Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mái tóc không cắt tỉa trong thời gian dài xõa tung trên mặt Thẩm Lan Ký, che đi ánh mắt cùng một nửa khuôn mặt của anh ta, chỉ lộ ra hàm dưới gầy gò cùng hai cánh môi không có huyết sắc. Nhợt nhạt, mong manh, u ám, giống như chạm vào một cái sẽ vỡ vụn, đây là ấn tượng đầu tiên mà Thẩm Lan Ký cho Trương Gia Nguyên.

Áo khoác đồng phục bẩn thỉu treo hờ hững trên thân thể gầy gò của Thẩm Lan Ký, cả người anh ta cứ như bị rút hết tinh lực, gương mặt vô cảm như một xác chết biết đi, cứng ngắc di chuyển bước chân ở lối vào lớp học.

Thẩm Lan Ký chậm rãi đi vào lớp, ánh mắt khác thường từ bốn phía bắn tới, học sinh trong lớp xì xào bàn tán không dứt bên tai.

Trương Gia Nguyên tò mò nhìn người bạn học kỳ quái này, nghiêng đầu vỗ bạn cùng bàn hỏi: "Sao ta ấy lại đến lớp trong bộ dáng này? Cậu ta luôn như vậy sao... cậu ta có sao không?"

"Cậu vừa chuyển đến ngày hôm qua nên không biết, cậu ta a, không ai muốn chơi cùng..." Nam sinh đeo kính ngồi bên cạnh Trương Gia Nguyên thấp giọng nói: "Tôi cũng nhắc nhở cậu một câu, đừng đến gần cậu ta! Sẽ gặp phải xui xẻo!"

"Tại sao? Tính tình cậu ta không tốt, hay có chuyện gì khác?" Trương Gia Nguyên bất giác nhíu mày, tò mò hỏi.

Nam sinh quay đầu nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó thần bí nói: "Cậu đã nghe qua mười quái đàm của trường trung học Bảo Lâm chưa?"

Trương Gia Nguyên sửng sốt một chút, yên lặng lắc đầu.

"A a a a a..."

Đột nhiên, một tiếng kêu đau đớn và tuyệt vọng vang lên từ hàng cuối cùng, Thẩm Lan Ký ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh là các mảnh giấy lớn nhỏ nằm rải rác khắp nơi.

Hóa ra là Thẩm Lan Ký vừa mới mở cặp sách ra đã nhìn thấy bên trong bị nhét đầy giấy vụn, tay anh ta run lên, giấy từ trong túi rơi ra lăn xuống đất.

Trương Gia Nguyên bất chấp sự ngăn cản của bạn cùng bàn đi đến bên cạnh Thẩm Lan Ký, nhặt một tờ giấy lên mở ra, trên đó dùng bút màu đỏ tươi viết thật lớn những câu chữ: Đi chết đi!

Hàng loạt chữ viết tay khác nhau viết những lời nguyền rủa khác nhau, điều duy nhất giống nhau là những từ này cực kỳ độc ác.

Nhìn Thẩm Lan Ký ngồi xổm trên mặt đất hận không thể vùi mình xuống, Trương Gia Nguyên thở dài một hơi, không biết vì cái gì cậu luôn có một loại đau lòng khó hiểu đối với nam sinh này.

Trương Gia Nguyên nhấc quần lên vừa định ngồi xuống an ủi Thẩm Lan Ký vài câu, ngay lúc tay cậu chạm vào vai Thẩm Lan Ký, Thẩm Lan Ký đột nhiên đứng bật dậy vọt ra ngoài cửa để lại Trương Gia Nguyên sững sờ tại chỗ.

Thẩm Lan Ký chạy như điên vào nhà vệ sinh nam khom lưng nôn mửa, nôn mửa xong khoanh tay chống lên bồn rửa sụp đổ khóc lớn.

Thẩm Lan Ký khóc, ẩn bên dưới tiếng khóc trầm thấp là giọng hát ngọt ngào của một cô gái...

"Cô gái thân mến của tôi
Tiếng cười của cậu làm tôi ghê tởm
Hãy rút lưỡi ra và khâu miệng lại
Tất cả những gì tôi muốn nhìn thấy là khuôn mặt đang khóc của cậu..."

Trong tấm gương khổng lồ của bồn rửa, một cô gái mặc đồng phục học sinh chậm rãi xuất hiện, mái tóc dài tán loạn, làn da trắng xám chết chóc, đôi mắt to đen nghịt một mảnh không có tròng trắng đang không ngừng rỉ máu, nửa khuôn mặt bên dưới bê bết vết máu, môi trên và môi dưới đều bị khâu lại với nhau, vô cùng quỷ dị, đau đớn.

Thẩm Lan Ký giống như có cảm ứng chậm rãi ngẩng đầu lên, bình tĩnh đối mặt với nữ quỷ trong gương, chậm rãi vươn tay lên mặt gương...

...

"Về mười quái đàm, nó đã được lưu truyền trong trường học từ rất lâu trước đây.

Đầu tiên là con đường bê tông đẫm máu.

Nghe nói, năm đó khu nhà dạy học cũ chuẩn bị phá bỏ và xây dựng thì có hai công nhân rơi xuống hố sâu khi đang xây dựng con đường xi măng phía trước tòa nhà, bởi vì thi công vào ban đêm nên đồng nghiệp của bọn họ không phát hiện có người ở phía dưới đã trực tiếp đổ xi măng vào bên trong, hai người bọn họ cứ như vậy bị ngạt chết trong xi măng, hòa làm một với con đường. Những công nhân khác lúc đầu không biết hai người đã đi đâu, mãi đến sau này nền xi măng thường xuyên thấm máu, đào lên để xem mới phát hiện có hai thi thể bên trong.

Thứ hai là bài hát trong nhà vệ sinh.

Đã từng có một cặp khuê mật thích cùng một nam sinh, một người tương đối hướng nội, mà một người khác thì hoạt bát thích cười. Kết quả là nam sinh đem lòng yêu nữ sinh hoạt bát, hay cười, thế là nữ sinh sống nội tâm vì yêu sinh hận đã giết khuê mật của mình, sau đó rút lưỡi khâu môi rồi ném xác vào phòng vệ sinh nam. Kể từ đó, nhà vệ sinh nam không hiểu sao thường truyền đến giọng hát của một cô gái.

Thứ ba, nữ sinh lang thang trong hành lang trường học.

Trước đây có một nữ sinh học hành rất nghiêm túc, thường học đến tối muộn. Một buổi tối, cô ấy đang làm bài trong phòng tự học, học sinh trực ban không biết bên trong còn người nên ngoài ý muốn khóa trái cửa sắt ở lối ra vào ngoài hành lang. Tòa nhà giảng dạy mất điện lúc 11 giờ, cô ấy bị mắc kẹt cả đêm trong hành lang tối tăm. Khi học sinh khác phát hiện ra cô ấy vào ngày hôm sau, cô ấy nằm co ro trong phòng tự học, sợ hãi chết điếng. Bởi vì chuyện này nhà trường còn cố ý tăng cường bảo vệ tuần tra ban đêm. Sau đó thường có học sinh ở khắp các hành lang khác nhau nhìn thấy bóng dáng cô ấy lang thang xung quanh.

Thứ tư, lớp học vào lức nửa đêm.

Cách đây ba mươi năm, có một lớp học trên đường đi du xuân, người lái xe không biết tại sao đột nhiên như bị ám lái xe thẳng xuống hồ, toàn bộ lớp học có năm mươi hai học sinh tất cả đều tử vong. Về sau, người ta thường thấy lớp học bọn họ sáng đèn vào lúc nửa đêm, bên trong là một lớp học sinh ngồi chỉnh tề, tất cả đều có khuôn mặt nhăn nhúm trắng bệch, mặc đồng phục học sinh ướt sũng, giống như vừa mới từ dưới sông vớt lên vậy, đoạn thời gian trước người bảo vệ bị treo cổ kia, còn không phải bởi vì nhìn thấy lớp học ma ám này sau đó bị oan hồn tìm tới cửa sao!

Thứ năm, bậc thang thứ mười ba nằm trong tòa nhà giảng dạy cũ.

Cầu thang từ tầng năm đến tầng sáu chỉ có 12 bậc, nhưng người ta nói rằng vào nửa đêm một mình đến tầng năm, nếu nhắm mắt lại vừa lên tầng sáu vừa đếm, khi cậu đếm đến 12 và mở mắt ra, trước mặt sẽ xuất hiện một bậc thang khác, bước qua bậc thang này sẽ đi đến một thế giới khác.

Thứ sáu, bảo vệ không có khuôn mặt xuất hiện vào mùa đông mỗi năm.

Một nhân viên bảo vệ làm nhiệm vụ tại bốt an ninh, bởi vì thời tiết quá lạnh nhưng tại thời điểm đó điều kiện kém không có điều hòa không khí nên đã sử dụng chậu than để sưởi ấm. Kết quả không cẩn thận ngủ thiếp đi, chậu than bốc cháy, nhân viên bảo vệ này bị bỏng nặng hoàn toàn không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, sau khi đưa đến bệnh viện không lâu thì tử vong. Sau đó, vào ban đêm người ta thường thấy nhân viên bảo vệ lang thang trong khuôn viên trường để tìm kiếm khuôn mặt của mình. Người ta nói rằng ông ta sẽ ngăn cậu lại và hỏi rằng: "Có nhìn thấy mặt của tôi ở đâu không?" Nếu cậu nói không, ông ta sẽ giết cậu. Ngược lại nói có, ông ta sẽ lột da mặt của cậu để thay vào.

Thứ bảy, nữ sinh nhảy lầu tự tử.

Quái đàm này liên quan đến những chuyện kỳ lạ phía sau, vì vậy tôi sẽ kể về nó sau."

Nghe bạn cùng bàn thao thao bất tuyệt nói nửa ngày, Trương Gia Nguyên không nghe được điểm mấu chốt mà còn phải nghe những câu chuyện quỷ quái ly kỳ đầy bịa đặt, cậu không kiên nhẫn thúc giục: "Cậu nói nửa ngày rồi, cũng không nói đến chuyện này vì sao lại liên quan đến Thẩm Lan Ký?"

"Đừng gấp, cứ nghe đi!"

Bạn cùng bàn tranh thủ thời gian uống một ngụm nước, tiếp tục nói: "Thứ tám, bình gốm sứ có thể ước nguyện. Ban đầu nó chỉ là một bình gốm bình thường. Sau đó những bông hoa được cắm trong bình dần khô héo, nước bên trong cũng cạn kiệt, thế là nó bị bỏ sang một bên.

Lần đó một người bạn cùng lớp có suy nghĩ buồn cười, cậu ấy ném vào một tờ giấy nhắn bên trong ghi mong muốn được cải thiện điểm của mình, nhưng không ngờ rằng điểm số của cậu ấy thực sự được cải thiện rất nhiều. Sau đó tin tức được lan truyền, mọi người thi nhau ném giấy ước nguyện vào trong bình.

"Nghe thế nào cũng thấy đây là chuyện tốt a? Sao lại là chuyện kỳ dị?" Trương Gia Nguyên nghe đến đó, khó hiểu cầm cây bút gãi gãi đầu.

Bạn cùng bàn bị gián đoạn, vỗ nhẹ bàn, trầm giọng nói: "Cậu đừng vội, nghe tôi nói tiếp. Sau này có người vô tình tìm thấy một mẩu giấy nguyền rủa giáo viên ngữ văn trong đó. Sau khi giáo viên phát hiện rất tức giận, liền so sánh nét chữ của cả lớp thì phát hiện nét chữ trên tờ giấy này rất giống với nét chữ của Thẩm Lan Ký. Nhưng cậu ta không chịu thừa nhận làm cho giáo viên càng thêm tức giận. Giáo viên Ngữ Văn bắt đầu dày vò hành hạ cả lớp, nói rằng một ngày Thẩm Lan Ký không thừa nhận, là một ngày tiếp tục trừng phạt cả lớp. Học sinh trong lớp bắt đầu đổ lỗi cho Thẩm Lan Ký, buộc cậu ta phải thừa nhận, Thẩm Lan Ký dưới áp lực đè nặng cuối cùng đã thừa nhận.

Giáo viên liền bắt Thẩm Lan Ký phải ném một mảnh giấy vào bình, nội dung bên trong là bất cứ ai đến gần Thẩm Lan Ký sẽ bị nguyền rủa. Nói đến thật sự kỳ lạ, sau đó những người chỉ cần ở gần cậu ta một chút sẽ ít nhiều gặp phải rắc rối, vì vậy mọi người đều nghĩ Thẩm Lan Ký chính là sao chổi, dần dần mọi việc phát triển thành như ngày hôm nay. Cái bình kia cũng trở thành bình dùng để nguyền rủa, mọi người chán ghét ai sẽ đặt tờ giấy nguyền rủa người đó vào bên trong, người đó sẽ gặp toàn xui xẻo."

"Nhưng các người không cảm thấy kỳ quái khi mảnh giấy ghi chú này lại bị ai đó vô tình phát hiện ra sao? Ai lại rãnh rỗi nhàm chán ngồi lục tìm một tờ giấy có lời nguyền rủa một giáo viên trong cả đống giấy chứ? Chuyện này rõ ràng có vấn đề, các người có phải đều bị ngốc hay không?" Trương Gia Nguyên lập tức từ câu chuyện có nhiều sơ hở này tìm ra điểm đáng ngờ lớn nhất, chất vấn đầy nghi ngờ.

Trong mắt bạn cùng bàn đều là sự hờ hững, cậu ta cười cười trào phúng: "Đương nhiên chúng tôi có nhìn ra vấn đề a, nhưng ai sẽ nguyện ý vì Thẩm Lan Ký mà đứng ra đối nghịch với cả lớp chứ?"

Trương Gia Nguyên đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, vô cùng ghê tởm. Ánh mắt của bạn cùng bàn dường như đã quy cậu thành loại người giống bọn họ, chắc chắn cậu sẽ giống như tất cả bọn họ, làm một người đứng xem lạnh lùng.

"Cái bình đó đang đặt ở đâu?" Trương Gia Nguyên nắm lấy người bạn cùng bàn đang chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi để lấy nước, ánh mắt kiên định hỏi.

Bạn cùng bàn ngẩn người, sau đó phản ứng lại lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Thế nào, cậu cũng muốn đi ném giấy? Nó nằm ở trong góc cuối hành lang tầng lầu..."

Lời nói của bạn cùng bàn còn chưa dứt Trương Gia Nguyên đã bước nhanh ra khỏi lớp, cậu đi theo hành lang thật dài, quả nhiên ở cuối góc phát hiện ra một cái bình gốm sứ trông vô cùng bình thường không có gì khác lạ.

Trương Gia Nguyên đi đến ôm lấy cái bình, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cái bình này lạnh như băng, toàn bộ thân bình tản ra hàn ý lạnh lẽo giống như bên trong đang chứa đầy băng, tưởng chừng sắp đem cánh tay cậu đông lạnh. Trương Gia Nguyên rùng mình một cái, không chút bận tâm đến ánh mắt của các bạn cùng lớp một mạch xách cái bình quay lại lớp học, tiếp theo một chân đá văng cửa lớp tùy ý đặt cái bình lên bàn giáo viên trước mặt đông đảo bạn học vây xem.

Ngay khi đám người còn đang ngẩn ra, Trương Gia Nguyên dùng sức giơ ghế lên cao, sau đó lại nặng nề hạ xuống, "Rầm" một tiếng, ở trước mắt mọi người đập nát cái bình.

Đám người đứng phía dưới phát ra một trận kinh hô thét chói tai: "A a a a!"

Mảnh sứ vụn bay loạn xạ trộn lẫn với hằng hà sa số giấy ghi nguyền rủa, một mảnh bừa bộn không chịu nổi.

Trương Gia Nguyên đặt ghế xuống đứng trên bục giảng lớn tiếng nói: "Từ nay mọi người có gì thì cứ nói ra, đừng làm những chuyện ngu ngốc này nữa! Thứ không nhìn thấy không đáng sợ, đáng sợ là ác ý từ một đám người. Đồ chơi như vậy sớm nên đập từ lâu! Tôi sẽ gánh chịu tất cả hậu quả! Lời nguyền rủa gì đó cứ để một mình tôi gánh cũng được! Các người sợ, tôi không sợ!"

Thấy các bạn học phía dưới còn đang hoảng sợ đờ người ra, Trương Gia Nguyên xắn tay áo lên lộ ra cánh tay rắn chắc, vung hai quyền trên không trung, cảnh cáo mọi người: "Chưa hết, chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, đừng để tôi nhìn thấy những chuyện như bắt nạt bạn học, nếu ai dám lén làm sau lưng tôi, tôi nhất định sẽ khiến người đó cật bất liễu đâu trứ tẩu!

*Cật bất liễu đâu trứ tẩu: Chịu không nổi, gánh không nổi.

2732 từ nhưng edit cả ngày hôm nay, bởi vì tôi sợ ma, tôi ngồi trong phòng edit một mình, vừa edit vừa ngừng lại làm chuyện khác cho đỡ sợ🤧 Thậm chí bây giờ tôi không dám beta lại luôn, giờ này rồi cứ up thôi, mai sáng beta lỗi sau🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro