Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Paipai! Doãn Hạo Vũ! Buông anh ra!" Hay tai của Cao Khanh Trần bị Doãn Hạo Vũ nắm chặt sau lưng. Vòng cổ của y đã bị tên Alpha trước mặt xé toạc, và thay vì ống dẫn thì nó đã được thay thế bằng đôi môi ấm áp của Doãn Hạo Vũ.

"Dấu vết mất rồi, Tiểu Cửu..." Hàm răng của Doãn Hạo Vũ ngứa ngáy, theo bản năng khiến cậu muốn cắn chặt vào tuyến thể trước mặt, sau đó tiêm mùi trà đen của chính mình vào cơ thể mềm mại của Cao Khanh Trần.

"Chúng ta về nhà trước đi?" Cao Khanh Trần nóng ruột, điện thoại của y đã bị Doãn Hạo Vũ quăng vào góc phòng. Nó cứ liên tục vang lên nhưng không ai trả lời.

"Đừng về!" Doãn Hạo Vũ đột nhiên trầm giọng, "Trở về rồi, em chỉ có thể ở cạnh anh ba tiếng thôi. Em muốn chúng ta ở riêng hai người với nhau thế này thôi."

Cậu lại hôn lên vùng da sau gáy của Cao Khanh Trần, "Em muốn đánh dấu anh một lần nữa, có được không?" Răng hổ sắc nhọn của Doãn Hạo Vũ đã chạm vào da thịt của Cao Khanh Trần, đầu lưỡi liên tục ma sát mảnh da nhỏ.

Đau đớn từ vết cắn lần trước bị đánh thức, phản ứng của Doãn Hạo Vũ sau khi tỉnh lại hiện về trong tâm trí của y, Cao Khanh Trần quyết liệt lắc đầu, "Không! Tránh xa anh ra! Em như thế này chỉ vì đang bị tin tức tố khống chế thôi. Patrick, em có thể bình tĩnh lại được không?"

"Tin tức tố?" Doãn Hạo Vũ ôm lấy Cao Khanh Trần, áp mặt vào người Cao Khanh Trần, lắc đầu, "Không. Không phải là anh ấy. Anh ấy không dám, chỉ có em mới có thể thôi."

Cậu bóp chặt cằm Cao Khanh Trần, buộc y phải ngẩng đầu lên. Nhưng đối mặt với y lúc này là đôi mắt ngấn lệ và giọng nói nức nở, như thể cậu là người yếu thế hơn trong hai người, "Anh ấy không thể bắt anh đi được, nhưng em thì không như thế. Em không thể sống thiếu anh được, em không thể rời xa anh được."

Cao Khanh Trần không biết Doãn Hạo Vũ đang nói về ai, muốn lên tiếng bác bỏ nhưng môi của cậu lúc này đã dán chặt vào môi Cao Khanh Trần. Cậu giữ lấy môi dưới của Cao Khanh Trần, đầu lưỡi mang theo nước mắt của Doãn Hạo Vũ chạm vào đôi môi khép kín của y.

Cao Khanh Trần nghiến chặt răng, cau mày muốn tránh đi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của Doãn Hạo Vũ trong lúc giãy dụa.

Ánh mắt dịu dàng mà y chưa từng thấy ở một Doãn Hạo Vũ tỉnh táo. Chỉ trong giây phút thất thần đó, Doãn Hạo Vũ mới tìm được cơ hội đưa lưỡi vào quấn lấy lưỡi y.

Lợi ích của việc siêng tập thể dục buổi sáng cũng được phát huy. Lợi dụng lúc Doãn Hạo Vũ đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì được hôn, Cao Khanh Trần bất ngờ dùng lực đẩy cậu ra. Lưng của Doãn Hạo Vũ đập mạnh vào góc bàn, cơn đau dữ dội khiến cậu phải thả Cao Khanh Trần ra.

Cao Khanh Trần loạng choạng đứng dậy, cầm lấy điện thoại, mở cửa chạy về phía hành lang đang sáng đèn.

Doãn Hạo Vũ nhanh chóng hồi phục, ôm lưng muốn chạy về phía tin tức tố mùi dâu tây. Nhưng ở đài truyền hình có quá nhiều người, mùi tin tức tố hỗn tạp khiến đại não của cậu choáng váng.

"Paipai?! Tốt quá, em ở đây rồi!" Người đại diện nhìn thấy Doãn Hạo Vũ đứng ở góc hành lang tầng một, lập tức chạy sang, sau đó nhìn quanh, "Tiểu Cửu đâu rồi?!"

"Tiểu Cửu..." Doãn Hạo Vũ vô cảm nhìn bàn tay mình, mấy phút trước Cao Khanh Trần còn bị bàn tay này giam giữ, vậy mà giờ đã đánh mất rồi. "Anh nói thử xem, anh ấy có thể chạy tới chỗ nào rồi?"

Người đại diện sợ hãi trước giọng điệu của Doãn Hạo Vũ, sự chèn ép của Alpha khiến cho anh bắt đầu run lên.

Doãn Hạo Vũ liếc nhìn anh, định bảo anh mau rời đi đừng làm phiền cậu, nhưng đột nhiên mùi tin tức tố của Cao Khanh Trần từ đâu bay tới. Cậu sải bước đến một ngõ khuất, trốn vào. Bên ngoài là Châu Kha Vũ đang cầm quần áo của Cao Khanh Trần. Đột nhiên Trương Gia Nguyên và Bá Viễn xuất hiện từ hai bên khống chế cậu.

"Mau đưa em ấy đến bãi giữ xe dưới tầng hầm, đừng để fan nhìn thấy." Bá Viễn kéo khẩu trang lên, "Hai đứa không thể ngửi thấy mùi tin tức tố nên Tiểu Cửu cứ giao cho anh đi tìm là tốt nhất. Anh có chìa khóa xe rồi, hai đứa có thể canh chừng em ấy được không, Kha Vũ, Gia Nguyên?"

"Được ạ." Trương Gia Nguyên mỉm cười với Bá Viễn, "Tuy không biết vì sao phân hóa không thành, nhưng hiện tại em cũng có thể ngăn cậu ấy lại được rồi. Anh Viễn, anh cứ tìm đi. Kha Vũ và em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Đừng nói nữa, nhanh lên." Châu Kha Vũ đem quần áo của Cao Khanh Trần quấn lên người Doãn Hạo Vũ, bắt gặp ánh mắt hung dữ của cậu, Châu Kha Vũ bất giác rùng mình, dùng quần áo che đi ánh mắt ấy. "Đừng trách anh ấy. Pai, em tốt nhất nên ngửi mùi tin tức tố trên quần áo của Tiểu Cửu trước đi."

"Được rồi, mấy đứa ra xe đi. Anh đi tìm Tiểu Cửu." Bá Viễn chạy đi.

Phòng họp và phòng làm việc ở tầng trên của đài truyền hình được dùng để cách ly Alpha. Cao Khanh Trần nhất định sẽ không chạy đến những khu vực này. Bá Viễn nghĩ, Doãn Hạo Vũ đang tìm người ở tầng một, nghĩa là Cao Khanh Trần có thể cũng đang ở tầng một. Cho nên anh quyết định từ bỏ ý định đi lên lầu, thay vào đó là tìm kiếm xung quanh tầng một.

Beta chạy loanh quanh mệt mỏi chỉ vì kỳ dịch cảm của Alpha ảnh hưởng tiến độ công việc của tất cả, Bá Viễn hỏi liên tiếp mấy người nhưng đều bị bên kia sốt ruột đẩy ra, ra hiệu cho anh tìm người khác.

Khả năng kiềm chế tin tức tố của Cao Khanh Trần luôn rất tốt, Bá Viễn đi qua đi lại rất nhiều lần ở tầng một nhưng vẫn không thấy dấu vết nào của y. Ngay lúc Bá Viễn chuẩn bị lên tầng hai để xem xét, anh nghe thấy tiếng nức nở nho nhỏ. Nếu không phải vì quá quen thuộc với giọng nói của Cao Khanh Trần, anh đã bỏ qua nó rồi.

Bá Viễn bước tới trước tủ quần áo. Ngay thời điểm mở cửa tủ, anh đã thả tay xuống, nghiêng người sang một bên chờ đợi.

Mùi thơm của lá tre xuyên qua kẽ hở của tủ quần áo, tiếng nức nở bên trong dần lớn hơn. Bá Viễn im lặng, đi đến cửa phòng phục trang đóng cửa lại, sau đó tiếp tục chờ đợi, dùng tin tức tố của mình để xoa dịu cảm xúc của Cao Khanh Trần.

Khi tiếng khóc cuối cùng cũng dừng lại, anh bước tới gõ cửa tủ.

"Tiểu Cửu ơi, anh tới đón em về nhà rồi đây."

Cửa tủ mở ra, Cao Khanh Trần cũng bước ra ngoài, nhưng cúi đầu không nói.

"Sao lại tức giận với anh vậy chứ? Là em ấy bắt nạt em chứ không phải anh nha." Bá Viễn xoa đầu y, sau đó lấy ra một cái khẩu trang mới, "Nào, đeo vào đi. Paipai đã được đưa về trước rồi. Ít nhất là trước khi về đến nhà thì em sẽ không gặp em ấy."

"Em không muốn gây rắc rối đâu." Cao Khanh Trần đeo khẩu trang, nhỏ giọng nói. Tiếng cười của Bá Viễn truyền tới, Cao Khanh Trần tức giận trừng mắt với anh, "Không cho anh cười!"

"Nhưng buồn cười thật mà." Bá Viễn mở cửa phòng phục trang, nhìn trái nhìn phải để chắc chắn rằng không có ai trên hành lang. Anh ra hiệu với Cao Khanh Trần và bước ra ngoài.

"Trông chúng ta có giống điệp viên không?" Bá Viễn đùa.

"Giống hai tên ngốc thì đúng hơn."

"Được rồi, em nói ngốc thì chính là ngốc." Bá Viễn mở cửa lối thoát hiểm, "Bãi đỗ xe cách đây một tầng. Chúng ta mau lên."

Sau khi lên được xe, Cao Khanh Trần tháo xuống khẩu trang. Môi dưới của y bị Doãn Hạo Vũ cắn, hiện tại đã nổi lên một mảng máu đỏ sậm.

"Em là đang đợi anh thắt dây an toàn cho à?" Bá Viễn nổ máy, liếc máy nhìn Cao Khanh Trần không nhúc nhích.

"Anh có thể đi chỗ khác trước được không?" Cao Khanh Trần nhìn xuống hình ảnh phản chiếu của chính mình trên điện thoại, lớp ngụy trang của y dường như bị Doãn Hạo Vũ xé ra mất rồi, "Em không muốn về nhà ngay lúc này."

Bá Viễn có chút đau đầu, "Tiểu Cửu, không phải tất cả Alpha đều bị cách ly. Như anh đây này, tuy là có chút ảnh hưởng, vì dù gì anh cũng là Alpha."

Anh mở Douyin, đưa ra cho Cao Khanh Trần xem một đoạn video đang phát, "Em xem đi. Một Alpha trong kỳ dịch cảm đã cắn một Omega bị thương, vừa bị bắt xong đấy."

"Hiện tại em không thể tùy ý như vậy được." Bá Viễn nhìn vẻ mặt của Cao Khanh Trần, không biết nên nói gì tiếp theo. "Em không thể không đối mặt với mọi người được mãi đâu."

"Em xin lỗi." Cao Khanh Trần thắt dây an toàn, sau đó lấy khăn giẩy ra, đè lên khóe mắt, "Chúng ta về nhà đi."

Cuối cùng thì chiếc xe chở hai người cũng rời khỏi đài truyền hình. Tinh thần mệt mỏi quá độ cùng với sự ảnh hưởng của kỳ dịch cảm khiến cho Bá Viễn có chút buồn ngủ.

"Chúng ta nói chuyện gì đi." Bá Viễn cố giữ vững tinh thần, "Nếu không anh sẽ mệt mỏi lắm. Kiếm chuyện gì nói để anh vui lên đi."

"Vậy thì, chúng ta tìm chỗ nghỉ trước đã." Cao Khanh Trần dựa vào ghế, quay lưng lại về phía anh, trên tay vẫn còn cầm khăn giấy.

Xét đến các vấn đề an toàn, Bá Viễn cuối cùng cũng thỏa hiệp, tìm một chỗ đậu xe lái qua.

"Anh ngủ một lát đi, em không xuống xe đâu." Cao Khanh Trần lấy ra một tờ khăn giấy khác, "Em sẽ ở trong xe. Anh ngủ đi. Lát nữa em sẽ đánh thức anh."

"Làm sao mà em bắt anh ngủ trong tình trạng này được..." Bá Viễn vươn tay lấy đi khăn giấy trên tay Cao Khanh Trần, ném vào túi rác trên xe. "Tiểu Cửu, vì sao em buồn? Có thể nói cho anh biết có được không?"

Cao Khanh Trần bất giác cắn chặt môi dưới không nói gì, Bá Viễn từ trong xe tìm được một viên kẹo dẻo đưa cho y, "Đừng cắn, vết thương lại nứt ra rồi."

Cao Khanh Trần nhận lấy viên kẹo nhưng không ăn. Trong khoang miệng y bây giờ đầy mùi rỉ sắt của máu. Y liếm sạch vết máu trên môi, do dự mở miệng.

"Em..." Y ngẩng đầu lên nhìn Bá Viễn.

"Không sao đâu, Tiểu Cửu." Bá Viễn gật đầu khích lệ.

"Anh Viễn..." Đôi mắt Cao Khanh Trần đầy bối rối, dường như y không biết mọi chuyện đang diễn ra như thế nào, "Chúng ta có nên thỏa hiệp với tin tức tố không?"

"Ừ?"

"Nếu, ý em là nếu thôi." Cao Khanh Trần lo lắng, "Nếu anh nhận thấy tin tức tố của một người hấp dẫn anh, liệu anh có phải lòng người đó vì điều ấy không?"

"Em không biết mình cảm thấy thế nào, nhưng em ấy trong kỳ dịch cảm có vẻ rất thích em... ừm, rất thích tin tức tố của em. Em nghĩ là, nếu như em ấy nghiện tin tức tố của mình thì em ấy sẽ không thể rời xa mình. Như vậy cũng tốt."

"Nhưng trước đây em chưa từng nghĩ theo cách này." Cao Khanh Trần rối rắm thở dài, ngẩng đầu lên nhìn Bá Viễn, "Kỳ dịch cảm theo nhóm này thật sự chỉ ảnh hưởng đến Alpha thôi sao anh?"

"Anh..."

"Anh sao vậy?" Cao Khanh Trần nhìn thấy sự bối rối của Bá Viễn, đột nhiên bật cười, "Anh Viễn đừng lo lắng, ý em không phải là bây giờ em muốn ở bên cạnh Paipai, chỉ là em nghĩ về việc em ấy nghiện tin tức tố của em mà thôi..."

Cao Khanh Trần đưa tay ra, vẽ một chữ P lên cửa kính xe, sau đó lau đi.

"Anh không biết về người khác, nhưng tin tức tố không ảnh hưởng tới anh nhiều lắm." Bá Viễn do dự nói, "Đối với anh, điều quan trọng hơn là bản thân anh phải thích người đó."

"Kỳ dịch cảm không chiếm quá nhiều thời gian trong cả cuộc đời của một Alpha." Anh nhìn vào mắt Cao Khanh Trần, "Thế giới đã phát triển quá nhanh rồi. Phải mất một thời gian dài mới có thể xác định được rằng mình thích một người, mà bản thân mỗi người chúng ta đều ích kỷ... Như vậy thì việc bị tin tức tố khóa chặt lại là một việc rất khó chịu."

"Anh nói đúng." Nụ cười trên môi Cao Khanh Trần không thể duy trì được. Đó cũng là lần đầu tiên Bá Viễn biết, hóa ra nụ cười của Cao Khanh Trần không phải lúc nào cũng ngọt ngào. "Chỉ là em rất thích em ấy, không phải vì tin tức tố."

"Tiểu Cửu, em thật sự..."

"Không sao. Em biết giữa hai người chúng em không có kết quả gì đâu."

Lần đầu tiên Bá Viễn phải đối mặt với những giọt nước mắt của Cao Khanh Trần sau khi phân hóa mà không bị cái gì che chắn.

"Biết được bản thân mình thích một người thật sự là một chuyện rất tàn nhẫn với chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro