Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi đã thảo luận qua, quyết định bắt đầu từ ngày mai tiến hành đặc huấn cho mọi người." Lưu Vũ đứng ở phía trước bàn hội nghị, trịnh trọng tuyên bố với mọi người.

"Châu Kha Vũ sẽ phụ trách huấn luyện tổng hợp người chơi hệ thiên phú, dạy các kỹ năng bắn súng, phòng ngự, chiến đấu, sinh tồn, cùng cách sử dụng các loại vũ khí, súng ống."  Châu Kha Vũ đứng lên hướng mọi người gật đầu rồi ngồi lại ghế.

"Santa phụ trách nâng cao sức mạnh của người chơi hệ chiến đấu, tuy nhiên hai người chơi xuất chiến trong đội là Mika và Lưu Chương không có yêu cầu cao về sức chiến đấu, cho nên hai người có thể huấn luyện cùng hệ thiên phú, nhưng mỗi ngày hai người phải tập bắn thêm hai tiếng."

Mika và Lưu Chương sau khi nghe xong lần lượt bày tỏ sự sắp xếp này rất hợp lý.

Đúng tám giờ sáng, bọn họ tập trung đúng giờ bắt đầu rèn luyện thân thể, đầu tiên là chạy cự ly 2.000 mét khởi động, nghỉ ngơi chưa lâu lại tiếp tục bài nhảy cóc tàn nhẫn.

"Đừng lười biếng a, duy trì tốc độ ổn định, động tác phải chuẩn!" Châu Kha Vũ đứng bên ngoài đường băng, lớn tiếng ra lệnh cho bọn họ.

Các thành viên trong đội vừa chạy xong 2000 mét đều kêu khổ không ngừng, cố nén đau nhức trên cơ thể học tư thế nhảy cóc tiến về phía trước.

"Lâm Mặc, theo kịp, không được tụt lại phía sau!"

"Cao Khanh Trần, không được lén lút dừng lại nghỉ ngơi!"

"Được~" Cao Khanh Trần bị điểm danh lập tức từ trên mặt đất đứng lên tiếp tục nhảy.

Trương Gia Nguyên quả nhiên tuổi trẻ sức khỏe tốt, hoàn toàn khác với Lâm Mặc quanh năm ngồi trong văn phòng, cậu nhóc hăng hái mười phần, nghe được Lâm Mặc hô to phía sau lặng lẽ giảm tốc độ quay đầu lại nói với Lâm Mặc: "Được, ca!"

"Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên, không được nói chuyện!" Nghe thấy Châu Kha Vũ dùng sức thổi còi, hai người buồn bực tiếp tục nhảy về phía trước.

Trong phòng huấn luyện, Bá Viễn và Lưu Vũ đã sớm làm nóng thân thể tiến hành rèn luyện thể lực xong, lúc này đang chờ Santa huấn luyện kỹ năng chiến đấu.

Bá Viễn luyện kiếm từ nhỏ nên thông thạo võ công đạo gia, nền tảng so với Lưu Vũ tốt hơn rất nhiều, anh và Santa càng giống như luận bàn võ nghệ cùng nhau.

Mà Santa vốn là huấn luyện hai người bọn họ, cuối cùng lại biến thành Santa và Bá Viễn huấn luyện cho mỗi mình Lưu Vũ.

"Em hướng anh ra quyền đi, đúng, đừng lưu lại sức, dùng hết sức mình!" Santa đứng đối diện Lưu Vũ nói đầy dứt khoác, Lưu Vũ mở to hai mắt, ngập ngừng nói: "Nhưng mà, như vậy..."

"Đừng lo lắng, chỉ có em tự làm mình bị thương, anh sẽ không bị thương!" Santa cười nhẹ.

Lưu Vũ nắm chặt hai tay, tim đập thình thịch đánh về phía Santa, không chút ngoài ý muốn bị Santa dễ dàng né tránh.

Santa lắc đầu nói: "Tốc độ ra tay quá chậm!"

Lưu Vũ bị lời này kích thích liên tục vung tay lao tới Santa, nhưng đều không ngoại lệ bị Santa né tránh.

"Quá chậm!"

"Quá chậm!"

"Vẫn còn quá chậm!"

"...Sức mạnh không đủ, nền tảng cũng không ổn định."

Santa vươn cánh tay cản lại, vòng quanh cánh tay Lưu Vũ đẩy một cái, cả người Lưu Vũ bị hất văng ra ngoài, tuy rằng trên sàn trải đệm thật dày nhưng cú ngã này không hề nhẹ.

Lưu Vũ thở hổn hển bò dậy, Santa chậm rãi đi tới trước mặt cậu: "Đứng lên, tiếp tục!"

Lưu Vũ nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, xoa nhẹ cánh tay bị ngã đau, ánh mắt càng thêm kiên định.

"Nhiệm vụ huấn luyện hôm nay chính là luyện quyền, luyện đến khi anh hài lòng mới thôi!" Santa vòng hai cánh tay trước ngực, vững vàng đứng trước mặt Lưu Vũ.

Lưu Vũ tấn công không thành công, lại ngã xuống, cậu nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, một lần nữa đánh về phía mặt Santa. Khóe miệng Santa nhếch lên, đầu nghiêng sang bên cạnh nhanh chóng nắm lấy tay Lưu Vũ, ngay sau đó tiến về phía trước một bước ôm thắt lưng cậu thực hiện một cú ném người qua vai, nhưng Santa vẫn khống chế tốt lực đạo bảo vệ đầu Lưu Vũ.

"Không tồi, đáng tiếc là vẫn còn chậm, tiếp tục!" Santa thấy năng lực lĩnh ngộ của Lưu Vũ không tệ, cười nói.

Lưu Vũ bị ném đến hai mắt đầy sao, ngay cả Bá Viễn ở một bên cũng không nhìn nổi cảnh huấn luyện tàn khốc này, vụng trộm chạy đến nhà thi đấu bên cạnh, nằm sấp trên cửa sổ xem nhóm thiên phú huấn luyện.

"Vừa rồi tôi đã cho tất cả xem thao tác cơ bản của động tác khóa cổ, bây giờ tôi muốn mời vài người lên biểu diễn cho mọi người xem một chút."

Châu Kha Vũ từ tốn đi tới trước mặt các thành viên, tầm mắt lướt qua trên người bọn họ.

"Có ai xung phong không? "

"Huấn luyện viên! Tôi có chút kinh nghiệm, tôi lên!" Lưu Chương thấy những người khác đều không muốn lên, vì thế dứt khoát giơ tay xung phong.

"Được, vậy anh đi."

Tầm mắt Châu Kha Vũ di chuyển qua lại giữa Cao Khanh Trần vẫn luôn che đầu và Lâm Mặc, người đang lẩn trốn và không ngừng mặc niệm: "Đừng chọn tôi..."

"Còn có... Lâm Mặc!" Lời này của Châu Kha Vũ vừa dứt, Lâm Mặc gào to một tiếng: "No——" Sau đó vẻ mặt đau khổ đi lên, Cao Khanh Trần nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, trên mặt một lần nữa treo lên nụ cười.

"Cao Khanh Trần, anh cũng lên!" Nụ cười đóng băng nơi khóe miệng, Cao Khanh Trần tuyệt vọng hét lên: "Vì sao ~"

"Không vì sao hết, bảo anh lên thì lên!" Châu Kha Vũ nghiêm khắc nói.

Lưu Chương, Lâm Mặc, Cao Khanh Trần đứng đối mặt nhau thành vòng tròn, ba người bất động, ai cũng không dám ra tay trước.

"Aiss, AK, hai chúng ta liên minh trước, trước tiên loại Cao Khanh Trần, anh thấy thế nào?" Lâm Mặc hướng Lưu Chương phát ra lời mời tổ đội, Lưu Chương do dự một chút liền đáp ứng, vươn tay với Lâm Mặc: "Được, liên minh, nhưng cậu không được lừa gạt tôi a! Người Trung Quốc không lừa dối người Trung Quốc!"

"Đó là tất nhiên, người Trung Quốc không lừa dối người Trung Quốc!" Lâm Mặc kiên định gật đầu, dùng sức nắm tay Lưu Chương, tạm thời đạt thành liên minh.

"A —— các người cứ như vậy liên minh?" Cao Khanh Trần thấy tình thế đối với mình rất bất lợi, đang do dự có nên tìm thêm viện trợ bên dưới hay không, Lưu Chương đột nhiên hướng cậu đánh tới, miệng hô: "Hảo huynh đệ, ta tới đây!"

"A a a a a a a..."

Cao Khanh Trần hoảng hốt, một bên la to một bên trực tiếp nhảy lên người Lưu Chương, hai chân quấn lấy thắt lưng, hai tay ôm cổ và vai, giống như một con nhện quấn lấy Lưu Chương siết chặt.

Cách ra chiêu hoàn toàn nằm ngoài dự đoán làm cho Lưu Chương, người từng có kinh nghiệm huấn luyện chuyên nghiệp nhất thời không biết phải làm sao đành phải hướng Lâm Mặc kêu cứu: "Hảo huynh đệ, mau đến giúp ta!""

"Tôi đang đến! Tới đây!" Lâm Mặc cũng hướng hai người đang dây dưa đến chết xông đến, nhưng cậu không nghĩ tới vừa mới đến gần đã bị Cao Khanh Trần đưa chân gắt gao khóa lại.

Ba người dính thành một đoàn, tứ chi chặt chẽ quấn lấy nhau, Lưu Chương kêu gào: "Thật không thể tin được, cậu ta quá mạnh!"

Lưu Chương không chống đỡ được trọng lượng này, ba người cùng nhau ngã xuống đất, sau khi ngã xuống đất Cao Khanh Trần vẫn liều chết quấn lấy hai người bọn họ, Lâm Mặc bị siết đến mặt đỏ bừng thiếu chút nữa tắt thở, Lưu Chương ngửa đầu la hét: "Thật mạnh! Cậu ấy quá mạnh!"

Các thành viên vây xem càng thấy choáng váng, ngay cả huấn luyện viên Châu Kha Vũ nhìn thấy một màn này cũng không thể tưởng tượng nổi, sửng sốt nửa ngày mới đi lên tách ba người bọn họ ra.

"Mẹ kiếp, đây là chiêu thức gì? Vậy mà có thể vây khốn hai đối thủ?" Trương Gia Nguyên kích động đến mức đứng lên, kinh ngạc hỏi.

Doãn Hạo Vũ ngẩn người, chậm rãi nói: "Có lẽ đây chính là... cường nhân khóa nhị nam trong truyền thuyết!"

" Ha ha ha ha ha ha..."

Ngoài cửa sổ phát ra một trận cười điên cuồng của Bá Viễn, sau đó sự tích "cường nhân khóa nhị nam" của Cao Khanh Trần lan truyền khắp biệt thự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro