Chương 4: Cấm địa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhóm kiệu phu khiêng kiệu hoa lại tiến vào một viện khác, trong phủ tuy lớn, nhưng dọc theo đường đi ngay cả một chút tiếng động nhỏ cũng không có, yên tĩnh đến đáng sợ, đoàn người quanh co vòng vo cuối cùng dừng trước một cánh cửa chính cổ xưa nhưng khí phái.

Trương Gia Nguyên nghe bà mối ở bên ngoài hét lên, biết lần này mình cuối cùng cũng đến đích, trong lòng càng thêm khẩn trương, không dám thả lỏng chút nào, vội vàng đội lại cái mũ đỏ, theo chỉ thị của bà mối đứng dậy bước ra kiệu hoa.

Nhưng cậu còn chưa kịp khẩn trương, đầu vừa mới thò ra kiệu hoa đã nhìn thấy hai cánh tay một trái một phải vươn ra, Trương Gia Nguyên vì khăn che đầu nên tầm mắt bị cản trở, nhưng trong lòng lại mơ hồ toát ra một loại cảm ứng mãnh liệt, loại cảm giác an toàn vững chắc này còn mang theo chút thoải mái như trút được gánh nặng, là cảm giác vui mừng khi tìm được đồng đội.

Trong nháy mắt, sợi dây căng thẳng trong lòng buông lỏng không ít, bởi vì cậu biết, hai bàn tay này đều là của đồng đội!

Trương Gia Nguyên không chút do dự vịn vào hai bàn tay trước mắt, bàn tay ấm áp của đồng đội cho cậu sự an ủi rất lớn, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại ý nghĩ: May mà không chỉ có một mình!

Xung quanh còn có rất nhiều người, bọn họ tạm thời không thể nói chuyện để tránh bại lộ thân phận, cho nên chỉ có thể làm theo lời bà mối.

Tất cả quá trình kế tiếp, Trương Gia Nguyên che đầu đều phải dựa vào đồng đội dẫn dắt để hoàn thành, cậu không thấy rõ xung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ ước chừng đoán được, cậu hẳn là bái đường với một con gà trống.

Đừng hỏi cậu vì sao lại biết, chủ yếu là con gà trống kia kêu quá lớn, toàn bộ quá trình đều "Cục tác, cục tác —— cục tác" cùng với hai đồng đội đứng bên cạnh cậu đang liều mạng nhịn cười, thiếu chút nữa trực tiếp bóp nát tay cậu...

Cũng không biết qua bao lâu, mọi người xung quanh chậm rãi tản đi, lúc này, một thanh âm tang thương mà nghiêm nghị truyền đến: "Đưa tân phu nhân vào động phòng!"

Nói xong, Trương Gia Nguyên được dẫn vào phòng ngủ, đến nơi này, tất cả mọi người kể cả đồng đội của cậu cũng phải rời đi, đồng đội trước khi đi còn cố ý vỗ vỗ mu bàn tay cậu, bảo cậu không cần lo lắng.

Cùng lúc tiếng đóng cửa rời đi của người cuối cùng vang lên, Trương Gia Nguyên rốt cục không nhịn được mà vén cái khăn trùm đầu ra, đầu tiên đập vào mắt chính là màu đỏ đầy phòng, trong căn phòng cổ xưa lại tinh xảo khắp nơi dán chữ hỉ, treo vải lụa màu đỏ, ánh nến mừng cũng không quá chói sáng, khiến cho căn phòng trở nên mờ ảo.

Một lượng lớn nến đỏ đang đốt khiến cho mùi hương trong phòng không hề dễ ngửi, có chút ngộp, nhưng ngửi kỹ không hiểu sao lại có một mùi thuốc đông y nhàn nhạt.

Không hổ là gia đình giàu có, gian phòng rất lớn, nóc nhà rất cao, đồ đạc bày biện cũng không nhiều, nhưng vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, ngay cả cái tủ đặt bên cạnh cũng giống như một ngọn núi nhỏ, khiến con người càng có vẻ nhỏ bé, thật sự là hoa lệ lại to lớn.

Trương Gia Nguyên đứng lên đi xuống đất vài bước, nhẹ nhàng hoạt động thân thể một chút, bên cạnh cậu là một bức bình phong khổng lồ vẽ cảnh sơn thủy che khuất nội thất, cậu tò mò chậm rãi vòng qua bức bình phong, thò ra một đôi mắt nhìn vào nội thất bên trong.

Cách bình phong ước chừng mười mét có một cái giường, nền được xây rất cao, phải đi liên tiếp lên mấy bậc thang, mới đến gần tấm rèm màu đỏ thẫm rũ xuống che kín giường, khiến người ta dù là một chút cũng không nhìn được cảnh tượng bên trong.

Trương Gia Nguyên phỏng đoán, người nằm bên trong hẳn là Tôn lão gia bị liệt giường đúng không? Đối tượng cần được xung hỉ?

Tuy rằng cậu không đi qua vén rèm giường len lén nhìn một cái, nhưng không cần nghĩ cũng có thể biết bên trong là quang cảnh như thế nào, một ông lão đã sắp trút hơi thở cuối cùng còn có thể như thế nào?

Hẳn là bị bệnh tật tra tấn đến chỉ còn một lớp da, kéo hơi tàn nằm trên giường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở ra, không nghe thấy tiếng hít vào, trên mặt là vẻ bệnh trạng hốc hác, cả người tựa như bộ xương biết di động, tùy thời đều có thể nhắm mắt xuôi tay...

Đã là người đất chôn tới cổ, lại còn muốn tìm thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi đang ở độ tuổi xuân xanh rực rỡ xung hỉ, không thể không nói, xã hội cũ này thật sự hại người không ít!

Tầm mắt Trương Gia Nguyên tiếp tục di chuyển sang bên cạnh, nội thất trang trí đơn giản nhưng khí phách, bên cạnh lan can giường được chạm trổ bằng gỗ lim treo hàng chữ như rồng bay phượng múa vô cùng nổi bật, nhưng về phần nội dung cụ thể là cái gì, khoảng cách quá xa cậu thật sự là nhìn không rõ...

Chữ gì quan trọng như vậy, còn treo ở bên giường?

Khi cậu đang tính toán thử có nên đến gần xem hay không, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, Trương Gia Nguyên vội vàng trở lại chỗ vừa ngồi, che khăn trùm đầu lại, bình tĩnh ngồi xuống, làm bộ như chưa từng rời khỏi vị trí.

May mà những người khác cũng không phát hiện ra manh mối gì, Trương Gia Nguyên cứ như vậy được nha hoàn dẫn về phòng đã an bài cho cậu, khoảng cách ngược lại cũng không xa, cậu âm thầm ghi nhớ lộ trình trong lòng, ước chừng đi khoảng một trăm bước, vòng qua hai đình viện, cuối cùng tiến vào một tiểu viện.

Dựa theo khoảng cách này, tiểu viện hẳn là nằm cạnh phòng chính, nói không chừng, trèo tường cái là tới...

Vào phòng, Trương Gia Nguyên nóng nực đội mũ phượng ngồi ở bên giường thấp thỏm bất an, lúc này cậu nhìn không được đám nha hoàn kia rốt cuộc đã đi chưa, cũng không dám tùy tiện tự mình xốc khăn lên, rối rắm nửa ngày, cuối cùng vẫn bị người mạnh mẽ vạch khăn trùm đầu ra.

Trương Gia Nguyên bị biến cố bất thình lình làm cho kinh hãi, cậu lập tức ngước mắt lên, đập vào mắt là gương mặt hóa trang vì quá nóng mà trôi sạch của Lưu Chương, cái miệng bôi son môi khép khép mở mở, oang oang hét lên: "Làm gì vậy? Chú thật sự nghĩ mình là tân nương sao?"

"Ôi mẹ ơi, thì ra là các anh, làm em giật mình!" Trương Gia Nguyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả người trong nháy mắt thả lỏng, mệt mỏi không chịu nổi, chỉ có thể dựa vào lan can giường lẩm bẩm: "Mệt chết em rồi, cái game này chính là đang lừa chúng ta a!"

"Né qua, anh cũng phải ngồi một lát!" Cao Khanh Trần vốn đứng bên cạnh cũng vội vàng nhảy đến bên giường nằm xuống, một bên liên tục thở dài, một bên nghe Trương Gia Nguyên than vãn chuyện hôm nay ở trên kiệu hoa đã đụng phải thứ kia.

"Không biết những người khác hiện tại đang ở đâu, nhưng tuyệt đối không thể để cho bọn họ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của chúng ta, nếu không chắc chắn sẽ bị đem ra làm trò cười rất lâu! Anh danh một đời của AK, tuyệt đối không thể mất hết trong cái game này!" Lưu Chương một tay chống lưng, tay kia vung cái mũ đỏ của Trương Gia Nguyên mà quạt quạt, dùng sức lắc đầu, hất hai lọn tóc nhỏ trước ngực ra sau đầu.

Nghe Lưu Chương nói như vậy, Cao Khanh Trần nằm liệt trên giường vội vàng ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy nếu chúng ta gặp đồng đội thì làm sao bây giờ? Không hợp lại?"

"Không thể nhận ra nhau! Tuyệt đối không thể nhận nhau!" Lưu Chương vươn tay hướng về phía bọn họ, vẻ mặt quyết tuyệt nói.

"Bây giờ tôi là Liễu Sương, Trương Gia Nguyên là ai vậy? Tôi không biết!" Trương Gia Nguyên ngược lại vô cùng phối hợp, lập tức đoàn kết với Lưu Chương, ngay sau đó cậu lại nghiêm túc phân tích: "Cao Khanh Trần vẫn là Tiểu Cửu, chỉ là Lưu đại công tử hiện tại biến thành một cái đầu vịt..."

"Cái gì đầu vịt?" Lưu Chương trong nháy mắt giậm chân, hất mặt tiến lên phản bác: "Là Ya Ya!"

"Được rồi, anh thật là!" Trương Gia Nguyên liên tục gật đầu đáp ứng, thái độ mười phần cho có lệ, tiếp theo, cậu liều mạng nín cười, hai tay ôm lấy mặt Lưu Chương, ra vẻ thâm tình nói: "Đầu vịt, anh thật đẹp trai!"

"Trương Gia Nguyên, nhóc chính là thiếu đánh!" Lưu Chương trong nháy mắt nổi trận lôi đình, hít sâu một hơi, nhanh chóng đè Trương Gia Nguyên xuống giường, hai tay bóp cổ cậu lắc lư trái phải.

Cao Khanh Trần vốn nằm ở một bên xem kịch cười đến thiếu chút nữa đấm vào giường lại vô cớ gặp tai nạn giữa chừng, lúc hai người họ ngã xuống cậu bị đập trúng, nhiều game nguy hiểm như vậy đều không có việc gì, vậy mà thiếu chút nữa bị người phe mình "ngộ sát"...

Ba người ở trên giường hỗn chiến một hồi, cho đến khi tất cả đều không còn sức nữa, mới song song nằm ở trên giường thở hồng hộc.

Trương Gia Nguyên tiện tay cầm lấy một cái gối đầu, bất đắc dĩ nói: "Các anh nhìn đi, cái giường này loạn thành như vậy, buổi tối chúng ta còn có thể ngủ sao?"

"Em nói sai rồi, là em, chỉ có em ngủ." Lưu Chương lắc lắc tay trên không trung nhắc nhở.

"Vì sao chứ?" Trương Gia Nguyên trong nháy mắt từ trên giường bật dậy, khó hiểu hỏi.

Lưu Chương không hiểu sao lại cười khổ: "Em bây giờ là phu nhân mới vào cửa, bọn anh hiện tại là nha hoàn của hồi môn theo em xuất giá, nha hoàn có phòng của nha hoàn đấy!"

"Không được, cái chỗ âm tà như vậy, các anh để em ngủ một mình?" Trương Gia Nguyên chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ giường: "Chuyện này có hợp lý không?"

"Rất hợp lý!" Lưu Chương cùng Cao Khanh Trần đồng thanh nói.

Trương Gia Nguyên đỡ cái mũ phượng cực lớn lại còn lộng lẫy, nhất thời cảm thấy trước mắt một trận choáng váng, bất lực chửi bới: "Hợp lý cái lông! Hai người các anh có thể ngủ cùng nhau, để em lại một mình đối mặt với nữ quỷ mà được sao?"

Lưu Chương cố ý cười hì hì tiến lại gần, niết cổ họng cố ý khiêu khích Trương Gia Nguyên, báo thù chuyện "Đầu vịt đẹp trai" vừa rồi: "Liễu tiểu thư đây là sợ rồi sao? Muốn đầu vịt ở cùng sao?"

Lưu Chương giả gái lại có một loại xinh đẹp không thể nói thành lời, nguyên bản dung mạo không hề đi đôi với hai từ nữ tính, vậy mà phối hợp với tóc mái, ngoài ý muốn tạo ra một gương mặt xinh đẹp, lúc này đang lắc qua lắc lại trước mắt Trương Gia Nguyên, làm cho Trương Gia Nguyên có chút hoài nghi nhân sinh.

"Tiểu Cửu, anh xem anh ấy!" Trương Gia Nguyên bất đắc dĩ đành phải cởi mũ trên đầu ném lên giường, giở tính trẻ con đùa giỡn, phồng má khẽ hừ thành tiếng.

"Được rồi, AK, đừng hù dọa em gái nhỏ nữa!" Cao Khanh Trần đứng dậy đè lại Lưu Chương đang lắc lư, đáy mắt ngược lại chứa đầy giảo hoạt cùng ý cười, ngay lúc Trương Gia Nguyên cảm thấy những lời này có vấn đề, chuẩn bị phản bác, lại bị Cao Khanh Trần nghiêm trang tiến đến vỗ vỗ bả vai, tha thiết thở dài: "Gia Nguyên à..."

"Em..." Cao Khanh Trần dừng lại một chút, chớp chớp mắt, trịnh trọng gật đầu nói: "Cố gắng vượt qua nha!" Nói xong, Cao Khanh Trần nhanh chóng xách váy chạy khỏi giường, cùng Trương Gia Nguyên kéo ra một khoảng cách an toàn, bảo đảm cậu nhóc không tiếp cận được mình mới dừng lại.

"May mà trạch viện Tôn gia rất lớn, bằng không chúng ta cười to như vậy, đã ầm ĩ đến mức toàn phủ trên dưới đều không ngủ được!" Lưu Chương đứng dậy kéo tóc giả trên đầu, cũng thuận thế bước xuống giường.

Trương Gia Nguyên nhìn tư thế hai người bọn họ muốn đi, trong nháy mắt hốt hoảng, vội vàng đứng dậy hỏi: "Khoan đã, hai người muốn đi à?"

"Thật sao, không ở lại một lát nữa?" Trương Gia Nguyên mím môi, chân thành chớp chớp mắt, ra sức giữ người lại.

Lưu Chương thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh, giải thích với cậu: "Cái viện này tuy rằng không lớn, nhưng bọn anh có nhìn thấy mấy tiểu nha đầu hầu hạ, chỉ là vừa rồi đều bị quản gia kia gọi ra ngoài dạy dỗ, bọn anh mới có thể vào đây tìm em, lát nữa các cô ấy nhất định sẽ trở về, bọn anh vẫn phải trở về phòng của mình, không thể để họ nổi lên nghi ngờ."

"Cho em, bắt lấy!" Đi được nửa đoạn, Lưu Chương dường như nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại, từ trong ngực lấy ra một túi hương nhỏ màu đỏ, ném cho Trương Gia Nguyên.

"Đây là cái gì?" Trương Gia Nguyên tò mò mở ra xem, chỉ thấy một tấm bùa gấp lại bên trong, cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Chương, Lưu Chương khoát tay cố ý dặn dò: "Cất đi nhóc, đây chính là bùa bảo mệnh anh mua từ chỗ Viễn ca với giá cao đó, quý lắm nha, đừng làm mất đó!"

"Viễn ca chuyên lừa gạt mấy người ngu còn nhiều tiền như anh..." Trương Gia Nguyên bị hãm hại một lần, khiến mức độ tín nhiệm đối với bùa chú giảm xuống rất nhiều, nhưng thanh âm của cậu rất nhỏ, Lưu Chương cùng Cao Khanh Trần đã đi đến cửa phòng, cho nên cũng không nghe thấy.

Tuy ngoài miệng Trương Gia Nguyên than thở như vậy, nhưng lại cẩn thận nhét bùa vào dưới gối.

Mà bọn họ không biết chính là, lúc này Bá Viễn ở cùng một trạch viện với bọn họ đang dẫn hai "đồ đệ" là Doãn Hạo Vũ và Riki tiến hành trừ tà trong phủ.

Bá Viễn mặc đạo bào, vừa đi vừa phất Tam Thanh Linh trong tay, miệng lẩm bẩm, đi ngang qua một viện tử thì muốn đi vào thi pháp trừ tà, Doãn Hạo Vũ theo sát phía sau anh cầm kiếm đồng tiền, Riki thì bưng phương ấn*.

*Con dấu hình vuông

Tất cả viện tử, hoa viên, đình đài cùng với những góc khuất trong phủ ba người họ đều đã đi hơn phân nửa, rõ ràng trạch viện lớn đến mức phải đi kiệu nhỏ, mấy người bọn họ lại chỉ đi bộ, thiếu chút nữa mệt chết, đơn thuần chỉ muốn kiếm chút tiền mà lại quá vất vả, dù sao cái công việc này cũng không hề dễ làm...

Tôn gia hôm nay tổ chức hỉ sự ở chủ viện, cho nên cố ý bảo Bá Viễn tránh phía chủ viện, sợ chạm phải sẽ không may, cũng chính bởi vì như vậy, vừa vặn để cho bọn họ và kiệu hoa của Trương Gia Nguyên bỏ qua nhau, không gặp được nhau.

Đêm đen dày đặc, ánh trăng ảm đạm không có ánh sáng, trạch viện lớn như vậy có vẻ trống rỗng, yên tĩnh đến mức khiến lòng người phát hoảng.

Ngoại trừ Riki và Doãn Hạo Vũ cầm pháp khí đi theo phía sau Bá Viễn, còn lại cũng chỉ có hai lão hầu phụ trách dẫn đường ở phía trước.

Ánh nến trong đèn lồng giấy màu đỏ bị gió thổi đến đung đưa nhảy nhót, ánh sáng cũng lúc sáng lúc tối.

Trong trạch viện này âm khí thật sự nặng, nhưng mặt ngoài nhìn lại có vẻ cực kỳ bình yên, tựa như tất cả tà tứ đều bị cái gì đó trấn áp, ở trong bóng tối bắt đầu kêu gào, mơ hồ tùy thời đều có thể phá đất chui ra.

Bọn họ đã đi vào sâu trong nội trạch, nơi đây ngày thường ít người qua lại, cho nên cây cối hoa cỏ đặc biệt tươi tốt, rất nhiều cây ngọc lan từ trong tường viện vươn cành ra, quỳnh dao như ngọc mọc đầy sân, một mảnh óng ánh trắng như tuyết, cảnh tượng vốn nên đẹp đẽ, vào lúc này lại làm cho người ta không rét mà run.

Bá Viễn nhíu mày, phàm là những người từng chăm sóc cây cối hoặc tương đối tỉ mỉ đều biết hoa ngọc lan nở vào tháng hai, tháng ba, là hoa nở vào mùa xuân, mà hiện tại lại đang giữa mùa hè, sao mùa này còn có thể nở rộ nhiều như vậy?

Chuyện khác thường tất có âm tà!

Đi thêm mấy chục bước nữa, cây cối hai bên mọc um tùm lấn chiếm diện tích đường đi, lối đi rõ ràng trở nên hẹp lại, càng lộ ra vẻ âm u, ở trong một mảnh đen tối u ám, ẩn trong cỏ cây là một cái cửa viện rách nát bị ván gỗ đóng đinh niêm phong lại, ván gỗ lung tung ngổn ngang chồng chất ở bên trên cửa viện, giống như một vết sẹo được xử lý qua loa trong một tòa trạch viện rộng lớn lộng lẫy, xấu xí, âm u.

"Tại sao khu vườn này không đi vào?" Thấy người hầu dẫn đường phía trước trực tiếp đi ngang qua, Bá Viễn nhìn chằm chằm căn viện tồi tàn mà hỏi.

"Có lẽ các vị có chỗ không biết, Ngọc Xuân Đường này ấy à, từ hai mươi năm trước đã bị phong tỏa rồi." Lão đầy tớ sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời.

"Sao bất tri bất giác lại đi tới nơi này chứ? Thật sự là già rồi, ánh mắt cùng đầu óc đều không minh mẫn nữa!"

Một lão đầy tớ khác nhìn kỹ, ngữ khí lập tức dồn dập thúc giục: "Nơi này cấm bất luận kẻ nào tiến vào, cho dù có thể vào cũng không ai dám vào! Nơi này rất âm tà, Đạo trưởng, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro