Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng dành cho khách được Tôn phủ an bài, Mika cùng Tô Bình Hà vừa trải qua một màn "Đào thoát khỏi rừng rậm" tuy rằng thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng lại không hẹn mà đều chẳng hề buồn ngủ.

Gian phòng rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng động rất nhỏ phát ra từ chiếc giường gỗ cũ kỹ khi xoay người, Tô Bình Hà giờ phút này đang nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết rõ vì sao Mika bên cạnh không ngủ được...

Nhưng mà, hắn, rốt cuộc là vì sao không ngủ được?

Rõ ràng Châu Kha Vũ cũng không phải đồng đội của hắn, rõ ràng trong chuyện này hắn chỉ là người ngoài cuộc, nhưng bộ dáng cuối cùng đầy quyết tuyệt của Châu Kha Vũ, lại một mực ở trong đầu hắn không thể xua đi...

Cái này, rốt cuộc là vì sao chứ?

Tô Bình Hà luôn cảm giác trong lòng mình có loại trực giác khác thường nhưng không mấy rõ ràng, mà hắn trong lúc nhất thời lại nói không được đây rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể nằm trên giường gỗ kiểu Trung Quốc lăn qua lộn lại, nghĩ mãi mà không thông.

Sau khi hai người bọn họ cùng Châu Kha Vũ tách ra, gặp được một cụ ông lôi kéo con lừa chạy tới thành Thanh Châu, cụ ông tuy rằng sợ hãi hai người toàn thân đầy máu, nhưng tâm địa vẫn thiện lương, vạn lần không muốn nhưng vẫn mang theo bọn họ vào thành.

Cụ ông vừa vào thành liền chạy đến chỗ thân thích, một khắc cũng không muốn ở lại cùng bọn họ, chỉ còn lại hai người lang thang không mục đích trên đường cái không một bóng người, cũng không biết nên đi đâu tìm đồng đội hội hợp.

Nói bọn họ vận khí tốt, vừa vào trò chơi không lâu đã buộc phải mở một "phó bản" cực kỳ khó khăn.

Nhưng nói bọn họ vận khí kém, thì thật ra vẫn có chút vận khí trên người —— hai người lang thang trên đường, thật trùng hợp vừa vặn gặp được Santa và Lâm Mặc chạy ra tìm Lưu Chương.

Con đường đen kịt âm u, hai kẻ kỳ quái cả người đầy máu đi tới...

Đây chính là ở trong thế giới game, còn không thấy rõ mặt, trong nháy mắt trong lòng Santa giống lên hồi chuông báo động, lúc này trường kiếm liền ra khỏi vỏ, Tô Bình Hà cũng phản ứng cực nhanh, triệu hoán ra vũ khí đối kháng, hai nhóm người nhìn không rõ mặt nhau thoắt cái đã quấn thành một đoàn đánh nhau...

Thẳng đến khi Mika lấy ra cung mặt trời chói chang đầy tính biểu tượng, trong bóng đêm, Lâm Mặc trốn ở quầy hàng trống không mới phản ứng lại, nhảy ra lớn tiếng hét lên: "Là Mika, là người mình, người một nhà!"

"Các người không cần đánh nữa ——"

"Không cần đánh nữa!"

Nghe được Lâm Mặc kêu to, bọn họ vốn đánh đến tối tăm mặt mày, lúc này mới dừng lại nhận ra nhau.

Vừa trải qua một phen "sinh ly tử biệt", rốt cục cũng có thể cùng đồng đội gặp nhau, nhất thời kích động đến sắp nói không nên lời, trong lòng cho dù có muôn ngàn lời nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể kéo tay đồng đội "nhìn nhau rưng rưng nước mắt"...

Ngay khi bầu không khí sắp bùng nổ không thể vãn hồi, thiếu chút nữa vang lên bgm của vở kịch khốn khổ, Tô Bình Hà vội vàng nhảy ra, chắn ở giữa bọn họ, kịp thời cắt đứt "diễn xuất" của bọn họ.

"Mấy người có xong chưa vậy? Mấy người không mệt, nhưng tôi mệt nha! Mấy người không đói, tôi đang rất đói!"

Tô Bình Hà cứng rắn nặn một nụ cười tủm tỉm hiền lành, tất nhiên là không có đem lời chửi bới trong lòng nói ra miệng.

"Nếu đã tụ hộp rồi, vậy mọi người không bằng đổi chỗ khác ôn chuyện nhỉ?" Có lẽ là làm đội trưởng tự nhiên có khí thế, lời này của Tô Bình Hà tuy là hỏi, nhưng càng giống như mệnh lệnh.

Nghe hắn nói như vậy, Santa và Lâm Mặc cũng phản ứng lại, nhìn hai người bọn họ chật vật như thế, Santa Lâm Mặc không thể không tạm thời buông tha việc tìm Lưu Chương, trước tiên mang theo Mika cùng Tô Bình Hà trở lại Tôn phủ cùng đồng đội hội hợp.

Dọc theo đường đi, bọn họ câu được câu mất tán gẫu chuyện hai ngày nay, ngay khi Santa lơ đãng hỏi Mika từ khi vào game tới nay có gặp được Châu Kha Vũ hay không, Mika do dự nhiều lần, vẫn là nói dối, yên lặng lắc đầu nói không có.

Tô Bình Hà nghe được câu trả lời này, rũ mi nhìn Mika, hắn lựa chọn giữ im lặng, cũng không có phản ứng quá nhiều.

Từ lúc bắt đầu cãi nhau với Châu Kha Vũ, trên đường vào thành Thanh Châu, đến đoạn sau này gặp Santa được đưa về Tôn phủ, Mika cả người đều không tập trung, luôn đắm chìm trong loại cảm xúc bi phẫn thương tâm này.

Anh vừa cảm thấy không thể giải thích, lại cảm thấy phẫn nộ, tự trách, thương tâm... Đủ loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho cả người thoạt nhìn chất đầy tâm sự.

Anh cũng không muốn hiện tại nói cho đồng đội biết tin dữ Châu Kha Vũ muốn phản bội rút khỏi đội ngũ, như vậy quả thật quá mức ảnh hưởng đến trạng thái và tâm tình của những đồng đội khác, xem ra chỉ có thể chờ tất cả bọn họ ra khỏi màn game nguy hiểm bủa vây bốn phía này, lại để Châu Kha Vũ chính miệng giải thích cho những đồng đội khác.

Trong Tôn phủ, hai người thành công hội hợp cùng phần lớn đồng đội, mọi người đương nhiên là cao hứng, chỉ là còn thiếu một Châu Kha Vũ, bọn họ lại không khỏi lo lắng cho cậu...

Nhưng mà nghĩ lại, lấy giá trị vũ lực của Châu Kha Vũ, tựa hồ cũng không có gì phải lo lắng, vì thế cũng dần dần yên lòng.

Mika và Tô Bình Hà đã lâu không được ăn cơm, qua loa rửa ráy liền ăn một bữa no nê, sau đó được đội trưởng Lưu Vũ đưa vào phòng nghỉ trống để nghỉ ngơi, chỉ cần dùng mắt thường cũng thấy được hai người  họ rất mệt mỏi, nếu không nghỉ ngơi chỉ sợ sẽ xảy ra vấn đề.

Bên này Mika cùng Tô Bình Hà vừa đi nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau, bọn Lưu Vũ liền nghe thấy nội viện có động tĩnh, cách tường viện cao cao, bên trong có rất nhiều người ồn ào ầm ĩ, còn có hạ nhân cầm đèn lồng chạy tới chạy lui.

Tôn phủ nếu đã xảy ra chuyện, như vậy chứng tỏ cốt truyện bắt đầu có tiến triển, tất nhiên sẽ có manh mối, vì mau chóng qua màn game, bọn họ nhất định phải đi xem!

Bất quá, khách nam không thể vào nội viện, chỉ có Bá Viễn Doãn Hạo Vũ cùng Riki ba người làm đạo sĩ, có đặc quyền tùy ý tiến vào mỗi địa phương trong phủ.

Riki còn phải ở lại cung cấp manh mối bàn luận về huyễn cảnh, Bá Viễn quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Vũ một cái, sau khi nhận được ánh mắt khẳng định của Lưu Vũ, anh vội vàng mang theo Doãn Hạo Vũ cùng nhau gấp rút chạy tới hậu viện.

Phòng ở hậu viện toàn bộ trống rỗng, dọc theo đường đi tiểu nha hoàn đều mang vẻ mặt khẩn trương, chỉ cúi đầu bước nhanh, tựa hồ cũng không dám nhiều lời cùng Bá Viễn bọn họ.

Chỉ thấy ở cái ao bên cạnh hoa viên, người vây quanh một vòng lại một vòng, càng chen chúc vào bên trong càng dày đặc, mười mấy hạ nhân cường tráng giơ đuốc vây thành một đoàn, Bá Viễn và Doãn Hạo Vũ chen chúc vào bên trong, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hai người tiến lại gần nghe, vừa lúc nghe thấy tiếng mắng chửi của một người đàn ông.

"Tiện phụ, đã sớm nghe nói qua con điếm vô tình, con hát vô nghĩa, ngươi lại dám lén lút dấu người sau lưng ta!"

Tam thiếu gia Tôn phủ kéo cái chân què, xông lên hung hăng tát nữ tử quỳ trên mặt đất một cái.

Trên mặt đất quỳ một nam một nữ, nam tử bị trói chặt như cua, trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử chịu một cú tát nặng nề, một tay đang bảo vệ cái bụng nhô lên, một bên che mặt không nói lời nào, khóe miệng chảy máu tươi ròng ròng.

Trên người nữ tử kia mặc trường sam rộng thùng thình thêu hoa văn phức tạp, đầu đầy châu ngọc, nhìn trang phục của nàng hẳn là di nương rất được sủng ái, mà nam tử trẻ trung cường tráng quỳ trên mặt đất thì áo thô vải nát, vừa nhìn đã biết là bộ dáng của hạ nhân.

Một màn cảnh tượng này, cho dù ai cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, nghiễm nhiên là hiện trường bắt gian.

Đứng ở xa trong đám người là Ngô quản gia, thân thể khom lưng gầy gò của ông ta chỉ có một thước sáu, da mặt già nua đầy khe rãnh nghiêm túc đến đáng sợ, thân ảnh ông ta đứng ngay ngắn nửa ẩn trong bóng tối, rõ ràng cùng mọi người đứng trên mặt đất bằng phẳng giống nhau, nhưng ông ta lại giống như đứng ở trên bậc thang cao, tràn đầy cảm giác áp bách.

Ngoại trừ Tứ thiếu gia Tôn Trường Toại, mấy vị thiếu gia, thiếu phu nhân Tôn gia đều ở đây, sắc mặt nghiêm trọng, trầm mặc không nói.

Nhị thiếu phu nhân khiếp sợ, nhìn Lâm di nương đang mang thai quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt xẹt qua một tia không đành lòng.

Hậu viện tam phòng này tất cả đều là một tay bà xử lý, bà xưa nay cùng Lâm di nương quan hệ coi như tốt đẹp, Lâm di nương có thai tới nay, cũng là bà tận tâm tận lực chiếu cố, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, trong lòng bà cũng là ngũ vị tạp trần.

Từ khi xảy ra chuyện đến nay, Đại thiếu phu nhân tâm như tro tàn, không hỏi thế sự. Tam thiếu phu nhân từ khi vào Tôn phủ tới nay liền cẩn thận thận trọng, không có quyền nói chuyện, trước mắt cũng chỉ có bà còn có thể đứng ra nói mấy câu...

Bà làm bộ lơ đãng nâng bàn tay để móng tay dài chỉnh lại búi tóc cắm đầy trang sức quý giá, cố gắng nặn ra một cái biểu tình tự nhiên, bước lên phía trước khuyên can: "Tam đệ, trước tiên bình tĩnh một chút, Lâm di nương... Nàng ấy vẫn đang mang thai!"

Nhưng Tam thiếu gia kia chỉ một mực phát điên, cũng không nghe vào lời khuyên nhủ mang ý tốt của Nhị tẩu.

"Lúc trước, ta cùng phụ thân nhiều lần khuyên can ngươi không nên đem kỹ nữ này thu vào phủ, ngươi một câu cũng không nghe, hiện giờ nháo ra loại chuyện xấu này, Tôn gia ta mặt mũi đều muốn mất hết rồi!" Đại thiếu gia cười lạnh một tiếng, hắn bắt được cơ hội này, cầm nạng trong tay hung hăng nện xuống mặt đất, chỉ vào Tam thiếu gia lớn tiếng răn dạy.

Sau khi nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm Lâm di nương, cười lạnh châm chọc Tam thiếu gia: "Nhìn bộ dáng này của bọn họ, ngược lại giống như là người quen cũ, e là cái thứ trong bụng nàng ta cũng không rõ ràng..."

Đại thiếu gia là do phu nhân nguyên phối* sinh ra, cùng Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia cũng không phải huynh đệ đồng bào một mẹ, ngày thường cùng đối phó Tứ thiếu gia thì còn được, nhưng thật ra nội bộ bọn họ không hề hòa thuận.

*Vợ đầu

"Đại ca!"

Nhị thiếu gia là huynh trưởng ruột của Tam thiếu gia, mắt thấy Đại thiếu gia muốn đem chuyện này làm lớn chuyện, Nhị thiếu gia vội vàng tiến lên thay đệ đệ không chịu thua kém của mình hòa giải.

"Việc này, đúng là Trường Thuận làm sai, nhưng nó cũng bị trừng phạt xứng đáng, chỉ là toàn phủ trên dưới tổn hại cùng tổn, nếu vinh cùng vinh, chúng ta phải xử lý thỏa đáng trước mới được..." Chỉ trong thời gian ngắn hắn đã phân tích tường tận ưu nhược điểm, nói hai ba câu liền nắm chặt chỗ yếu hại mà tất cả mọi người trong phủ rất coi trọng —— "Thanh danh".

"Huynh nói xem, Đại ca?" Nhị thiếu gia mặc dù bề ngoài là đang hỏi ý tứ của Đại thiếu gia, nhưng bên trong là nhắc nhở cùng uy hiếp, bức bách Đại thiếu gia không thể không đem tầm mắt đặt ở trên việc xử lý "gian phu dâm phụ".

Thật vất vả mới bắt được một chỗ sai, lại còn không thể làm lớn chuyện, Đại thiếu gia bị sặc khom lưng kịch liệt ho khan, cuối cùng, hắn có chút phiền muộn khoát tay áo, nhẹ nhàng nói: "Vậy thừa dịp đêm tối lặng lẽ đánh chết, ném vào trong rừng cây cho chó ăn đi. "

Hạ nhân cầm đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Ngô quản gia, thấy ông ta tựa hồ cũng không có dị nghị gì, lúc này mới lục tục hành động, chuẩn bị động thủ.

Tuy rằng Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia nhìn như là người làm chủ gia tộc này, nhưng Bá Viễn luôn cảm giác, quản gia đứng cách xa đám người, mang theo một ngọn đèn lồng đỏ lờ mờ mới là người chân chính có quyền quyết định ở nơi này.

Hoặc nên nói, là người sau lưng quản gia, mới là trung tâm quyền lực của đại gia tộc chân chính!

"Đại thiếu gia, Tam thiếu gia..." Nghe được hai người bọn họ sắp bị đánh chết, nam nhân quỳ ở đó đột nhiên trở nên vô cùng kích động, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ, trong nháy mắt, hắn thật giống như hạ quyết tâm gì đó, gian nan nói: "Anh nhi... Trong bụng Lâm di nương... Đó không phải là đứa trẻ của tiểu nhân! "

"Lâm di nương mang trong người chính là cốt nhục của Tôn gia, hơn nữa chuyện này... Đều là tiểu nhân bức bách nàng, cầu xin các ngài buông tha nàng đi, nàng vô tội! " Trán nam nhân dập nát chảy máu, nhưng vẫn như cũ không ngừng lại, trong đôi mắt đỏ tươi ngậm đầy nước mắt.

"Thiết Sinh ca ca, huynh nói bậy cái gì vậy?" Lâm di nương đầy mắt khiếp sợ quay đầu lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhìn chằm chằm Thiết Sinh.

Thiết Sinh một mực cúi đầu không nhìn biểu tình của Lâm di nương, nhất quyết khẳng định là mình cưỡng ép uy hiếp Lâm di nương, ý đồ đem tất cả tội lỗi đổ hết lên người mình.

"Không sai, đều là ta ỷ vào mình là đồng hương của Lâm di nương, lấy chuyện trước kia uy hiếp nàng. Đều là lỗi của ta, đứa nhỏ trong bụng Lâm di nương thật sự là cốt nhục của Tôn gia! "

Con cái nhà nghèo từ trước đến nay tính mạng như cỏ rác, thời đại chiến loạn càng là như thế, bao nhiêu người rời xa quê nhà, bao nhiêu người nhà tan cửa nát, bao nhiêu người vợ con ly tán...

Hai người là thanh mai trúc mã lớn lên trong một thôn, sớm đã sinh ra cảm xúc với nhau, chỉ là trời không toại nguyện, chiến loạn khiến bọn họ di dời, phân ly.

Cha mẹ Anh Nhi vì hai túi mì đem nàng bán vào hoa lâu, lúc hai người gặp lại nhau, một người là sai vặt tạm thời được gọi tới, một người là di nương Tôn phủ.

"Thiết Sinh ca ca, huynh không cần phải vì cứu ta mà bịa ra loại chuyện này, ta tình nguyện cùng huynh chết, cũng không muốn nhẫn nhục thấp thỏm sống từng ngày như trộm được!" Lâm di nương gắt gao cắn môi dưới, chảy nước mắt, quyết tuyệt hô lên.

Tôn gia tuy rằng có bốn vị thiếu gia, nhưng đến nay đều không có hậu tự, Thiết Sinh đang đánh cuộc, Tam thiếu gia sẽ bởi vì hài tử trong bụng Lâm di nương mà lưu lại cho nàng một mạng.

Rất hiển nhiên hắn đánh cuộc đúng rồi, ba thiếu gia đã thành gia lập thất của Tôn gia này ai nấy đều ngóng trông nhi tử, tất cả như nghẹn lại một hơi, đều muốn tiểu tôn nhi duy nhất của Tôn gia là do mình sinh ra.

"Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hài tử trong bụng ngươi, rốt cuộc có phải của ta hay không?" Tam thiếu gia thoáng tỉnh táo một chút, nhìn chằm chằm Lâm di nương bức hỏi.

Kỳ thật đối với Tam thiếu gia mà nói, đứa nhỏ này có phải là của hắn hay không đã không sao cả, chỉ cần Lâm di nương có thể ở trước mặt mọi người, thừa nhận đứa nhỏ này là của hắn, vậy là đủ rồi.

Điều hắn chân chính muốn, chính là thể diện của mình cùng vinh quang của cháu đích tôn!

Cho nên, chỉ cần Lâm di nương thừa nhận, như vậy đứa nhỏ trong bụng nàng chính là tôn nhi của Tôn gia!

"À!" Lâm di nương hướng Tam thiếu gia phun ra nước bọt đẫm máu, hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của hắn, ánh mắt nàng ngẩng đầu nhìn hắn tràn đầy trào phúng, nàng cười lạnh nói: "Vậy ngươi nghe cho kỹ, không phải! "

"Họ Tôn, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ngươi có thể sinh được hài tử chứ? Đầy một phòng di nương của ngươi! Nhiều năm như vậy, ngay cả một người có thai cũng không có, ngươi sẽ không thật sự đoán không ra nguyên nhân đấy chứ?" Lâm di nương tựa như điên rồi, một bên cười to lắc đầu, một bên liều mạng nói: "Ta theo ngươi nhiều năm như vậy, nhưng chỉ cùng với Thiết Sinh ca ca một lần, ta liền mang thai..."

Thiết Sinh hoảng hốt, cố gắng ngăn nàng lại: "Anh nhi, nàng đừng nói như vậy!"

"Câm miệng lại!" Tam thiếu gia đột nhiên bị đâm trúng chỗ đau, trong nháy mắt tức giận không thể kìm chế, hắn lúc này muốn xông tới giết chết Lâm di nương, "Ngươi cái thứ dâm phụ này, ta muốn giết ngươi!"

"Anh nhi——" Thời khắc mấu chốt, Thiết Sinh nhào tới dùng thân thể ngăn cản hai cước của Tam thiếu gia, nếu không, lực đạo nặng như vậy, tất nhiên một thi hai mạng.

"Trước giữ chặt Tam thiếu gia!" Đại thiếu gia vội vàng lớn tiếng gọi hạ nhân, thấy Tam thiếu gia bị nhục nhã trước mặt mọi người, hắn lộ vẻ đắc ý, hắn hắng giọng, bày ra một bộ dáng đương gia giáo huấn Tam thiếu gia: "Làm càn! Muốn động thủ, cũng nên theo tộc quy xử trí, để cho hạ nhân hành hình, ngươi tự mình động thủ như vậy, ra cái thể thống gì! "

"Anh nhi, nàng như thế là vì sao?" Thiết Sinh "Ọc" một tiếng phun ra một ngụm máu, quay đầu lại hỏi Lâm di nương.

"Thiết Sinh ca ca, ta cũng đã sớm không muốn sống!" Lâm di nương đau lòng lau đi vết máu bên miệng hắn, thê lương khóc nói: "Để cho ta lén lút sống qua ngày, không bằng một nhà ba người chúng ta cùng chết, trên đường hoàng tuyền còn có người bầu bạn..."

"Lúc trước ta bị cha mẹ bán vào trong hoa lâu, ta cũng không từ bỏ chính mình, chỉ một lòng muốn tiết kiệm tiền, có một ngày thay mình chuộc thân, sau đó đi tìm huynh..."

"Nhưng từ khi bị ép buộc gả vào Tôn phủ làm di nương, tâm ta cũng đã chết rồi!"

"Sao, vào Tôn gia ta, rất ủy khuất ngươi?" Đại thiếu gia cố ý nói chuyện, thừa thắng xông lên hỏi.

"Ta biết, thế nhân đều cảm thấy một nữ tử bán hoa như ta có thể tiến vào Tôn phủ, là bay lên cành cây biến thành phượng hoàng, nắm được đại vận, nhưng ai có biết, ta căn bản không muốn vào Tôn phủ!"

"Nhưng Tôn gia các ngươi, ở thành Thanh Châu là một tay che trời, ta biết bị Tam thiếu gia Tôn phủ coi trọng, ta không thể chống đỡ được..."

Chung quanh đều một mảnh im lặng, xem ra những chuyện này đem đến cho mọi người chấn động không nhỏ.

Việc này Nhị thiếu gia cũng không tiện nói chuyện, sắc mặt của hắn cực kỳ khó coi, một bên vì mình có đệ đệ như vậy cảm thấy xấu hổ lại bất đắc dĩ, một bên bất động thanh sắc* nhanh chóng tự hỏi phương pháp giải vây.

*Không biến sắc

Đại thiếu phu nhân nhìn thẳng về phía trước, xoay nhanh chuỗi tràng hạt, tựa như tất cả mọi thứ chung quanh đều không liên quan đến nàng, Tam thiếu phu nhân ẩn trong bóng tối, trên mặt yên tĩnh như một vũng nước chết, biểu tình tìm không thấy chút gì gọi là bất ổn.

Đại thiếu gia xoay người lại, che đi vẻ vui mừng trong mắt, mặt đối mặt Tam thiếu gia, cố ý nói: "Trường Thuận, ta xưa nay chỉ biết đệ làm việc hoang đường, không nghĩ tới, dĩ nhiên còn có việc cường thủ hào đoạt..."

"Đánh chết nàng!" Tam thiếu gia bị mấy hạ nhân gắt gao giữ chặt, liều mạng giãy dụa, kéo cổ họng hét lên: "Mau kéo xuống đánh chết! Nhanh lên!"

"Đạo trưởng tới rồi ——" Không biết là hạ nhân nào chú ý tới bọn Bá Viễn, cất cao giọng hô một câu.

Lần này ngược lại, bọn Bá Viễn lập tức trở thành tiêu điểm ánh mắt của toàn trường.

Chuyện đã đến nước này, Bá Viễn cũng không thể không ra mặt, anh thập phần trấn tĩnh đi ra hành lễ đạo gia nói: "Chậm đã!"

"Đại thiếu gia, tuy nói việc này là chuyện nhà Tôn gia các người, chúng ta không nên nhúng tay vào."

"Nhưng dù sao cũng là người được mời đến tận nhà để chúc thọ cho Tôn lão gia, bần đạo không thể không nhắc nhở một câu, trong ba ngày đại thọ, không nên sát sinh kiến huyết*."

*Thấy máu

"Nhẹ thì tổn hại phúc trạch, rước tai họa, nặng thì ảnh hưởng đến vận thế trên dưới cả phủ, con cháu khốn khổ." Thanh âm thanh nhuận ôn hòa của Bá Viễn cũng không lớn, lại rõ ràng truyền vào lỗ tai của mỗi một người, mọi người trong lúc nhất thời có chút bối rối, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

"Thật sự nghiêm trọng như vậy?" Nhị thiếu gia vội vàng đứng ra hỏi.

"Thật sự."

"Đa tạ Đạo trưởng nhắc nhở, bằng không thật sự sẽ gây họa." Đại thiếu gia cũng thay đổi sắc mặt, hơi suy tư rồi nói: "Người đâu, trước tiên trói hai người bọn họ lại, ném vào trong phòng củi nhốt lại hai ngày, chờ qua đại thọ phụ thân xong mới xử trí."

"Đại ca!" Không giết bọn họ, thật sự khó tiêu được hận trong lòng Tam thiếu gia, Tam thiếu gia còn muốn giãy dụa, lại bị Nhị thiếu gia lớn tiếng quát: "Cứ quyết định như vậy! Trường Thuận, đệ muốn cả gia đình chúng ta cùng đệ gánh chịu hậu quả sao?"

Nói xong, Nhị thiếu gia lại quay đầu lại, hướng Đại thiếu gia cười tươi nói: "Đại ca đừng tức giận, Trường Thuận nó đang nóng giận..."

Đợt này, Tam thiếu gia thực chất cũng không bị trừng phạt gì, mặt mũi trong phủ ngược lại mất sạch, ngay cả mấy huynh đệ Tôn gia bọn họ cũng mất mặt theo.

"Hừ!" Đại thiếu gia không tìm được chỗ tốt hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Mắt thấy đại cục đã định, Ngô quản gia mang theo đèn lồng đỏ tươi quỷ dị chậm rãi xoay người, đi về phía phòng chính, thân ảnh nhỏ bé của hắn bị ánh đèn kéo dài rất dài...

"Còn không mau giải tán, đứng chờ người ngoài chê cười sao?" Đại ca nghẹn một bụng ý xấu, đệ đệ ruột đã mất thể diện lại còn không chịu an phận, Nhị thiếu gia chỉ có thể bất đắc dĩ ở lại thu thập tàn cục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro