Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Riki và Mika đang ngồi trên một cành cây to lớn, Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ còn có Doãn Hạo Vũ ngồi xổm trên nóc nhà đối diện im lặng nhìn nhau, phía dưới là nước lũ cuồn cuộn chảy xiết, phía trên là mưa to không ngừng tuôn xối xả.

Nhóm nhỏ năm người vốn định đi cứu Cao Khanh Trần, lúc ra cửa nước đọng còn khá thấp, bọn họ mang giày đi mưa cao đến đầu gối vừa đủ che chắn.

Nhưng còn chưa đi được bao xa, dòng nước tù động ở nơi cao hơn của trấn nhỏ đổ ập xuống đánh về phía bọn họ, Châu Kha Vũ nhanh tay lẹ mắt một trái một phải vớt hai đứa nhỏ bên cạnh dịch chuyển lên nóc nhà, Riki thì lập tức thi triển năng lực giảm trọng lượng, Mika dễ dàng kéo anh cùng nhau trèo lên cây liễu lớn.

Lúc này, nhóm nhỏ năm người đi cứu người chẳng những người không cứu được, ngược lại còn bị vây khốn.

Kỳ thật Châu Kha Vũ có thể rời đi, nhưng anh lo lắng sau khi mình đi bọn họ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng dứt khoát bị nhốt trên mái nhà cùng nhau.

Doãn Hạo Vũ trong lòng ngập tràn lo lắng cho an nguy của Tiểu Cửu ca ca, trầm mặc ngồi trên nóc nhà không nói lời nào, tự hỏi nước lũ này rốt cuộc khi nào mới rút đi.

Trương Gia Nguyên vốn luôn vui vẻ giờ phút này cũng im lặng cắn ngón tay không lên tiếng, tựa hồ đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó, Châu Kha Vũ thấy cậu không muốn nói chuyện, vì thế cũng im lặng tập trung nhìn xung quanh đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Tiếng mưa ào ào không dứt vây quanh làm cho lòng người nhiễu loạn bất an, lũ lụt càng lúc càng dâng cao bắt đầu liếm lên mái hiên, gần như sắp nuốt chửng nóc nhà.

"Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện!" Trương Gia Nguyên đứng lên lớn tiếng nói, còn bởi vì quá mức kích động thiếu chút nữa trượt chân, thân thể lung lay lắc lư trên không trung.

Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ đều theo bản năng đưa tay ra đỡ nhưng Trương Gia Nguyên đã tự mình đứng vững lại, hai người nhanh chóng rút tay trở về.

"Anh nghĩ ra cái gì?" Doãn Hạo Vũ nghi hoặc mở miệng hỏi.

Trương Gia Nguyên búng tay nói: "Đêm qua lão Lý từng xuất hiện bên ngoài cửa sổ phòng 504, lúc ấy Cao Khanh Trần và Lưu Chương đang ngủ bên trong, nhưng không biết vì nguyên nhân gì lão Lý lại không đi vào. Nửa đêm hôm nay ngủ ở phòng 504 là Lưu Vũ và Santa, mà lão Lý đã sớm nằm mai phục dưới gầm giường, sau đó bị Santa đả thương liền bỏ chạy."

"Ý anh là lão Lý cũng không biết phòng 504 đêm nay không phải Cao Khanh Trần cùng Lưu Chương ngủ, ông ta là cố ý nhắm vào hai người bọn họ?" Doãn Hạo Vũ nhanh chóng bắt được mấu chốt của vấn đề, sắc bén nêu ra.

"Đúng, nhưng mà không phải hai người, mục tiêu chỉ có Cao Khanh Trần!" Trương Gia Nguyên tiếp tục nói: "Đêm nay nửa đêm lão Lý quay trở lại, cố ý phát ra âm thanh bên cửa sổ dọa anh và Giang Thâm Ngạn, mục đích là dụ Riki cùng Mika chạy đến, sau đó ông ta phối hợp với đồng bọn thuận lợi mang Cao Khanh Trần đi!"

"Nhưng mà vì sao, vì sao lại là Tiểu Cửu ca ca?" Doãn Hạo Vũ ôm đầu khó hiểu lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy khổ sở.

"Có lẽ, đồng đội của các người có chỗ nào đó đặc biệt..." Châu Kha Vũ đột nhiên mở miệng nhắc nhở: "Điểm nào đó không giống các người, rất hấp dẫn người khác, chẳng hạn như dị năng đặc biệt?"

Trong đầu Doãn Hạo Vũ chợt nhớ tới cảnh tượng cậu và Cao Khanh Trần gặp lại, khi đó Cao Khanh Trần bởi vì dị năng trị liệu mà bị tổ chức săn máu giam giữ làm nô dịch, tia sáng vụt qua nơi đáy mắt, cậu nói: "Tiểu Cửu ca ca, thân thể anh ấy có khả năng tự chữa lành cực kỳ nhanh."

"Vậy thì, đám đỉa nước rốt cuộc muốn dùng thân thể của anh ấy làm cái gì đây?" Trương Gia Nguyên một lần nữa ngồi trên nóc nhà, rơi vào suy tư thì thào lẩm bẩm.

"Bọn họ đang nói cái gì vậy, anh có nghe thấy không?" Mika ngồi trên thân cây móc móc lỗ tai, nghiêng đầu hỏi Riki.

Tiếng mưa lớn đến mức cơ hồ che lấp tất cả các thanh âm khác, Riki thay đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, lắc đầu nói: "Không nghe thấy, hình như là thảo luận đến phòng ngủ ở khách sạn..."

...

"Viễn ca, anh thấy rõ toàn cảnh trấn nhỏ không?" Lưu Vũ mang theo Bá Viễn dừng trên một mái nhà, thở hồng hộc nói: "Cứ tiếp tục như vậy không ổn, lát nữa thôi ngay cả chỗ cho chúng ta dừng chân cũng không còn."

Bọn họ đã dạo quanh trấn nhỏ mấy tiếng đồng hồ, trên đường còn gặp phải mấy đợt người chơi bị lũ cuốn trôi.

Bệnh viện thị trấn, khách sạn, trường tiểu học đều có người chơi sống sót đang kẹt bên trong.

Dựa trên suy nghĩ người chơi có thể sống sót đến bây giờ đều là người có năng lực, Lưu Vũ không chút do dự nói cho bọn họ hai manh mối mấu chốt: "Thứ nhất, trong trấn ngoại trừ người chơi, tất cả đều là đỉa khoác da người, nhìn thấy người lạ liền trực tiếp giết chết. Thứ hai, đỉa có thể lây lan qua bất kỳ chất lỏng nào, vì vậy hãy cẩn thận tránh tiếp xúc với nước lũ đang dâng lên."

Những người chơi khác thấy Lưu Vũ thẳng thắn như vậy, vì thế cùng hai người bọn cậu trao đổi đơn giản vài câu.

Người chơi đang ở bệnh viện trấn là nhiều nhất, bọn họ phần lớn đều vì đưa đồng đội đến bệnh viện, sau đó đồng đội bị nhiễm bệnh trực tiếp biến thành đỉa khoác da người, vì thế cả đám người ở trong bệnh viện diễn một màn "Vô Gian Đạo" được dàn dựng với quy mô lớn, độ gay cấn có thể so với "Mission Impossible".

Về phần trường học, khách sạn và những nơi khác người chơi đều vì ra ngoài tra manh mối, lại bị đám đỉa lừa, sau còn gặp phải lũ lụt, cuối cùng buộc phải tìm một tòa nhà cao tầng tạm thời tránh nạn.

Màn mưa trắng xóa dày đặc, lại thêm đêm đen cùng sương trắng phụ trợ, bố cục của toàn bộ thị trấn nhất thời khó có thể nhìn thấy.

Bá Viễn giũ nước trên áo mưa, lại nhìn quanh trấn nhỏ một vòng, thở dài nói: "Tầm mắt bị cản trở, khó lắm!"

Đột nhiên, Bá Viễn thấy được gì đó, ánh mắt sáng ngời nghiêng đầu nói với Lưu Vũ: "Tuy nhiên, chúng ta hiện tại không cần nhảy loạn tìm cửa nữa, có thể bật tool hack rồi."

Lưu Vũ nhìn theo hướng Bá Viễn chỉ, lập tức thấy ba người mặc áo mưa ngồi chỉnh tề trên nóc nhà cách đó không xa đang đau khổ nhìn chằm chằm vào nước lũ, cậu chợt cười than thở: "Đúng là tool hack!"

"Tiếng mưa lớn quá đi~ Tôi cảm thấy mình đang bị ảo giác, luôn nghe thấy Viễn ca gọi tên mình!"

Trương Gia Nguyên lắc đầu than thở với vẻ mặt đau khổ, Doãn Hạo Vũ nghe vậy quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đột nhiên hơi mở to nói: "Anh không có ảo giác, thật sự là bọn họ."

"Hả"? Trương Gia Nguyên nhanh chóng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Lưu Vũ cùng Bá Viễn, hai người giống như hiệp khách giang hồ trong phim võ hiệp, áo mưa màu xanh ngọc phất phơ trong gió, chân đạp giày cao su màu đen đang bay về phía bọn họ.

Bá Viễn và Lưu Vũ nhẹ nhàng rơi xuống mái nhà, Trương Gia Nguyên nhất thời nhìn đến ngây người, theo bản năng nói một câu: "Mẹ nó, ngầu quá!"

"Trẻ con không được phép chửi thề!" Lưu Vũ đột nhiên phát bệnh nghề nghiệp, cau mày giáo dục Trương Gia Nguyên.

"Em không có!" Trương Gia Nguyên cuống quít biện giải: "Cỏ, một loại thực vật."

*Gia Nguyên dùng từ đồng nghĩa với , cách đọc cũng giống nhau: Cǎo. Hai từ này còn có nghĩa là thảo = cỏ. Và đây chính là từ Thao trong truyền thuyết, thô sơ là: F.uck. Thằng bé thật đáo để =))

"Được rồi, được rồi, chính sự quan trọng hơn." Bá Viễn vội vàng hòa giải, Trương Gia Nguyên chưa kịp thở phào nhẹ nhõm lại nghe Bá Viễn nói tiếp: "Chờ sau này giáo dục cũng không muộn."

Nghe Bá Viễn nói xong, sắc mặt Trương Gia Nguyên nhanh chóng suy sụp, Châu Kha Vũ ở một bên thấy thế nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Doãn Hạo Vũ hắng giọng, mặt lộ vẻ lo lắng đem câu chuyện kéo về chính sự: "Lưu Vũ ca, Viễn ca, Tiểu Cửu ca ca bị bắt đi!"

"Bọn anh biết rồi." Bá Viễn trấn an Doãn Hạo Vũ: "Nhưng hiện tại chúng ta có việc quan trọng hơn để làm! Cần sự giúp đỡ từ sách tiên tri của em!"

Lưu Vũ đem tất cả mọi chuyện tóm tắt một cách đơn giản nói cho bọn họ, Doãn Hạo Vũ nghe xong không chút do dự lập tức triệu hoán ra sách tiên tri, hỏi về vị trí đập xả lũ.

"Nơi bình minh ló dạng." Doãn Hạo Vũ khép lại sách tiên tri, chăm chú nhìn bầu trời hiện một màu trắng xám.

"Chính là hướng Đông!" Bá Viễn nhìn lũ lụt gần như sắp tràn đến chân thúc giục nói: "Chúng ta phải nhanh lên!"

"Vậy thì đi thôi!" Châu Kha Vũ vẫn luôn trầm mặc ở một bên đột nhiên mở miệng nói.

Trương Gia Nguyên mở to hai mắt hỏi anh: "Không phải, chờ đã, em là thể chất miễn dịch cho nên mới đi đào đê, anh đi theo làm gì vậy?"

"Dựa vào tay đào? Cậu định sẽ ăn tết ở thị trấn này à." Châu Kha Vũ cười chế nhạo.

Trương Gia Nguyên ngẩng mặt hỏi: "Vậy nếu không thì làm sao bây giờ?"

"Không phải muốn thuốc nổ sao? Tôi có." Châu Kha Vũ vừa dứt lời, một tay ôm Doãn Hạo Vũ, một tay ôm Trương Gia Nguyên thi triển dịch chuyển tức thời, giây sau bọn họ liền xuất hiện ở một nóc nhà khác.

Lưu Vũ và Bá Viễn không dám chậm trễ vội vàng theo sau.

"Anh có nghe bọn họ nói gì không?" Mika, người đang bị che phủ bởi những tán lá rậm rạp, nghiêng đầu dùng vẻ mặt ngơ ngác hỏi Riki.

"Không biết, không nghe thấy..." Riki lại thay đổi một tư thế khác tựa vào trên cây, bất đắc dĩ trả lời.

"Này? Họ, chờ đã, tại sao họ đi rồi?" Mika hét lên trong ngỡ ngàng, chỉ vào nhóm người đã rời đi.

Riki thoắt cái đứng thẳng người dậy, nhìn về phía bóng lưng mấy người rời đi, sững sờ nói: "Tiêu rồi, bọn họ khẳng định quên mất chúng ta!"

...

Đêm tàn, chân trời là một màu trắng xóa.

"Không nghĩ tới sau khi chúng tôi hôn mê lại xảy ra nhiều chuyện như vậy..." Lâm Mặc thở dài nói.

Giang Thâm Ngạn lặng lẽ nhìn thoáng qua đội trưởng nhà mình, đầy tính ám chỉ nói với Lâm Mặc: "Nhất là đội trưởng của chúng tôi, vì chiếu cố cậu đã hai đêm không ngủ!"

Lâm Mặc đang đắm chìm trong chuyện Cao Khanh Trần lấy thân mạo hiểm cứu mình và Lưu Chương, trong lòng cảm động lại khó chịu, đối với lời tâng bốc của Giang Thâm Ngạn về đội trưởng của cậu ta trực tiếp chọn lọc bỏ qua.

"Tôi nói cho cậu biết, đội trưởng nhà tôi thật sự rất ưu tú nha~, người theo đuổi anh ấy có thể xếp hàng từ Bắc Kinh đến Nam Cực! Tên nữ thần tượng nổi tiếng kia là gì, tôi quên mất rồi, mỗi lần cô ta nhìn thấy đội trưởng nhà tôi đều hận không thể dán lên người anh ấy, đội trưởng nhà tôi tuy rằng có tiền có địa vị, nhưng anh ấy chưa bao giờ dùng những thứ này để áp bức người khác."

Giang Thâm Ngạn không bỏ cuộc, vẫn lải nhải không ngừng rao bán đội trưởng trước mặt Lâm Mặc, trong lòng đang tính toán có khi nào sau khi trở về Sở Kiêu sẽ tăng lương cho mình không.

Mà thứ Lâm Mặc nghe thấy là: "Tôi nói cho cậu biết, đội trưởng nhà tôi......, ......Áp bức những người khác......"

"Đúng! Là áp bức!" Lúc Lâm Mặc đang chuẩn bị tố cáo Sở Kiêu với Giang Thâm Ngạn, đột nhiên xa xa truyền đến một tiếng nổ thật lớn, dường như toàn bộ trấn nhỏ đều đang rung chuyển.

"Mẹ nó, động đất?" Lâm Mặc ôm Giang Thâm Ngạn bên cạnh, hoảng sợ hét lên.

Sở Kiêu vốn vẫn dựa vào tường nghỉ ngơi, lập tức đi đến mép ban công híp mắt nhìn về phía Đông vừa mới phát ra tiếng nổ lớn, cười khẽ nói: "Xem ra bọn họ đã tìm được cửa xả lũ, hơn nữa còn thành công cho nổ tung, không hổ là đội ngũ Cố Bình Minh nhìn trúng, thực lực không kém."

"Giang Thâm Ngạn, cậu đi giúp bọn họ một tay." Sở Kiêu quay đầu lại nhìn thấy Lâm Mặc ôm Giang Thâm Ngạn, sắc mặt trầm xuống nói.

Thân thể Giang Thâm Ngạn khẽ run lên, lập tức đẩy Lâm Mặc ra, cả khuôn mặt đều viết: Cậu ấy chủ động ôm tôi, tôi không hề động đậy!

"Vâng." Giang Thâm Ngạn không dám ở lại thêm, lập tức đứng dậy hướng phía cầu thang đi lên tầng thượng.

"Trận mưa này kéo dài lâu như thế, cũng nên dừng lại." Thanh âm trầm thấp của Sở Kiêu từ tốn phát ra, hắn vỗ về Lâm Mặc đang ngơ ngác nói: "Lâm Mặc, cậu ngủ lâu lắm rồi, đừng ngồi xổm ở đây nữa, đứng lên hoạt động đi!"

Lâm Mặc đột nhiên xù lông, thân thể co rụt lại hoảng sợ nói: "Anh đừng đụng vào tôi, chờ một chút, làm sao anh biết năng lực của tôi?"

Sở Kiêu rõ ràng là biết năng lực của cậu, ám chỉ cậu đi ra ngoài dùng năng lực làm mưa bão ngừng lại, nghĩ tới đây Lâm Mặc đột nhiên ngây cả người, cậu cảnh giác nhìn chằm chằm Sở Kiêu hỏi: "Anh điều tra tôi?"

"Cậu nói sai rồi." Sở Kiêu khẽ cười: "Là điều tra đội cậu."

"Anh! Quên đi..." Lâm Mặc cố nén lửa giận, cậu sớm đã biết loại người như Sở Kiêu, nói điều tra bọn họ không đơn giản chỉ động miệng, mà anh ta thật sự đã tra qua!

Nhưng mà, cậu thật sự không cách nào chấp nhận được việc mình độc thân, mẹ nó đã sớm bị Sở Kiêu biết!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, người biết nhẫn nhịn mới có thể làm việc lớn...

Lâm Mặc xây cho mình một loạt củng cố tâm lý, hít sâu một hơi, chính sự trọng yếu, chính sự trọng yếu, đồng đội còn đang gặp nguy hiểm!

Lâm Mặc từ từ đi đến đứng ở mép hiên, bên ngoài mưa gió đan xen, tóc cùng quần áo của cậu nương theo cuồng phong bay múa, phác họa ra thân hình nhỏ nhắn.

Lâm Mặc nhìn khắp thị trấn, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lặng lẽ đọc một câu: "Tình!"

: Tình: Trời quang, trời trong.

Tiếp theo hai tay buông thõng bên cạnh nhẹ nhàng nâng lên, nước mưa lơ lửng trong không khí tức khắc giống như bị đông cứng lại, theo tay cậu giơ lên đỉnh đầu hàng tỷ giọt mưa phút chốc trở lại trên bầu trời, mây đen chồng lên nhau tản ra chung quanh, ngàn vạn luồng kim quang nháy mắt phá mây mà ra, chiếu rọi lên vạn vật nhân gian.

Ánh mặt trời đã lâu không gặp nhảy nhót trên mặt mỗi người chơi, Riki ngồi xổm trên cành cây kinh ngạc mừng rỡ vỗ vỗ Mika bên cạnh, Mika vội vàng ngửa đầu vạch ra khe hở giữa những cành lá nhìn ánh mặt trời chói chang xuất hiện sau khi mây đen rút đi, đôi mắt sâu thẳm vì ánh sáng quá chói mà khẽ nheo lại, anh theo bản năng vươn tay che đi, bên dưới mu bàn tay là nụ cười nhẹ nhõm.

Santa đứng bên lan can sơn đỏ vươn tay cảm thụ ánh mặt trời ấm áp, Tề Hạc Minh bên cạnh cũng bị cảnh tượng kỳ dị này làm cho ngây người, lập tức lăn lộn từ trên mặt đất đứng lên trợn tròn hai mắt nhìn chung quanh.

"Anh thấy không, mưa tạnh rồi, mặt trời cũng ló dạng!" Trương Gia Nguyên vốn đang ngồi xổm trong bùn bất chợt đứng dậy, vui mừng kéo cánh tay Châu Kha Vũ reo lên, thân thể Châu Kha Vũ bị cậu kéo đến lắc lư trái phải, cười yếu ớt đáp: "Ừ, thấy rồi."

Khóe miệng Lưu Vũ cũng lộ ra ý cười đã lâu không thấy, cậu nhìn trấn nhỏ tắm mình dưới ánh mặt trời, mừng rỡ nhẹ giọng nói: "Là Lâm Mặc, cậu ấy tỉnh rồi."

"Nước lũ này không thích hợp, rút quá nhanh, căn bản không hợp với lẽ thường." Bá Viễn đứng ở điểm cao nhất trên nóc nhà, nhìn chằm chằm vào dòng nước đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được rút đi, cau mày trầm tư nói: "Thật giống như có người đang điều khiển dòng nước chảy đi vậy..."

Lúc này, Giang Thâm Ngạn đang một mình khoanh chân ngồi ở tầng cao nhất của một công trường trong trấn, nhắm mắt lại dùng ý niệm dẫn đường cho dòng nước lũ, ngón tay mảnh khảnh xoay quanh quấy nhiễu càn khôn, nước lũ dưới sự khống chế của cậu ta đang ồ ạt cuồn cuộn chảy về phía cửa xả lũ.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ai cũng rất khó tưởng tượng trong thân thể gầy yếu mỏng manh này lại ẩn chứa lực lượng cường đại như vậy.

Nước lũ không ngừng chảy theo một hướng, nước đọng trong trấn cũng càng ngày càng nông, nhìn tình hình không sai biệt lắm chỉ cần nửa giờ nước sẽ rút hết.

Lũ lụt chậm rãi rút đi, những con đỉa ẩn nấp trong nước lũ toàn bộ đều bại lộ, chúng dường như rất sợ cái nắng gay gắt, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lớp da bắt đầu trắng bệch teo lại, bề mặt da bởi vì quá khô mà bong tróc vô số da chết như bông tuyết, chúng chỉ có thể kêu loạn trốn vào trong bóng tối.

Thì ra, đây chẳng qua chỉ là một đám đồ vật không thể nhìn thấy ánh sáng!

Người chơi phân bố ở các nơi trong trấn nhỏ lần lượt bước ra, bọn họ nhìn đám đỉa dưới ánh mặt trời thiêu đốt đang chạy loạn lẩn trốn mà cười lạnh thành tiếng, không hẹn cùng lấy ra vũ khí bắt đầu đi săn.

Lần này, đến lượt đám sinh vật ghê tởm chúng nó trả giá, thương tổn mà bọn chúng mang đến cho người chơi và dân trấn cần phải thanh toán từng khoản một!

"Mưa cũng ngừng, nước cũng rút, cũng đã đến lúc chúng ta đáp trả." Lưu Vũ bình tĩnh nhìn từ đường cách đó không xa, cổ tay phất nhẹ, mặt quạt "xoạch" một tiếng run lên, đáy mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

Bá Viễn đứng phía sau cậu bắt đầu kiểm kê bùa chú, Doãn Hạo Vũ yên lặng lẩm bẩm trong lòng: "Tiểu Cửu ca ca, chờ mọi người đến cứu anh."

"Tất cả đều biết phải làm gì chứ?" Sở Kiêu quay đầu nói với mấy người Kỷ Hằng.

Kỷ Hằng vỗ ngực cam đoan: "Sở đội trưởng, yên tâm, chúng tôi đã sớm đem toàn bộ vôi sống trong trấn thu gom lại rồi!" Sau đó rời khỏi công trường cùng người chơi của đội hắn ta.

Sở Kiêu an bài xong tất cả lặng lẽ đi tới phía sau Lâm Mặc, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên đi!"

"Đi đâu?" Lâm Mặc quay đầu lại, kéo dài khoảng cách với Sở Kiêu.

Sở Kiêu cười giễu nói: "Đi giúp đồng đội cậu đánh nhau nha!"

"Mặc dù không biết khi tôi hôn mê đã xảy ra chuyện gì, nhưng đánh nhau... Tôi thích!" Đột nhiên sau lưng hai người truyền đến một giọng nam tản mạn mang theo âm trầm, bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Chương đang khiêng một khẩu AK độc một màu đen chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, hướng về phía Lâm Mặc nghiêng đầu cười.

"AK, anh tỉnh dậy khi nào?" Lâm Mặc kinh ngạc xen lẫn vui mừng hỏi.

"Vừa mới tỉnh, lúc hai người nói muốn đi đánh nhau." Lưu Chương vặn người duỗi lưng, vươn vai nói: "Đi thôi, để cho chúng nếm thử sự lợi hại của ông đây! Nếu không, chúng nó nghĩ AK này là một người ăn chay nha!"

Lâm Mặc khó có khi cứng rắn, vô cùng hào khí ôm lấy bả vai Lưu Chương nói: "Được, chúng ta cùng nhau trợ giúp đồng đội!"

"À, nhân tiện, chúng ta đánh cái gì nhỉ?" Từ đêm đầu tiên vào trò chơi, Lưu Chương, người vẫn luôn hôn mê cho đến lúc này mới tỉnh lại, mờ mịt hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro