Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc, trong rừng đen kịt, Mika và Doãn Hạo Vũ vây quanh lửa trại nướng gà, Cao Khanh Trần cùng Tô Bình Hà ở một bên nhìn không chớp mắt, trông có vẻ đã đói lắm rồi.

Đây là ngày thứ tư bọn họ canh giữ Châu Kha Vũ, Bá Viễn quay lại Tôn phủ, chỉ còn lại bọn họ nên khi đêm xuống thật sự lo lắng không yên, bốn người ở bên cạnh nơi dưỡng thi, nửa bước không dám di chuyển.

Ăn cơm cũng chỉ có thể giải quyết tại chỗ, cũng may lúc ấy mua không ít gà từ nhà dân làng, bọn họ cũng không đến mức chết đói.

"Quạc... Quạc... Quạc.."

Mấy con quạ đen lượn vòng quanh rừng cây, phát ra tiếng kêu khàn khàn khó nghe.

Tuy rằng đã đắp lá chuối, nhưng mùi máu gà trống tưới trên đất để dưỡng xác vẫn khiến chúng không ngừng lượn quanh muốn lao xuống, khiến đám Doãn Hạo Vũ được một trận hồn vía lên mây.

Mika đưa gà nướng trong tay cho Cao Khanh Trần, lấy ra cung mặt trời, hung tợn nói: "Tôi sẽ canh chừng mấy con chim này, nếu chúng nó tiếp cận Châu Kha Vũ, tôi sẽ bắn cả bầy thành chim nướng, có thêm một bữa ăn!"

Nhưng Mika còn chưa kịp ra tay, mấy con quạ đen kia giống như rối gỗ bị đứt dây, rơi thẳng xuống đất, trùng hợp nện vào lớp lá chuối, máu văng khắp nơi.

"Phiền quá—— Ầm ĩ chết ông đây!"

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tô Bình Hà cầm mấy cái phi tiêu trong tay, bất cần dựa vào thân cây, trong miệng còn đang không ngừng oán giận.

Tô Bình Hà thấy ba người kia đang nhìn hắn chằm chằm, ngạo nghễ nâng cằm nói: "Sao vậy, các cậu có ý kiến gì à?"

"Anh anh... Có thể chú ý một chút không, đều nện lên người Kha Vũ nhà chúng tôi rồi!"

Cao Khanh Trần nóng nảy, vội vàng chạy qua vứt mấy con quạ đen chết trên lá chuối đi, có chút tức giận chỉ trích Tô Bình Hà.

"Ài, không sao cả, trên đó không phải còn phủ có một lớp đất sao!" Tô Bình Hà nói tiếng phổ thông vẫn còn mang chút phương ngữ, ha ha cười lên, không có chút gì là ăn năn hối cải.

Mika đăm chiêu nhìn chằm chằm Tô Bình Hà sau khi hôn mê tỉnh lại tính tình biến đổi nghiêng trời lệch đất, trong đầu nhớ lại những lời Châu Kha Vũ từng nói với anh, thoáng cái có một phỏng đoán, sắc mặt trở nên hơi khó coi.

Thân là đội trưởng một đội, tuy thỉnh thoảng Tô Bình Hà cũng sẽ nói đùa, nhưng cả người rất thành thục ổn trọng, đối đãi với người khác cũng tiến lùi chừng mực, làm việc khéo léo, dù sao tuyệt đối không giống cái người trước mắt đây, cứ như một thiếu niên còn ngây ngô, nhìn cứ cảm thấy trẻ trâu kiểu gì.

Trừ phi, hắn căn bản không phải Tô Bình Hà!

Cao Khanh Trần tức giận nói: "Tô đội trưởng, anh thật quá đáng!"

"Hì hì..." Tô Bình Hà làm mặt quỷ, xấu tính bắt chước cách Cao Khanh Trần nói chuyện: "Anh thật quá đáng~"

"Anh..."

Cao Khanh Trần và Tô Bình Hà ấu trĩ cãi nhau càng cãi càng hăng, sự chú ý của Doãn Hạo Vũ và Mika đều đặt trên người hai bọn họ, không có ai chú ý tới, máu quạ đen trên lá chuối, dần dần thấm vào trong bùn đất...

"Nhị thiếu phu nhân ——"

"Nhị thiếu phu nhân!"

Đêm tối, khung cảnh Tôn phủ vô cùng yên tĩnh, bất chợt vang lên tiếng kêu dồn dập của mấy tiểu nha hoàn.

Nhị thiếu phu nhân vốn đang uống trà với Bá Viễn đạo trưởng, nghe tiếng liền vội vàng buông chén trà trong tay xuống, vẻ mặt khẩn trương hướng phía ngoài phòng hơi hơi dò xét.

"Đại thiếu gia, ngài ấy... Không xong..."

"Đi...".

Chén trà rơi xuống đất phát ra tiếng vang giòn giã, Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân kinh ngạc liếc nhau, đứng lên cuống quít chạy ra ngoài.

Bá Viễn thấy vậy cũng muốn đi theo, quay đầu vẫy tay ra hiệu cho Riki ở bên cạnh, Riki hiểu được ý của anh, thế nên cũng theo sát Bá Viễn.

Bên Châu Kha Vũ có thể thành công hay không còn rất khó nói, phó bản này thật sự quá nguy hiểm, đi tới thời điểm này, Bá Viễn chỉ muốn mau chóng đưa đồng đội ra khỏi game một cách bình an, đương nhiên bất kỳ manh mối nào cũng không thể bỏ qua.

Mà thân phận đạo trưởng mang đến cho anh rất nhiều tiện lợi, Tôn phủ hiện giờ đã xảy ra một loạt những chuyện kỳ quái, Nhị thiếu phu nhân cùng Tam thiếu phu nhân chủ trì mọi việc trong phủ tín nhiệm nhất chính là anh.

Bá Viễn chỉ mới quay lại không bao lâu, đã được Nhị thiếu phu nhân mời tới thương lượng xem nên xử lý những chuyện kỳ quái phát sinh trong phủ thế nào, có cần lập đàn làm một buổi lễ không, nhưng mới nói chuyện được vài câu, đã bị tin Đại thiếu gia sắp không xong cắt ngang...

Màn đêm vừa buông xuống Tôn phủ đã tối đen tĩnh lặng, cả tòa nhà lớn như vậy nhưng cảm giác đặc biệt trống rỗng, chỉ có tiếng bước chân vội vã vang vọng từng tiếng.

Đêm hè yên tĩnh lại mát mẻ, Bá Viễn sắp bước vào phòng Đại thiếu gia thì ngửa đầu nhìn nửa vầng trăng khuyết treo trên nền trời đêm xanh thẫm, không hiểu sao tâm tư có chút không yên.

Cũng không biết bên phía Pai Pai, Tiểu Cửu và Mika thế nào, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?

Thế nhưng lo thì lo, trước mắt anh cũng không có cách nào để chạy ngược về, chỉ có thể cố gắng giải quyết cho xong chuyện bên này.

Tuy nhiên, trước mắt có lẽ sẽ không xảy ra việc gì. Bá Viễn vần vò lá bùa mẫu tử trong túi áo, yên lòng trở lại.

"Viễn ca, anh sao vậy?" Riki thấy anh dừng bước, tò mò hỏi.

Lông mày đang nhíu chặt của Bá Viễn dãn ra, lắc đầu cười nói với Riki: "Không có gì, đi vào đi."

Manh mối càng ngày càng nhiều, cốt truyện cũng đang nhanh chóng phát triển, xem ra tối nay Tôn phủ chắc chắn không thể yên bình!

"A a, không được đến đây! Đừng đến đây!"

Riki đi phía trước, vừa mới đẩy cửa bước một chân vào, trong nháy mắt một cái ấm trà màu trắng nện xuống bên chân, mảnh sứ vụn và nước trà văng tung tóe khắp nơi, anh giật mình tránh sang bên cạnh.

Bá Viễn theo sát phía sau Riki liền vòng lên đi vào trong, nhanh tay khép cửa lại, hai mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm mỗi một cử động của Đại thiếu gia đang phát điên trên giường, sợ bỏ qua dù chỉ là một chút khác thường.

Đại thiếu gia ngày thường không chút cẩu thả, nghiêm túc giống như một lão phu tử*, giờ phút này cả người lộn xộn, miệng thì gào to, hệt như một lão già bị điên, uy nghiêm ngày xưa bay sạch.

*Lão thầy giáo

Sắc mặt hắn trắng bệch, gân xanh trên trán và cổ nổi lên, hai mắt trừng trừng như trâu rừng, trên nhãn cầu giăng đầy tơ máu, phát điên một lúc lâu mấy nha hoàn sắp không ngăn được nữa.

"A a a a——" Đại thiếu gia thở hổn hển, hoảng sợ nhìn chằm chằm hai người Bá Viễn gào lên: "Có quỷ, có quỷ! Là Mạn Thù! Cô ta đã trở lại, cô ta trở lại để trả thù!"

Riki thấy tất cả mọi người nhìn về phía anh và Bá Viễn, cảm thấy có chút ngượng ngùng, Bá Viễn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy cửa phòng mở rộng, trong nháy mắt liền hiểu được Đại thiếu gia không phải chỉ mình và Riki, mà là chỉ phía cửa.

Cửa phòng mở toang có gió lạnh thổi vào, đèn lồng đỏ treo trên mái hiên lắc lư lay động, bên ngoài cánh cửa cái gì cũng không nhìn thấy ngoại trừ bóng đêm đen kịt.

Nhị thiếu phu nhân ngồi ở bên giường đỡ cánh tay Đại thiếu gia, quay đầu nhìn một vòng biểu tình của những người xung quanh, tất cả đều mờ mịt xen lẫn sợ hãi, bà ta có chút hoảng hốt nhỏ giọng hỏi: "Ở đâu? Đại ca, không ai thấy gì hết..."

"Cô ta ở ngay đó! Đứng đó, còn mặc trang phục hát hí..."

"Aaaa, đừng đến đây, đừng đến!"

Cảm xúc của Đại thiếu gia càng thêm kích động, không chỉ múa máy tay chân, mà còn bắt đầu nói năng lộn xộn, nói vài câu từ kỳ quái mà không ai nghe hiểu.

Nhị thiếu phu nhân khó mà giằng xuống nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng vì để khống chế sự việc, chỉ có thể vội vã mắng: "Ai mở cửa, chán sống rồi! Đóng nó lại!"

"Nhưng mà... Vừa rồi cũng đâu có ai đứng cạnh cửa, là ai mở cửa vậy?"

"Không biết nữa..."

Mấy tiểu nha đầu thì thầm, thanh âm run rẩy bàn luận.

Tam thiếu phu nhân biết không thể để các nàng tùy ý phỏng đoán nữa, vì thế tiện tay gọi hai nha hoàn đến phân phó: "Hai người các ngươi đi, canh giữ ở cửa!"

"Vâng ạ."

Hai nha hoàn có chút lảo đảo đi đến bên cửa, đóng cửa lại một lần nữa, đứng canh giữ bên cửa một tấc cũng không rời.

"Ha~ Ha a~"

Cửa vừa đóng lại, Đại thiếu gia đột nhiên bắt đầu kịch liệt thở dốc, sau đó chợt nôn ra một ngụm máu, ngã xuống bên giường.

"Đại ca!"

"Đại thiếu gia!"

Vài tiếng kêu đồng thời vang lên, trong phòng tiếp tục loạn thành một mớ.

"Viễn ca, có phải thứ đó... gây rắc rối không?"

Riki hạ thấp tiếng nói, cẩn thận tiến lại gần hỏi Bá Viễn: "Bây giờ anh... Có giải quyết nó được không?"

Viễn ca mở lòng bàn tay hướng về phía cửa, trong tay rõ ràng có một cái la bàn tinh xảo, anh bất đắc dĩ lắc đầu nói với Riki: "Quả thật có chút phản ứng siêu nhiên, nhưng cũng không nhiều, hơn nữa hiện tại còn chưa tới thời cơ, anh có muốn bắt cũng không được..."

"Phản ứng của hắn ta lớn như vậy, khả năng cao là đã rơi vào ảo cảnh giống Tiểu Cửu, Lưu Vũ và cậu, bởi vì trong lòng hắn có thẹn, cho nên mới bị dọa thành thế này."

Vạn vật trên thế gian đều có định luật của nó, thời cơ chưa tới, không ai có thể làm gì được nó, kể cả chuyên gia như Bá Viễn cũng đành chịu.

Đảo mắt đã đến nửa đêm, Nhị thiếu phu nhân và Tam thiếu phu nhân vẫn canh giữ không dám đi ngủ, chỉ sợ chân trước vừa đi, chân sau Đại thiếu gia liền tắt thở.

Hơn nửa đêm không ngủ, giờ phút này hai người đã sớm mệt đến không mở nổi mắt, mơ mơ màng màng chống đầu tựa vào cạnh bàn.

Bá Viễn và Riki cũng không dám rời đi, sợ lại xảy ra chuyện gì, dứt khoát ngồi ở cửa, nhỏ giọng thảo luận manh mối của màn này.

Lúc này, Đại thiếu gia đã hôn mê gần cả đêm đột nhiên tỉnh lại, có vẻ hắn khôi phục được chút sức lực, tự mình ngồi dậy dựa vào bên giường, sắc mặt cũng bình thường hơn nhiều.

Tiểu nha hoàn canh giữ ở một bên mừng rỡ đánh thức những người khác, rồi rót cho Đại thiếu gia một ly nước, nhưng dường như Đại thiếu gia không nhìn thấy, thậm chí một ánh mắt cũng không cho nàng ta.

"Mẫu thân, mẫu thân, người đến đón con sao?" Ánh mắt Đại thiếu gia ngóng trông nhìn vào khoảng không trước mắt, rưng rưng nói.

Đám ma ma lớn tuổi đều biết đây là hồi quang phản chiếu, liên tục thở dài.

"Con trai có lỗi với người, không có mặt mũi gặp người..." Đại thiếu gia quỳ gối dập đầu trên giường, nức nở khóc lóc kể lể: "Ngươi ăn cám nuốt rau chịu khổ nửa đời người, cho rằng phụ thân đỗ tiến sĩ là có thể hưởng phúc."

"Nhưng người không biết, năm đó bệnh của người không nghiêm trọng đến vậy, là phụ thân bỏ thêm đồ vào thuốc của người, người mới bệnh chết nhanh như thế. Phụ thân sớm đã có tâm tư bám vào hào môn, ông ta tuyệt không cho phép người cản đường!"

Người trong phòng sợ tới mức không dám nói chuyện, tất cả đều không nghĩ tới Đại thiếu gia trước khi chết lại đem bí mật này nói ra, Nhị thiếu phu nhân muốn đi lên ngăn lại, Tam thiếu phu nhân vì lo lắng bà bị ngộ thương, lại kéo người trở về.

"Con trai cái gì cũng biết, nhưng con không dám nói, nếu không phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho con. Nhưng mà, chỉ cần mẫu thân chết, vị trí chính thê bỏ trống, lấy một chút áy náy của phụ thân đối với con, con vẫn là trưởng tử Tôn gia!"

Nói xong, hắn ngày càng hưng phấn, thanh âm cũng ngày càng cao, cánh tay nâng lên cao cao, câu cuối cùng vừa dứt, hắn không chịu nổi mà ngã vật xuống giường.

Mọi người vội vàng đi lên đỡ, lại bị hắn đẩy ra.

"Mẫu thân, con chịu đựng hơn nửa đời người, sống như một con rối, mọi chuyện nghe theo ý phụ thân, cũng làm không ít chuyện thương thiên hại lí*..."

*Tàn nhẫn, không có tính người,...

Đại thiếu gia dần dần khôi phục lại bộ dáng bệnh nặng như trước, nhưng cảm xúc vẫn kích động không thôi, tức giận đến khó thở, hung tợn nói: "Khụ khụ khụ- Ta, khụ khụ, nhất định phải chịu đựng đến ngày... Nắm toàn bộ gia sản Tôn gia trong tay, một phân gia sản của Tôn gia... Cũng đừng nghĩ rơi vào trên đầu đám thứ tử kia!"

"Hiện giờ phụ thân... Đã chết..."

"Ta... Chính là, gia chủ Tôn gia!"

Nói xong câu cuối cùng, Đại thiếu gia Tôn Trường Bình ngã xuống giường, hoàn toàn không còn hơi thở.

"Đại ca——"

"Đại thiếu gia, đã tắt thở! Đại thiếu gia không còn!"

Trong phòng cảnh tượng hỗn loạn, nhưng đám người còn chưa kịp bi thương, đã nghe thấy bên ngoài có một tiểu nha hoàn chạy đến hô to: "Không ổn, không ổn rồi! Nhị thiếu phu nhân, binh lính bên ngoài, đã đánh vào thành!"

"Làm sao bây giờ?" Nhị thiếu phu nhân lần này thật sự hoảng hốt, bà vội vàng nói: "Mau đi chặn cửa phủ lại!"

"Nhị tẩu, ngay cả tường thành Thanh Châu cũng không ngăn được bọn họ, cửa lớn Tôn phủ của chúng ta làm sao có thể ngăn được đây?"

Tiểu nha hoàn còn chưa kịp hành động, Tam thiếu phu nhân đã kịp thời ngăn cản nàng ta, bình tĩnh nhẹ giọng phân tích: "Hiện tại, Đại thiếu gia không còn, Nhị thiếu gia bận việc ở bến tàu, Tam thiếu gia... Đã chạy trốn..."

"Trường Toại là thủ lĩnh đóng quân ở thành Thanh Châu, là kẻ thù không đội trời chung của đám binh lính bên ngoài, Tôn phủ chính là nơi đầu tiên bị khai đao! Kiếp nạn này, chúng ta trốn không thoát."

Tam thiếu phu nhân bình thường dè dặt cẩn trọng, kín đáo lặng lẽ, nhưng hiện tại xem ra chỉ là cố ý dùng sự vụng về che giấu mà thôi, kỳ thật, tính tình nàng ta cứng cỏi lý trí, càng là thời khắc mấu chốt, càng điềm tĩnh không loạn.

Nhị thiếu phu nhân bình thường gánh vác nhiều chuyện, hơn nữa trong phủ liên tục xuất hiện chuyện kỳ quái, cả phủ như một mớ hỗn độn, bà ta đã đến gần bờ vực sụp đổ.

Tam thiếu phu nhân biết rõ điểm này, vì thế bình tĩnh kéo bà ta lại, nhớ đến chuyện trước kia, nhẹ giọng an ủi: "Nhị tẩu đừng hoảng, tẩu còn nhớ đêm quân khởi nghĩa tiến vào thành Thanh Châu không? Đêm đó ánh lửa khắp thành nhuộm đỏ một mảnh trời Thanh Châu, tẩu gọi tất cả nữ quyến ở hậu viện tập hợp lại một chỗ, tất cả mọi người sợ hãi khóc lóc, chỉ có tẩu là không. Tẩu cầm thanh kiếm là của hồi môn của mình nói với chúng ta, tẩu xuất thân từ Võ tướng Chu gia, đời đời trung dũng, tẩu tuyệt đối sẽ không làm nhục mệnh Chu gia, nếu quân khởi nghĩa tràn vào Tôn phủ, cho dù phải chết, tẩu cũng phải chết thật vẻ vang..."

"Từ đêm đó trở đi, tẩu chính là người ta kính trọng nhất trong phủ này. Ta biết gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, những chuyện này đè nặng trên người tẩu, nhưng mà, tẩu chính là nữ nhi Chu gia!"

Thấy ánh mắt Nhị thiếu phu nhân dao động, Tam thiếu phu nhân biết có hiệu quả, vì thế lại tiếp tục cổ vũ: "Nhị tẩu!"

"Hiện giờ, phủ chúng ta, đều dựa vào tẩu chống đỡ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro