũ, anh viết là: muốn em đâm xuyên qua trái tim của em ấy bằng một lưỡi dao sắc bén và xé rách lồng ngực em ấy. Anh muốn chứng kiến ​​cái chết của em ấy, muốn thấy Lưu Vũ ngã gục dưới chân Uno Santa."

Suy nghĩ của Riki cũng giống như mình, cảnh tượng này Santa đã mô phỏng trong đầu không biết bao nhiêu lần, gần như trong giấc mơ cũng muốn giết Lưu Vũ. Nhưng suy nghĩ này được Riki nói ra một cách bình tĩnh, không hiểu sao bỗng thấy kỳ lạ, Santa hơi cau mày.

Santa chưa kịp nghĩ kỹ thì Riki đã đứng trước mặt. Anh đưa tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy vai Santa, hôn lên xương quai xanh. Giọng điệu mơ hồ: "Santa, em biết không, ngoài em ra anh không còn gì cả."

Cơ thể cứng ngắc của Santa từ từ mềm ra, anh mạnh mẽ vòng tay ôm lưng Riki.

Mika giật mình nhìn họ ôm nhau, môi run run, cằm như muốn rớt ra, không biết là vì câu nói dọa người của Riki, hay là do chứng kiến ​​tình yêu cấm kỵ của bạn mình.

"A......!!!"

Cao Khanh Trần sợ đến mức vứt cây cuốc trong tay, lùi ra sau nhưng lại bị một cành cây cuốn lấy, loạng choạng ngã xuống đất. Anh run rẩy giơ ngón phải lên, Lưu Vũ, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ vội vàng đến xem tình hình, sau khi xác nhận anh không sao thì họ nhìn theo hướng anh chỉ. Mọi người đều sửng sốt... Tiểu Cửu phát hiện ra bộ xương trắng.

Răng môi Cao Khanh Trần đánh cầm cập, sợ hãi như sợi bông nhét đầy đôi mắt, sau đó anh đột nhiên nhắm mắt lại, thét lên: "Aaaa..."

"Hmm" Tiếng kêu của Cao Khanh Trần đột nhiên bị bóp nghẹt, bàn tay của Lưu Vũ chặn miệng anh lại. Đương nhiên Lưu Vũ sẽ không sợ loại chuyện này, máu trên tay cậu nhiều đến mức có thể tắm rửa, xương cốt của người chết thì có gì phải sợ.

"Tiểu Cửu đừng sợ, đây chỉ là xương cốt của người chết, không có gì phải sợ." Lưu Vũ nửa quỳ một chân, Cao Khanh Trần ở bên cạnh cũng bình tĩnh lại.

Đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng của Cao Khanh Trần lo lắng nhìn mặt Lưu Vũ, sau đó lao vào lòng Lưu Vũ, toàn thân run lên.

Bên đây Lưu Vũ chăm sóc Tiểu Cửu, "Cao Khanh Trần" và Doãn Hạo Vũ bên kia quan sát bộ xương. Hai bộ xương trắng nhợt nhạt, có vết nứt, vì bị vùi sâu trong đất nên bẩn thỉu hôi hám. "Cao Khanh Trần" ngồi xổm trên mặt đất nổi hứng, muốn vươn tay ra chạm vào, nhưng khúc xương trắng đã bị Doãn Hạo Vũ nhặt lên.

Patrick cầm khúc bằng xương và đặt nó dưới tầm mắt của Cao Khanh Trần để anh nghiên cứu. Cao Khanh Trần ngước mắt lên nhìn cậu, nhẹ giọng khen ngợi: "Cún ngoan."

Không có gì ngạc nhiên khi đó chỉ là bộ xương người chết bình thường, nhưng khi phủi sạch đất, trên xương xuất hiện dấu vết tra tấn, vết roi, ấn ký và vết trầy xước. Có vẻ như chủ nhân của bộ xương này đã bị tra tấn dã man trước khi chết. "Cao Khanh Trần" đột nhiên nhìn đi chỗ khác, ánh mắt bao trùm toàn bộ trang viên, không biết mảnh đất này còn tồn tại bao nhiêu bộ xương như vậy.

Mặt trời như thiêu đốt, Bá Viễn và Trương Gia Nguyên tìm thấy một cái cây chỗ cố định và chuẩn bị xới đất. Nhưng tay của Trương Gia Nguyên vừa chạm vào thân cây, một cảm xúc khó tả đột nhiên tràn vào trong lòng, cổ tay cậu run lên, những giấc mộng đêm hôm qua đều nhảy vào tâm trí.

"Gia Nguyên, có chuyện gì vậy?" Giọng nói quan tâm của Bá Viễn mơ hồ văng vẳng bên tai cậu.

Lưỡi lê, mặt trời đỏ vào ban ngày, tiếng la hét, máu tươi, tiếng khóc, em bé, người phụ nữ thông minh, tiếng cười điên cuồng của người đàn ông, bộ quân phục màu xanh lá cây... tất cả hình ảnh như cuộn phim trong tâm trí Trương Gia Nguyên, một cái chết bi thảm. Tiếng thét chói tai bị ngọn lửa hừng hực nuốt chửng, nhìn xung quanh nào còn là thành phố, chỉ có khói đặc cuồn cuộn và vô số tro tàn bay trong gió.

Bá Viễn thấy thân thể Trương Gia Nguyên dần ngừng run: "Gia Nguyên! Gia Nguyên!" Bá Viễn ôm vai và gọi tên cậu, lúc này hai hàng nước mắt từ từ chảy ra từ dưới đôi mắt nhắm nghiền của Trương Gia Nguyên.

"Em sao rồi, Gia Nguyên, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bá Viễn hoảng sợ hỏi.

Không ngờ, sự săn sóc của anh lại bị Trương Gia Nguyên đẩy ra, mở đôi mắt đã đong đầy nước. Sau đó Trương Gia Nguyên từ từ ngồi xổm xuống, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Bá Viễn, cậu cúi xuống và nằm trên mặt đất tạo thành một tư thế ngoan đạo. Sườn mặt Trương Gia Nguyên áp vào đất, nước mắt thấm đẫm rễ cỏ khô héo.

Sự đau thương mạnh mẽ chạy khắp cơ thể Trương Gia Nguyên, rồi hóa thành giọt nước mắt chảy xuống đất, lặng lẽ hòa mình vào trời đất. Theo đó, trái tim Trương Gia Nguyên cũng mềm ra như hoa quả mùa xuân, khi ngón tay cậu chọc vào, sự chua xót sẽ chảy lan ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro