Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hành lang nhìn về phía khuôn viên yên tĩnh, khung cảnh xung quanh là màn đêm dày đặc, Lâm Mặc đứng ở cửa nhà vệ sinh nam lạnh đến mức dậm chân nhưng vẫn không dám vào bên trong, chỉ ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ trong nhà vệ sinh cũng đã khiến cậu không rét mà run.

"Mẹ kiếp!" Đột nhiên, Lâm Mặc nghe thấy tiếng bước chân quay đầu nhìn về phía cầu thang cuối hành lang, cậu lần lượt kinh ngạc hét lên: "Bá Viễn! Santa! Riki! Mika! Chờ một chút, không phải lại không có ký ức chứ?"

Châu Kha Vũ vừa mới từ trong nhà vệ sinh đi ra, biểu tình trên mặt luôn cứng đờ nhưng vào lúc này cũng xảy ra biến hóa.

Nhìn Bá Viễn bọn họ càng đến gần, Lâm Mặc khẽ run rẩy giơ tay lên, thiếu chút nữa muốn xông lên chào hỏi Bá Viễn, nhưng Bá Viễn tựa như không nhìn thấy cậu thẳng tắp vọt vào nhà vệ sinh.

Quả nhiên, lại là đồng đội không có trí nhớ!

Lâm Mặc thất vọng cùng Châu Kha Vũ liếc nhau một cái.

"Hai người, là bảo vệ trực đêm?" Đang lúc Lâm Mặc nản lòng thoái chí, Santa đột nhiên đi tới bên cạnh hạ thấp thanh âm hỏi.

Lâm Mặc không nghe hiểu ẩn ý của Santa, mất mát nói thầm một câu: "Mọi người lại không nhớ được sao?"

"Xem ra không phải, hẳn là nhớ kỹ chúng ta." Châu Kha Vũ và Santa liếc nhau, đưa ra kết luận.

Riki gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn anh nhớ kỹ!"

"Ah, ah, ah..." Lâm Mặc xông lên ôm chặt Riki, vui mừng đến khóc lóc kêu lên: "Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có người nhớ được bọn em!"

"Đúng vậy, bọn này cũng không nghĩ tới còn có đồng đội khác sẽ nhớ được mình, đây thật sự là, thật là không tin được..." Mika nhếch khóe miệng bất đắc dĩ cười khổ.

Santa và Châu Kha Vũ hai mặt nhìn nhau, tuy rằng không nói một lời nhưng ở trong mắt đối phương thấy được một chút vui mừng.

"Ấy, nhưng mà, mọi người sao lại tới đây?" Lâm Mặc lúc này mới phản ứng lại, những giáo viên vừa rồi nói là mời cảnh sát, cậu đột nhiên liên tưởng đến vẻ mặt khẩn trương nghiêm túc vừa rồi của Bá Viễn, mở to hai mắt che miệng nói: "Không thể nào, sẽ không chứ, không phải, trời ạ, mọi người sẽ không phải, là cảnh sát mà bọn họ mời đến chứ?"

"Chính xác mà nói thì đúng vậy." Santa gật đầu đưa ra một câu trả lời khẳng định.

Lâm Mặc lại nhớ đến chuyện Bá Viễn đạo trưởng không để ý tới mình: "Mọi người, ai... Bá Viễn đạo trưởng sao không nhìn đến bọn em liền đi vào rồi?"

Riki nhìn thoáng qua trong nhà vệ sinh, nhỏ giọng thở dài: "Viễn ca, hiện tại anh ấy là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của bọn anh, cũng không có ký ức..."

"A?" Lâm Mặc thoắt cái cảm giác đầu óc choáng váng, hai đội trưởng tất cả đều mất đi trí nhớ, hệ thống trò chơi này quả thực không phải là người a! Chuyên chọn đội trưởng xuống tay!

"Hay lắm, hai đội trưởng đều mất đi ký ức, một người đã làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự, một người còn đang nằm hôn mê trong bệnh viện!" Lâm Mặc vịn trán, cảm thấy vô lực.

"Ai, Lưu Vũ? Hôn mê?" Santa trong nháy mắt kích động, cùng Riki liếc mắt nhìn nhau, lặp tức tăng âm lượng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Lâm Mặc biết sẽ như vậy, cậu lấy tay ấn Santa về chỗ cũ, vội vàng trấn an bọn họ: "Mọi người trước đừng kích động, ở giữa đã xảy ra rất nhiều chuyện, sau này chậm rãi nói với mọi ngươi. Đừng lo, ngày mai bọn này sẽ đưa anh đến bệnh viện để gặp Lưu Vũ."

Mika suy tư một lát, sờ đầu nói: "Thật ra, hôm nay ban ngày chúng tôi nhìn thấy Doãn Hạo Vũ, cậu ấy cũng mất ký ức, tuy nhiên cậu ấy nguyện ý tin tưởng chúng tôi."

"Còn các đồng đội khác thì sao? Hai người có gặp đồng đội khác không?" Riki thuận thế hỏi Lâm Mặc cùng Châu Kha Vũ.

Lâm Mặc cũng cười trả lời: "Bọn em còn gặp Trương Gia Nguyên, cậu ấy cũng mất ký ức như vậy và cũng nguyện ý tin tưởng bọn em."

"Tôi vừa mới nhìn thấy tên của cậu ấy." Santa đột nhiên mở miệng nói: "Ngay trên sơ đồ chỗ ngồi mà Riki lấy về."

"Thì ra cậu ấy cũng là học sinh lớp 13?" Riki kinh ngạc nói.

Santa nhớ lại chi tiết, phân tích rõ ràng: "Tôi đoán Trương Gia Nguyên gần đây mới chuyển tới, tên của các học sinh khác đều là in ra, chỉ có một mình cậu ấy là viết tay..." Sau đó, anh dừng lại một chút mới tiếp tục: "Ngoài ra, có một cái tên được viết nguệch ngoạc bằng mực đen, tôi không thể nhìn rõ."

"Đúng rồi, Lưu Chương!" Lâm Mặc đột nhiên nhớ tới, bọn họ coi như đã gặp qua Lưu Chương, tuy rằng cách một cái điện thoại di động.

Châu Kha Vũ nhanh chóng bổ sung: "Bất quá chỉ thông qua điện thoại một lần lúc nửa đêm, Lưu Chương dường như không ở cùng thời gian không gian với chúng ta..."

"Cái gì? Có nghĩa là gì?" Santa cau mày nghi hoặc.

Lâm Mặc lấy cái Nokia ra khỏi ngực, đưa cho Santa xem, mặt không đổi sắc nói: "Chính là thông qua chiếc điện thoại này nói chuyện cùng AK, anh ấy nói đang ở năm 1990."

Riki thần sắc cổ quái nhìn Mika một cái, Santa cầm điện thoại quan sát một hồi nói: "Cái này? Thật sự là cái này sao?"

"Cái điện thoại này thực sự có thể sử dụng?" Riki khó hiểu lẩm bẩm.

Lâm Mặc thấy bọn họ không tin tâm tình có chút kích động, lặp tức giải thích: "Cái điện thoại này đúng là đồ cổ rồi, nhưng tối hôm đó nó quả thật sáng lên, không tin mọi người có thể hỏi Châu Kha Vũ một chút, lúc đó cậu ấy ở cùng một chỗ với em."

"Được rồi..." Thấy Châu Kha Vũ cũng gật gật đầu, Riki tiếp tục nói: "Vậy chúng ta lúc này mới có mười người a, vẫn còn thiếu một người!"

"Là Cao Khanh Trần!" Mika thốt lên.

Mọi người nhìn nhau, Châu Kha Vũ mở miệng hỏi: "Mọi người cảm thấy Cao Khanh Trần sẽ ở đâu?"

Không ai nghĩ ra, Châu Kha Vũ liền dẫn đầu đưa ra quan điểm của mình: "Tôi cảm thấy Cao Khanh Trần không ở cùng không gian thời gian với chúng ta, tôi và Lâm Mặc đã làm bảo vệ mấy ngày, nếu như Cao Khanh Trần ở trường này không có lý nào chúng tôi không nhìn thấy."

"Vì vậy, cậu ấy có thể đang ở năm 90? Ở cùng một chỗ với Lưu Chương?" Mika hít sâu một hơi, kinh ngạc nói.

Lâm Mặc vò đầu bứt tóc, buồn rầu nói: "Rất có thể, nhưng Lưu Chương rõ ràng là không có ký ức, không biết Tiểu Cửu anh ấy có hay không."

"Nếu như không có ký ức thì chẳng phải là xong rồi sao, bên kia chỉ có hai người bọn họ!" Riki lo lắng nói.

Mọi người lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, một lát sau, Santa đột nhiên ngẩng đầu nói: "Không đúng, chúng ta đều quên mất một người..."

"Thẩm Lan Ký!" Mọi người đồng thanh nói.

Châu Kha Vũ nhẹ giọng thở dài, lắc đầu nói: "Anh ta là người của Vĩnh An, là cùng chúng ta tiến vào, nếu xảy ra chuyện thì không dễ giải thích!"

"Thật vậy." Santa gật đầu đáp.

"Như vậy đi, chúng ta không phải là học sinh, không dễ dàng tìm người, để cho học sinh đi tìm có lẽ sẽ nhanh hơn, nói bọn họ tìm Cao Khanh Trần cùng Thẩm Lan Ký." Lâm Mặc đột nhiên nảy ra sáng kiến lên tiếng đề xuất.

Hệ thống sắp xếp cho bọn họ rất nhiều nhân vật là học sinh, bọn họ hoàn toàn có thể dùng những thân phận này xâm nhập vào bên trong để làm một số việc.

Mika nhanh chóng phản ứng lại: "Vậy ngày mai bọn này đi nói với Doãn Hạo Vũ, để cậu ấy tìm ở trung học cơ sở."

"Bọn em đi tìm Trương Gia Nguyên, bảo cậu ấy tìm ở trung học phổ thông." Lâm Mặc nhảy nhót cười nói.

"Các người ở cửa làm gì vậy! Tất cả đi vào!" Trong nhà vệ sinh truyền đến thanh âm của Bá Viễn, sắc mặt mấy người lặp tức thay đổi.

"Ai, tới đây!" Riki đáp lại, sau đó nhanh chóng xoay người đi vào nhà vệ sinh, Mika cũng theo sát phía sau.

Lâm Mặc trực tiếp giữ chặt cánh tay Santa, tò mò mở miệng hỏi: "Chờ đã, án mạng trong này là chuyện gì xảy ra? Em không dám vào xem, hình như có một giáo viên xem xong sợ đến ngốc luôn..."

"Chuyện này nói ra cũng rất phức tạp, ngày mai chúng ta đi gặp Tiểu Vũ, lúc đó rồi nói sau." Santa đầu tiên là ngẩn người, sau mới nói.

Ngay sau đó Santa lại chợt nhớ tới chuyện gì, nói với Lâm Mặc và Châu Kha Vũ: "Nếu như tất cả đều đi Bá Viễn đạo trưởng chắc chắn sẽ hoài nghi. Như vậy đi, tôi giả bệnh cùng hai người đi bệnh viện, để Riki cùng Mika đi theo Bá Viễn điều tra vụ án."

Châu Kha Vũ suy nghĩ một chút gật đầu đáp: "Được."

Lúc này, Mika bước nhanh ra nói: "Lát nữa sẽ có xe của cục cảnh sát đến đưa hai thi thể đi khám nghiệm tử thi, tôi cùng hai người đi ra cửa chờ."

"Vậy được, đi thôi." Lâm Mặc và Châu Kha Vũ liếc nhau trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro