Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói một chút về xưng hô trong màn này, vì đây là bối cảnh dân quốc, nên khi người chơi nói chuyện với NPC, sẽ phối hợp theo bối cảnh, còn khi họ nói chuyện với nhau hoặc suy nghĩ, sẽ dùng câu từ hiện đại. Trường hợp Tôn Trường Toại và Dư Hành Chi thì khác, vì đều đã du học nước ngoài, nên mình sẽ không để hai người xưng ta ngươi khi nói chuyện với nhau, và khi hai người này nói chuyện với những người khác sẽ tùy đối tượng mà xưng hô, vì họ chấp nhận và theo kịp được sự đổi mới tư tưởng, chưa chắc là người trước mặt họ cũng vậy, vì sự lịch thiệp và tôn trọng đối phương, họ sẽ xưng hô theo đúng ngữ cảnh.

Tính mạng Trương Gia Nguyên đã không còn nguy hiểm, Santa đang ở trong phòng canh giữ, tuy rằng cậu vẫn đang mê man, nhưng tốt xấu gì mạng nhỏ cũng được bảo trụ.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn Lưu Chương chứng kiến sự lợi hại của cổ độc, trước đây chỉ cảm thấy lo lắng, bởi vì đối với người chưa từng biết đến cổ độc như bọn họ mà nói, thứ này quá mức lạ lẫm xa vời, không biết rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào, nhưng trải qua lần này, cảm giác nguy cơ đột ngột phơi bày trước mặt bọn họ.

Nếu như không triệt để diệt trừ cổ trùng trong cơ thể Trương Gia Nguyên, điều này có nghĩa là, cổ độc tùy thời đều có thể tái phát, tùy thời có thể cướp đi sinh mệnh đồng đội của họ, quả thực so với bom hẹn giờ còn khủng bố hơn!

Mà công hiệu nước sinh mệnh của Cao Khanh Trần là chữa trị tổn thương cho thân thể, chỉ có thể giữ được tính mạng, không cách nào triệt để loại trừ cổ trùng đã ngủ đông trong cơ thể. Muốn tháo chuông cần tìm người thắt chuông, muốn hoàn toàn thoát khỏi uy hiếp của Băng Tàm Cổ, bọn họ phải tìm được "Cổ tiên" Vu Thiên Nam.

Bất quá, bọn Santa đối với vu thuật không am hiểu, chưa nghĩ tới bước này, bọn họ chỉ biết Trương Gia Nguyên sống sót, tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm, trái tim gần như vọt lên cổ họng cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Nhất là Lưu Chương, hiện tại rốt cục có thể bình tĩnh lại nghỉ ngơi một chút...

Công hiệu của bùa tử mẫu quá mức cường đại, mà dục vọng sống của Trương Gia Nguyên lại đặc biệt mãnh liệt, nhất là lúc sắp chết, tất cả giãy dụa, không cam lòng cùng thống khổ của Trương Gia Nguyên đều đổ dồn lên người Lưu Chương, tra tấn cậu đến mức gần như sụp đổ.

Nhưng cũng chính vì vậy, Lưu Chương có thể trực tiếp cảm nhận được nỗi đau khi Trương Gia Nguyên đối mặt với cái chết, trải nghiệm lần này cũng khiến quan hệ giữa cậu và Trương Gia Nguyên trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.

Một khi cùng nhau trải qua sinh tử, sự tin tưởng và tình cảm đối với nhau cũng giống như ngồi tên lửa, trực tiếp vọt đến một độ cao mà ngày ngày tháng tháng ở chung cũng khó có thể đạt được.

Tiểu Lưu công tử tự xưng mình là cool guy, không bị tình cảm ràng buộc, hiện giờ lại ở trước mặt đồng đội để lộ mặt dịu dàng và tinh tế của mình, cũng không biết là trò chơi thay đổi cậu, hay là đồng đội thay đổi cậu.

Từ hôm qua đến giờ Trương Gia Nguyên một hạt cơm cũng chưa ăn, Lưu Chương lo lắng cậu tỉnh lại sẽ đói bụng, vì thế cố ý đến phòng bếp ở phủ Tướng Quân lấy một bát mì, chờ cậu tỉnh lại có thể ăn ngay.

Nhưng mất đi cảm ứng của bùa tử mẫu, trên đường trở về phòng Lưu Chương lạc đường, lòng vòng một hồi không biết đi tới nơi nào.

Nghĩ đến trên lầu có con gái, thủ vệ canh gác sẽ rất bất tiện, vì thế Tôn Trường Toại rất chu đáo ra lệnh cho thủ vệ đều đi xuống lầu, nhưng hắn không ngờ kỳ thật Lưu Chương cũng không phải con gái...

Chính hành động nhìn như thấu đáo này, lại làm khổ Lưu Chương, ngay cả một người có thể hỏi đường cũng không có, chỉ có thể liên tục đẩy mở những cánh cửa giống nhau như đúc.

Ai lại đi trang trí ngôi nhà của mình như một tòa văn phòng quân sự!

Lưu Chương xách hộp thức ăn trên tay quả thực sắp phát điên, không kìm được tự mình hỏi mình: "Mình vừa đi từ đâu ra?"

Tất cả cửa phòng cùng với bố trí đều giống nhau như đúc, cảm giác không có tính thiết kế không nói, còn dễ dàng khiến người khác không phân biệt được đông tây nam bắc.

Bất tri bất giác, Lưu Chương theo hành lang càng đi càng sâu, lúc này, cậu mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của ai đó.

Trong lòng rất vui vẻ, đang chuẩn bị đi tới hỏi đường, lại không ngờ bị tiếng đập bàn bất thình lình khiến cho giật nảy mình, lập tức dừng bước.

"Tôi thấy họ thực sự điên rồi... Xem thử nội dung của hiệp ước này là gì!"

Tuy rằng ngữ khí vừa nóng nảy vừa tức giận, nhưng Lưu Chương vẫn nghe ra đây là ai, bất quá cậu bỗng nhiên có chút tò mò, rốt cuộc ai có thể khiến một Dư Hành Chi tính tình dễ chịu tức giận đến mức độ này?

Lưu Chương thò người đến gần hơn một chút, xuyên qua khe cửa khép hờ nhìn thấy Tôn Trường Toại và Dư Hành Chi đứng ở trước bàn làm việc nói chuyện, dưới đất rải rác những mảnh giấy bị xé nát.

Giọng điệu Tôn Trường Toại xem như trấn định, nhưng hàng lông mày nhíu chặt lại ẩn chứa sát khí dày đặc.

"Không biết bên kia thái độ của Đại Soái thế nào, nếu như ủng hộ Tổng thống, vậy thì khó làm..."

"Để lật đổ hệ thống cũ của chế độ trước, bao nhiêu người đã chết? Cậu và tôi đều từ chiến trường bước ra... Vậy thì làm một cuộc cách mạng khác!"

Thái độ của Dư Hành Chi vô cùng cứng rắn, một lát sau, hắn bình tĩnh lại, xoay người đối mặt với Tôn Trường Toại, thành khẩn nói: "Trường Toại, tôi nghĩ cậu hẳn sẽ giúp tôi, nếu cha tôi thật sự đứng ở phe giặc bán nước, Từ Dụ tôi không ngại gánh thêm tội danh giết cha."

Từ Dụ?

Vậy là, tên hắn không phải Dư Hành Chi? Lưu Chương đột nhiên cảm giác mình dường như biết được bí mật gì đó, tâm tình có chút kích động, vì thế nhẫn nại tiếp tục nghe, muốn nghe được càng nhiều manh mối.

"Tôi đương nhiên là ủng hộ cậu, chỉ là, tôi nghĩ chúng ta vẫn phải nhanh chóng trở về thăm dò ý định của Đại Soái..."

So với sự hấp tấp của Từ Dụ, Tôn Trường Toại rõ ràng trầm ổn hơn một chút, tính cách hai người vừa vặn có thể bổ sung cho nhau.

Tôn Trường Toại quả thật là một nhân tài có thể đảm nhiệm trọng trách, tuổi còn trẻ được Từ Đại Soái trọng dụng, dù vậy Từ Đại Soái coi trọng nhân tài đồng thời cũng không tránh khỏi có chút kiêng kỵ hắn.

Nhất là sau khi biết được thân phận thiếu gia Tôn gia của hắn, biết được thực lực gia cảnh hắn hùng hậu, bắt đầu thời thời khắc khắc lo lắng hắn hai lòng, vì thế Từ Đại Soái để đứa con trai nhỏ được nuôi dưỡng ở nơi khác chưa bao giờ xuất đầu lộ diện, dùng thân phận phụ tá đi theo Tôn Trường Toại, thật ra là để giám thị.

Như vậy, không chỉ có thể phòng ngừa dã tâm của Tôn Trường Toại, cũng có thể rèn luyện cho đứa con út nhà mình, cho hắn ở bên cạnh Tôn Trường Toại học chút bản lĩnh dụng binh tác chiến.

Nhưng điều khiến Từ Đại Soái không ngờ tới chính là, Từ Dụ cùng Tôn Trường Toại trên sa trường sóng vai tác chiến thành lập tình hữu nghị sâu sắc, hai thanh niên cùng chí hướng, không chỉ trở thành bạn tốt, còn tiết lộ thân phận cho nhau.

Từ Đại Soái trăm triệu lần không nghĩ tới, bước này của mình nhìn như cao minh, nhưng chẳng khác nào đưa cho con trai nhỏ của ông một trợ thủ cường đại, chính tay ông gieo mầm họa bị đoạt quyền sau này.

"Vẫn là cậu suy nghĩ cẩn thận, chúng ta lập tức đi bây giờ."

"Chờ một chút..."

"Trường Toại, cậu đang do dự cái gì?"

Thấy Tôn Trường Toại do dự, Từ Dụ lập tức đoán được có thể là không yên lòng về Trương Gia Nguyên, vì thế trấn an: "Phủ Tướng Quân thủ vệ nghiêm ngặt, đừng nói người Tôn phủ, cho dù hiện tại Ngô Truyền Lâm ở phía Nam phái binh đánh tới, mấy người bọn họ ở lại phủ Tướng Quân đều rất an toàn. Huống hồ, cậu còn chưa nhìn ra à, bọn họ căn bản cũng không phải người bình thường! Cô gái trong phòng cậu rõ ràng đã tắt thở nửa tiếng rồi, bọn họ cho uống một chai nước liền cứu người về. Từ Dụ tôi xuống phía Nam bái sư học võ bảy năm, du học tám năm, những quốc gia lớn nhỏ ở Châu Âu đều đi qua một lần, thế nào cũng được xem là đã nhìn thấy thế giới này, nhưng loại thuốc thần như vậy tôi chưa bao giờ nghe thấy!"

"Cậu nói đúng, chúng ta hiện tại lập tức đi, chạy tới phủ Đại Soái ở Tế Châu..."

Mắt thấy bọn họ sắp đi ra, Lưu Chương không kịp tránh nữa, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển nghĩ cách, cuối cùng chỉ có thể xách hộp thức ăn đẩy cửa đi thẳng vào.

Lúc này, đến lượt hai người trong phòng hoảng hốt, Lưu Chương giả vờ nhăn nhó cúi đầu, bộ dáng cực kỳ thẹn thùng, trực tiếp đưa hộp thức ăn đến trước mặt Từ Dụ.

"Ừm, chuẩn bị cho ngươi. Cảm ơn, cảm ơn ngươi đã giúp ta lúc ở Tôn phủ."

Nói xong, Lưu Chương điệu đà hất tung bím tóc trước ngực, che mặt chạy như bay.

Mỹ nhân kế này sử dụng tương đối kịp thời, trong đầu Từ Dụ giờ phút này làm gì còn chỗ để tự hỏi Lưu Chương có nghe thấy gì hay không, một trận tim đập như trống đến nhanh đi cũng nhanh, hắn lộ vẻ khó xử nhìn về phía Tôn Trường Toại.

Tôn Trường Toại lập tức hiểu rõ, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, hắn kéo áo choàng trên ghế dựa đi ra ngoài, "Năm phút sau, gặp ở cửa phủ Tướng Quân, tôi chờ cậu!"

Lưu Chương đang mừng thầm sau khi thuận lợi lừa gạt hai người kia, bỗng bị ai đó từ phía sau bắt lấy cổ tay, trong nháy mắt sống lưng cậu phát lạnh, nội tâm có một vạn con thảo nê mã chạy qua, xong rồi, xong rồi, xong rồi...

Cậu quay đầu lại, ép mình nặn ra nụ cười đối mặt với Từ Dụ, mắt Từ Dụ ẩn chứa dịu dàng, há miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

Lưu Chương bị bầu không khí mập mờ khó hiểu này làm xấu hổ, nghẹn đến đỏ mặt, nội tâm điên cuồng gào, "Huynh đệ! Người anh em! Cậu tỉnh táo đi! Tôi là đàn ông, cậu không thấy sao?"

Mà Từ Dụ lại cho rằng cậu thẹn thùng, vì thế cương quyết đem hộp thức ăn nhét trở lại tay Lưu Chương, "Ta không đói, ngươi giữ lại ăn đi."

Nói xong, Từ Dụ liền xoay người muốn đi, Lưu Chương thấy thế ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, kết quả, một hơi còn chưa kịp hít xong, Từ Dụ đột ngột quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lưu Chương nói: "Ngươi, chờ ta trở về..."

"Chờ cậu trở về làm gì? Nói thì nói rõ ràng đi, người anh em! Nói một nửa, quá là tạo không gian não bổ, thật khủng bố mà!" Trong lòng Lưu Chương là tiếng gầm giận dữ, sau khi Từ Dụ rời đi, để lại cậu một mình ngổn ngang trong gió.

Đến lúc Lưu Chương mò mẫm tìm về được phòng, Trương Gia Nguyên đã tỉnh lại, Santa vẻ mặt sầu lo đứng ở một bên, thì thào nói nhỏ: "Đây là tất cả những chuyện phát sinh sau khi cậu rời khỏi Tôn phủ..."

"Không biết bên kia thế nào..."

"Gia Nguyên tỉnh rồi, thật tốt quá! Vừa lúc... Chúng ta đi thôi!" Lưu Chương trở lại phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc, hành vi khác thường của cậu khiến Santa và Trương Gia Nguyên chú ý, Santa nghi hoặc khó hiểu hỏi: "Cậu bị gì vậy? "

Lưu Chương buông lỏng tay, đồ đạc ào ào rơi khắp nơi, cậu ngồi liệt trên ghế, ngẩng đầu thất thần nhìn lên trần nhà, vô lực nói: "Santa."

"Gia Nguyên."

"Tôi có vẻ phải làm phu nhân Thiếu tướng rồi..."

Mika cùng Tô Bình Hà mang theo bọn Bá Viễn quay lại rừng cây, nơi này sớm đã không còn bóng dáng Châu Kha Vũ. Khu rừng vẫn yên tĩnh đáng sợ như trước, như thể bên trong không có bất kỳ vật sống nào tồn tại.

Với sự hiểu biết của bọn họ đối với Châu Kha Vũ, sau khi Châu Kha Vũ bị Huyết Cương cắn, dưới tình huống bản thân sắp biến thành quái vật khát máu, cậu tuyệt đối không cho phép mình thương tổn người dân vô tội, rất có khả năng, cậu sẽ tìm mình một chỗ hoang vắng ẩn mình.

Thậm chí, cậu cũng có thể lựa chọn một cách cực đoan, kết thúc mạng sống của mình... Cho nên, bọn họ phải nhanh chóng tìm được Châu Kha Vũ, tránh để cậu làm ra chuyện ngu ngốc.

Trong rừng cây âm u quái dị, nhưng mọi người cũng không sợ hãi, dù sao ở đây có Bá Viễn là chuyên gia đối phó mấy thứ quỷ quái phương Đông, bọn họ cảm thấy vô cùng an tâm.

Mà nguồn gốc khiến mọi người cảm thấy an tâm —— Bá Viễn, lúc này sắc mặt ngưng trọng, một chút cũng không an tâm.

Từ khi đến gần khu rừng này, tâm trí Bá Viễn đã bắt đầu không yên, không nói đến hố chôn tập thể này có bao nhiêu oan hồn, chỉ riêng miêu tả của bọn Mika mà xem, đạo hạnh con Huyết Cương kia rất có thể lên đến mấy nghìn năm, cực khó đối phó.

Quỷ hồn bên trong hố chôn tập thể mặc dù nhiều và hỗn tạp, tuy vậy chỉ cần không chủ động trêu chọc thì gần như an toàn, nhưng con Huyết Cương kia một khi thả ra, đó chính là tai họa ngập trời.

Chỉ cần nó, đã có thể gây họa cho dân chúng một phương, đến lúc đó đội Phong Bạo đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả bản thân cũng khó có thể bảo toàn.

Có lẽ mấy chục năm sau, sẽ có một vị cao nhân du ngoạn tới đây, cơ duyên xảo hợp đem con Huyết Cương nghìn năm phong ấn lần nữa, nhưng ngày đó, đối với đội Phong Bạo cùng dân chúng thành Thanh Châu hiện tại mà nói, sợ là không kịp nhìn thấy.

Đế giày Bá Viễn giẫm lên bùn đất phủ đầy lá khô phát ra tiếng vang giòn giã, anh cực kỳ cảnh giác quan sát bốn phía, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.

Huyết Cương nghìn năm, tu vi cực cao, có thể xem như bán thần, cho dù đem tất cả lợi thế bên bọn họ xuất ra, cũng chưa chắc có thể phá được cục diện này...

Anh yên lặng thở dài, bằng vào sức mình đem game có độ khó trung bình cấp thấp chơi thành chế độ địa ngục, loại chuyện này, đội Phong Bạo bọn họ cũng không phải mới làm lần đầu tiên.

"Bá Viễn đạo trưởng, nơi này hình như chúng ta đã đi qua rồi. Chúng ta lại gặp quỷ đánh tường!"

Mika đã có kinh nghiệm bị dẫn đi vòng vòng trước đó, nhạy bén nhận ra chung quanh không thích hợp, vì thế vội vàng gọi Bá Viễn lại.

Mọi người lần lượt dừng lại, Bá Viễn tỉ mỉ quan sát bốn phía một lượt, gật gật đầu nói: "Nơi này chúng ta quả thật đã đi qua."

Sương mù màu đen bao phủ rừng cây, khủng bố lại âm trầm, khiến người khác không thể thấy rõ phương hướng.

"Có chút kỳ quái." Bá Viễn nhìn chằm chằm vào gốc cây thì thào tự nói, anh cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, từ trong ngực lấy ra la bàn, đặt nằm ngang trong lòng bàn tay.

Con trỏ la bàn đầu tiên chuyển động thật nhanh, cuối cùng dừng lại ở một hướng, Bá Viễn chậm rãi hướng la bàn về phía đó, tiếp theo lại lấy ra chuông Tam Thanh lắc hai cái, bắt đầu niệm chú: "Yêu nghiệt phương nào, ở đây quậy phá, cấp tốc như luật lệnh, lệnh cho ngươi nhanh chóng hiện thân!"

Những người còn lại vô thức túm tụm lại ôm chặt lấy nhau, cho dù bọn họ đã gặp qua đủ loại quái vật, nhưng đối mặt với quỷ hồn không có thực thể kiểu này, vẫn bất giác cảm thấy sợ hãi.

Ngay sau đó, một bóng mờ chậm rãi ngưng kết thành hình người, là một cô bé sắc mặt tái nhợt, có vẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trông cũng không quá đáng sợ.

"Tiên nhân tha mạng!" Cô bé kia nhìn thấy Bá Viễn, lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Tiểu nữ bày ra trận này, cũng không có ác ý."

"Nói láo!" Bá Viễn khẽ quát một tiếng, tay phải giơ cao chuông Tam Thanh, biểu tình nghiêm túc hỏi: "Ngươi còn không nói thật, không sợ hồn phi phách tán sao?"

Không phải đồng đội chưa từng thấy qua bộ dáng đứng đắn của Bá Viễn, chỉ là một khi anh nghiêm túc thì hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ ôn hòa lãnh đạm, còn có chút thiếu đứng đắn ngày thường, khí áp quanh thân mạnh mẽ đến mức những người khác không hẹn đều đồng loạt nín thở ngưng thần, lực chú ý tập trung ở trên người anh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

"Trận pháp này, là mười mấy năm trước mấy vị đạo trưởng bày ra."

"Bọn họ thấy oán niệm của ta tương đối mạnh, còn có thể duy trì hình người, liền cho ta pháp khí để thủ hộ trận pháp này, tránh cho người qua đường lạc vào cấm địa bị Huyết Cương làm hại."

Nói xong, cô bé kia nhìn thoáng qua Tô Bình Hà cùng Mika ở phía sau Bá Viễn, thật cẩn thận từ trong ngực lấy ra một tấm gương đồng dính máu chó mực, hai tay giơ lên.

"Nhưng mà hôm trước máu chó mực làm ta bị thương, năng lực trận pháp đã rất yếu..."

Nghe đến đây, Tô Bình Hà và Mika đồng loạt giả vờ quay đầu quan sát rừng cây, lúng túng nhìn về phía khác.

Cô bé tiếp tục: "Ngày thường nếu có người qua đường đi lạc vào rừng cây, tôi sẽ xuất hiện để đưa họ ra ngoài..."

"Ngươi lại nói dối! Chúng ta bị nhốt ở đây lâu như vậy, sao chưa từng thấy ngươi hiện thân?" Mika nhớ lại hai ngày đó, có chút tức giận hỏi.

Cô bé liên tục nhận sai xin lỗi, "Thực xin lỗi, là có người bảo ta vây các ngươi ở chỗ này, trong vòng ba ngày không được thả các ngươi ra ngoài."

Tô Bình Hà nhanh chóng suy nghĩ, vội vàng hỏi: "Là ai? "

"Thiên kim Lâm gia, biểu tiểu thư Tôn phủ, Lâm Mộng Viên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro