Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mẹ nó, ai cho các người dùng súng!"

Lưu Vũ mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa định động đậy một chút liền nhận ra tay chân của mình đều bị trói lại, cậu lập tức hiểu được tình cảnh của mình lúc này, híp mắt tiếp tục giả bộ ngủ, trong đầu lại xoay chuyển không ngừng.

Dưới ánh đèn sáng ngời chói mắt, Thiệu Nghĩa Sơn Hà Vô Dạng đang nổi giận với người dưới tay, gạt tàn thủy tinh trên bàn trà bị quét xuống, "xoảng" một tiếng vỡ tan tành trên mặt đất.

"Thiệu tổng, chúng tôi cũng không muốn nháo một trận lớn như vậy a." Một trong những sát thủ cố gắng đè nén nỗi sợ hãi, có chút ủy khuất nhỏ giọng giải thích: "Chỉ là, ngài không nói cho chúng tôi biết bọn họ khó chơi như vậy. Nhất là cái người cao nhất kia, rõ ràng đã trải qua huấn luyện đặc thù, chúng tôi phải hy sinh mấy huynh đệ, không dùng súng thì không thể bắt được bọn họ..."

Người cao nhất, là Châu Kha Vũ! Lưu Vũ nhanh chóng phân tích trong đầu, bọn họ đã dùng súng, không biết tình hình của mọi người lúc này như thế nào...

Thiệu Nghĩa ngẩng cổ nhìn lên trần nhà, mỉm cười xoay người, đột nhiên, hắn bóp cổ tên sát thủ, hạ thấp thanh âm chất vấn: "Mày mẹ nó cho rằng đây là thành phố S sao?"

Ánh mắt Thiệu Nghĩa hung ác sắc bén, năm ngón tay không ngừng siết lại, cổ tên sát thủ bị hắn một mực bóp chặt, sắc mặt đã nghẹn đỏ, con ngươi lồi lên, nhưng tuyệt không dám phản kháng, khi tên sát thủ sắp tắt thở Thiệu Nghĩa quăng người sang một bên, lớn tiếng quát: "Nơi này là đảo Hải Hoa! Không thuộc phạm vi thế lực của Sơn Hà chúng ta, chúng nó phải chết là không thể nghi ngờ, nhưng trên người không thể có bất kỳ vết thương nào!"

Lưu Vũ trong lòng hiểu rõ, nguyên nhân đến bây giờ bọn họ vẫn chưa chết là vì vậy, Sơn Hà quả nhiên thường xuyên làm loại chuyện này, kế hoạch tỉ mỉ chu đáo, đây là vì đã có kinh nghiệm rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Vũ có thêm vài phần vui mừng, nếu vậy những người khác hẳn là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

"Nếu cảnh sát can thiệp vào, chuyện này sẽ không dễ giải quyết!" Nói đến đây Thiệu Nghĩa lại bất chợt cười to, bộ dáng tâm tình bất định cực kỳ đáng sợ, tiếp theo, chân dài duỗi ra đá tên sát thủ đang chống người ho khan một lần nữa ngã xuống mặt đất, giận dữ quát: "Bọn mày ngược lại trực tiếp nổ tung nhà kho! Thành sự không đủ bại sự có thừa, mau cút!"

Mấy tên sát thủ khác nhanh chóng tiến lên nâng tên sát thủ bị đạp ngã, một đám người lấy tốc độ sét đánh rời đi.

Lúc này, một người dọn vệ sinh ôm đầu ngồi xổm ở góc tường đột nhiên khóc lóc bò tới, túm lấy ống quần Thiệu Nghĩa khóc kêu: "Thiệu, Thiệu tổng. Làm ơn, thả tôi ra!"

Dì dọn dẹp sợ hãi đến nỗi thân thể không ngừng run rẩy, nhưng bà muốn sống sót rời khỏi đây, bà túm lấy ống quần rộng thùng thình của Thiệu Nghĩa không ngừng nói: "Tôi thật sự không nói gì với bọn họ, tôi đều nghe theo lời cậu... Tôi có một người cha bảy mươi tuổi, một đứa con gái vẫn còn học đại học, tôi không thể chết... Tôi hứa sẽ không bao giờ nói dù là nửa câu về những gì xảy ra ngày hôm nay!"

"Làm ơn, thả chúng tôi đi, chúng tôi đều là những người bình thường, chỉ muốn sống, cái gì cũng không hiểu không biết..." Lúc này, quản lý khách sạn cũng vội vàng bò tới, liên tục dập đầu hai cái trên mặt đất khẩn cầu.

Thiệu Nghĩa nhìn nửa phòng nhân viên khách sạn, không hiểu sao lại trở nên cáu kỉnh, nhưng hắn ta rất nhanh đã hòa hoãn lông mày nhíu chặt, mỉm cười tủm tỉm đỡ dì dọn dẹp dậy, trấn an: "Dì đừng nói vậy, mọi người muốn đi, lúc nào cũng có thể đi!"

Nói xong, Thiệu Nghĩa gọi một người đàn ông cường tráng cầm súng tới, ôn hòa phân phó: "Chung Vị, cậu lại đây, đưa bọn họ ra ngoài đi."

"Cảm ơn, cảm ơn... Cảm ơn, cảm ơn Thiệu tổng!" Dì vệ sinh thập phần cảm kích, hướng Thiệu Nghĩa đang ngồi trên sô pha cúi đầu thật sâu.

Thiệu Nghĩa kéo cà vạt của Chung Vị, buộc anh ta cúi người xuống, kề sát vào tai nhỏ giọng nói: "Ném xuống biển cho cá ăn, làm sạch một chút!"

Tiếp theo hắn buông tay ra, cười nhẹ vỗ lên vai Chung Vị: "Đúng rồi, nhớ chuyển tiền vào tài khoản của bọn họ, đừng để tôi thất vọng, đi đi!"

Chung Vị gật đầu, vẫy tay gọi tất cả nhân viên khách sạn: "Các người theo tôi!"

Trong lòng Lưu Vũ nháy mắt dâng lên dự cảm không tốt, mặc dù cậu không nghe được câu nói kia, nhưng bằng vào trực giác của mình, Sơn Hà Vô Dạng hành sự cẩn thận sao có thể dễ dàng để những người sống chứ...

"Cảm ơn! Cảm ơn!"

Nhân viên khách sạn vô cùng mừng rỡ cảm tạ Thiệu Nghĩa, vội vàng đi theo Chung Vị "thoát khỏi" khỏi căn phòng này...

"Tô Quyện, giúp tôi tra hành trình của AK Lưu Chương, lập tức, lập tức!" Ngay khi cúp máy Sở Kiêu lập tức tỉnh táo lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, gọi điện thoại cho đội phó Kiêu Long Tô Quyện.

Tô Quyện là một hacker, vô cùng am hiểu điều tra giải mã thông tin cá nhân, nhận được điện thoại của Sở Kiêu còn đang nửa tỉnh nửa mê trả lời: "Được rồi, nhưng mà đội trưởng, điều tra cần có thời gian..."

"Quên đi, không thể trông cậy vào cậu." Sở Kiêu nghe vậy phiền muộn muốn ném điện thoại di động, hắn nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, hít sâu một hơi nói: "Cậu gọi điện thoại cho Kỳ Dương, bảo hắn khẩn cấp điều người đến sân bay tư nhân tập hợp, nhớ kỹ, là toàn bộ!"

Ngắt máy của Tô Quyện, Sở Kiêu lại vội vàng gọi cho Lục Thần Xuyên, Lục Thần Xuyên đang kể chuyện trước khi đi ngủ cho Thẩm Lan Ký, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng mới nhận điện thoại: "Tôi đây, Sở tổng gọi điện vào giờ này có chuyện gì không?"

"Lục Thần Xuyên, đội Phong Bạo xảy ra chuyện!" Sở Kiêu lo lắng đi tới đi lui trong phòng.

Lục Thần Xuyên nghiêng đầu nhìn Thẩm Lan Ký vẫn nhu thuận nằm yên, sau khi xác định Thẩm Lan Ký không nghe thấy, anh ta đi vài bước kéo giãn khoảng cách, kinh ngạc hỏi: "Cái gì?"

"Tôi không biết họ đang ở đâu, nhưng Lâm Mặc đã gửi cho tôi một bức ảnh, tôi sẽ gửi nó cho anh ngay bây giờ." Sở Kiêu bật máy tính gửi ảnh cho Lục Thần Xuyên.

Lục Thần Xuyên đi tới phòng khách lưu loát mở laptop, một tay giữ điện thoại, một tay thao tác trên máy tính, nhanh chóng quan sát một lượt ảnh chụp: "Trong bức ảnh có chụp được một tòa nhà, theo lý thuyết có thể dùng phân tích dữ liệu diện rộng để tìm ra địa điểm cụ thể, nhưng... cần một khoảng thời gian nhất định!"

"Cần bao lâu?" Sở Kiêu vội vàng xuống tầng, ấn chìa khóa xe thể thao, cửa xe vừa mở liền ngồi vào trong.

"Không quá mười phút!" Nghe Lục Thần Xuyên trả lời, Sở Kiêu đặt điện thoại lên giá đỡ, nhanh tay đeo tai nghe Bluetooth, chân đạp ga, phóng vụt ra ngoài.

Rất nhanh Lục Thần Xuyên đã gọi lại: "Chúng tôi căn cứ vào dữ liệu phân tích được vị trí chụp ảnh hẳn là ở khu vực Hải Nam, sau khi kiểm tra các hòn đảo gần đó, trải qua một loạt loại trừ so sánh, chính là đảo Hải Hoa thành phố Đan Châu!"

"Hải Nam..." Sở Kiêu thuần thục đánh tay lái, lùi xe vào bãi đỗ, lông mày nhíu chặt thì thào.

"Đúng, cho dù có máy bay riêng của Sở tổng, chúng ta cũng rất khó đuổi tới kịp thời..." Lục Thần Xuyên dừng một chút, thở dài: "Lần này, đội Phong Bạo sợ là lành ít dữ nhiều."

"Bây giờ tôi đã ở sân bay..." Sở Kiêu xuống xe, gió đêm lạnh lẽo thổi tung mái tóc, hắn nhẹ nhàng ấn tai nghe Bluetooth nói: "Lục Thần Xuyên, anh nói lời này chính là xem thường Sở Kiêu tôi, chẳng lẽ tôi không có nổi một mối quan hệ sao? Tôi bên này tạm thời không đuổi kịp, vậy để cho người có thể đi trước!"

Lục Thần Xuyên không ngờ Sở Kiêu lại coi trọng đội Phong Bạo như vậy, hơi ngẩn người, sau đó cười trả lời: "Có Sở tổng hỗ trợ, vậy tôi tất nhiên yên tâm."

Bóng đêm nồng đậm bao phủ, chiếc máy bay màu bạc theo đường băng từ từ cất cánh, trong khoang máy bay, Sở Kiêu gọi điện cho Hình Chi, đội trưởng chiến đội lớn thứ sáu Ngự Phong, điện thoại vang vài tiếng mới có người bắt máy, Sở Kiêu hắng giọng cố ý chậm lại hỏi: "Này, Lão Hình à, đang làm gì vậy?"

Hình Chi chân đi dép tông, mặc áo vest bên ngoài áo sơ mi hoa, đang ngồi dưới lầu của khu cư dân chơi mạt chược với các bác các chú, trên miệng ngậm điếu thuốc tùy tiện nói: "Yo ho, không phải là Sở tổng sao! Tôi còn tưởng mình nhìn lầm, đánh cái này thử xem cái ~
Đại nhân vật bận rộn ở Bắc Kinh sao lại có thời gian rảnh tìm tôi vậy?"

Đối với tiếng phổ thông xen lẫn một chút tiếng Quảng Đông của anh ta, Sở Kiêu đã sớm nghe quen, không có thời gian đùa giỡn với liền thẳng thắn nói: "Bây giờ cậu có thời gian không, giúp tôi đi Hải Nam cứu vài người."

"Tôi nói mà, vô sự bất đăng Tam Bảo Điện, nếu không có việc gì cậu cũng không tìm tôi~ bất quá, cứu ai?" Hình Chi nhíu nhẹ mi tâm, rất nhanh đã khôi phục ý cười, thở dài: "Ai, lại có đánh nhau rồi!"

Sở Kiêu bất giác tăng nhanh tốc độ nói: "Tôi vừa đem tư liệu mười một người họ gửi cho anh, anh mở ra là thấy."

"Đây là ai vậy? Một người tôi cũng không biết!" Hình Chi trượt màn hình, có chút nghi hoặc nói: "Sở Kiêu, tôi nhớ rõ từ trước đến nay cậu không thích xen vào việc của người khác nha? Đây là người đội cậu?"

"Không phải, là một đội mới." Sở Kiêu giải thích.

Đáy mắt Hình Chi xẹt qua một tia thâm ý, chợt mỉm cười: "Vậy vì sao cậu phải vội? Nhanh lên, đánh con bên cạnh..."

Sau đó kề sát điện thoại vào tai, nói với Sở Kiêu: "Tôi đánh bài, không nói nữa nha~"

"Chờ một chút!" Sở Kiêu nghe thấy anh ta muốn cúp máy, cũng không giả vờ trấn định nữa, trực tiếp đưa ra điều kiện: "Dự án phát triển khu Nam Cảng kia... Thuộc về anh!"

Nghe đến đây, Hình Chi hiểu được những người này quan trọng như thế nào đối với Sở Kiêu, trong lòng anh ta run lên, kinh hỉ nói: "Thật không? Đừng lừa gạt tôi nha~"

Sở Kiêu gật gật đầu, chắc chắn nói: "Thật! Chỉ cần anh có thể đem mười một người còn sống vớt ra..."

"Đánh đi, đánh đi!"
Sau khi cúp máy, Hình Chi rời khỏi bàn mạt chược, đi đôi dép giá rẻ năm đồng ngồi lên chiếc Porsche của mình, gọi điện cho phó đội của Ngự Phong: "Này, Đường Bình, mang theo khoảng mười anh em, có việc làm!"

"Thiệu tổng, người chạy trốn đã bắt lại." Sát thủ ném Lâm Mặc đã mê man bên cạnh bọn Lưu Vũ.

Thiệu Nghĩa dựa vào ghế sa lon, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Nó có tiết lộ gì không?"

"Cậu ta còn chưa kịp nói địa điểm đã bị chúng tôi bắt được." Sát thủ không tự chủ rùng mình một cái, vội vàng lắc đầu trả lời.

"Tốt, rất tốt!" Thiệu Nghĩa tiếp tục hỏi: "Tên cao nhất kia bắt được chưa?"

Sát thủ âm thầm nuốt nước miếng: "Vẫn chưa, khả năng thực chiến của hắn rất mạnh, có thể đột phá cả vòng vây của năm sáu huynh đệ chúng ta, hiện tại không biết đã trốn đi đâu, nhưng Thiệu tổng yên tâm, hắn đang bị thương nặng nên chạy không xa đâu."

"Những người khác thì sao?" Ngón tay thon dài của Thiệu Nghĩa gõ nhịp trên tay vịn sô pha, sát thủ lấy hết dũng khí nói: "Trong khách sạn quá tối, khá khó tìm..."

"Còn chưa tìm được? Con mẹ nó mau đi tìm cho tao!" Thiệu Nghĩa chợt nổi giận, từ trên ghế salon nhảy dựng lên hét lớn: "Tao cũng không tin, chỉ là một đội mới thì có thể lợi hại đến mức nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro