Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Mặc cùng Bá Viễn quay trở lại Đạo Quan trống rỗng, nơi này vẫn duy trì bộ dáng ngày hôm đó bọn họ rời đi, hai người qua loa quét dọn một chút liền bắt tay thu thập hành lý của Bá Viễn.

Lưu Chương dặn dò bọn họ chỉ cần mang theo mấy bộ quần áo là được, vì trong biệt thự bọn họ sắp chuyển đến cái gì cũng có.

Để che dấu sự thật thương tích của Tiểu Cửu trong nháy mắt khôi phục, đám người bọn họ ở lại bệnh viện một thời gian mới rời đi.

Đã gặp phải một lần truy sát nguy hiểm, cần có một nơi an toàn để ở trở thành vấn đề đầu tiên mà nhóm bọn họ phải giải quyết.

Vì thế, Lưu Chương cùng biệt thự riêng của mình vô cùng kịp thời xuất hiện cứu cánh, biệt thự nằm trên một hòn đảo giữa hồ ở ngoại ô thành phố S, có cầu dài bắc qua đảo, xe hơi có thể đi thẳng. Biệt thự sang trọng có 4 tầng với 20 phòng ngủ, có hồ bơi và đường đua.

Bất kể là phương diện an toàn hay trang bị đều được Lưu Chương - kim chủ vạn năng cân nhắc kỹ lưỡng, dùng lời nói của anh chính là cùng anh làm đồng đội, anh tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người!

Có thể trực tiếp xách vali vào ở, bọn họ đương nhiên không cần mang theo quá nhiều đồ đạc, Lâm Mặc chỉ giúp Bá Viễn thu thập kinh thư đạo gia trên bàn, Bá Viễn tự mình làm nốt phần còn lại, dù sao vai trò hôm nay của Lâm Mặc chỉ là tài xế đưa đón Bá Viễn thôi.

Lâm Mặc cẩn thận đặt mấy quyển sách cũ sang một bên, khi chuẩn bị đóng gói những thứ khác vô tình mở ngăn kéo ra, chỉ liếc mắt một cái lại phát hiện bên trong đặt một xấp giấy tờ cùng chứng chỉ thật dày.

"Đây là cái gì?" Lâm Mặc tò mò lấy ra một tờ biên lai cẩn thận lật xem, thấp giọng đọc ra nội dung bên trên: "Biên lai hóa đơn viện trợ trẻ em nông thôn của tổ chức từ thiện Trung Quốc..."

"Này, đừng động vào cái đó!" Bá Viễn vừa nghe theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mặc, vừa lúc nhìn thấy ngăn kéo bị mở lặp tức ngăn cản.

"Ah, ở đâu ra nhiều giấy chứng nhận với hóa đơn vậy?" Lâm Mặc cầm một xấp phiếu thật dày, từng tờ từng tờ nhìn qua, đột nhiên mở to mắt tràn đầy kinh ngạc nói: "Viễn ca, anh giàu như vậy sao?"

"Em đừng dùng ánh mắt này nhìn anh, kỳ thật anh cũng không vĩ đại như em tưởng tượng." Bá Viễn bất đắc dĩ thở dài, thấy không giấu được nữa chỉ có thể đi qua thẳng thắn nói với Lâm Mặc: "Không phải em luôn muốn biết vì sao một đạo sĩ chân chính lại bán bùa giả à? Kỳ thật rất nhiều người đến chỗ này cầu nhân duyên cầu học hành cầu con cháu, trong mệnh bọn họ vốn đều có, căn bản không cần ngoại lực thay đổi. Nhưng em nghĩ nếu anh không làm gì cả họ sẽ yên tâm sao? Thậm chí sẽ có người cảm thấy anh là kẻ lừa đảo, sau đó quay đầu đi tìm tăng nhân đạo sĩ giả khác, cuối cùng còn không phải sẽ bị lừa tiền. Thật ra bọn họ tiêu tiền chỉ để mua một sự an tâm, thay vì để số tiền này trôi đi trước mắt, còn không bằng dứt khoát dùng số tiền này làm chút việc thiện."

Lâm Mặc gật đầu như giã tỏi, trên mặt lại lộ ra biểu tình: Thật có đạo lý, em thiếu chút nữa liền tin, bĩu môi nói: "Anh nói quả thật rất đúng, nhưng đây cũng không phải là cái cớ để anh có thể lấy tiền của em, còn đưa bùa giả cho em!"

Lâm Mặc dừng một chút lại bổ sung: "Hơn nữa, anh cướp giàu chia nghèo cũng phải nhìn đối tượng chứ? Em là một công chức nhỏ cần cù và siêng năng sống trong nghèo đói đó, em có giàu sao?"

"Thật ra, anh lúc đó nhìn ra hai người gặp tai họa thật cho nên bùa chú cho hai người không phải đồ giả." Bá Viễn ngước mắt bình tĩnh nhìn về phía Lâm Mặc, Lâm Mặc ngơ ngác nhíu mày hỏi: "Cái gì?"

Bá Viễn tiếp tục hỏi: "Hai người có phải đã đắc tội đồ đệ Tiểu Tùng của anh hay không?"

"Sao anh biết?" Lâm Mặc đột nhiên phản ứng lại, thoắt cái đã hiểu ra: "Là thằng nhóc đó? Đúng, em nhớ rồi, em nhớ chính là nó đem bùa đưa cho em!"

Bá Viễn có vẻ vô cùng khổ não, anh nhéo nhéo mi tâm: "Haizz, đứa nhỏ này có chút ngang ngược, đây không phải lần đầu nó làm như vậy. Từng có một đôi cha mẹ mang con trai học trung học đến đây cầu bùa học tập, lần đó bọn họ chỉ trích Tiểu Tùng hai câu, thằng nhóc này liền đổi thành bùa đào hoa đưa đến, về sau con trai bọn họ thuận lợi dẫn về một nàng dâu..."

"Cho nên nó đã đem bùa bảo mệnh anh cho hai người đổi thành giả, không cần tìm nó tính sổ nữa, anh sớm để cho cha mẹ nó đến đón về nhà rồi." Bá Viễn vội vàng ngăn cản Lâm Mặc đang muốn chạy, nhìn bộ dáng tức giận của cậu cảm thấy buồn cười, trêu ghẹo nói: "Còn nữa, em ở trong đơn vị tốt xấu gì cũng được coi là một lãnh đạo nhỏ, nào có nghèo khó như đã nói?"

Vừa nghĩ đến bốn ngàn đồng của mình, Lâm Mặc khóc không ra nước mắt: "Em thật sự nghèo có được không?"

"Được rồi, anh không cãi với em." Bá Viễn nhìn chằm chằm mặt Lâm Mặc một hồi, nói: "Bất quá, anh thấy sau này em còn có mệnh phú quý, khẳng định có thể giàu có..."

"Thật sao?" Lâm Mặc trong nháy mắt ngẩng đầu, hai mắt phát ra ánh sáng chờ mong.

Bá Viễn chủ động tới gần một chút, thấp giọng nhịn cười nói: "Cái này còn có thể lừa em sao? Không phải trước mắt em có một cơ hội gả vào hào môn à?"

Nghe nói như thế, Lâm Mặc đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó hiểu ra nhanh chóng đen mặt, bất mãn: "Bá Viễn đạo trưởng, thật quá đáng! Em còn cố ý lái xe đến giúp anh chuyển đồ, anh lại cười nhạo em như vậy hả?"

Bá Viễn nhìn bộ dáng tức giận nhảy dựng lên của Lâm Mặc, cảm thấy đáng yêu nên bật cười, vỗ người Lâm Mặc nói: "Được rồi được rồi, đùa thôi, đùa thôi. Nhưng câu anh sắp nói là thật, đây là một đoạn nghiệt duyên, em nên sớm quyết định thì hơn, miễn cho sau này... "

Bá Viễn nói đến đây thanh âm càng ngày càng thấp, Lâm Mặc nghe không rõ vội vàng hỏi: "Cái gì? Ý anh là sao?"

"Hai, ba... mấy cái rương này thu thập xong chúng ta liền... khụ khụ... có thể đi rồi, em ra ngoài trước đi, anh còn muốn đến đại điện bái lạy tổ sư gia một chút."

Bá Viễn biết không thể tiết lộ quá nhiều, vội vàng chuyển đề tài tìm cớ bỏ trốn, bỏ lại Lâm Mặc gào to phía sau: "Không phải chứ, Viễn ca, sao có thể chỉ nói một nửa? Aisss, chờ một chút..."

Lâm Mặc thấy Bá Viễn không chịu nói, cũng đành bất đắc dĩ mang hành lý một mình xuống núi trước, ngồi trên xe chờ Bá Viễn.

Bá Viễn lặng lẽ đi một vòng trong Đạo Quan, tự mình đem mỗi một cánh cửa sổ đóng lại cẩn thận, nơi chốn đã sống mười mấy năm này, khắp nơi đều là cảnh tượng quen thuộc.

Trên cây bạch quả nghìn tuổi trong viện treo đầy vải đỏ cầu phúc, Bá Viễn chắp tay đứng dưới tàng cây, im lặng đứng hồi lâu, cuối cùng lấy bút mực viết một tờ ước nguyện mới treo trên cành cây: "Đợi ngày bình an trở về, sẽ tự tay tháo nó xuống!"

Cuối cùng, Bá Viễn đi tới đại điện quỳ xuống trước tượng tổ sư Tam Thanh, thành kính cúi đầu.

"Tổ sư gia ở trên, xin nhận đệ tử bái lạy! Sư phụ từng khẳng định đệ tử hai mươi bảy tuổi có một đại kiếp nạn, không ngờ đến quả thật ứng kiếp, đệ tử vốn không có ý định liên quan đến thế tục, nhưng kiếp nạn lần này thực sự hung hiểm dị thường, dù cho từng bước cẩn trọng cũng khó có thể bình an sống sót. Hôm nay rời đi, e rằng ngày sau cũng không bao giờ trở lại, nhưng đạo khí vẫn còn tồn tại trong lòng con, không thể lay chuyển! Nếu tổ sư gia ở trên trời có linh, mong ngài phù hộ đệ tử một hai, đệ tử chí thành cầu nguyện, kính vọng Thánh Từ, cúi xuống động giám."

*Bá Viễn theo đạo, cách nói chuyện của anh cũng mang theo hơi hướng cổ xưa, có những câu anh nói mình sẽ giữ nguyên không dịch nghĩa ra, vì như thế mới bộc lộ được cái hay của câu văn lẫn nhân vật.

Nói xong, Bá Viễn dập đầu ba cái mới đứng dậy rời đi, anh nhẹ nhàng đóng cửa đại điện lại chậm rãi đi ra Đạo Quan, cuối cùng khóa chặt cửa Đạo Quan, xuống núi.

Bá Viễn vừa ngồi lên Lâm Mặc đã vội vàng khởi động xe, nghe tiếng gầm cao cấp, cậu cảm thán: "Siêu xe đúng là không giống với xe bình thường! Nhìn khung gầm kìa, nhìn nội thất đi!"

"Đừng nháo nữa, cũng không khác mấy, đi thôi!" Bá Viễn nhìn sắc trời đã tối, vội vàng cười thúc giục.

"Được rồi!" Lâm Mặc vui vẻ lặp tức đạp chân ga, gió đêm theo hai bên cửa sổ xe vù vù tràn vào trong.

...

Tốc độ xe nháy mắt tăng vọt lên tới một trăm tám, chiếc Big G màu đen chạy nhanh trên con đường tối tăm, Trương Gia Nguyên hoảng sợ nhìn thoáng qua chiếc xe đuổi theo phía sau, la to: "Lái nhanh lên!"

Tên sát thủ tự biết không địch lại Châu Kha Vũ liền phát tín hiệu gọi cứu viện ở gần đó, ba người Trương Gia Nguyên nhân cơ hội này vội vàng lên xe chạy đi.

Tên sát thủ thấy thế cũng lên một chiếc xe màu đen, vì thế hai chiếc xe bắt đầu một cuộc truy đuổi mạo hiểm kích thích.

"Bọn họ đuổi theo sát phía sau!"

"Ha, cắn rất chặt!'" Trương Gia Nguyên liên tục báo cáo tình hình cho Châu Kha Vũ đang lái xe, Lưu Chương ôm cánh tay hỏi một câu: "Bây giờ đi đâu?"

"Về biệt thự ?" Trương Gia Nguyên theo bản năng hỏi.

Lưu Chương lặp tức phủ định: "Không được, không thể bại lộ nơi ở của chúng ta, trước tiên phải cắt đuôi xe phía sau!"

"Hiệu suất xe của họ không bằng chúng ta, Châu Kha Vũ, cậu có tự tin có thể cắt đuôi họ không?" Lưu Chương nhìn đường viền môi mím chặt của Châu Kha Vũ, nhanh chóng ném ra một câu hỏi.

Châu Kha Vũ đang chuyên tâm lái xe, hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước điềm tĩnh hỏi: "Xe bị hỏng một chút anh không đau lòng chứ?"

Lưu Chương nghe vậy nâng tay trái không bị thương vuốt ngược tóc lên, cao giọng cười nói: "Này có là gì, yên tâm! Sớm đã nhìn nó không vừa mắt, hỏng tôi lại đổi một chiếc khác!"

"Vậy thì không thành vấn đề!" Châu Kha Vũ đạp chân ga đến cùng, khi xe sắp đụng phải hàng rào sắt ở giữa làn phân cách anh đánh mạnh tay lái sang trái, toàn bộ thân xe nghiêng về một phía tránh được, nhưng vẫn bị cọ rạch một lớp sơn, sau đó bởi vì quán tính trực tiếp đụng vào biển chỉ đường, cửa sổ kính ở ghế lái "rầm" một tiếng vỡ nát, Châu Kha Vũ cũng bị mảnh thủy tinh vỡ làm cho trầy xước.

Mà chiếc xe phía sau không kịp né tránh hàng rào sắt, điên cuồng xoay vô lăng lại bởi vì khung gầm không đủ ổn định khiến cho toàn bộ xe bị lật mạnh xuống mặt đường, rốt cuộc cũng không đuổi kịp.

Lưu Chương bị thao tác cực hạn vừa rồi của Châu Kha Vũ làm cho da đầu tê dại, bật thốt: "Wow, quá đã!"

"Châu Kha Vũ." Nhìn máu tươi chậm rãi rỉ ra bên má Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"

"Không có việc gì, vết thương này vẫn nằm trong phạm vi dự đoán." Châu Kha Vũ tiếp tục vững vàng lái xe trở về.

Trương Gia Nguyên vẫn còn sợ hãi nói: "Vừa rồi... cũng quá nguy hiểm đi!"

"May mắn, đã cắt đuôi được." Châu Kha Vũ xuyên qua cửa sổ xe vỡ vụn liếc nhìn mặt trăng nơi chân trời nhẹ giọng nói.

Lúc ba người bọn họ về đến biệt thự, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Lưu Vũ nghe được động tĩnh tinh mắt nhìn ra, thấy trạng thái của ba người giật mình vội hỏi: "Có ai bị thương không?"

"Xảy ra chuyện gì~" Cao Khanh Trần nghe được có người bị thương vội vàng chạy tới, hỏi bằng tiếng Trung không quá lưu loát.

Lưu Chương ôm cánh tay nói: "Không có việc gì, lại bị truy sát mà thôi."

"Tôi thấy trong biệt thự có một phòng y tế chuyên nghiệp, hai người mau theo tôi tới đó xử lý vết thương một chút~"

Cao Khanh Trần dùng cả tiếng Trung và tiếng Anh khoa tay múa chân nói, vội vàng mang theo hai người vào trong biệt thự, bọn họ xuyên qua hành lang đến một gian phòng trong cùng.

Lưu Chương nhìn Cao Khanh Trần cười trêu ghẹo: "Yo, chỉ mới ở vài ngày mà đã quen thuộc như vậy a~"

"Đúng vậy, biệt thự thật lớn, hơn nữa cơ sở vật chất bên trong còn rất đầy đủ." Cao Khanh Trần mở cửa phòng, từ nội tâm tán thưởng nói.

Tiếng Trung của Tiểu Cửu đã xem như rất tốt, chỉ là có chút ngữ âm pha tạp, ngay cả Châu Kha Vũ luôn không thích cười sau khi nghe xong cũng nhịn không được nhếch khóe miệng lên.

"Xem cho cậu ấy trước, cậu ấy bị thương nghiêm trọng hơn!" Lưu Chương tự mình ngồi xuống sô pha bên cạnh.

Cao Khanh Trần nửa ngồi xổm cạnh Châu Kha Vũ, lấy tăm bông xử lý vết thương trên mặt cho anh, vừa xử lý vừa thưởng thức giá trị nhan sắc: "Những mảnh thủy tinh này may mà không rạch tới mắt, vết thương trên mặt cũng không sâu, nếu không sẽ thật tiếc cho gương mặt đẹp trai này~"

"Ánh mắt của anh, rất đẹp." Châu Kha Vũ quay đầu vừa lúc nhìn thấy đôi mắt to tròn của Cao Khanh Trần, mỉm cười nói.

Cao Khanh Trần tay cầm tăm bông hơi dừng lại, sau đó vui vẻ cười nói: "A... Cảm ơn cậu~"

"Hey, gì đấy?" Lưu Chương ngồi trên sô pha cười nói: "Không được đùa giỡn bác sĩ nhỏ của đội chúng tôi!"

"Nghi thức tới lui mà thôi, thế nào lại thành đùa giỡn?" Châu Kha Vũ khẽ cười biện giải.

"Chậc chậc chậc, nhanh lên đi! Vết thương trên cánh tay của tôi sắp lành luôn rồi." Lưu Chương cười giương cánh tay mình lên, thúc giục Cao Khanh Trần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro