Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ đưa được Doãn Hạo Vũ về đến ký túc xá, Mika đã thành công quay trở lại tầng hầm với chiếc chăn nhỏ.

Cánh mũi của Doãn Hạo Vũ khẽ động. Cậu thoát khỏi sự kìm kẹp của Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ, tháo bộ quần áo dùng để che chắn ra, ngồi xuống bàn ăn.

"Các anh đưa đồ của Nine cho Mika à?" Giọng điệu của Doãn Hạo Vũ giống như thường ngày, nhưng Lưu Vũ có thể nghe ra được mùi mưa sa gió táp sắp ập tới.

Y nghiêng người về phía Châu Kha Vũ, nhỏ giọng hỏi, "Paipai ở trong xe cũng như thế này à?"

"Vâng." Châu Kha Vũ bĩu môi, "Giọng điệu và thái độ ăn nói vẫn tốt, nhưng em thấy có điều gì đó không ổn. Âm dương quái khí lắm anh ơi..."

".. Em đi ăn bánh gạo nếp trước đi." Lưu Vũ không biết bình phẩm gì, chỉ có thể vỗ lưng Châu Kha Vũ, đẩy hắn vào phòng bếp.

Châu Kha Vũ liếc nhìn Doãn Hạo Vũ đang dùng bữa với tư thế cúi đầu, hắn lựa chọn ngồi ở chỗ xa nhất so với cậu.

Trương Gia Nguyên cũng hấp tấp chọn chỗ ngồi gần hắn nhất, "Ăn đi ăn đi. Chúng ta có nhiều Alpha mà, Mika và những người khác có lẽ là khó chịu vì ở trong kỳ dịch cảm, nên phải dùng tin tức tố của Tiểu Cửu để hỗ trợ."

Sau khi Trương Gia Nguyên nói xong, liền nhìn Lâm Mặc nháy mắt. Lưu Chương đang dựa vào Lâm Mặc xem video, liền hỏi, "Sao vậy?"

"Haha..." Lâm Mặc lúng túng cười.

Doãn Hạo Vũ nhét hết bánh gạo nếp vào miệng, gật đầu với Lưu Vũ. Cậu tiến về phía sofa, ôm lấy gối ngồi ở một góc.

"Cậu ấy bị sao vậy?" Trương Gia Nguyên đang ăn, mơ hồ nhìn hành vi kỳ lạ của Doãn Hạo Vũ.

"Đang chờ Tiểu Cửu sao?" Châu Kha Vũ liếc nhìn Doãn Hạo Vũ.

"Gần tới nhà rồi." Lưu Vũ gõ vào màn hình điện thoại. Ánh mắt của Doãn Hạo Vũ tập trung tất cả vào y làm cho Lưu Vũ cảm thấy căng thẳng. Santa cau mày đứng chắn trước mặt y.

"Patrick." Mùi rượu Vodka phóng ra, quyện với mùi trà đen của Doãn Hạo Vũ.

Người bên kia không nhúc nhích, nghiến răng. Một lúc sau, cậu mới thả lỏng. "Khi nào thì Nine về tới vậy ạ?"

Lưu Vũ sắc mặt có chút đỏ lên. Hai Alpha dùng tin tức tố công kích nhau, không biết những người khác như thế nào nhưng y là người đứng gần Santa nhất. "Tầm một tiếng nữa. Với cả, lần sau cấm không được dùng tin tức tố để công kích nhau nữa." Y quay sang Santa, "Anh hiểu rồi chứ?"

"Anh hiểu rồi." Santa liên tục gật đầu, duỗi tay đẩy Lưu Vũ đến một góc khuất với phòng khách. "Đừng đứng ở đó nữa, Patrick có chút kỳ lạ."

"Kỳ lạ?"

"Đúng vậy." Lưu Chương xuất hiện cùng Lâm Mặc ở sau lưng, "Em ấy có vẻ khác với anh và Santa. Tính chiếm hữu của em ấy rõ ràng là quá cao."

"Bất kể là lần nào, Santa và Lưu Chương vẫn rất thân thiện với những đồng đội khác, kể cả không phải Alpha. Paipai là bị làm sao vậy?" Lâm Mặc nhớ đến cảm giác bị tin tức tố của Doãn Hạo Vũ khống chế, cảm thấy có chút sợ hãi, cậu lén nuốt nước bọt, "Các anh nói xem, em ấy không phải là thực sự nghiện tin tức tố của Tiểu Cửu, đúng không?"

Ánh mắt của vài người trở nên căng thẳng, Lâm Mặc lén lút liếc ra bên ngoài.

Riki đang thảo luận về vũ đạo với Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên. Ba người bọn họ và Doãn Hạo Vũ như chia cắt thành hai thái cực. Rõ ràng là phòng khách so với phòng ăn sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng không biết vì sao xung quanh Doãn Hạo Vũ luôn có cảm giác u ám.

"Riki." Lưu Vũ hét lên, "Anh đưa Gia Nguyên và Kha Vũ sang tòa B những ngày này đi. Để Gia Nguyên sống trong phòng của em ấy lúc trước, Kha Vũ, em chịu khó ở chung với em ấy nhé."

Riki nghe xong, có lẽ cũng hiểu được ý của Lưu Vũ. Anh nhìn về phía Doãn Hạo Vũ, sau đó gật đầu, bảo Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ăn nhanh rồi rời đi."

"Có lẽ không nghiêm trọng như mấy đứa nghĩ đâu." Khi đi ngang qua bốn người, Riki quay đầu lại nhìn họ, trầm giọng nói, "Em ấy trông giống như lúc Po-chan làm mất đồ chơi yêu thích của mình vậy."

"? Riki, anh đang đùa à?" Lâm Mặc bày ra một dấu chấm hỏi.

"Không. Riki đang nghiêm túc đấy." Santa lắc đầu. "Anh cũng có nuôi một con chó ở nhà, nhưng tính cách của nó không tệ, anh chưa bao giờ thấy nó tức giận cả."

Lưu Vũ bĩu môi, không tài nào liên hệ được Doãn Hạo Vũ với chú chó nhỏ đáng yêu của Riki. Y lén lút gửi một tin nhắn cho Bá Viễn, nói anh trở về nhà phải chú ý, trong nhà đang nồng mùi thuốc súng lắm rồi.

Bá Viễn: Đừng lo, anh nói trước với Tiểu Cửu rồi, không sao đâu.

Mặc dù câu trả lời của Bá Viễn có vẻ rất chắc chắn, nhưng Lưu Vũ và Lâm Mặc cũng không dám qua loa. Vì vậy, khung cảnh bốn người ngồi trong phòng ăn, một người ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, đang cùng nhau chờ Bá Viễn mang giải pháp duy nhất cho vấn đề này về nhà. Đó là, Cao Khanh Trần.

Ngày 15 tháng 2 22:23 tối.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên chạy đến đứng gần cổng sắt, trước khi mọi người kịp phản ứng, nước mắt của cậu đã giàn giụa khắp mặt. Cậu vẫn ôm bộ quần áo mà Châu Kha Vũ dùng để dụ dỗ mình trong vòng tay, ánh sáng màu cam trên đầu chiếu xuống, khiến cho cậu trông đặc biệt dễ tổn thương.

"Em ấy...?" Lưu Chương há to miệng không nói nên lời.

"Đây là diễn viên tự tu luyện kĩ năng à?" Nếu không phải nhìn thấy từ đầu đến cuối, Lâm Mặc cũng khó có thể tin được vào mắt mình, "Là cùng một người với Paipai u ám ban nãy à..?"

Santa đưa tay đỡ cái cằm của Lưu Chương, "Ừ, quả thật đúng là Patrick."

"Nhưng, tại sao..." Lưu Vũ chưa kịp hỏi xong đã biết đáp án.

Tiếng ô tô đỗ lại trước cửa. Một lúc sau, Bá Viễn mở cửa, Cao Khanh Trần đi theo phía sau anh, ngoại trừ vết thương trên môi, còn lại thì không có gì khác thường.

"Nine..." Doãn Hạo Vũ như sắp khóc, đánh dấu tạm thời của cậu trên người Cao Khanh Trần đã biến mất. Vì ở trong xe một lúc lâu với Bá Viễn, có lẽ tin tức tố của anh đã bám vào cơ thể của y. "Anh ấy... Anh ấy đã đánh dấu anh rồi?"

"Không có." Cao Khanh Trần trầm giọng đáp, trốn ra sau lưng Bá Viễn. "Muộn rồi, anh phải về phòng tắm rửa rồi nghỉ ngơi."

"Còn em thì sao?" Doãn Hạo Vũ đi vòng qua. "Em phải làm sao nếu không có tin tức tố của anh đây?"

Cao Khanh Trần dừng lại, y ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đẫm lệ của Doãn Hạo Vũ. Lúc nãy ở trên xe, Cao Khanh Trần cũng đã đoán được kết cục tương lai của hai người, y không thể tự lừa dối bản thân mình hơn nữa, giọng điệu của y lúc này bình tĩnh hơn bao giờ hết.

"Paipai, lần này, thực ra em không cần nhiều tin tức tố của anh đến vậy, có đúng không?"

Doãn Hạo Vũ bị trúng tim đen, cậu vô thức lùi lại để tránh ánh mắt của Cao Khanh Trần, "Anh nói gì vậy? Tất nhiên là em cần tin tức tố của anh. Em thật sự không thoải mái, em không thể ngủ được, em..."

"Nhưng khi em cùng Kha Vũ và Gia Nguyên trở về nhà, em đã không có phản ứng gì trong xe đúng không?" Cao Khanh Trần mở ra tin nhắn trò chuyện nhóm, lướt đến tin nhắn trước đó, "Em có cần tự mình xem bọn họ đã nói gì không?"

"Em rõ ràng là không có vấn đề gì. Em chỉ lo sợ bản thân mình không được thoải mái thôi." Cao Khanh Trần mệt mỏi đẩy Doãn Hạo Vũ ra, "Hôm nay anh thật sự rất mệt mỏi, em đừng tìm anh nữa."

Tiếng đóng cửa sắt vang lên, những người khác mới tỉnh lại.

"Tiểu Cửu... anh ấy sẽ không sao chứ?" Lưu Vũ có chút lo lắng, "Bộ dạng anh ấy không ổn lắm."

Lâm Mặc liếc nhìn Lưu Chương bên cạnh, "Anh ở một mình được không?"

"Quần áo của em đủ để xây tổ rồi, em đi với Tiểu Cửu đi." Lưu Chương đẩy Lâm Mặc đến bên cạnh Lưu Vũ.

Lưu Vũ và Santa nhìn nhau, sau đó cùng Lâm Mặc trở lại tòa B.

Lưu Chương vốn muốn trở về phòng đánh một giấc đến sáng hôm sau, vừa nhấc chân đi được hai bước liền nhớ tới điều gì đó, "Anh Viễn, anh có muốn dùng chung quần áo của Lâm Mặc không?"

"Không cần đâu." Bá Viễn nhìn bóng lưng hoàn toàn biến mất bên kia cửa sắt, liền quay đầu lại, lo lắng nhìn Santa đang sướt mướt khóc với quần áo Lưu Vũ, "Bây giờ phiền phức nhất của chúng ta là cái tên này..."

Lưu Chương nhìn Santa, lùi lại hai bước, "Anh ấy dễ khóc mà. Tin tức tố của anh ấy phóng ra dồn dập quá, em chịu không nổi rồi. Em về phòng trước đây. Em sẽ gọi Riki và nhờ anh ấy mang Kha Vũ và Gia Nguyên sang giúp, còn anh, anh Viễn..."

"Anh sẽ ngồi đây một lúc." Bá Viễn ngồi cách xa Santa một chút, "Nhân tiện để mắt đến Santa luôn. Em kêu họ qua nhanh chút đi."

"Vâng."

"Santa, em có thể nghe thấy anh nói không?" Trong phòng khách chỉ còn hai người, Bá Viễn và Santa, anh ngập ngừng hỏi.

Santa gật đầu, nhưng không nói gì.

Bá Viễn suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi, "Vậy bây giờ em có tỉnh táo không?"

"Em biết mình đang làm gì, nhưng không thể làm khác được." Santa vươn tay lấy khăn giấy lau nước mắt, "Em đã cố hết sức để Lưu Vũ tách ra, và em không bám theo em ấy..."

"Em biết chuyện này thật đáng xấu hổ, nhưng em không thể nhịn được." Santa lại lau nước mắt, "Em thật ghen tị với anh, anh Viễn."

"Có gì mà phải ghen tị chứ" Bá Viễn thở ra một hơi nặng nề, ngã lưng ra sofa, "Thế giới của chúng ta... càng ngày càng hỗn loạn."

Kỳ dịch cảm khiến cho Santa không thể dành quá nhiều thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của Bá Viễn. Việc kiềm chế bản năng không đi tìm Lưu Vũ đã khiến gã tiêu hao gần như toàn bộ sức lực, vì vậy gã chỉ có thể nói, "Không sao đâu anh Viễn. Kỳ dịch cảm của em qua rồi thì em sẽ ngồi nói chuyện với anh về chuyện này."

Bá Viễn cười không nói gì, đúng lúc này Riki và Châu Kha Vũ đi tới, trên tay là quần áo của Lưu Vũ. Bá Viễn nhìn ra sau lưng hai người, Riki chú ý thấy liền giải thích, "Gia Nguyên có lẽ là do việc phân hóa hôm nay nên hơi mệt, về đến nơi đã lăn ra ngủ mất rồi."

Lúc Riki và Châu Kha Vũ phối hợp để đưa Santa về phòng và trải quần áo cho gã xong thì cũng đã muộn rồi.

"Lưu Vũ nói ông nên ngủ ở tòa A." Riki đóng cửa phòng Santa.

"Tôi biết rồi, dù gì tôi cũng là Alpha mà. Tình hình này mà sang tòa B thì nguy hiểm quá." Bá Viễn đi theo hai người họ ra ngoài, dừng lại ở cửa phòng Lưu Vũ ở tòa A.

"Không phải như thế." Riki thở dài, "Thực ra, tôi thấy, tình trạng của ba đứa nhỏ Omega khá ổn."

"Thế à.." Bá Viễn đột nhiên nhớ lại những gì Cao Khanh Trần đã nói với mình, "Kỳ dịch cảm này thực sự chỉ ảnh hưởng tới Alpha thôi sao?" Anh vô thức lặp lại.

"Tôi cũng không biết, nhưng chắc mọi chuyện còn hơn thế nữa." Vẻ mặt của Riki ngưng trọng. "Tôi nghĩ, cảm xúc của Tiểu Cửu có chút kích động, không giống với em ấy trước đây."

Bá Viễn không nói gì, trò chuyện với Riki thêm vài câu rồi bước vào phòng đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa rồi từ từ trượt xuống.

Vì không bật đèn nên tầm nhìn của Bá Viễn tối đen. Những cảm xúc tiêu cực của kỳ dịch cảm dần dần tăng lên trong môi trường tĩnh lặng này, anh vùi đầu vào vòng tay của chính mình.

"Có lẽ là do quá buồn thôi..." Anh lẩm bẩm, không biết là nói về Cao Khanh Trần hay chính mình nữa.

"Anh Viễn, thật sự không sao chứ anh? Mika vẫn phải dùng chăn bông của Tiểu Cửu kìa. Anh ấy thực sự không cần gì sao?" Châu Kha Vũ nhìn cánh cửa đóng chặt có chút lo lắng.

"Cậu ấy sẽ nói với chúng ta nếu cậu ấy thật sự đau." Riki lắc đầu. "Cậu ấy không nói, có lẽ là không sao, cũng có thể là không muốn nói."

"Anh ấy không muốn nói sao?"

Nhìn thấy bộ dạng không biết gì của Châu Kha Vũ, Riki chỉ có thể vươn tay xoa đầu hắn, "Có lẽ cậu ấy chủ quan, không tin vào bản năng nên mới không muốn nói. Bá Viễn thật sự cần phải đối mặt với sự thật rằng cậu ấy là một Alpha cần đến tin tức tố của Omega.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro