Chap 10: Phiên ngoại bổ sung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình tiết được thêm vào để bù đắp ngày 7 thiếu.

___________o0o_________

Xe của Lâm Mặc đậu ở lối vào của nhà hàng. Khi cậu đi vào bên trong, Bá Viễn đã ngồi đợi ở bàn được đặt sẵn. Hôm nay bốn người bọn họ hẹn nhau ra ngoài ăn trong khi những người khác bận việc không ăn cơm tối ở nhà. Lâm Mặc nhìn quanh nhưng không thấy Cao Khanh Trần và Lưu Vũ đâu.

Lâm Mặc: "Họ vẫn chưa đến sao?"

Bá Viễn: "Chưa, chúng ta gọi món trước đã."

Lâm Mặc và Bá Viễn cầm máy tính bảng gọi món.

Lâm Mặc: "Gọi cho Lưu Vũ một ít tôm bơ mù tạt, cậu ấy thích ăn ngọt chút."

Bá Viễn: "Thêm gà cay, Tiểu Cửu nói cậu ấy muốn ăn thử thứ gì đó cay cay. Và cả thịt lợn xào ớt, món của em."

Lâm Mặc ôm đầu nhìn Bá Viễn với vẻ mặt ngưỡng mộ, "Bá Viễn lão sư, anh thật sự rất cẩn thận chu đáo, người thế nào mới có thể lấy được anh chứ. Em sao?"

Bá Viễn nhìn cậu cười, "Đừng có chọc anh nữa, em không cảm thấy anh phiền à?"

Lâm Mặc bật cười khi nghe anh nói như vậy.

Lúc này, Lưu Vũ và Cao Khanh Trần bước vào vừa bắt gặp khung cảnh vui vẻ nên này, hai người cười vẫy tay chào họ.

Lưu Vũ: "Anh đang cười cái gì vậy, nói cho bọn em biết đi."

Lâm Mặc: "Anh nói anh thích anh ấy, nhưng anh ấy cự tuyệt anh."

Lưu Vũ làm ra vẻ thở dài tiếc nuối, sau đó vỗ về Lâm Mặc, "Không sao, dù sao cũng không phải lần đầu tiên."

Lâm Mặc quay đầu gọi người phục vụ, "Mau thay cho tôi mấy viên tôm mù tạt. Thanh niên này không cần ăn nữa."

Bá Viễn và Cao Khanh Trần vui vẻ ở bên cạnh nhìn hai người diễn trò. Quả thật làm tổn thương đến tâm hồn mong manh dễ vỡ của Lâm Mặc.

Lâm Mặc: "Hai người các anh chỉ biết cười, còn không giúp tôi".

Bá Viễn bất lực lắc đầu," Được rồi, đừng gây chuyện nữa, nếu tiếp tục gây chuyện cũng không xong đâu. Không biết khi nào mới được ăn."

Các món ăn lần lượt được dọn ra, bốn người vui vẻ ăn một lúc rồi uống chút rượu.

Lưu Vũ: "Có vẻ như mọi chuyện sẽ kết thúc sớm, nghĩ đến điều này tự nhiên cảm thấy thực sự khó lòng vui vẻ được"

Cao Khanh Trần: "Chúng ta đều ở Bắc Kinh, có thể giữ liên lạc khi kết thúc quay hình mà."

Lâm Mặc duỗi ngón tay lắc lắc, "Không không không, đó không phải là phiền toái của Lưu Vũ."

Lưu Vũ trợn mắt lườm cậu ta.

Bá Viễn: "Nghiêm túc đấy, em sẽ chọn ai?"

Lưu Vũ dẫu dẫu môi nói, "Tại sao Bá Viễn lão sư lại bắt đầu thích nói chuyện phiếm giống như Lâm Mặc thế này. Um... thành thật mà nói, em cũng không biết."

Cao Khanh Trần: "Em còn do dự à?"

Lưu Vũ trầm ngâm: "Không phải là do dự, cảm giác không chỉ là lựa chọn giữa hai người, mà là hai cách sống khác nhau."

Bá Viễn : "Cụ thể như thế nào?"

Lưu Vũ: "Ưm thì là... Một người là kiểu người rất đơn giản, anh ấy sẽ đưa bạn vào công việc và cuộc sống của anh ấy, thể hiện nó bằng hành động, thấu hiểu bạn và hiểu bạn rất rõ. Hai là cách diễn đạt bằng ngôn ngữ sẽ càng tốt đem đến cảm xúc càng rõ ràng hơn. "

Cao Khanh Trần: "Thảo nào!"

Lâm Mặc: "Cảm giác thay người quá mạnh, anh cảm thấy mình bắt đầu rối tung lên rồi."

Bá Viễn: "Còn Tiểu Cửu, nếu là em, em sẽ chọn cách sống nào?"

Cao Khanh Trần: "Lưu Vũ thích khe nhỏ sông dài, còn Lâm Mặc thích sự năng động. Em sẽ ở giữa."

Lâm Mặc tán đồng: "Chỉ có tiểu Cửu hiểu ta."

Lưu Vũ chống cằm nhìn sang Bá Viễn: "Còn Bá Viễn lão sư thì sao?"

Lâm Mặc: "Bá Viễn, em biết giáo viên đại học sẽ bị đóng băng trong ba ngày ba đêm để suy nghĩ xem phải làm gì."

Bá Viễn mỉm cười, "Làm sao em có thể nói khoa trương như vậy."

Lâm Mặc: "Thành thật mà nói, anh Bá Viễn, anh có thể bỏ lỡ rất nhiều người phù hợp nếu cứ chần chừ như thế này."

Bá Viễn: "Anh thật sự đã nghĩ tới, biết là không nên suy nghĩ, suy xét nhiều. Lâm Mặc ngược lại với anh, cậu ấy thậm chí còn nghĩ quá ít."

Lâm Mặc: "Đương nhiên, nếu thích thì cứ xông lên đi, sao lại nghĩ nhiều như vậy. Khi do dự, người khác sẽ xông vào ngay tức lị."

Cao Khanh Trần uống cạn rượu trong ly của mình," Ừ, đúng vậy."

Bá Viễn: "Lâm Mặc là một người lãng mạn điển hình, cậu ấy muốn tình yêu nhưng không phải giống như ăn bánh mì."

Lưu Vũ: "Em muốn hỏi một câu, mọi người sẽ chọn người mình yêu hay người yêu mình. "

Bá Viễn: "Tuy nói rằng em sẽ muốn gặp người có cả hai cái đó, nhưng nếu em tự hỏi mình, em vẫn sẽ chọn người yêu chính em"

Cao Khanh Trần: "Anh sẽ chọn người anh yêu."

Lâm Mặc: "Em muốn cả hai, còn nếu em không thể chờ đợi cả hai điều đó đến thì em sẽ chọn độc thân."

Lưu Vũ cười lắc đầu, "Em không biết sao nữa. Em đã từng có một người bạn trai năm năm mà em đã gắn bó từ thời đại học. Bây giờ em đã độc thân hơn hai năm, em thậm chí không biết liệu mình đã sẵn sàng để bắt đầu một cuộc sống mới hay chưa."

Lâm Mặc: "Nhưng em vẫn sẽ cảm động bởi sự chân thành."

Lưu Vũ: "Tất nhiên."

Bá Viễn: "Đừng khép mình lại, luôn có những khởi đầu mới. Có thể cuộc sống mới sẽ tốt hơn khi em mở lòng mình."

Lưu Vũ gật đầu, "Em đang cố gắng, bởi vì sợ bị người khác làm cho thất vọng, cho nên lại càng sợ để người khác thất vọng."

Lâm Mặc đặt tay lên vai Lưu Vũ: "Anh hy vọng em hạnh phúc."

Cao Khanh Trần: "Anh hy vọng chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

Lâm Mặc nhìn anh, "Chúng ta hãy giữ liên lạc trong tương lai, được không?"

Cao Khanh Trần mỉm cười với cậu. "Tất nhiên"

Buổi tối kết thúc trong tiếng cười nói vui vẻ của những trái tim đồng điệu. Thời gian dần rút ngắn, liệu họ sẽ có những sự thay đổi nào trong cảm nhận và rung động ở ngôi nhà tình yêu. Chúng ta hãy cùng đón xem nữa chặng đường còn lại nhé.

___________o0o_________

Tôi sẽ đăng theo chap của tác giả nha. Có vài tình tiết hơi rối về mốc thời gian nhưng tôi vẫn sẽ giữ nguyên như cũ.

09/06/2022
Yumi Yuan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro