Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mặc tỉnh lại trong căn phòng mờ tối, lúc này vết thương trên người cậu đã khép lại toàn bộ, giống như chưa từng bị thương, ngay cả một dấu vết cũng không có.

Lâm Mặc quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, so với phòng bệnh nơi này càng giống một căn phòng trong nhà dân, đơn giản mộc mạc nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, cậu xoay người rút kim truyền dịch trên tay, tay phải ấn miếng bông trên tay trái, đẩy cửa gỗ cũ kỹ chậm rãi ra khỏi phòng.

Trong sân trồng vài gốc mai vàng, hoa vàng rải rác trên cành cây, hương thơm xông vào mũi, dưới tàng cây có một ông lão ngồi xe lăn đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Chào ông ạ, xin hỏi đây là đâu? Cháu... đồng đội trong ban chuyên án của cháu đang ở đâu?" Lâm Mặc lễ phép thăm dò.

Trương Thiếu Khanh mở mắt nhìn Lâm Mặc một cái, thần sắc mang theo một chút kỳ dị, kinh ngạc nói: "Đêm hôm trước bị thương nặng như vậy mà hôm nay đã có thể tự mình đi lại?"

Thấy Lâm Mặc ấp úng không trả lời được, Trương Thiếu Khanh không chút để tâm khoát khoát tay: "Quên đi, quên đi, tốt rồi là được, tôi cũng không cần biết lí do, cậu ra trước nhà tìm vợ tôi kiểm tra một chút đi. Đúng rồi, hôm nay nhà họ Lý gả con gái, cả thôn đều đi ăn tiệc cưới, đồng đội của cậu chắc hẳn cũng ở đấy, cậu muốn đi nhìn một chút không?"

Lâm Mặc kinh hãi kêu lên: "Hả? Lý Phán Đệ? Cô ấy lấy chồng rồi sao?" Biết được tin tức này Lâm Mặc trở nên căng thẳng: "Trời ơi, tôi đã hôn mê bao lâu chứ! Bỏ lỡ bao nhiêu chuyện rồi!"

Ngay cả kiểm tra cũng không kịp làm, Lâm Mặc cuống quít khoác lên một cái áo khoác liền chạy về phía nhà họ Lý.

Trong thôn trống rỗng, nửa bóng người cũng không thấy, Lâm Mặc nghĩ lúc này người dân chắc đều đang ăn tiệc cưới ở nhà họ Lý.

Đến cửa nhà họ Lý, Lâm Mặc lập tức phát hiện không đúng, tuy rằng trước cửa đứng một đám người nhưng vẻ mặt bọn họ rất nghiêm trọng, hoàn toàn không giống đến ăn tiệc cưới, Lâm Mặc thầm cảm thấy không ổn, vội vàng đẩy đám người xông vào sân nhà họ Lý.

Trong sân có hai thi thể được phủ bằng vải trắng, bọn Bá Viễn đang đứng ở giữa sân thảo luận về vụ án.

"Lâm Mặc!" Trương Gia Nguyên nhìn thấy cậu đầu tiên, kinh hỉ xông tới giữ lấy Lâm Mặc đánh giá từ trên xuống dưới: "Sao anh lại đến đây? Anh còn đau không?"

Lâm Mặc vỗ ngực, cười gật đầu: "Tốt, tất cả đều tốt rồi."

Lưu Vũ cùng Bá Viễn im lặng liếc nhau một cái, Lưu Vũ bước qua xác nhận vết thương trên người Lâm Mặc lúc này đã hoàn toàn biến mất, cậu hạ thấp giọng nói với Lâm Mặc: "Tớ nghĩ tớ biết là chuyện gì xảy ra, dãy số trên tay chúng ta cùng với tung tích của những đồng đội khác... Bây giờ có rất nhiều người, nói sau đi."

"Vậy bên này đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Mặc gật đầu, sau đó duỗi ngón tay chỉ phía sau Lưu Vũ hỏi: "Nằm trên mặt đất là ai?"

"Cha và em trai của Lý Phán Đệ." Lưu Vũ nhẹ giọng trả lời, Lâm Mặc há to miệng hỏi: "Cái gì? Vậy còn Phán Đệ thì sao?"

"Biến mất rồi." Bá Viễn ngẩng đầu vân đạm phong khinh trả lời.

Lâm Mặc tiếp tục hỏi: "Hể? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Lúc này, Trưởng thôn vội vàng đứng ra nói: "Hôm nay lúc trời còn chưa sáng kiệu hoa đón dâu của chú rể ở thôn bên cạnh đến cửa nhà họ Lý. Lý Trung Thuận đẩy cửa phòng Lý Phán Đệ ra, khi đó Lý Phán Đệ đã chuẩn bị xong mang lên khăn voan ngồi ở trong phòng."

Sáng nay Trưởng thôn đến rất sớm nên đã tận mắt nhìn thấy Lý Phán Đệ lên kiệu hoa, nói đến đây ông ta còn thuận tiện giải thích: "Phong tục hôn lễ của chúng tôi là một khi trùm đầu thì không thể mở ra nữa, hơn nữa chân cô dâu không thể chạm đất, cho nên Lý Trung Thuận đã cõng con gái đeo khăn trùm đầu lên kiệu hoa. Sau khi kiệu hoa xuất phát, lúc đi qua khu mộ của thôn đã xảy ra chuyện."

Trưởng thôn đã hỏi người khiêng kiệu đầu đuôi câu chuyện, một lần nữa kể lại: "Người khiêng kiệu lúc đó nói rằng bọn họ gặp phải hồng bạch chàng sát*. Lúc ấy sắc trời còn rất sớm, xung quanh tối tăm mờ mịt lại có thêm sương mù dày đặc, mấy người khiêng kiệu trong lòng đều có chút sợ hãi muốn nhanh chân rời đi. Kết quả, bọn họ nghe thấy đối diện truyền đến tiếng kèn xô-na, không lâu sau nhìn thấy hai người khoác áo tang khiêng một người chết được phủ vải trắng đi tới trước mặt, người đi ở phía trước cầm cờ tang, ba người thân hình quỷ dị, mặt mày tái xanh."

*Đám cưới gặp đám tang, đụng phải có thể dẫn đến sát cục, đại khái xảy ra tai nạn chết chóc.

Nghe đến đây, Trương Gia Nguyên và Lưu Chương đều không khống chế được khóe miệng, dáng vẻ vô cùng mất tự nhiên, Lâm Mặc nhạy bén chú ý tới điểm này, trong đầu ít nhiều có chút suy đoán.

"Người khiêng kiệu vốn muốn vòng qua, nhưng bọn họ phát hiện mặc kệ vòng đường nào mấy thứ đó luôn xuất hiện trước mặt bọn họ. Mắt thấy càng ngày càng đến gần, đám người khiêng kiệu sợ tới mức buông kiệu hoa xuống bỏ chạy, cũng bỏ lại cô dâu trong kiệu hoa." Trưởng thôn không nhìn thấy sự bất thường của mấy người bọn họ, vẫn chìm trong nỗi sợ hãi tiếp tục nói: "Khi bọn họ nháo nhào chạy về thôn hầu như tất cả khách khứa đều đang ở nhà họ Lý chờ khai tiệc, hơn phân nửa người trong thôn đều đến. Người khiêng kiệu lớn tiếng la hét gặp quỷ, mọi người vừa nghe liền hoảng hốt vội vàng đi tìm cha con Lý Trung Thuận, kết quả bên trong phòng bếp nhìn thấy thi thể bọn họ, là trúng độc chết, thất khiếu chảy máu..."

Bí thư thôn tiến lên, mỉm cười bổ sung: "May mà Trưởng thôn đủ trấn định bảo mọi người đừng hoảng sợ, trước tiên đi tìm cảnh sát của tổ chuyên án. Kết quả người đi báo tin chân trước vừa bước ra ngoài, chân sau tổ chuyên án đã chạy tới, thật sự nhanh đến khó tin a!"

Bí thư thôn chỉ đơn giản muốn nịnh hót tổ chuyên án một chút, nhưng trong lòng bọn Lưu Vũ có quỷ, người nói vô tâm nghe người có ý, biểu tình của cả đám đều mất tự nhiên, không hẹn mà cùng cảnh giác nhìn chằm chằm Bí thư thôn.

"Trưởng thôn tìm mấy người gan dạ theo tổ chuyên án lên núi tìm người, kết quả kiệu hoa vẫn còn ở đó nhưng cô dâu lại không thấy đâu, mọi người đã tìm khắp nơi, tìm cả ngọn núi cũng không thấy nửa bóng người." Bí thư thôn không hề phát hiện sự kỳ lạ của bọn họ, tiếp tục đem chuyện phía sau nói hết, thở dài: "Hiện tại trong thôn đều lan truyền tin đồn do bát tự của Phán Đệ không tốt, không có mệnh hưởng phúc, cho nên bị quỷ trong núi bắt về làm cô dâu!"

"Sao có thể như vậy chứ?" Lâm Mặc đã đoán được đại khái quá trình, cố ý khoa trương hùa theo diễn trò, ngay sau đó cậu lại chuyển đề tài hỏi: "Chuyện hạ độc kia đã điều tra ra chưa?"

Bí thư thôn có chút tiếc hận trả lời: "Độc là bỏ vào bữa cơm sáng sớm của cha con nhà họ Lý, bởi vì phong tục thôn chúng tôi vào ngày kết hôn cô dâu không được ăn uống, vì vậy Phán Đệ mới không bị độc chết, nhưng không nghĩ tới đi nửa đường lại xảy ra chuyện..."

"Có nghi phạm nào không?" Lâm Mặc tiếp tục hỏi.

"Sáng sớm hôm nay có rất nhiều người tới, mọi người liên tục ra ra vào vào, khó mà xác định được có những ai đến phòng bếp, trước mắt việc điều tra có chút khó khăn, thành phần thuốc độc tạm thời cũng không thể xác định rõ ràng..." Nói xong, Bá Viễn nhíu mày lắc đầu đề nghị: "Như vậy đi, Trưởng thôn cùng Bí thư thôn bảo mọi người cứ về nhà trước, ở đây có người của tổ chuyên án chúng tôi là được rồi."

"Được, à, đúng rồi." Bí thư thôn chuẩn bị xoay người rời đi đột nhiên nhìn chằm chằm bọn Lưu Vũ hỏi: "Tổ chuyên án các cậu có phải thiếu một người không? Người cảnh sát cao lớn trông rất nghiêm túc thì phải?"

Lời này khiến mấy người biết chuyện đổ một thân mồ hôi lạnh, Lưu Vũ mạnh mẽ giả vờ trấn định, vững vàng lễ phép cười trả lời: "À, cậu ta à, chúng tôi bảo cậu ta quay về cục lấy chút đồ... Cảm ơn Bí thư thôn đã quan tâm."

Đợi sau khi tất cả rời đi, Trương Gia Nguyên thở phào nhẹ nhõm, kích động hỏi: "Làm sao bây giờ, ông ta liệu có biết không?"

Bá Viễn vỗ bả vai Trương Gia Nguyên, nhẹ giọng trấn an: "Trước tiên đừng tự dọa mình, ông ta không có chứng cứ, Tề Hạc Minh buổi tối sẽ trở về. Lý Phán Đệ đã cao chạy xa bay, cha và em trai cô ấy cũng đã chết, chuyện này chắc chắn không tra ra được thứ gì."

Vừa dứt lời, lão què ở thôn bên cạnh mang theo mấy thanh niên lớn tuổi xông vào sân nhà họ Lý, trên người lão ta còn mặc áo cưới, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang vặn vẹo vì tức giận, mở miệng lộ ra hàm răng vàng khè kêu gào: "Vào đi, cho dù lật tung nhà họ Lý cũng phải lấy lại tiền lễ vật của tao!"

Muốn lấy lại tiền lễ vật không có gì đáng trách, nhưng thái độ của lão ta thật sự quá kiêu ngạo ngang ngược, Bá Viễn lạnh lùng hỏi: "Hôm nay đại hỉ biến đại bi, vừa mới xảy ra chuyện các người liền tới cửa đòi tiền?"

Nhìn đám thôn dân cầm cuốc cầm liềm, lại nhìn sang hai cha con nhà họ Lý nằm trên mặt đất, Lưu Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy đáng thương tiêu điều.

"Người vừa mới chết ông liền tìm tới cửa, chờ thêm chút nữa ông chết hả?" Lâm Mặc thẳng thừng nói.

Trong tay đám thôn dân này đều cầm vũ khí, Lưu Chương vội vàng kéo Lâm Mặc ra phía sau, sợ đám người này thật sự động thủ, Bá Viễn túm lấy Trương Gia Nguyên ngăn cản cậu bước lên, lạnh mặt nói: "Thôi, tùy bọn họ đi!"

Đám người lập tức xông vào nhà họ Lý lục soát khắp nơi, cảnh tượng kia có thể so với sao gia** thời cổ đại, bên trong truyền đến tiếng ném bát đập tủ rầm rầm, quần áo đồ đạc bay loạn xạ, chỉ cần là đồ vật có chút giá trị bọn họ đều lấy đi toàn bộ.

*Tịch biên, tịch thu nhà cửa.

Lưu Vũ dám khẳng định cuối cùng bọn họ mang đi tuyệt đối không chỉ là tiền lễ vật của Lý Phán Đệ, nhưng căn nhà này đã không còn người sống, giữ tiền lại thì có ích gì?

Lý Trung Thuận vì 4.000 đồng tiền lễ vật mà gả con gái cho lão què, hiện giờ ông ta tiền thì không có, người cũng không còn.

Không lâu sau, đám thôn dân mang theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi nhà họ Lý, chỉ để lại một mảnh hỗn độn...

Nhìn bọn họ đi xa, Lâm Mặc từ phía sau Lưu Chương thò đầu ra hỏi: "Nói đi! Hồng bạch chàng sát kia, có phải là mấy người giở trò không?"

Lưu Vũ gật đầu nói: "Tối hôm qua bọn này để Tề Hạc Minh dẫn Lý Phán Đề rời khỏi đây, sáng sớm hôm nay tớ thay cô ấy lên kiệu hoa, giả quỷ dọa người là chủ ý của Viễn ca, còn việc cha con nhà họ Lý chết thật sự nằm ngoài dự liệu của tớ."

"Mọi người nghĩ hung thủ vì sao lại giết cha con nhà họ Lý? Còn nữa, lí do gì hết lần này tới lần khác lại chọn ngay hôm nay để giết?" Bá Viễn tiện tay vuốt cằm, đặt ra nghi vấn: "Rõ ràng có rất nhiều cơ hội để xuống tay, vì sao lại là hôm nay?"

Lưu Chương suy nghĩ một chút rồi nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ bởi vì hôm nay nhiều người nên hắn nhân cơ hội xuống tay?"

"Cũng không đúng, nhiều người tuy rằng dễ che dấu, nhưng nhiều người nhiều tai mắt, lỡ như bị ai đó phát hiện chẳng phải xong đời sao?" Trương Gia Nguyên lắc đầu phủ nhận giả thuyết này: "Nếu em là hung thủ, tuyệt đối sẽ không chọn ngày hôm nay, quá mạo hiểm."

"Nhìn kiểu sân nhà này đi, người trưởng thành tiện tay bật một cái là dễ dàng nhảy vào, có thể thừa dịp trong nhà không có người trèo tường vào hạ độc, chọn hôm nay thật sự không cần thiết." Lưu Vũ giơ tay chỉ vào tường bao quanh nhà, cảm xúc trong mắt phức tạp: "Trừ phi... Hung thủ có lý do phải ra tay trong ngày hôm nay."

"Ý của cậu là hung thủ ra tay vì Lý Phán Đệ?" Lâm Mặc há to miệng nói, Lưu Vũ khoát tay thấp giọng trả lời: "Cũng chưa chắc, chuyện này phải để tớ ngẫm lại."

Lâm Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Vừa rồi cậu nói cậu biết những con số này có ý nghĩa gì, rốt cuộc là sao?"

Lưu Vũ để lộ con số trên cánh tay nói: "Những con số này chính là ngày sinh của thành viên trong đội chúng ta, chính là đại biểu cho mỗi một người, ví dụ con số trên cánh tay tôi là đại biểu cho Tiểu Cửu, còn số trên cánh tay Lâm Mặc đại biểu cho Riki, Trương Gia Nguyên là Doãn Hạo Vũ, cứ như vậy."

"Hôm nay khi tôi ngồi trên kiệu hoa đột nhiên cảm giác trên người truyền đến đau nhức, cái loại đau đớn khó có thể chịu được..." Lưu Vũ tiếp tục giải thích: "Đúng vậy, mọi người đoán không sai, vết thương trên người Lâm Mặc xuất hiện trên người tôi. Nhưng tốc độ lành lại rất nhanh, tôi xắn tay áo lên xem thì vết thương gần như khép lại."

"Chuyển dời thương tổn? Đây là năng lực của Tiểu Cửu!" Lưu Chương nhanh miệng nói trước.

"Đúng, mà con số trên cánh tay tôi lại chính là ngày sinh của Tiểu Cửu." Lưu Vũ gật đầu khẳng định, nói tiếp: "Sau đó vết thương trên người Lâm Mặc không hiểu sao lại khôi phục hoàn toàn, cho nên tôi đoán, ý nghĩa của những con số này chính là sự ràng buộc giữa hai người, chia sẻ thương tổn. Một nửa đồng đội còn lại đang ở một nơi khác, nhưng chúng ta vẫn có mối liên kết, nếu họ bị thương chúng ta bên này cũng sẽ bị thương, chúng ta bị thương họ cũng vậy. Cho nên vì ràng buộc mà Riki ở một nơi khác bị thương nặng Lâm Mặc cũng chịu thương tích giống như anh ấy, sau đó thời điểm Tiểu Cửu giúp anh ấy chữa trị đem thương tổn chuyển hết lên người, cũng đồng thời đem thương tổn chuyển dời đến trên người tôi."

Nói xong, Lưu Vũ khàn giọng bật cười kết luận: "Cái này, giống như cùng chung vận mệnh vậy, tuy rằng không nhìn thấy người kia, nhưng chúng ta lại có liên quan mật thiết với họ."

Sau đó cậu nói thêm: "Tôi nghĩ rằng màn chơi này chúng ta phải kết thúc càng sớm càng tốt, từ mức độ chấn thương của Riki, tình hình của bọn họ chắc hẳn nguy hiểm hơn nhiều so với chúng ta."

Thần sắc Bá Viễn cũng nghiêm trọng, trầm giọng nói: "Lưu Vũ nói không sai, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ giải mã."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro