Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cao Khanh Trần tiên sinh, phát hiện ác ý xâm nhập vào trong ý thức của ngài, xin ngài tìm ra càng sớm càng tốt và giết chết nó!"

Cao Khanh Trần tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, bên tai vang vọng tiếng nữ máy móc, cậu thử giật nhẹ thân thể từ trên sàn nhà ngồi dậy nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, lấy tay vịn đầu suy nghĩ: "Tôi, tôi đang ở đâu?"

Gian phòng này vô cùng đơn giản, hầu như không có bài trí gì, sàn nhà vách tường cũng chỉ hiện ra màu xám mông lung, từ cửa sổ nhìn ra ngoài đều là một mảnh mơ hồ, không thấy rõ bất cứ thứ gì.

"Ác ý xâm nhập ý thức..."

"Nơi này chẳng lẽ là thế giới bên trong ý thức? Đây là thế giới ý thức của tôi?"

"Ác ý là gì? Chẳng lẽ là bầy đỉa?"

Cao Khanh Trần còn chưa nghĩ ra, giọng nữ máy móc tiếp tục vang lên: "Nếu như trong khoảng thời gian này ngài chết, ngài sẽ được tái sinh để bắt đầu lại từ đầu, nhưng mỗi một lần chết đi ngài sẽ mất một ký ức quan trọng trong cuộc sống thực, cho đến khi ngài quên cả tên của mình đó cũng là lúc hoàn toàn thất bại."

Cao Khanh Trần bắt được trọng điểm hỏi: "Hoàn toàn thất bại sẽ như thế nào?"

"Khi đó ý thức bản thân của ngài hoàn toàn biến mất, ác ý sẽ chiếm lĩnh thân thể của ngài. Quy tắc này rất đơn giản, kiên trì vượt qua sẽ sống, ngược lại không qua được chính là chết!"

Cao Khanh Trần nhanh chóng hiểu được mấu chốt của "trò chơi" này, chính là chiến đấu để giành lấy mạng sống của mình, cậu đẩy cửa phòng đi ra ngoài, bên ngoài là phòng khách nhìn qua vô cùng bình thường, sau khi quan sát một lúc cảm giác không có nguy hiểm, cậu bước ra khỏi phòng.

Đột nhiên, một người đàn ông tản ra sát khí từ phía trên cửa phòng nhảy xuống, một đao đâm vào trái tim Cao Khanh Trần, nhanh, chuẩn, ngoan*, không chừa một chút đường sống cho cậu...

*Ngoan: hung ác, tàn nhẫn

Cậu sắp chết sao?

Cao Khanh Trần không thể tin được mở to hai mắt, từng ngụm từng ngụm máu tươi trong miệng phun ra, khoảnh khắc ngã xuống đất mất đi ý thức, cậu dốc toàn lực muốn nhớ thật kỹ toàn cảnh căn phòng.

Một giây sau, Cao Khanh Trần tỉnh lại bên trong phòng hoảng hốt nhìn thân thể còn nguyên vẹn của mình, cơn đau kịch liệt dường như còn chưa biến mất, cậu bắt đầu lo lắng suy nghĩ.

Đây là lần đầu tiên tử vong, mình còn không làm gì cả liền chết rồi, nhưng tốt xấu gì cũng biết phía trên cánh cửa có một người đàn ông, tuy nhiên phải giết chết hắn ta như thế nào đây?

Thật sự nghĩ không ra biện pháp, Cao Khanh Trần tính toán thử lại một lần nữa, cậu mở cửa phòng lao ra ngoài với ý nghĩ mình có thể chạy bao xa.

Người đàn ông cầm dao nhảy xuống nhào vào khoảng không, nhưng phản ứng của hắn ta cực kỳ nhanh lặp tức đứng dậy đuổi theo Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần không ngờ tốc độ của hắn ta lại nhanh như vậy, cậu ngay giữa phòng khách bị hắn ta bắt được, cắt đứt yết hầu.

Máu tươi từ cổ phun ra, lần này thời gian tử vong dài hơn, đại não Cao Khanh Trần xoay chuyển rất nhanh, kiểm tra được không có vũ khí phòng thân ở trong phòng khách.

Cuối cùng vào một giây trước khi tắt thở, Cao Khanh Trần thấy được con dao gọt hoa quả trên bàn trà.

Cao Khanh Trần tỉnh lại lần thứ hai, lần này cậu đã có mục tiêu, chính là lấy được con dao gọt hoa quả kia!

Nghĩ tới đây, Cao Khanh Trần lại nhanh chóng xông ra ngoài, động tác của cậu so với hai lần trước nhanh hơn rất nhiều, vọt tới bên bàn trà cầm lấy con dao, quay đầu lại muốn đâm người đàn ông.

Khuỷu tay người đàn ông đánh một cái vào cổ tay Cao Khanh Trần, cao dao trong nháy mắt rơi xuống đất, tiếp theo hắn ta hung ác đâm liên tục mười mấy nhát ở bụng cậu...

Lần tử vong thứ ba, xem ra cậu đã đánh giá quá cao thực lực của mình, Cao Khanh Trần lần nữa từ trong căn phòng xám xịt tỉnh lại, bất quá cậu đã biết cách thức ra chiêu của người đàn ông, cậu hoàn toàn có thể tránh được, nghĩ như vậy Cao Khanh Trần lại xông ra ngoài...

Kết quả, cậu bị người đàn ông bóp cổ đến chết.

Ở trên sô pha bị giết chết, bên cạnh rèm cửa sổ bị giết chết, ngay trên bàn ăn bị giết chết, chạy vào phòng bếp bị giết chết, chạy vào phòng tắm bị giết chết, thậm chí còn bị hai người đàn ông đuổi giết, cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết...

Lần thứ năm, lần thứ sáu, lần thứ bảy... lần thứ hai mươi tư, lần thứ hai mươi lăm...

Cho đến lần thứ ba mươi mốt tử vong, cảm xúc Cao Khanh Trần gần như trên đà sụp đổ, cậu mất hết ý chí chiến đấu nằm trong phòng nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ có nên bỏ cuộc hay không...

"Sống sót! Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót!"

Những lời này chợt vang lên bên tai Cao Khanh Trần, thế nhưng cậu đã không nhớ rõ lời này là ai nói với mình.

"Trí nhớ của mình đã mất đi nhiều như vậy sao?" Cao Khanh Trần yên lặng trừng mắt, khát vọng sống mãnh liệt dâng lên trong lòng, cậu không muốn chết, cậu phải sống, cậu nhất định phải sống sót!

Ngay sau đó, Cao Khanh Trần hung hăng đấm mạnh lên đùi một cái, nhanh chóng lấy lại tỉnh táo buộc mình nghĩ ra một con đường sống.

Dù sao cũng chỉ còn lại một gian phòng cuối cùng chưa vào, ác ý nhất định ở đó!

"Sống hay chết, tất cả đều do chính mình quyết định! Mình sẽ chiến đấu để sống!"

"Nhưng tại sao những tên đó lại mạnh như vậy? Thực lực giữa mình và bọn họ sao có thể chênh lệch lớn đến thế?"

"Ngay cả đánh tay đôi cũng không cùng đẳng cấp, đã vậy còn có đến hai người, tốt xấu gì cũng nên một chọi một đánh một cách công bằng chứ?"

"Đây cũng quá hố mình rồi, không phải là thế giới ý thức của mình sao? Tại sao mình lại yếu như vậy? Dựa vào đâu?"

"Đúng rồi! Đây là thế giới ý thức của mình, mình không nên quá yếu, mà phải rất mạnh, vô cùng mạnh!"

Cao Khanh Trần đột nhiên có một ý tưởng, cậu không ngừng nghĩ rằng mình vô cùng mạnh mẽ cường đại, tiếp theo tung nắm đấm vào cửa sổ thủy tinh trong phòng, quả nhiên thủy tinh dễ dàng vỡ nát.

Cậu kinh hỉ nhìn nắm đấm của mình, đây thật sự là thế giới ý thức của cậu, cậu mới là chúa tể thống trị thế giới này!

Sức mạnh nghịch thiên của người đàn ông đều bởi vì Cao Khanh Trần quá mức sợ hãi, theo bản năng tưởng tượng hắn ta đặc biệt khủng bố cùng cường đại mà ra.

Nghĩ thông suốt mọi thứ, Cao Khanh Trần lần nữa xông ra ngoài, lúc này đây tốc độ nhanh nhẹn cùng sức mạnh của cậu dễ dàng nghiền ép hai người đàn ông, chỉ dùng tay không đã đem dao trong tay một người bóp nát, nắm lấy cổ áo ném người ra ngoài cửa sổ, đoạt lấy con dao của người còn lại lưu loát giết chết hắn ta.

Sau khi tất cả nguy hiểm cùng trở ngại đều bị diệt trừ, Cao Khanh Trần nắm chặt con dao đi về phía căn phòng cuối cùng...

Cao Khanh Trần rốt cuộc mở cửa căn phòng tản ra sát khí nồng đậm nhất, tuy rằng làm tốt công tác chuẩn bị nhưng cậu vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Trong phòng rậm rạp chữ viết đều là những câu nguyền rủa nhục mạ, trên vách tường, trên trần nhà, thậm chí lơ lửng trong không khí, không hề có quy tắc nào, vô số câu chữ đan xen chồng chất cùng một chỗ, Cao Khanh Trần vừa nhìn thoáng qua liền váng đầu hoa mắt.

Ở giữa nơi chữ viết dày đặc nhất có một cô gái bị sát khí bao phủ, khuôn mặt hoàn toàn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thắng ở chỗ không hề có khuyết điểm, tổng thể coi như thanh tú.

Nhưng mỗi một tấc trên làn da tái nhợt của cô ta đều viết đầy ác ngữ cùng nguyền rủa đỏ tươi, câu chữ trùng trùng điệp điệp, da thịt thánh khiết trắng nõn của thiếu nữ cùng từ ngữ tàn ác nảy sinh đối lập rõ ràng, khiến người ta không rét mà run, giờ phút này cô ta đang nhắm mắt lại, thoạt nhìn có vài phần yên tĩnh cứ như là đang ngủ.

"Ác ý vì sao lại là con gái? Hơn nữa tuổi tác dường như cũng không lớn... Có khi nào, nó đang cố ý mê hoặc mình?"

Cao Khanh Trần hoang mang nhìn cô gái mềm mại ngọt ngào, tay giơ con dao dừng lại trên không trung, sau khi do dự nhiều lần lại chậm rãi buông xuống.

Cậu không biết vì sao mình không hạ tay được, có lẽ là không thể tin ác ý lại chính là cô gái trước mắt này, có lẽ là sợ trúng bẫy của nó, dù sao cũng có chút gì đó không đúng, chỉ là cậu không thể nói rõ ràng...

"Ha ha ha ha ha..."

Bất chợt, một trận tiếng cười bén nhọn từ miệng cô ta phát ra, cô ta mạnh mẽ mở mắt, lộ ra nhãn cầu trắng toát đầy tơ máu, Cao Khanh Trần còn chưa kịp phản ứng, một giây sau vô số lời nguyền rủa ác ý từ bốn phương tám hướng vọt tới, trong nháy mắt xuyên thấu thân thể cậu.

Cao Khanh Trần không thể tin mở to hai mắt, tay chân toàn thân truyền đến đau đớn kịch liệt, khóe miệng rỉ máu từng giọt từng giọt rơi xuống...

Cao Khanh Trần, lần thứ ba mươi hai tử vong.

Lúc cậu tỉnh lại lần nữa, trong đôi mắt đen nhánh sắc bén chỉ còn lại kiên định lạnh như băng.

"Mình là Cao Khanh Trần, mình đến từ Thái Lan, là một sinh viên y khoa, còn có, còn có cái gì nữa..."

Tất cả mọi thứ, không nhớ nổi nữa...

"Tuy nhiên, không quan trọng, chỉ cần nhớ những thứ này là đủ."

Cao Khanh Trần dựa theo trí nhớ lúc trước nhanh chóng tránh thoát tất cả nguy hiểm, lần thứ hai đẩy căn phòng kia ra, vọt tới trước mặt cô gái, giơ đao, hạ xuống...

Cô ta hoảng sợ trừng hai nhãn cầu màu trắng tràn ngập tơ máu, như thể không tin mình cứ như vậy chết đi, máu cô ta phun ra dính vào sườn mặt thanh tú của Cao Khanh Trần.

Cao Khanh Trần nhìn sát khí cùng với cô gái chậm rãi biến mất, hơi nghiêng đầu, đáy mắt thờ ơ lạnh nhạt.

Tử tế với kẻ thù là sự tàn nhẫn lớn nhất đối với chính mình.

"Tôi quyết tâm dốc sức để loại bỏ bệnh tật cho con người, giúp họ cải thiện sức khỏe, duy trì sự thánh thiện và danh dự của y thuật, cứu người bị thương, không ngại gian khổ, kiên trì theo đuổi và phấn đấu vì sự phát triển của y học cùng y tế và sức khỏe thể chất lẫn tinh thần của con người, phấn đấu suốt đời."

Bên tai Cao Khanh Trần vang lên tuyên ngôn y học năm đó khi mới vào trường, nhưng rất nhanh lại biến mất...

Một mực thiện lương, yếu đuối, trốn tránh sẽ không thể nào tồn tại trong thế giới game đầy rẫy ác ý, một tay cầm y thư, một tay cầm đồ đao, mới là lối thoát cuối cùng của cậu.

Theo ác ý biến mất, cả tòa nhà bắt đầu sụp đổ, Cao Khanh Trần đứng trong căn phòng lung lay sắp đổ bụi bặm bốn phía.

Trước mắt bỗng hiện lên một vầng sáng trắng, vầng sáng này không ngừng phóng đại cho đến khi Cao Khanh Trần hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa, một giây sau, cậu ở trong hộp gỗ tối đen bị đóng kín mở ra hai mắt.

Lúc này, tất cả mọi người trong từ đường đều đang nhìn chằm chằm vào chiếc hộp gỗ phát ra tiếng động, nhìn thấy nắp hộp gỗ bị đẩy ra từ bên trong, một bàn tay tái nhợt nắm chặt mép hộp.

"Tiểu Cửu ca ca!"

Doãn Hạo Vũ kích động chạy về phía hộp gỗ, lại nhanh chóng bị một cây quạt gấp ngăn lại, cậu không hiểu nhìn chằm chằm Lưu Vũ đang cầm quạt, Lưu Vũ không nói gì, trong mắt hàm chứa thâm ý phức tạp nhìn Doãn Hạo Vũ lắc đầu.

Mặc dù Doãn Hạo Vũ hôn mê vì bị thương, không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng với trí lực siêu cao của mình cậu nháy mắt hiểu được ý tứ của Lưu Vũ, lúc này đi qua đối mặt chính là nguy cơ không thể xác định.

Còn chưa kịp hỏi kỹ, Cao Khanh Trần rất nhanh từ trong hộp gỗ bò dậy, bóng lưng gầy gò hiện ra trước mặt mọi người, cậu bước khỏi hộp chậm rãi đi về phía bọn họ, bước chân vững vàng kiên định.

Trái tim của những người khác quả thực sắp vọt tới cổ họng, Sở Kiêu nhớ kỹ lời dặn dò của Cao Khanh Trần, từ bên hông rút ra dao găm nắm trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm từng động tác của Cao Khanh Trần.

"Sở đội trưởng, mượn con dao."

Cao Khanh Trần không có đi về phía đồng đội, mà là trực tiếp đứng lại trước mặt Sở Kiêu, Sở Kiêu dừng một chút, như đang tự hỏi nếu như đem dao cho cậu ta, liệu cậu ta có cầm lấy đâm ngược về phía mình, đây là chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của mình...

Cuối cùng, Sở Kiêu vẫn đem dao đưa cho Cao Khanh Trần.

"Cảm ơn!"

Cao Khanh Trần tay phải tiếp nhận con dao, vươn năm ngón tay còn lại của mình ra, dứt khoát cắt đứt ngón tay cái của mình, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra, đau nhức kéo đến mà Cao Khanh Trần lại chỉ nhíu nhíu mày, bên trong thế giới ý thức chết nhiều lần như vậy, cậu sớm đã miễn dịch với đau đớn.

"A!"

"Tiểu Cửu, cậu làm gì vậy!"

"Tiểu Cửu ca ca!"

Vài tiếng hô đồng thời vang lên, mọi người kinh hoảng thất thố nhìn hành vi tự gọt đứt tay mình của Cao Khanh Trần, nhưng mà Cao Khanh Trần chảy ra máu đỏ tươi cũng vừa vặn chứng minh cậu không nhiễm trùng đỉa nước, cậu nhếch khóe miệng nói: "Tôi vẫn là Cao Khanh Trần như trước, nhưng không phải Cao Khanh Trần ban đầu nữa."

Cao Khanh Trần đem bàn tay có ngón tay bị đứt bày ra trước mặt mọi người, chỉ thấy, chỗ đứt gãy đang dùng tốc độ không thể tin nổi mọc ra xương cốt cùng da thịt mới, vài giây sau, một ngón tay mới hoàn chỉnh mọc ra.

Doãn Hạo Vũ vội vàng túm lấy tay Cao Khanh Trần cẩn thận xem xét, chỉ thấy trên tay ngoại trừ máu tươi không có bất kỳ vết thương nào khác.

"Năng lực của tôi tiến hóa." Cao Khanh Trần mỉm cười nhìn lướt qua một vòng đồng đội kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, thản nhiên nói.

Những người khác còn chưa kịp nói chuyện, Sở Kiêu đã dẫn đầu kinh ngạc cười lớn: "Làm sao có thể? Sở Kiêu tôi vào game nhiều năm, chưa bao giờ nghe nói qua năng lực của người chơi thiên phú cũng có thể tiến hóa?"

Nhưng năng lực của Cao Khanh Trần bày ra trước mắt tất cả bọn họ, cho dù Sở Kiêu có không muốn cũng không thể không tin.

"Cơ thể của tôi dung hợp năng lực của đỉa nước, hiện tại vết thương không chỉ có tốc độ khép lại cực nhanh, mà còn có thêm khả năng sửa chữa các chi bị đứt gãy, đương nhiên, không chỉ cho riêng tôi." Cao Khanh Trần nói sơ chi tiết.

"Trò chơi đã kết thúc, mời người chơi trong vòng năm phút rời khỏi trò chơi, năm phút sau người chơi còn chưa rời khỏi sẽ bị hệ thống cưỡng chế rời khỏi." Giọng nữ máy móc lạnh như băng đột ngột vang lên, khiến Lâm Mặc và Tề Hạc Minh đang ngẩn người trong góc bị giật mình hoảng sợ ôm chặt lấy Lưu Chương rụt lại thành một đoàn.

Thấy game thành công kết thúc, Châu Kha Vũ yên lặng thở phào nhẹ nhõm, vừa chuẩn bị rời khỏi đã bị Trương Gia Nguyên bắt lấy cổ tay: "Chờ một chút hẳn đi, được không?"

Nói xong câu đó, Trương Gia Nguyên vội vàng tìm Santa xin giấy bút, nhét vào tay Châu Kha Vũ: "Ca ca, để lại địa chỉ liên lạc đi."

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của Trương Gia Nguyên, câu cự tuyệt đã đến bên miệng bị Châu Kha Vũ nuốt xuống, cầm lấy giấy bút điền vào một địa chỉ bình thường không làm bại lộ hành tung của mình.

"Chờ đã, tôi vẫn muốn biết cậu tiến hóa như thế nào?" Sở Kiêu không vội vàng rời khỏi game mà quyết phải hỏi đến cùng, hắn hận sắt không thành thép khẽ đạp Giang Thâm Ngạn một cước, lẩm bẩm nói: "Sao cậu lại không được!"

Cao Khanh Trần suy nghĩ một chút, ngắn gọn giải thích: "Thủy Thần không muốn da người thông thường, nó muốn một thân thể nhân loại hoàn hảo, vừa lúc năng lực tự chữa lành của tôi cùng nhu cầu của chúng nó không mưu mà hợp, cho nên bọn nó chọn tôi."

"Con đỉa chẳng qua là hóa hình của chúng mà thôi, bộ dáng chân thật của chúng một đoàn ác ý bao phủ sát khí màu đen nồng đậm."

"Đám đỉa đó không làm tổn thương cơ thể tôi, chỉ cố gắng xâm nhập vào thế giới ý thức loại bỏ ý thức của tôi, chiếm đoạt cơ thể tôi, đó là lý do tại sao tôi có thể chiến đấu tìm được đường sống."

"Tôi ở bên trong thế giới ý thức đã thành công giết chết chúng nó, năng lực của nó cũng bị thân thể tôi dung hợp, biến thành năng lực của tôi, đây xem như nhân họa đắc phúc đi!"

*Nhân họa đắc phúc: việc xấu biến thành việc tốt.

Từ thời khắc Cao Khanh Trần bước ra khỏi hộp gỗ, Lưu Vũ liền nhạy cảm nhận thấy được khí chất của cậu thay đổi, nếu như nói lúc trước Cao Khanh Trần là tiểu ngọt ngào sáng sủa hồn nhiên, như vậy hiện tại, trên người cậu lại có thêm một chút trầm ổn cùng kiên định.

"Tiểu Cửu, anh thoạt nhìn trưởng thành không ít." Lưu Vũ đi lên vỗ nhẹ vai Cao Khanh Trần.

"Em cũng vậy, Tiểu Vũ đội trưởng." Cao Khanh Trần ngước mắt nhìn nhau với Lưu Vũ, mỉm cười trả lời: "Ăn nhiều khổ như vậy, nếu không trưởng thành thì thật sự thiệt thòi a!"

Tất cả mọi người đều bị lời nói của cậu chọc cười ra tiếng, sau đó trong một mảnh tiếng cười thưa thớt lục tục rời khỏi trò chơi.

Bên trong từ đường trống rỗng ngọn lửa càng cháy càng lớn, ngói không ngừng rơi xuống, kiến trúc bằng gỗ dễ cháy dần dần bị ngọn lửa nuốt chửng.

Khắp nơi trong trấn nhỏ đều đang bị lửa thiêu đốt, ngọn lửa chậm rãi lan ra bốn phía, cuối cùng tạo thành một biển lửa mênh mông, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tỉ mỉ rửa sạch từng ngóc ngách của trấn nhỏ, cắn nuốt hết ác ý còn sót lại trong bóng tối.

Những ác ý kia dính lửa tất chết, bọn nó ở trong lửa đỏ rực rỡ giãy dụa như đang nhảy ra điệu múa cuối cùng của sinh mệnh, sau đó hóa thành tro tàn trong thế giới này.

Màn chơi thứ ba thành công qua cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro