Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hang sâu tối tăm ẩm thấp, mùi thối rữa nồng nặc cùng máu tươi xộc thẳng lên đỉnh đầu, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra, suýt chút nữa khiến Mika ngất đi.

Đối mặt với hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt này, Mika lại không hề lảng tránh, không ngừng cúi đầu tìm kiếm thu thập mảnh vụn trong đống xương trắng, không có biểu tình cũng không có cảm xúc, tựa như một cỗ máy chỉ biết làm việc.

Từ sau khi chia tay Châu Kha Vũ, Mika ưu tư quá độ, tâm tình lên xuống thất thường, mấy lần hành vi còn mất khống chế, có vẻ không đủ lý trí, nhưng khi thật sự đối mặt với tin dữ như trời giáng, ngược lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Dù sao cũng từng là người chơi có kinh nghiệm giữ chức vị đội phó, mang theo đồng đội vào sinh ra tử, cho dù ngày thường dễ dàng bị tình cảm ảnh hưởng, nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn có thể cởi bỏ cảm tính, thể hiện sự trấn định cùng cường đại không giống người thường.

Mấy phút trước, Bá Viễn thỉnh Thần theo bên người triệu hoán ra âm binh, sau khi tiêu diệt Huyết Cương bản thân bị thương rất nặng, ôm ngực hộc máu quỳ xuống đất.

Những người khác cũng đều mệt đến mức tê liệt ngồi trên mặt đất, Cao Khanh Trần trạng thái còn tốt vội vàng chạy tới nâng Bá Viễn dậy, chuẩn bị làm các loại kiểm tra thân thể. Bá Viễn lại suy yếu khoát tay tỏ vẻ mình không có việc gì, sau đó dựa vào một gốc cây ngồi nghỉ ngơi.

Mika là người đầu tiên vọt vào trong hang, Doãn Hạo Vũ đoán được tình huống có lẽ sẽ không quá tốt, vì thế lo lắng vội vàng đi theo, bởi vì cửa động không tính là rộng rãi, đi xuống cũng không hề dễ dàng, Doãn Hạo Vũ còn chưa kịp vào trong động, đã nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng gào xé nát tâm can như thể tuyệt vọng bi thương đến cùng cực của Mika:

"A a a a——"

"Kha Vũ——"

"Xong rồi!" Trái tim Doãn Hạo Vũ đột nhiên trầm xuống, cậu biết lời tiên tri của mình vẫn trở thành sự thật, cánh tay chống đỡ thân thể mất hết sức lực, "Bịch" một tiếng lập tức ngã thẳng vào trong động.

Xương trắng mục nát dưới thân bị đè nát, cả người Doãn Hạo Vũ đau đớn gian nan mò mẫm bò lên, lại bất thình lình sờ tới một bàn tay của Châu Kha Vũ ở bên cạnh, xúc cảm của bàn tay này quá quen thuộc, thế cho nên Doãn Hạo Vũ vừa sờ liền biết là của Châu Kha Vũ.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt ở trấn nhỏ Thương Ninh, là Châu Kha Vũ dùng tay này cầm đoản đao giết chết quái vật vây khốn cậu, cũng là Châu Kha Vũ dùng bàn tay này che mắt cậu khi thi triển dị năng. Sau đó ở trường trung học Bảo Lâm, cậu mất trí nhớ, là Châu Kha Vũ dùng bàn tay này dắt cậu chạy trốn trong tòa nhà giảng dạy cũ, đêm mưa lớn sắp nhấn chìm cả thành phố, là Châu Kha Vũ dùng bàn tay này khẽ vuốt ve đỉnh đầu trấn an nỗi sợ hãi của cậu...

Doãn Hạo Vũ nắm chặt cổ tay Châu Kha Vũ, hơi dùng sức lại cảm giác trong tay nhẹ bẫng, thế mà lại cầm lên cả bàn tay đó.

Trong nháy mắt, trái tim Doãn Hạo Vũ như ngừng đập, cậu gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay gãy này, không hề la hét, mà là khẽ há miệng không ngừng thở gấp, mồ hôi trên trán trượt xuống như mưa.

Doãn Hạo Vũ có vấn đề về khuyết thiếu tình cảm, cậu luôn rất khó cảm giác được những cảm xúc mà người bình thường có được, tuy rằng sau khi gia nhập đội Phong Bạo đã dần dần cải thiện, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy đau lòng đến vậy.

Cao Khanh Trần lo lắng cậu bị thương nên tiến vào kiểm tra, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trạng thái này của cậu, sợ tới mức nước mắt rơi xuống, ôm cậu vuốt sống lưng, sợ cậu xảy ra vấn đề gì.

Doãn Hạo Vũ không biết nên miêu tả cảm giác của mình như thế nào, trái tim cậu giống như bị vật nặng mạnh mẽ đập vào, ngực đau đớn, cậu ấn vào vị trí trái tim mình, không ngừng nói với Cao Khanh Trần: "Tiểu Cửu ca ca, chỗ này của em rất đau."

"Tiểu Cửu ca ca, chỗ này của em đau lắm..."

"Anh... Biết, anh, biết..." Cao Khanh Trần cũng khóc thảm, nước mắt giống như trân châu đứt dây rơi xuống, thương tâm đến đứt quãng nói không nên lời.

Bá Viễn kéo thân thể nặng nề, khóe miệng nhỏ máu, một đường gian nan bò đến bên cạnh cửa động, lo lắng lớn tiếng hỏi thăm: "Mọi người đều ổn chứ?"

"A a a a a——"

Tô Bình Hà vốn muốn xuống an ủi Mika, nhưng khi nhìn thấy thi thể đẫm máu rải rác khắp nơi, chính mình quỳ xuống phát điên trước tiên.

Mới đầu thân hình hắn chỉ run rẩy một chút, ngay sau đó hắn che miệng nôn mửa, thân thể cong xuống run rẩy mất kiểm soát, sau đó hắn liều mạng chui vào trong đống xương trắng, cuối cùng bị Mika ngăn cản, hắn ôm đầu lớn tiếng khóc lóc: "Hải Hải, Bình Hồ, hai người ở đâu?"

"Rối loạn căng thẳng sau chấn thương."

Mika dày dạn kinh nghiệm lập tức hiểu được, Tô Bình Hà hẳn là sau khi em trai và em gái qua đời mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, kết hợp với lời hắn nói mình đã ở trong một viện dưỡng lão thời gian khá dài, rất có thể đó chính là bệnh viện tâm thần tư nhân cao cấp.

Tô Bình Hà sức lực rất lớn, Mika ngăn cản thật gian nan, hiểu được không thể tiếp tục để cho hắn phát điên như thế, liền trực tiếp đánh vào cổ khiến hắn ngất đi.

Mika kéo Tô Bình Hà đã hôn mê, Doãn Hạo Vũ cùng Cao Khanh Trần hai người nâng đỡ lẫn nhau, bốn người vẻ mặt hoảng hốt ra khỏi hang động, phải một lát sau mới bình tĩnh lại đem tình huống bên trong nói cho Bá Viễn.

Kỳ thật Bá Viễn sớm đã có thể đoán được, với tâm tính của Châu Kha Vũ, sau khi mình biến dị vì không muốn làm tổn thương người vô tội, tất nhiên sẽ chọn cái chết, cho nên cậu ấy đi tìm Huyết Cương liều chết một trận, mới rơi vào kết cục thảm thiết này.

Cứ như vậy, cậu chẳng những tránh được mình sau khi biến thành cương thi làm tổn thương đồng đội và người vô tội, cũng thành công khiến Huyết Cương bị thương yếu đi phần nào, đã tạo điều kiện cho bọn Bá Viễn diệt trừ Huyết Cương.

Bá Viễn bỗng nhiên đều nghĩ thông hết thảy, mấy trăm năm trước tiền bối đạo hạnh thâm hậu đều không diệt được bán thần Huyết Cương, lấy tu vi còn nông cạn của anh, cho dù hiện tại học được đạo thuật của phái Hồng Đô, cũng rất khó diệt trừ được nó.

Mà Châu Kha Vũ biết rõ, sau khi bản thân bị Huyết Cương cắn đã lây nhiễm có được một phần năng lực của nó, hơn nữa dị năng dịch chuyển cũng nâng cấp, tất nhiên có thể làm Huyết Cương trọng thương.

Mặc kệ đồng đội có đến cấm địa hay không, cứ làm như vậy, uy hiếp của Huyết Cương đối với đồng đội cậu sẽ giảm đi rất nhiều.

Cho nên, Châu Kha Vũ đến chết vẫn suy nghĩ muốn bảo vệ bọn họ.

Đặc công cao lãnh quái gở lúc trước không muốn gia nhập bất kỳ đội ngũ nào, không muốn liên quan đến bất kỳ nhóm lợi ích nào, bởi vì cơ duyên xảo hợp gia nhập đội Phong Bạo, cũng luôn bày ra vẻ tiêu sái tùy thời có thể rời đi, chính là một người theo chủ nghĩa độc thân, vậy nhưng đến cuối cùng vẫn là vì đội của mình mà hy sinh chính bản thân.

Tô Bình Hà rơi vào hôn mê, Bá Viễn cơ hồ kiệt sức mất đi năng lực hành động, ba người còn lại đại não giống như chết máy ngồi thừ người bên cạnh hang động, không biết nên làm gì, cũng không biết nên nói cái gì, cơ hồ mất đi ý chí cầu sinh.

Bá Viễn biết tại thời điểm tuyệt vọng cùng cực này, nhất định phải cho bọn họ một hy vọng, cũng cho bản thân mình một cái hy vọng.

Loại thời điểm này, nếu như anh cũng ngã xuống, bọn họ hoàn toàn xong đời, tựa như trong thế giới game này, nếu như không có hy vọng, vậy thì bọn họ còn cách cái chết không xa...

"Này mấy đứa, còn sững sờ ra đó làm gì?"

"Châu Kha Vũ cậu ấy, không phải chỉ là... Chết thôi sao?"

Bá Viễn hao tổn khí lực liều mạng chống đỡ thân thể, trên mặt trưng ra biểu tình thản nhiên điềm tĩnh giống như ngày thường, nhưng khi nói đến chữ kia vẫn hơi vấp váp một chút.

Ba người khác cảm thấy khó hiểu lần lượt nhìn về phía Bá Viễn, chỉ thấy Bá Viễn nghiêng đầu, bình tĩnh tự tin mỉm cười, dùng ngữ khí thản nhiên nhẹ nhàng nói: "Anh đây làm cậu ấy sống lại không phải là được à?"

Một câu nói cực kỳ thoải mái bình thản chậm rãi từ trong miệng Bá Viễn phát ra, thật giống như vào một buổi sáng bình thường như bao ngày, anh cười nói với mấy đứa nhóc đang cướp trứng chiên, "Anh chiên thêm mấy cái nữa không phải là được rồi sao? "Lạnh nhạt như vậy, tự tin như vậy, không chút sợ hãi như vậy.

Lời này, đổi thành bất kỳ một người nào nói, bọn họ không nhất định sẽ tin, nhưng đây chính là Bá Viễn đạo trưởng đấy, Bá Viễn đạo trưởng không gì không làm được đấy!

Có những lời này của Bá Viễn, ba người Mika Doãn Hạo Vũ Cao Khanh Trần tựa như sống lại, vô cùng kích động một lần nữa nhảy vào trong động, thu thập từng mảnh từng mảnh thân thể Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ vận dụng bộ não tinh vi có chỉ số THÔNG MINH cực kỳ cao của cậu, một bên thu thập, một bên nhanh chóng nhớ kỹ từng khối tương ứng với kết cấu cơ thể người, mỗi lần nhặt một mảnh ở trong đầu liền hoàn thành một mảnh ghép, bảo đảm không mất đi bất kỳ một bộ phận nào.

Đồng đội sớm chiều ở chung, thân thể tay chân giờ phút này như linh kiện rải rác khắp nơi, loại cảnh tượng máu me thê thảm không nỡ nhìn này, ngay cả sinh viên y khoa Cao Khanh Trần đã quen với các loại mẫu vật trên cơ thể người cũng chịu không nổi, nửa đường nhịn không được mấy lần chạy trốn khỏi đống xương trắng, vô lực mà tuyệt vọng nằm sấp trên vai Bá Viễn khóc.

Mà Mika vẫn một mực nghiêm túc chuyên chú cúi đầu nhặt thi thể, trên người bám đầy vết máu trộn lẫn vết bẩn của bùn đất, không ngừng tìm kiếm trong đống xương trắng xem có bỏ sót hay không.

Mika dường như hoàn toàn không còn thương tâm, trong mắt chỉ có một mục tiêu, đó chính là để Châu Kha Vũ sống lại, anh chỉ cần Châu Kha Vũ trở về!

Đợi đến khi toàn bộ thi thể được thu thập xong, Cao Khanh Trần và Doãn Hạo Vũ đem Châu Kha Vũ hoàn chỉnh lắp ráp lại, Bá Viễn lấy chỉ đỏ giao cho Cao Khanh Trần, dặn dò cậu tỉ mỉ khâu lại mỗi chỗ đứt gãy.

Cao Khanh Trần ở phương diện này từng được huấn luyện chuyên nghiệp, sau khi đem chuyện này giao cho cậu, Bá Viễn bảo Doãn Hạo Vũ và Mika đến nhà dân làng xung quanh mua gạo nếp, gà trống, nước nóng cùng đồng tiền.

Đợi đến khi Cao Khanh Trần khâu lại xong, Bá Viễn dùng nước ấm lau sạch thân thể cho Châu Kha Vũ, tiếp theo giết chết gà trống lấy máu, dùng bút lông dính máu gà trống, tụ khí ngưng thần viết đầy chú ngữ rậm rạp trên da Châu Kha Vũ.

Gà trống tượng trưng cho dương, là sinh vật đánh thức mặt trời, dùng pháp khí dính máu gà trống, sẽ có công năng xung sát rất mạnh, có thể bảo vệ sát khí của thi thể không thoát ra ngoài.

Lòng bàn tay Bá Viễn đặt la bàn suy tính, cuối cùng chọn một mảnh đất, đốt bùa động thổ, ở bên cạnh niệm chú ngữ, Doãn Hạo Vũ Mika cùng Cao Khanh Trần dựa theo chỉ thị của Bá Viễn đào hai cái hố sâu ba thước ở địa điểm cụ thể.

Tô Bình Hà giữa chừng tỉnh lại, dường như không nhớ rõ vừa rồi xảy ra chuyện gì, vì thế cũng gia nhập hỗ trợ bọn họ đào hố.

Nơi dưỡng thi, nhất định phải chọn nơi tứ âm chi địa, theo như bố cục Phong Thủy học chính là nơi có cục diện đổ nát, nơi có hướng tử thương, âm khí dồi dào, nơi bát môn thuộc tử địa.

Bá Viễn dùng đồng tiền và dây thừng đỏ chế tạo cho Châu Kha Vũ một cái mặt nạ tiền đồng, tiền thuộc vàng, lưu chuyển trong tay người lây dính dương khí, cho nên đồng tiền có thể khắc chế cương thi, trấn trụ thi thể.

Cuối cùng bọn họ đem thi thể của Châu Kha Vũ và Huyết Cương chia ra đặt vào hai cái hố, thân thể Huyết Cương thuộc cực âm, vả lại có thần lực, một người đặt ở âm vị một người đặt ở dương vị, đến lúc đó âm dương chuyển đổi, Châu Kha Vũ liền có thể hấp thu tất cả thần lực từ thân thể Huyết Cương, nếu Châu Kha Vũ đã không thể làm nhân loại bình thường nữa, vậy thì để cho cậu triệt để biến thành Huyết Cương có linh thức đi.

Sau khi lấp đất chôn vùi, Bá Viễn đem toàn bộ máu gà còn lại đổ lên đất, lại rắc một lớp gạo nếp thật dày, tìm lá chuối đắp lên trên.

"Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương." Bá Viễn vừa lắc Tam Thanh Linh, một bên chân đi theo trận pháp Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ.

"Thiên môn mở, địa phủ mở, sinh hồn tán tận, tử hồn toại phương. Vong nhân đã hướng về phương tây, tử hồn còn ở lại mộ."

"Thiên sát địa sát xuất, niên sát nguyệt sát xuất, nhật sát thì sát xuất, cẩn mời Nam Đẩu Lục Quân, Bắc Đẩu Thất Tinh, ta kính xin Bồ Đề tổ sư, cấp bách như luật lệnh, tổ sư gia đằng vân khởi."

Mỗi buổi trưa, tay cầm Tam Thanh Linh đi vòng quanh thi thể ba vòng niệm chú ngữ, đợi bảy ngày sau, chính là lúc khởi thi.

Nghe được có thể làm Châu Kha Vũ sống lại, Cao Khanh Trần vốn đang ủng hộ Bá Viễn, nhưng nhìn thấy quá trình luyện thi quỷ dị như vậy, sinh viên y khoa Cao Khanh Trần vốn bị sự hưng phấn vì có thể làm đồng đội sống lại khiến đầu óc choáng váng dần dần thanh tỉnh.

Cao Khanh Trần từng học qua rất nhiều lý luận y học bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cậu lặng lẽ tìm Bá Viễn hỏi: "Viễn ca, như vậy thật sự có thể làm Châu Kha Vũ sống lại sao?"

Cậu nhìn thấy thân thể Bá Viễn khẽ run lên, trong lòng nhất thời hiểu được vài phần, Bá Viễn kỳ thật căn bản không nắm chắc có thể làm Châu Kha Vũ sống lại, tất cả sự thản nhiên điềm tĩnh của anh bất quá chỉ làm cho bọn họ xem mà thôi, vì thế Cao Khanh Trần cắn chặt môi tiếp tục thấp giọng nói: "Hoặc là nên nói, em muốn hỏi, sống lại ... Thật sự... Có còn là Châu Kha Vũ không?"

"Anh cũng không dám cam đoan."

Có thể đưa ra vấn đề này, chứng tỏ Cao Khanh Trần hiện tại đã xem như khôi phục lý trí, Bá Viễn không muốn gạt cậu, thanh âm cực nhẹ nhưng ngữ khí kiên định nói: "Nhưng anh sẽ cố gắng hết sức."

"Em còn nhớ rõ lúc chúng ta đến, chính miệng anh đáp ứng Lưu Vũ cái gì không?"

"Phải mang Châu Kha Vũ an toàn quay về." Cao Khanh Trần cúi đầu suy tư một chút trả lời.

"Nói được làm được." Bá Viễn nắn nắn bả vai Cao Khanh Trần, tầm mắt xuyên qua cậu nhìn về nơi luyện thi đang phủ lá chuối kia, con ngươi sâu thẳm kiên nghị lại sáng ngời.

"Cho nên, anh nhất định phải đem Châu Kha Vũ nguyên vẹn mang về."

Lưu Vũ là đội trưởng do Bá Viễn lựa chọn, có dã tâm có năng lực, chỉ là đôi khi sẽ thiếu một chút tự tin.

Cho nên khi trong đội xảy ra bất đồng, anh điểm danh để cho đội trưởng Lưu Vũ đưa ra quyết định, cũng là đang cổ vũ Lưu Vũ tự tin hơn, sớm trưởng thành trở thành người cầm lái cả đoàn đội.

Tu đạo hơn hai mươi năm, lẽ nào lại không biết thuật luyện thi này đáng sợ, trình tự rườm rà phức tạp, bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng không thể gây ra sai lầm, trong quá trình luyện thi có rất nhiều biến động mà không ai có thể dự liệu.

Phàm là xảy ra một chút sai lầm nhỏ, đều có thể tạo thành đại họa, nhẹ thì trả giá bằng mạng toàn đội, nặng thì chính là tai họa cho dân chúng khắp thành trong thế giới game này.

Hung hiểm như vậy, có đáng không?

Rất hiển nhiên, đối với Bá Viễn mà nói, đây là con đường tất phải đi, Châu Kha Vũ, cậu ấy tuyệt đối không thể chết!

Quyết định này là Lưu Vũ đưa ra, thành công thì thôi, nhưng nếu thất bại...

Áp lực tâm lý nhường này đối với người bình thường mà nói là không thể chịu đựng được.

Tuy rằng đây đã là giải pháp tốt nhất, nhưng cậu thật sự không cách nào biết trước tình huống của Châu Kha Vũ, cho nên chỉ có thể đem nước sinh mệnh cho Trương Gia Nguyên đang hấp hối.

Mà Châu Kha Vũ, lại bởi vì không có nước sinh mệnh, mất đi cơ hội sống lại...

Đây không chỉ là vấn đề tính mạng của Châu Kha Vũ, mà còn liên quan đến sự tồn vong của đội Phong Bạo bọn họ.

Nếu như bọn họ cứ vậy mang toàn bộ thi thể Châu Kha Vũ trở về, trong đội tất nhiên sẽ dấy lên một hồi sóng gió chưa từng có.

Mika là không cần phải nói, chỉ riêng Lưu Vũ, với tính cách của cậu, sẽ bởi vì quyết định của mình mà áy náy cả đời, áy náy sẽ tra tấn sẽ giết chết cả cuộc đời cậu, chủ động từ chức đội trưởng thậm chí có thể rời khỏi đội, cho dù đây cũng không phải lỗi của cậu. Đội trưởng một khi ngã xuống, đội ngũ này làm sao có thể duy trì hoàn chỉnh?

Còn có Trương Gia Nguyên, nếu cậu ấy sống lại, biết được vì cứu mình mà khiến Châu Kha Vũ mất đi cơ hội sống lại, cậu sẽ cảm thấy thế nào đây?

Cho nên bố cục này, anh nhất định phải giúp Lưu Vũ sửa lại.

Không chỉ vì Lưu Vũ, cũng không phải vì Châu Kha Vũ, mà là vì đội Phong Bạo.

Nhận thấy không ổn không chỉ có một mình Cao Khanh Trần, mấy em trai ngoại quốc không hiểu rõ đạo thuật, nhưng Tô Bình Hà ít nhiều cũng biết một chút, hắn tìm được cơ hội lặng lẽ hỏi Bá Viễn: "Bá Viễn đạo trưởng, luyện thi? Anh không phải đang dùng... Tà thuật... Có phải không?"

"Thuật tức là thuật, vốn không phân biệt chính tà gì cả." Bá Viễn đạo trưởng nhìn về phương xa, bình tĩnh nói: "Vì tranh giành lợi ích của mình mà phạm thiên đạo, đạo đức, luân lý hoặc làm hại tính mạng của người khác được gọi là tà thuật."

"Thuật luyện thi này cho tới nay luôn bị chính đạo ngăn cấm, là bởi vì sợ người có tâm bất chính lợi dụng thuật luyện thi để trục lợi và làm hại người khác."

"Nhưng hôm nay tôi, bất quá là muốn để đồng đội vì bảo vệ sinh mệnh vô tội mà hy sinh bản thân sống lại, không hề tổn hại lợi ích của người khác, nếu có hậu quả xấu, tôi sẽ một mình gánh vác, cũng không liên lụy đến người khác."

Nói xong, Bá Viễn nghiêng đầu lại, ánh mắt rơi xuống gương mặt có vẻ hơi xúc động của Tô Bình Hà, hỏi ngược lại: "Vậy thì sao không thể cố gắng hết sức để thử chứ?"

Tô Bình Hà trầm mặc cúi đầu, giống như đang suy nghĩ gì đó.

"Huống hồ sự tồn tại của thế giới game này vốn dĩ vớ vẩn, sống chết là chuyện lớn lại nằm trong tay hệ thống, đây căn bản là trái với đạo sinh tồn tự nhiên. Nếu đối phương đã không tuân thủ quy củ, vậy chúng ta cũng không cần quá tuân thủ quy củ."

Bá Viễn dùng sức vỗ vỗ bả vai Tô Bình Hà, trong lời nói có ám chỉ, Tô Bình Hà đột nhiên ngẩng đầu, nhất thời có chút bối rối, tất cả bí mật của hắn dường như bị người trẻ tuổi này nhìn thấu.

Trải qua lần nói chuyện này, trong lòng Tô Bình Hà rất xúc động, hắn không nghĩ tới một đội nhỏ toàn người mới như vậy, lại có nhiều cao thủ thâm tàng bất lộ đến thế, hắn dùng lễ nghi trên giang hồ cung kính hướng Bá Viễn hành lễ chắp tay: "Bá Viễn đạo trưởng tu vi thâm hậu, trong lòng mang đại đạo, thật sự làm cho người ta kính trọng!"

"Ta bất quá, chỉ là trong tâm tu đạo mà thôi."

Bá Viễn đứng ở trên cao nhìn về phương xa, một câu phiêu đãng, không nhẹ không nặng, như xa như gần, giống như đang nói với Tô Bình Hà, cũng giống như không phải...

Màn đêm lại buông xuống, Bá Viễn cử hành nghi thức chiêu hồn cho Châu Kha Vũ.

Cái gọi là "chiêu hồn" chính là triệu hoán linh hồn đã rời khỏi thân thể của một người trở về.

Phàm là ở nơi khác, hồn phách của Châu Kha Vũ có khi không thể tìm về, nhưng nơi này bởi vì tích góp được quá nhiều oán khí cô hồn dã quỷ, đã hình thành một kết giới, nếu không có chuyên gia dẫn dắt, đám quỷ hồn không thể rời khỏi nơi này.

Điều này khiến bọn họ tìm kiếm hồn phách của Châu Kha Vũ dễ dàng hơn.

Nghi thức chiêu hồn phức tạp lại quỷ dị, cần Bá Viễn ở phía trước vừa đi vừa lắc chuông chiêu hồn vừa ném đồng xu, mỗi lần ném đồng xu, anh sẽ gọi tên Châu Kha Vũ, còn Doãn Hạo Vũ phía sau phụ trách dùng chén sứ đón những đồng xu Bá Viễn ném, hơn nữa khi Bá Viễn gọi tên Châu Kha Vũ, phải thay Châu Kha Vũ đáp một tiếng "Ơi!"

Đợi đến khi Bá Viễn hô đến lần thứ chín, Cao Khanh Trần vẫn đang quan sát bốn phía thân thể nhạy cảm chợt run lên, cậu vội vàng che miệng không để cho mình kinh hãi kêu ra tiếng.

Mika và Tô Bình Hà đều nghi hoặc nhìn về phía cậu, Bá Viễn cùng Doãn Hạo Vũ cũng ngừng lại, mọi người theo hướng ngón tay Cao Khanh Trần nhìn qua, cách đó không xa, Châu Kha Vũ đang đứng dưới tàng cây, trên mặt không có bất kỳ biểu tình gì.

"Châu Kha Vũ ——"

"Kha Vũ!"

Mika, Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần không hẹn mà cùng muốn xông tới, nhưng bị Bá Viễn ngăn lại: "Chúng ta hiện tại không gặp được cậu ấy, cậu ấy cũng không nhìn thấy chúng ta, hồn phách của cậu ấy ở trong trạng thái ý thức hỗn độn."

Nói xong, Bá Viễn lấy ra một ống trúc dài nhỏ, trước tiên đem máu của mình nhỏ vào, sau đó đốt một tấm bùa thông linh nhét vào, linh hồn Châu Kha Vũ sau khi nhìn thấy bùa thông linh bốc cháy, dường như bị lực lượng nào đó triệu hoán, chậm rãi đi tới gần bọn họ, cuối cùng đi đến trước ống trúc hóa thành một làn khói xanh bay vào trong ống trúc.

Bá Viễn đóng kín ống trúc lại, hồn phách của Châu Kha Vũ coi như thu thập thành công.

Những người khác quan sát toàn bộ quá trình thở mạnh cũng không dám, mấy thư đạo thuật cao thâm này đã hoàn toàn phá vỡ nhận thức của bọn họ đối với thế giới.

Thậm chí cho bọn họ một loại cảm giác, bọn họ và Bá Viễn không sống trong cùng một không gian...

Đêm càng sâu, Cao Khanh Trần ôm hai đầu gối ngồi trong đống bùn hỗn độn, đầu cậu gần như sắp cúi đến vùi vào giữa hai gối, một đôi tay rủ xuống trước bắp chân dính máu đã khô lại thành màu đen, cậu đờ đẫn chà xát những vết máu trên tay, ý đồ làm cho mình quên đi những cảnh tượng thảm thiết kia.

Từ khi học y đến nay, bởi vì làm thí nghiệm mà tay không tránh khỏi dính máu động vật, sau khi vào game cũng không chỉ một lần chạm tới máu người, nhưng đây là lần duy nhất cậu cảm thấy như vậy, nỗi đau quá lớn và đột ngột, không thể chịu đựng được nỗi thống khổ khi mất đi đồng đội.

Về sau là Bá Viễn cho bọn họ hy vọng, thế nhưng cậu lại từ chỗ Bá Viễn biết được, kỳ thật cũng không nắm chắc có thể làm Châu Kha Vũ sống lại, Cao Khanh Trần tuy rằng có thể đoán được điểm này, thế nhưng vẫn không muốn tin, trong lòng cậu đau đến giống như đang chảy máu đầm đìa.

Cao Khanh Trần bất giác sờ đến tượng gỗ cứng rắn trong lòng mình, nhớ tới lời Bá Viễn dặn cậu.

"Nếu cuối cùng người sống lại không phải Châu Kha Vũ, anh không chắc có thể chế phục một con Huyết Cương nữa, cho nên trong quá trình luyện thi, dựa theo thời gian tử vong và phương vị tìm kiếm của Châu Kha Vũ, tìm được một cây liễu, lấy được một đoạn gỗ, đem gỗ khắc thành hình người. Anh thi pháp để tượng gỗ và thân thể Châu Kha Vũ cùng chung linh hồn, nếu như cuối cùng Huyết Cương không phải Châu Kha Vũ mà là quái vật không có linh trí, không thể khống chế được, vậy có thể hủy đi tượng gỗ, tiêu diệt Huyết Cương..."

"Tiểu Cửu, ở đây chỉ có em mới có thể phán đoán trạng thái Châu Kha Vũ sau khi khởi thi có bình thường hay không, nên anh đem tượng gỗ giao cho em. Đây là bùa bảo mệnh cuối cùng anh để lại cho mọi người, nếu luyện thi không thành, thì phải phá hủy toàn bộ. Em đã trải qua vô số lần sinh tử, anh tin tưởng lý trí của em dưới hoàn cảnh cực kỳ thống khổ, so với bất kỳ người nào trong bọn anh đều mạnh mẽ hơn..."

Tuy rằng vô cùng không tình nguyện, thế nhưng Cao Khanh Trần vẫn phải nhận lấy tượng gỗ, tuy rằng ai cũng không muốn kết quả như vậy, nhưng dù sao cũng phải có người đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.

Cậu hiểu được, nếu cậu không gánh vác, chuyện này hơn phân nửa sẽ rơi vào trên đầu Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ vừa mới cảm nhận được tình cảm như người bình thường, cậu không đành lòng cũng không muốn để Doãn Hạo Vũ đối mặt với chuyện tàn nhẫn như vậy.

Tay Cao Khanh Trần nắm lấy tượng gỗ Châu Kha Vũ khẽ run rẩy, cậu thật cẩn thận hỏi Bá Viễn: "Viễn ca, anh sợ sao?"

"Sợ, sao có thể không sợ?" Bá Viễn nhẹ nhàng mỉm cười, rất nhanh lại khôi phục như thường. Anh cũng là thân thể phàm nhân, không phải thần tiên giáng thế, đối mặt với yêu ma quỷ quái cực kỳ cường đại cũng sẽ cảm thấy sợ hãi cùng bất lực. Nhưng anh hiểu được bản thân không thể lộ ra vẻ khiếp sợ, bất luận là vì trấn áp kẻ địch, hay là vì tiếp cho đồng đội dũng khí, anh đều phải áp chế tất cả cảm xúc liều mạng mở ra một con đường thoát thân...

"Vậy Viễn ca, sao anh còn dám mạo hiểm tính mạng để làm chuyện này?"

Vấn đề của Cao Khanh Trần còn vang vọng bên tai Bá Viễn, từng câu từng câu cứa vào tim như tra tấn, lặp đi lặp lại không ngừng, cuối cùng lại trở thành chính anh tra tấn bản thân mình, đúng vậy, vì sao?

"Tiểu Cửu, anh hỏi em." Bá Viễn thở dài, đột nhiên xoay người đối mặt với Cao Khanh Trần, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú bị dính bẩn, tóc buộc cao cũng lỏng lẻo lộn xộn không chịu nổi, chật vật như vậy lại khiến anh trông rất khác thường.

"Nếu như nói, đội trưởng đi ở vị trí đầu tiên trong đội, vậy thì đội phó nên đi ở đâu?"

Cao Khanh Trần không biết vì sao Bá Viễn đột nhiên hỏi vấn đề này, lúc này cậu căn bản không cách nào tự hỏi, do dự một chút, thăm dò: "Đầu tiên... Cùng đi?"

Bá Viễn lắc đầu, kiên định trả lời: "Không, là người đi ở cuối cùng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro