Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong núi sâu cây cối xanh um rậm rạp che khuất, một đám người đang gian nan đi bộ, Trương Gia Nguyên được Vu Kì Vân cưỡng chế cổ trùng trong cơ thể đã tỉnh lại, hơi thở hổn hển, lau mồ hôi lạnh trên trán hỏi: "Không phải chứ, tộc các anh ở trong hang núi sao?"

Xung quanh tràn ngập tiếng côn trùng và tiếng chim hót, cùng với âm thanh soàn soạt của cây cối bị giẫm đạp, Châu Kha Vũ và Bá Viễn một trái một phải bảo vệ bên người Trương Gia Nguyên, sợ bệnh nhân là cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trương Gia Nguyên sau khi tỉnh lại biết được mình trúng cổ, trong thân thể có một con trùng đang bò, thật sự bị ghê tởm không chịu nổi, ở trong lòng thầm mắng Cổ Tiên ác độc vô số lần!

"Nơi rừng sâu này sẽ không có hổ chứ?" Cao Khanh Trần bất an quan sát chung quanh, dùng tiếng Thái nhỏ giọng thì thầm, Doãn Hạo Vũ ở một bên nghe thấy, yên lặng kề sát vào một chút, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về trấn an.

Ban đầu họ lái xe vào núi, sau khi vượt qua hai ngọn núi thì dừng xe trước cổng một khách sạn, cả bọn bắt đầu đi bộ trên con đường nhỏ, đi đến khi không còn đường liền trực tiếp băng thẳng qua rừng.

Dần dần cũng ra khỏi rừng, trước mặt xuất hiện một dòng sông tĩnh lặng, bên bờ sông có một chiếc bè tre, cả bọn từ đường núi chuyển sang đường thủy, chèo bè từ từ đi về phía trước.

Nhìn phương tiện giao thông nguyên thủy đơn sơ như vậy, đừng nói mấy người nước ngoài, ngay cả Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ là người Trung Quốc chưa từng đi bè tre cũng có chút sợ hãi, lo lắng chiếc bè cũ kỹ này có khi nào đi đến giữa sông sẽ chìm không?

Cũng chỉ có Bá Viễn quanh năm vân du tứ hải, leo núi bái tự là còn trấn định.

Vu Kì Vân dường như có tâm sự, lông mày nhíu chặt đứng ở phía trước chèo thuyền, không nói một tiếng, ngược lại Vu Quyết có chút tự hào giới thiệu với bọn họ: "Chỗ chúng ta sắp tới chính là cấm địa vô cùng nổi tiếng, thung lũng Tác Khê vịnh Thần Đường."

Những người khác nghe xong cũng không có phản ứng quá lớn, chỉ có Bá Viễn nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ngay sau đó, Vu Quyết tiếp tục nói: "Đào Hoa cốc chúng tôi mấy ngàn năm qua cô lập với thế giới, nghiêm cấm người ngoài đi vào nên đường có chút khó đi."

"Mấy ngàn năm?" Doãn Hạo Vũ hơi kinh ngạc hỏi.

"Cũng không phải hoàn toàn cô lập, người trong tộc vẫn có thể ra ngoài, chỉ cấm người bên ngoài vào." Vu Quyết gật đầu khẳng định, suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Huống chi người ngoài muốn tìm đường vào Đào Hoa cốc cũng vô cùng khó khăn, lại thêm trên đường còn có cạm bẫy cơ quan do tổ tiên chúng tôi thiết kế, cho dù tìm được đường cũng không chắc có thể vào được."

Nghe được Đào Hoa cốc khó vào như vậy, Trương Gia Nguyên phút chốc có chút sợ hãi sau khi đội bọn họ đi vào sẽ bị người trong cốc bắt lại ném xuống sông cho cá ăn, cậu do dự hỏi: "Thế nên Đào Hoa cốc của các anh mấy ngàn năm rồi chưa có người ngoài đi vào sao? Vậy chúng tôi đến... có ổn không?"

"Thật ra đã có hai người bên ngoài từng vào cốc." Vu Trác luôn không nói lời nào đột nhiên mở miệng nói: "Một trong số đó chính là cha của chúng tôi."

Vu Quyết trong nháy mắt bị gợi lên hứng thú, ngồi thẳng dậy hỏi những người khác: "Mọi người có phiền không nếu nghe câu chuyện tình yêu của cha mẹ chúng tôi?"

"Tất nhiên không phiền." Bá Viễn vòng tay ôm lấy Trương Gia Nguyên đang nghỉ ngơi, mỉm cười trả lời, Mika vẫn luôn ngẩn người vội vàng tiến lại gần, Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ tựa lưng vào nhau chuẩn bị nghe chuyện xưa, Cao Khanh Trần tức khắc quên đi mệt mỏi sợ hãi, có chút hưng phấn hô: "Có thể nghe chuyện xưa, thật thích!"

Hành trình dài dằng dặc, một đám người lẳng lặng ngồi trên bè tre, nghe Vu Quyết hắng giọng kể chuyện: "Năm đó cha tôi tranh quyền với một anh em khác trong gia tộc, người nọ dùng thủ đoạn mờ ám lên kế hoạch hẹn cha tôi đến nơi hẻo lánh nhất ở khu thắng cảnh Vũ Lăng Nguyên, cũng chính là thung lũng Tác Khê. Ở đây, ông ta đẩy cha tôi xuống thung lũng, sau đó nói dối rằng thời tiết mưa lớn đã xảy ra tai nạn trên núi. Nhưng cha tôi may mắn không rơi xuống đáy thung lũng, quần áo của ông vướng vào các nhánh cây nên cơ thể treo trên vách đá thung lũng. Lúc ấy mẹ chúng tôi một mình ra ngoài hái thuốc đã tình cờ nhìn thấy và cứu cha tôi đang bị thương nặng."

Nghe đến đây, Trương Gia Nguyên đột nhiên ngồi dậy lễ phép giơ tay lên hỏi: "Khoan đã, tôi có một vấn đề muốn hỏi, chẳng lẽ người nhà cha anh và cảnh sát này kia không tới tìm cha anh sao?"

Bá Viễn thuận tay đè đầu Trương Gia Nguyên trở lại trong ngực, chậm rãi giải thích: "Cái này để anh phổ cập một chút kiến thức cho các cậu, Vịnh Thần Đường là một trong bốn cấm địa lớn của Trung Quốc, là nơi không ai có thể sống sót rời khỏi sau khi đi vào. Người địa phương Vũ Lăng Nguyên đều lưu truyền một câu 'Trên có Quỷ Môn Quan, dưới có vịnh Thần Đường', cho nên lúc ấy gia tộc họ hơn phân nửa đã từ bỏ..."

"Tộc chúng tôi xưa nay thiện lương, không thể thấy chết không cứu, vì thế mẹ tôi dù cho vi phạm tổ huấn cũng phải mang cha tôi về Đào Hoa cốc cầu xin Thánh nữ cứu sống cha." Đối với lời giải thích của Bá Viễn, Vu Quyết gật đầu tiếp tục nói: "Tất nhiên bà ấy bị trừng phạt, lúc ấy bà là tộc trưởng đã tự xin từ bỏ chức vị, gánh chịu hậu quả vi phạm tổ huấn."

"Mẹ anh năm đó bao nhiêu tuổi?" Trương Gia Nguyên lại đặt câu hỏi.

Vu Quyết suy nghĩ một chút trả lời: "Có lẽ khoảng mười bảy mười tám tuổi nhỉ?"

"Mười bảy mười tám tuổi đã làm tộc trưởng?" Trương Gia Nguyên vô cùng kinh ngạc, tự hoài nghi: "Tại sao những tộc trưởng mình thấy trong phim đều là lão già râu tóc bạc phơ vậy?"

Vu Kì Vân vừa chèo thuyền, vừa quay đầu cười giải thích: "Trong tộc chúng tôi cũng không có mâu thuẫn hay khó khăn gì, cuộc sống của mọi người rất an nhàn vui vẻ, cho nên vai trò lãnh đạo trong tộc hầu như đều là người trẻ tuổi, thường chỉ phụ trách sắp xếp một số hoạt động giải trí vào các dịp lễ, hóa giải mâu thuẫn giữa các cặp vợ chồng hoặc những việc nhỏ nhặt khác... Người lớn tuổi lười làm những việc này, họ bận rộn hưởng thụ cuộc sống về già rồi!"

Trương Gia Nguyên nghe xong cảm thán: "Nơi này thật tốt, chờ lúc tôi già có thể đến tộc các anh dưỡng lão không?"

"Người ta không cho người ngoài đi vào." Bá Viễn cười bất lực, một lần nữa ấn đầu Trương Gia Nguyên lại, ánh mắt có ý bảo: "Tiếp tục đi."

"Dưới sự chăm sóc cẩn thận của mẹ, cha tôi đã dần dần hồi phục, hai người cũng nảy sinh tình cảm với nhau vì ở cạnh nhau trong một thời gian dài." Vu Quyết vừa dứt lời, Doãn Hạo Vũ đã đoán được hướng đi thông thường của câu chuyện, cảnh giác hỏi: "Khoan đã, đừng nói tộc các anh không cho phép người trong tộc cùng người ngoài yêu đương nha?"

"Không có, thật ra trong tộc chúng tôi có rất nhiều người ra khỏi Đào Hoa cốc, sau đó bọn họ đều định cư ở bên ngoài và kết hôn sinh con." Vu Quyết lắc đầu phủ nhận.

"Tộc chúng tôi chỉ muốn duy trì vết tích tịnh thổ* còn lại, cũng không phải bộ máy chuyên chế thời phong kiến kia!" Vu Kì Vân dở khóc dở cười quay đầu lại, để bọn họ không suy nghĩ lung tung liền vội vàng giải thích: "Cái gì nam tôn nữ ti giai cấp mâu thuẫn, đều là thứ ở thế giới bên ngoài. Thung lũng Đào Hoa của chúng tôi là nơi thực sự hòa hợp, người trong tộc hỗ trợ lẫn nhau, không hề có chủ nghĩa tư bản và khái niệm giai cấp."

*Tịnh là sạch, vùng đất sạch, tinh khiết.

"Nhưng mà, hình như có một chút nữ tôn..." Vu Quyết cúi đầu nhỏ giọng nói thầm một câu: "Hơn nữa các vị thần chúng tôi cung phụng cũng mang hình tượng nữ tính."

"Ở một khía cạnh nào đó, quả thật là vậy." Nụ cười trên mặt Vu Kì Vân chậm rãi biến mất, quay đầu đi, ánh mắt không kìm được bi thương, tiếp theo, giọng nói bình thản chậm rãi: "Trong Đào Hoa cốc mưa thuận gió hòa, sản vật phong phú, cho nên mấy ngàn năm qua mỗi nhà đều có cuộc sống ấm no yên bình, hơn nữa nhân số trong tộc không nhiều lắm, vì vậy phái nữ có năng lực sinh sản tất nhiên càng được yêu thương trân trọng. Không giống như sự sùng bái về sinh sản ở thế giới bên ngoài, tộc chúng tôi cho rằng sự sinh sản và tồn tại của phụ nữ là một điều vĩ đại, thiêng liêng và thần thánh đồng thời đáng được quý trọng."

"Nếu đúng là vậy, sẽ không có ai bức bách phụ nữ sinh sản chứ?" Bá Viễn thuận thế tiếp lời, đưa ra một câu hỏi tương đối thực tế tàn nhẫn.

"Đương nhiên là không." Vu Kì Vân tiếp tục nói: "Nói đến chuyện này, phải nhắc tới Thánh nữ của tộc chúng tôi. Tộc chúng tôi do Vu y phụ trách vu thuật và y thuật, mà Thánh nữ chính là thủ lĩnh của những Vu y này, cũng là người có tiếng nói nhất trong tộc, thậm chí so với quyền lực của tộc trưởng còn lớn hơn."

"Và Vu ca ca chính là thánh nữ tộc chúng tôi." Vu Quyết vẻ mặt hưng phấn bổ sung.

Nghe Vu Quyết nói vậy, Trương Gia Nguyên nháy mắt phát hiện có chỗ sai sai, lại ngóc đầu hỏi: "Khoan đã, nam cũng có thể làm Thánh nữ sao?"

"Không thể. "Vu Kì Vân lập tức phản bác, sau đó trầm mặc rất lâu, thở dài thật sâu nói: "Chuyện này nói ra rất dài, nói sau đi..."

Những người khác thấy Vu Kì Vân không muốn nói tiếp, lập tức hiểu được đây là chuyện cấm kỵ, có lẽ có liên quan đến lí do giả trang thành nữ của hắn, cả bọn đều thức thời không hỏi nữa.

Rất nhanh, Vu Kì Vân lại tiếp tục câu chuyện: "Trước kia tộc chúng tôi chỉ có nữ mới có thể làm Vu y, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến địa vị của bọn họ cao hơn, bởi vì các cô ấy nắm giữ tính mạng và sức khỏe của toàn tộc. Trong mười năm qua, vì bị ảnh hưởng bởi tư tưởng bên ngoài đã đưa ra sắc lệnh nam giới không được học vu thuật. Vả lại, Thánh nữ không chỉ là thủ lĩnh Vu y, mà còn là sứ giả do thần phái tới trong lòng chúng tôi, là một loại hóa thân của tinh thần, cho nên chỉ có thể do nữ đảm nhiệm."

"Những Vu y này thường xuyên kiểm tra sức khỏe cho phụ nữ trong tộc, sẽ cho họ biết tình trạng thể chất của họ liệu có thể sinh con hay không, chỉ những người đã kết hôn đang trong độ tuổi khỏe mạnh và không có vấn đề gì thì các Vu y mới khuyên họ nên sinh con. Nhưng Vu y chỉ có vai trò phụ trợ, việc muốn mang thai hay không, hoặc là mang thai bao nhiêu đứa trẻ đều hoàn toàn do chính họ quyết định."

"Rất dân chủ, rất tự do, tư tưởng này so với thế giới bên ngoài của chúng ta tiên tiến hơn không biết mấy ngàn năm!" Bá Viễn không khỏi tán thưởng.

Nghe Bá Viễn khen ngợi, mặt mày Vu Kì Vân có chút vui mừng, ngữ điệu cũng dần dần nhẹ nhàng: "Phụ nữ một khi phát hiện mang thai liền có thể lựa chọn không tham gia lao động nữa, sẽ được người trong tộc cùng chăm sóc nuôi dưỡng, nhà ai sinh con cả tộc đều sẽ đưa đến các loại thuốc bổ cùng nhu yếu phẩm sinh hoạt cho trẻ sơ sinh, thậm chí có người chuyên môn chăm sóc sau sinh phụ trách đến tận nhà chăm sóc người mẹ và trẻ sơ sinh. Mặc dù bên ngoài cũng có những điều này, nhưng trong tộc chúng tôi tất cả đều hoàn toàn miễn phí, bởi vì chúng tôi không sử dụng tiền tệ."

Bá Viễn chợt nhớ tới mấy năm gần đây họ Quan rất thịnh hành, vì thế cười đùa hỏi một câu: "Vậy trẻ con trong tộc các cậu có phải đều mang họ mẹ không?"

"Cái này cũng không có, chủ yếu là tộc chúng tôi chỉ có một họ, đều họ Vu." Vu Kì Vân nhếch mép trả lời, mọi người không hẹn mà cùng cười cười nhìn về phía Vu Quyết, Vu Quyết vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng nhìn tôi, tôi và anh trai mang họ Vu** là bởi vì mẹ chúng tôi không có chứng minh và hộ khẩu!"

**Đều đọc là Vu, nhưng Vu Kì Vân là , hai anh em là .

Vu Quyết thấy Vu Kì Vân không tiếp tục phổ cập thông tin trong tộc nữa, cậu ta liền tiếp tục kể chuyện: "Năm đó sau khi cha tôi khôi phục hoàn toàn liền không có lý do gì ở lại Đào Hoa cốc nữa, mẹ tôi cũng biết rõ điểm này, vì thế làm bộ vô tình trở mặt để người trong tộc đuổi cha ra khỏi Đào Hoa cốc. Cha tôi lúc này mới trở về gia tộc, trải qua một lần suýt chết ông ấy từ một người hiền lành không dứt khoát trở nên sát phạt quyết đoán, nhẫn tâm giải quyết người anh em trong gia tộc đã hại mình, thành công nắm được quyền lực trong gia tộc. Mà mẹ tôi vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ có bất kỳ mối liên hệ gì với cha nữa, lại phát hiện ra mình mang thai. Kỳ thật trong tộc chúng tôi, dù chưa lập gia đình đã mang thai cũng sẽ không có ai đàm tiếu, người trong tộc còn cảm thấy vui vẻ vì có sinh mệnh mới xuất hiện, hơn nữa bọn họ cũng sẽ quan tâm chăm sóc mẹ tôi cùng với hai đứa trẻ là chúng tôi khi ấy vẫn còn trong bụng bà. Nhưng chính chuyện này đã cho mẹ tôi một lý do đi tìm cha, cuối cùng bà ấy hạ quyết tâm rời khỏi Đào Hoa cốc, dưới sự trợ giúp của người trong tộc ở thế giới bên ngoài tìm được cha."

"Lúc ấy cha tôi đã nắm trong tay quyền lực nhìn thấy mẹ to bụng tìm tới cửa vô cùng vui mừng, liên tục lừa gạt dỗ dành để mẹ ở lại làm 'phu nhân tổng tài'. Sau đó tôi và ca ca được sinh ra, sinh xong chúng tôi không lâu trong tộc xảy ra chút chuyện, vì thế mẹ lại quay về Đào Hoa cốc tiếp tục làm tộc trưởng. Anh trai tôi là con của gia trưởng, cho nên từ nhỏ đã được coi trọng vô cùng, được gia tộc tập trung bồi dưỡng, sau này sẽ gánh vác gánh nặng gia tộc." Nói đến ca ca, Vu Quyết rõ ràng có chút đau lòng anh trai mình, nhưng ngay sau đó cậu ta lại thay đổi giọng điệu, ôm mặt cười tủm tỉm nói: "Mà tôi từ nhỏ đã theo mẹ lớn lên ở Đào Hoa cốc, đến tiểu học mới quay về, đây là nguyên nhân chúng tôi tuy là song sinh nhưng rất khác biệt."

Có thể thấy được, tình cảm của Vu Quyết với Đào Hoa cốc tương đối sâu đậm, ít nhất đối với cậu ta mà nói, thời gian ở Đào Hoa cốc thật sự vui vẻ.

"Tôi khá muốn biết." Nghe xong câu chuyện, Châu Kha Vũ đột nhiên mở miệng hỏi: "Người ngoài đầu tiên vào Đào Hoa cốc là ai?"

Những người khác đều không hẹn cùng nhìn về phía Châu Kha Vũ, sau đó lại nhìn về phía Vu Kì Vân, Vu Kì Vân nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Thời Thái Nguyên nhà Tấn, một người Vũ Lăng làm nghề đánh cá, theo dòng khe mà đi, quên mất đường xa gần, chợt gặp rừng hoa đào, giáp bờ mấy trăm bước..."***

*** Đào Hoa Nguyên Ký - Đào Tiềm

"Sao tự nhiên lại nói tới văn học rồi?" Trương Gia Nguyên bị đoạn văn quen thuộc bất chợt vang lên làm cho kinh hãi, nhanh chóng bật người dậy khiến bè trúc lắc lư một cái, Vu Kì Vân đứng chèo thuyền thiếu chút nữa rơi xuống nước, may mà Doãn Hạo Vũ bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được, Vu Kì Vân lấy lại sự ổn định, bất lực lắc đầu cười nói: "Tôi trả lời mà, là người Vũ Lăng!"

"Aaaa, mẹ kiếp, trời ạ, thì ra các người chính là người đảo Đào Hoa trong truyền thuyết?" Trương Gia Nguyên hưng phấn hẳn lên, lại khiến chiếc bè cũ kỹ lắc lư run rẩy, Châu Kha Vũ cuống quít đè cậu lại, sợ chiếc bè thật sự vỡ tan, cảnh cáo: "Đừng kích động, đừng kích động!"

"Tổ tiên họ Vân vì tránh chiến loạn thời Tần đã dẫn vợ cùng người trong làng đến nơi này, không bao giờ quay lại..." Bá Viễn suy tư một lát, hỏi: "Triều Tần có thật sự tồn tại?"

"Có tồn tại, nó được viết trong lịch sử tộc chúng tôi." Vu Quyết nhớ lại lịch sử mình đã từng học trong tộc, chắc chắn nói: "Tổ tiên chúng tôi trước đây là một trong những nhánh lâu đời nhất của tộc Miêu, sau đó chuyển đến Đào Hoa cốc sống cô lập mấy ngàn năm, ngày nay cùng người Miêu bên ngoài chênh lệch rất nhiều, gần như không thể nhận ra là người cùng một tộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro