Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ký túc xá tĩnh mịch sáng lên ánh đèn mờ mịt, bốn người không nói một lời ngồi đối mặt nhau, ai cũng không dám mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh này trước.

Trước đó họ nhận được một cuộc gọi cảnh báo về cái chết đến từ tương lai. Người trong điện thoại tự xưng là đồng đội của Lưu Chương và Cao Khanh Trần dự đoán thời gian chết của Tưởng Huy là ngày 9 tháng 12 năm 1990, cũng chính là ngày mai.

Trong nháy mắt khi vừa biết được chuyện này, tất cả bọn họ đều cảm thấy không thể tin nổi.

Thế nhưng, người ở bên kia nói chính xác chữ bọn họ đã khắc bên dưới tượng Chủ tịch, là tên viết tắt của Lưu Chương cùng Cao Khanh Trần, mỗi người bọn họ dần dần bắt đầu khủng hoảng.

Họ, như thể họ thực sự đến từ tương lai ...

Sau khi cúp điện thoại Cao Khanh Trần trực tiếp ôm Tưởng Huy khóc, cậu thật không dám tưởng tượng một người ôn nhu hoạt bát nhường này, sinh mệnh thế nhưng chỉ còn lại một ngày cuối cùng, huống chi còn là cái chết khuất nhục thảm thiết như vậy!

Tưởng Huy vội vàng vuốt lưng Cao Khanh Trần, cố nặn ra một nụ cười an ủi mọi người: "Những gì họ nói chưa chắc đã là sự thật, mọi người xem anh không phải vẫn hoàn hảo đứng ở chỗ này sao? Lúc trước còn không tin lời của bọn họ, sao lần này lại tin là thật chứ?"

Nếu như không phải bàn tay buông thõng bên người đang mất khống chế run rẩy, diễn xuất của cậu đã có thể lừa gạt tất cả mọi người rồi.

Lưu Chương vốn không tin bất cứ chuyện gì bọn họ nói, nhưng chuyện đến lúc này anh lại không thể không tin.

Lưu Chương không có tư cách lấy mạng Tưởng Huy để đánh cuộc, cho dù chỉ có một phần trăm khả năng là thật, vậy anh cũng không cược nổi!

"Tưởng Huy, chúng ta chạy đi!" Lưu Chương đột nhiên đứng dậy, kéo cổ tay Tưởng Huy quyết tuyệt nói: "Chạy ngay bây giờ!"

Tưởng Huy cảm thụ nhiệt độ và sức mạnh của nam sinh trên cổ tay, trong lòng không nhịn được chua xót, khóe miệng khẽ run, lắc đầu cười nói: "Giờ này tòa nhà giảng dạy đã sớm khóa lại, chúng ta chạy cách nào..."

"Còn nữa, mọi người thật sự tin tưởng những gì bọn họ nói sao?" Tưởng Huy cúi đầu do dự một chút, tiếp tục hỏi: "Tự ý ra khỏi trường khi không có sự cho phép có thể bị đuổi học, chúng ta làm vậy có phải quá bốc đồng không?"

Tưởng Huy không nghĩ tới bọn họ lại mạo hiểm vì mình như vậy, trong lòng nhất thời vừa cảm động vừa lo lắng.

"Đúng vậy, chuyện này chưa chắc đã là sự thật!" Chu Quang vốn e ngại đám người hội sinh viên kia, hiện tại lại càng sợ chuyện này sẽ liên lụy đến mình, vì thế bĩu môi nhỏ giọng phản bác: "Tôi cũng không muốn chỉ vì một cuộc điện thoại nói toàn những điều kỳ quái mà bị đuổi học..."

Cao Khanh Trần không hề có ý định để Chu Quang đi theo bọn họ, nhưng cậu không nghĩ tới Chu Quang thế mà đột nhiên nhảy ra nói như vậy, trong nháy mắt cơn tức dâng cao, đứng lên hùng hổ quát hắn: "Cậu sợ à, vậy không đi là được! Cậu ở lại đi, chúng tôi sẽ đi!"

Chu Quang cũng tức giận, cười lạnh nói với Cao Khanh Trần: "A, đúng đúng, tôi nhát gan! Còn các cậu đều là anh hùng! Chuyện này vốn không liên quan đến tôi, tôi có thể để bọn họ ở đây qua đêm đã là nhân chí nghĩa tẫn."

*Nhân chí nghĩa tẫn: Hết lòng quan tâm giúp đỡ, tận tình tận nghĩa,...

"Tôi không giống các người vốn dĩ không thuộc về thế giới này, lại là công tử nhà giàu và sinh viên đứng đầu! Tôi chỉ là một học sinh bình thường, nếu bị đuổi học tôi còn có tương lai không?"

Cao Khanh Trần bị lời nói âm dương quái khí của Chu Quang chọc giận đến toàn thân phát run, vừa khóc vừa nói: "Chúng tôi có nói bắt cậu cùng nhau mạo hiểm sao? Cậu đột nhiên nói những lời này là có ý gì?"

Chu Quang cùng Cao Khanh Trần ở bên cạnh cãi nhau ầm ĩ, Lưu Chương ngồi xổm trên nền xi măng lạnh lẽo ôm chặt Tưởng Huy không chịu buông tay, anh đỏ mắt, hít sâu một hơi nghẹn ngào nói: "Em tin, em tin, Tưởng Huy, chúng ta đi thôi..."

"Chúng ta đi, được chứ?" Bên dưới bóng đèn sợi đốt mờ nhạt là ánh mắt vô cùng kiên quyết và cứng rắn của Lưu Chương, anh bình tĩnh nhìn Tưởng Huy thật lâu, cuối cùng Tưởng Huy gật đầu, dùng sức ôm ngược lại, mỉm cười nói: "Được, chúng ta đi!"

Khác với sự ấm áp trong phòng, bên ngoài là màn đêm dày đặc vô tận, gió bắc thổi qua cành cây khô mang theo tuyết, lướt qua mặt đất rồi vỡ tan giữa không trung.

...

Hành lang bệnh viện yên tĩnh đến đáng sợ, Cục trưởng chậm rãi di chuyển đến phòng vệ sinh, ngày hôm qua ông ta vừa mới từ ICU chuyển đến phòng bệnh thường, lúc này hai cảnh sát vốn nên canh giữ bên ngoài không biết đã đi đâu.

Tiếng nước nhỏ giọt trong phòng vệ sinh có thể nghe thấy một cách rõ ràng, Cục trưởng tùy ý kéo cửa phòng vệ sinh, đột nhiên, một con dao từ bên trong thò ra đâm thẳng vào bụng ông.

Cục trưởng không biết đã thấy cái gì, thế nhưng bất chấp con dao trong bụng chỉ biết trợn tròn hai mắt, sợ tới mức kinh hãi thất sắc, muốn chạy lại bởi vì đau đớn mà thoát lực ngã xuống đất.

Cục trưởng muốn kêu cứu, nhưng dường như ông ta bị mất tiếng không thể phát ra âm thanh, chỉ biết liều mạng trốn về phía sau.

Một người đàn ông cao gầy mặc quần áo màu đen chậm rãi từ gian phòng vệ sinh đi ra, giày da của hắn giẫm lên vết máu trên mặt đất, mũi dao còn đang nhỏ máu tươi, giống như ác quỷ đòi mạng từ địa ngục bò ra.

Hắn bước từng bước đi về phía Cục trưởng, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt, mạnh mẽ túm tóc ông ta, lưu loát cắt cổ, máu tươi nóng bỏng phun ra bắn tung tóe khắp nơi.

Người đàn ông nhanh chóng cắt đứt đầu Cục trưởng mang đi, cái đầu bị hắn ta xách trong tay hai mắt vẫn đang trợn trừng không hề nhắm lại, tựa hồ không dám tin mình cứ vậy mà chết...

...

Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, nhưng bầu trời đã hoàn toàn quang đãng, trên mặt đất tích một lớp tuyết thật dày.

Tưởng Huy ngồi ở bên giường, mỉm cười nhìn hai người Cao Khanh Trần và Lưu Chương đang chuyên tâm lên kế hoạch chạy trốn.

Nhìn một lúc mắt cậu lại ướt át, nếu là vài ngày trước, cậu tuyệt đối không thể tin được sẽ có người nguyện ý giúp đỡ mình không chút ngại ngần.

Lại càng không thể tin được sẽ có người nguyện ý vì mình mạo hiểm dù có bị đuổi học, cũng muốn đảm bảo mình được bình an.

Bị bắt nạt và cười nhạo đã trở thành thói quen, hy vọng xa vời lớn nhất của Tưởng Huy chính là người khác có thể bỏ qua cho mình. Cậu chưa từng nghĩ tới, lúc sinh thời còn có thể có được hai người bạn chân thành đối đãi như vậy.

"Một lúc nữa trời tối, anh với Cao Khanh Trần phụ trách đánh lạc hướng bảo vệ, em sẽ lẻn vào phòng an ninh trộm chìa khóa dự phòng. Chúng ta không thể rời đi vào ban ngày vì có quá nhiều người nên rất dễ bị phát hiện. Sau khi trời tối nhân viên bảo vệ khóa cửa tòa nhà giảng dạy, chúng ta sẽ dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa, sau đó trèo tường trốn ra ngoài!" Lưu Chương nghiêm túc nói chi tiết kế hoạch của bọn họ cho Tưởng Huy nghe, Tưởng Huy gật đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt, nhưng chỉ giây sau đã không thể nhịn được nữa, im lặng bật khóc.

"Chuyện gì vậy, sợ sao?" Lưu Chương đau lòng lau hai gò má ướt đẫm của Tưởng Huy, dịu dàng hỏi.

Cao Khanh Trần lập tức ôm lấy bờ vai Tưởng Huy từ phía sau, an ủi: "Đừng sợ, bọn này vẫn luôn ở bên cạnh anh!"

Tưởng Huy cuối cùng không nhịn được mà òa khóc, vừa khóc vừa không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, anh biết mình khóc lóc thật sự rất vô dụng, xin lỗi. Nhưng, anh thực sự hạnh phúc, rất cảm động, cảm ơn hai người ...Cảm ơn hai người đã giúp anh... Anh xin lỗi."

"Muốn khóc thì khóc đi, ai quy định con trai không thể khóc? Nếu vậy thì dứt khoát đừng để con trai có tuyến lệ!"

Cao Khanh Trần trong lòng vừa rầu rĩ vừa khó chịu, cậu nhẹ nhàng vỗ vai Tưởng Huy, tức giận nói: "Anh căn bản không cần xin lỗi bất cứ ai! Những đặc điểm trên cơ thể anh không phải lý do để người khác có thể làm tổn thương anh! Sự tội lỗi của nạn nhân luôn là thứ vô lý nhất, họ bắt nạt và cười nhạo anh thì đó là vấn đề của họ, tại sao anh phải xin lỗi vì điều đó?"

Lưu Chương đưa tay đè lại ót Tưởng Huy, dán trán lên trán cậu, nỗ lực đem lại cho cậu cảm giác an toàn và sự an ủi: "Bây giờ chúng ta rời đi không phải vì chúng ta đã làm gì sai trái, mà là để tránh tổn hại cùng rủi ro, giống như con người tránh thiên tai vậy. Nhưng, Tưởng Huy, anh phải nhớ, anh không sai, người sai là những người muốn làm hại anh!"

...

Lúc Bá Viễn đẩy cửa phòng bệnh ra, Lưu Vũ đang tâm sự với Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên xem Doãn Hạo Vũ làm đề toán cao cấp mà cứ như đang xem sách trời, Châu Kha Vũ một mình tựa bên cửa sổ ngắm cảnh tuyết rơi.

"Nói cho mọi người một tin, tối hôm qua Cục trưởng đã chết..." Bá Viễn bất lực nói: "Không nghĩ tới nghìn phòng vạn phòng, vẫn không thể bảo mạng cho ông ta."

"Tuy rằng ông ta chưa kịp làm gì Tưởng Huy, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô tội!"

Trương Gia Nguyên siết chặt nắm đấm, căm phẫn nói: "Chết xem như chuộc tội."

Lưu Vũ nhẹ giọng thở dài: "Viễn ca, anh đã cố hết sức rồi, trước mắt phải tìm cớ gì để sơ tán người dân trong thành phố mới là quan trọng nhất."

"Vũ ca nói có lý, mặc dù chúng ta phải tin tưởng đồng đội ở năm 1990, nhưng vẫn phải lên kế hoạch chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất!" Doãn Hạo Vũ gật đầu nói.

"Hiện tại tất cả lực lượng cảnh sát đều đang tìm kiếm Lâm Hồng Chí, bọn Santa đã bận rộn mấy ngày không nghỉ ngơi." Bá Viễn dừng một chút, tiếp tục nói: "Sơ tán toàn bộ dân trong thành phố không phải chuyện nhỏ, cần được cấp trên phê duyệt, có lẽ rất khó a!"

"Anh vẫn là câu nói kia, tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh!"

Nói xong, Bá Viễn quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang buông xuống, hai bên bờ Trường Giang phủ đầy tuyết đang cuồn cuộn chảy về phía đông.

...

Vất vả đợi đến khi đêm khuya vắng lặng, ba người cuối cùng cũng chuẩn bị xuất phát.

Tưởng Huy nhìn ký túc xá trống rỗng, cảm thấy kỳ quái, đột nhiên hỏi: "Chu Quang đâu?"

"Em không biết, ai quan tâm đến cậu ta? Có lẽ tức giận nên về nhà rồi." Vừa nhắc tới hắn, Cao Khanh Trần vẫn có chút tức giận nói: "Mặc kệ, chúng ta đi đi!"

Lưu Chương nhìn thời gian một chút: "Gần mười một giờ rưỡi rồi, chúng ta lập tức đi!"

Động tác của ba người rất nhẹ, bọn họ theo cầu thang chậm rãi đi xuống từng tầng từng tầng, cuối cùng đã tới trước hàng rào sắt ở đầu cầu thang tầng một.

Cao Khanh Trần và Tưởng Huy đứng sau lưng Lưu Chương, Lưu Chương đến gần cửa sắt lấy chìa khóa ra để mở khóa.

Lúc này, trong lòng anh lộp bộp một tiếng, cánh cửa trước mặt vốn dĩ đã mở!

Lưu Chương còn chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay cường tráng hữu lực giữ chặt, ngay sau đó, từng thành viên hội học sinh xuất hiện trước mắt bọn họ, bên trong còn có một người bọn họ đặc biệt quen thuộc —— Chu Quang.

"Đừng trách tôi, muốn trách chỉ có thể trách các người quá ngây thơ, quá ngu xuẩn!" Chu Quang mặt lạnh lùng nói.

Đầu Cao Khanh Trần "oanh" một cái như bị sét đánh, cậu không thể tin được bạn cùng phòng sớm chiều làm bạn lại phản bội mình, giờ khắc này, cậu hận thấu xương Chu Quang.

"Chạy đi!" Lưu Chương biết bọn họ nhất định trốn không thoát, vội vàng quay đầu lớn tiếng hô: "Chạy lên tầng, trốn đi!"

Cao Khanh Trần phản ứng cực nhanh kéo Tưởng Huy chạy lên tầng, Lưu Chương phía sau gắt gao giữ chặt hàng rào cửa sắt tranh thủ cho hai người họ chút thời gian.

Nhưng sức lực của một người dù sao cũng có hạn, không bao lâu cửa đã bị đám người kia đẩy ra...

Có bốn người xông lên đuổi theo Cao Khanh Trần và Tưởng Huy, bốn người còn lại kéo Lưu Chương ra ngoài màn trời đầy tuyết, ấn đầu anh vào trong tuyết, quyền đấm cước đá.

"Không được, Lưu Chương rơi vào tay bọn họ sẽ chết!"

Tưởng Huy đỏ mắt giãy ra muốn đi tìm Lưu Chương, Cao Khanh Trần lập tức giữ chặt cậu, thấp giọng quát: "Cậu ấy có thể chết hay không em không biết, nhưng em biết nếu như bị bọn họ bắt được, anh so với cậu ấy chết còn thảm hơn nhiều!"

Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, Cao Khanh Trần quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó giống như đã hạ quyết tâm, nhanh chóng nói: "Không được để sự hy sinh của Lưu Chương là vô ích, em cũng vậy!"

Nói xong, Cao Khanh Trần liền xông ra ngoài, cố ý chạy qua trước mặt những người đó, dẫn bọn họ chạy về một hướng khác.

Tưởng Huy không kịp ngăn cản, hoảng sợ che miệng khóc thành tiếng, nước mắt ào ào rơi xuống.

Rất nhanh, Cao Khanh Trần cũng bị bọn họ đuổi kịp, nhưng nhiều lần ép hỏi cũng không có kết quả.

Chu Quang tàn nhẫn cười, cùng một người khác kéo cậu vào nhà vệ sinh...

Quả nhiên, nếu có cơ hội làm kẻ bắt nạt, người bình thường cũng sẽ trở nên kinh tởm.

Đau đớn kịch liệt truyền đến từ khắp nơi trên cơ thể, Lưu Chương nghiến chặt răng, không chịu rên dù là nửa tiếng, anh sợ Tưởng Huy nghe thấy thì kế hoạch của bọn họ sẽ thất bại trong gang tấc.

"Hội trưởng, tìm không thấy a!" Những người trên lầu hét xuống cầu thang.

Người cầm đầu cố tình hung tợn hét lên: "Vậy đánh nó chết cho tao! Tao không tin đến như vậy Tưởng Huy còn không chui ra! Nghe tao, đánh chết!"

Vừa dứt lời, một thanh sắt đập mạnh vào đùi trái của Lưu Chương, đánh cho gân cốt đứt gãy, máu chảy đầm đìa.

Lưu Chương đau đến mức muốn ngất đi, còn không để anh phục hồi tinh thần lại có một cước hung hăng đạp vào ngực, khóe miệng cùng mũi chảy ra máu tươi, Lưu Chương kịch liệt ho khan.

Lưu Chương không biết mình cũng có thể anh dũng như vậy, bị tra tấn dã man thế nhưng còn có thể nhịn được không kêu một tiếng.

Ngay lúc Lưu Chương cho rằng mình sắp chết, đột nhiên trên tầng truyền đến một trận la hét mang theo nức nở: "Bọn mày có bản lĩnh thì tìm tao này! Chỉ kẻ bất tài vô năng mới bắt nạt một người đã sống dở chết dở!"

Bị thương nặng như vậy, Lưu Chương cũng không hề tuyệt vọng, nhưng trong nháy mắt Tưởng Huy xuất hiện, anh đột nhiên cảm thấy vô lực, thật rất vô lực, cảm giác tuyệt vọng cùng cái chết cơ hồ nhấn chìm anh: "Tưởng Huy, đừng..."

Lưu Chương không thể hét nổi nữa, vừa run rẩy há miệng máu tươi đã chậm rãi tuôn ra.

Tưởng Huy thấy tất cả mọi người đều đuổi theo mình liền nhanh chóng xoay người chạy lên tầng thượng, cuối cùng ngay lúc cậu đứng ở mép tường vây thì bị người của hội sinh viên đuổi kịp.

"Mày chạy! Chạy đi! Mày còn có thể chạy đi đâu? Không phải là muốn nhảy lầu chứ? Tại sao không nhảy đi để bọn tao xem? Ha ha ha ha..."

Tưởng Huy vẻ mặt vô cảm xoay lại nhìn đám người đang cười đùa sau lưng, tóc ngắn bị gió thổi bay lên, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, trong nháy mắt ngã xuống phía dưới, khóe miệng còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Cậu không biết lúc này mình ra ngoài sẽ có kết quả gì, cậu chỉ biết rõ người trong điện thoại đã nói qua, bọn Lưu Chương nếu chết trong thế giới này, là thật sự tử vong không thể vãn hồi.

Nếu như mình đã chết một lần, vậy lại chết thêm lần nữa thì có sao đâu?

Lần này, hãy để mình tự lựa chọn cách chết của bản thân đi.

"Lưu Chương, cám ơn em, tạm biệt..."

Thân thể Tưởng Huy nhẹ nhàng rơi xuống, nằm cách Lưu Chương không đến một mét, giống như một sợi lông vũ rơi xuống nhân gian, cậu dịu dàng mở to hai mắt, tựa hồ như đang cười.

Từng mảng lớn máu đỏ lan tràn dưới thân cậu, giống như từng đóa hoa tươi sáng nở rộ, mà cậu nằm ở giữa lại im lặng ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Khoảnh khắc Tưởng Huy rơi xuống, vừa qua 0 giờ, cậu vẫn chết vào ngày 9 tháng 12.

Thân thể Lưu Chương kịch liệt run rẩy, anh chậm rãi vươn tay muốn chạm vào mặt Tưởng Huy, nhưng làm thế nào cũng không thể động đây.

Một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt Lưu Chương, ý thức của anh ngày càng mơ hồ, cố gắng lấy điện thoại di động ra, dùng thanh âm yếu ớt đứt quãng nói vào chiếc điện thoại đã sáng lên: "Nhiệm vụ bảo vệ Tưởng Huy, thất bại..."

[Chương này cắt hành nhè nhẹ 🤧]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro